Chương 4 : Loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*) câu thơ thứ 5 trong bài thơ Tiền đường hồ xuân hành của Bạch Cư Dị, câu thơ này có nghĩa là hoa bay loạn muốn mê mắt người.

Ánh mặt trời chiếu vào bên trong cửa sổ giống như một chiếc xe vượt quá tải trọng vì sắp đến trạm kiểm soát nên di chuyển chậm chạp. Trác Thiệu Hoa không biết mình đã nhìn ra ngoài bao nhiêu lần, chỉ đến lúc kim giờ chỉ 5 giờ chiều, anh mới như trút được gánh nặng. Tần Nhất Minh đối với việc mình được tan tầm đúng giờ không hề ngoài ý muốn. Trên thực tế, anh ta cũng đang trông mong được về sớm để quan sát cô giáo Gia mới được xuất lô xem còn nguyên vẹn hay không.

Một chiếc xe lái vào đại viện quân khu, Ngô Tá chạy đến, thần sắc trên mặt rất cổ quái. " Cô Gia đã về chưa?" Tần Nhất Minh hỏi.

Ngô Tá gãi đầu, ấp úng nhìn về phía thủ trưởng. Bước chân Trác Thiệu Hoa căng cứng, đi thẳng đến hậu viện. Thím Đường nghe được tiếng bước chân, từ phòng bếp thò đầu ra : " Mẹ Phàm Phàm trở về rồi, đang ở trong phòng Phàm Phàm đấy! Không biết có chuyện gì xảy ra, quần áo đang mặc không phải quần áo lúc đi làm, cả người ủ rũ, hỏi gì cô ấy cũng không trả lời."

Trác Thiệu Hoa xoay người lên phòng, còn chưa đến phòng Phàm Phàm đã nghe thấy tiếng xe mô tô phi như tên bắn. Anh đẩy cửa, Gia Hàng đang xiêu vẹo trên giường chơi điện tử, âm lượng mở rất to, không biết trên người mặc quần áo của ai, mồ hôi ướt đẫm một mảng trước ngực. Phàm Phàm ngồi ngay ngắn cạnh bàn bên viết chữ bút lông, viết xong một dòng lại liếc mắt nhìn Gia Hàng.

" Đừng làm ảnh hưởng đến Phàm Phàm đang viết chữ, chúng ta sang thư phòng chơi!" Trác Thiệu Hoa khom người ấn tạm dừng trò chơi, sau đó kéo tay Gia Hàng.

Gia Hàng hất tay ra, hung hăng lườm Trác Thiệu Hoa một cái, nhưng người vẫn phối hợp đi ra ngoài. Phàm Phàm sau lưng khe khẽ thở dài, không biết do được giải thoát hay vì lo âu.

" Thủ trưởng, em rất ghét anh." Không chờ Trác Thiệu Hoa đặt câu hỏi, Gia Hàng đã đánh đòn phủ đầu : " Kính nhờ anh sau này khi hạ mệnh lệnh thì đứng từ góc độ của em mà suy xét một chút. Giống như lần này, em không có giấy chứng nhận giảng viên, anh lại để cho em trực tiếp vào giảng dạy. Anh đừng nói chen vào, em biết anh muốn nói gì. Anh sẽ nói đây là tình huống đặc biệt, cho nên không cần những thứ khuôn sáo kia. Em đồng ý, vậy thì anh cũng phải cho em bổ túc thêm chứ. Anh quá coi trọng em rồi, em thực sự không có lợi hại đến vậy. Em vừa mới đứng trên bục giảng, nhìn một phát đã biết là đi vào từ cửa sau."

Mặt mũi đều bị quăng đi hết. Trước mặt hai trăm học sinh, còn có các lãnh đạo của trường, bị hiệu trưởng Đại giáo huấn, cả xô máu chó xối lên đầu. Lúc đó, cô thực sự muốn chết! Phó hiệu trưởng hỏi cô rốt cục là giảng viên chuyên khoa hay giáo viên thể dục, hay cô vẫn muốn đức trí thể * được phát triển toàn diện, rất nhiều người không phúc hậu cười rộ lên. Cô nhanh chóng trở nên nổi tiếng ở đại học Nam Kinh. Ở trạm tàu điện ngầm gặp phải vài sinh viên chỉ trỏ sau lưng cô. Cô quay đầu lại trừng mắt thì bọn chúng vội vàng giả vờ nhìn biển quảng cáo.

*) Đạo đức, trí tuệ, thể chất

May mắn là cô không thua nam sinh cường tráng tên là Phùng Kiên kia. Như vậy, từ các tiết học sau, đám sinh viên mới có thể ngoan ngoãn một chút. Nhưng hiệu trưởng Đại chỉ thị trước khi trở lại dạy, cô phải đi nghe mười tiết đại khóa. Có nghĩa là mấy ngày sau, cô sẽ giống các sinh viên đi tìm phòng học khắp nơi, cướp chỗ ngồi.

" Đúng là chúng ta đi cửa sau vào mà!" Trác Thiệu Hoa rất thản nhiên " Cửa sau thì sao, nó được xây dựng để cho người ta ra vào, nếu không tại sao lại có nó ?"

Gia Hàng cảm thấy mình sắp phát điên rồi : " Người ta biết em quân nhân chuyển ngành, đột nhiên nhảy dù xuống đại học Nam Kinh, đúng lúc trường xuất hiện sự kiện con tin, khóa học của em thì loạn thất bát tao. Những điều ấy chẳng khác nào dán tờ giấy lên trán em, tất cả mọi người đều biết em là sản phẩm giả mạo kém chất lượng. Anh bảo em còn điều tra sự kiện thế nào được nữa, bọn chúng vốn dĩ ở trong tối, bây giờ có lẽ đã phòng bị em rồi, đoán chừng ngày nào đó sẽ đem em tiêu diệt."

" Không nói em đã từng làm việc trong quân đội, em cho rằng chúng sẽ không tra ra được? Nếu như biểu hiện của em quá phù hợp và hoàn mỹ thì chẳng khác nào nói cho chúng biết là em đến có chuẩn bị? Nếu anh là kẻ nằm vùng trong bóng tối thì tất cả biểu hiện ngày hôm nay của em sẽ khiến anh trở nên rối loạn, như rơi vào mây mù. Gia Hàng, em không làm hỏng nhiệm vụ, trên thực tế, biểu hiện của em vô cùng tốt."

" Đây có phải là an ủi không?"

" Không phải, đây là đang bàn bạc công việc. Em không cần cố gắng thể hiện điều gì cả, cứ như bình thường là được rồi." Trác Thiệu Hoa ôn nhu sờ mặt Gia Hàng, không biết hôm nay cô nhóc gặp phải chuyện gì lại phản ứng lớn đến vậy.

" Nói thì rất nhẹ nhàng, dù sao người bị xấu mặt cũng không phải là anh." Gia Hàng tránh né, có lẽ đó là thâm ý của thủ trưởng nhưng cảnh tượng trên sân bóng rổ khiến người ta không muốn hồi tưởng lại. Ô danh – năm tháng không thể xóa sạch được ô danh, chẳng khác nào khắc lên trán cô dòng chữ đỏ.

Ngày hôm nay nhất định không thể yên bình. Trước bữa tối, bà Âu Xán gọi điện thoại tới. Thủ trưởng ở trong thư phòng, Gia Hàng ở ngoài phòng khách cũng có thể nghe thấy tiếng gào thét giận dữ của bà Âu XÁn.

Bà đáp ứng nhận lời mời tham gia hoạt động của tổ chức nhi đồng quốc tế, hoạt động cử hành ở nhà hát nhi đồng. Khi kết thúc, bà và mấy người tham gia hoạt động đi ra khỏi hội trường, ở cửa ra vào lại nhìn thấy Án Nam Phi ôm Luyến Nhi đang chờ xem một bộ nhạc kịch trẻ em. Bà tưởng rằng mình nhớ Luyến Nhi đến xuất hiện ảo giác, cho đến khi Luyến Nhi nhào lên gọi bà nội.

" Tôi rốt cục có phải mẹ anh, có phải bà nội của Luyến Nhi hay không? Tại sao Luyến Nhi tới Bắc kinh mà tôi lại không biết?" Bà Âu Xán mắt để trên đầu, rất ít người có thể lọt vào mắt của bà, chỉ có Luyến Nhi là tồn tại trong mắt bà như một thiên sứ. Bà chính là "nhị thập tứ hiếu bà nội" của Luyến Nhi.

Trác Thiệu Hoa đưa điện thoại ra xa, hòa nhã nói : " Luyến Nhi vừa đến Bắc Kinh chưa được mấy ngày, ở lại với ông ngoại vài ngày sẽ đến thăm mẹ thôi."

" Tôi không có cách nào tranh với anh và Gia Hàng, nhưng chẳng lẽ tôi còn kém hơn gã ông ngoại đột nhiên nứt từ tảng đá ra hay sao?" Bà Âu Xán càng nói càng giận dữ. Ngày trước, Án Nam Phi gọi bà là chị dâu, cái gì cũng đều lễ độ rất đúng mực. Bây giờ đã chia tay với Trác Dương, ông ta nhìn bà không hề che giấu xa cách và lạnh lùng. Bà và Luyến Nhi còn đang nói chuyện, ông ta liền dứt khoát ôm con bé đi. Luyến Nhi nhoài người trên đầu vai ông ta, bàn tay nhỏ vẫy với bà, thiếu chút nữa thì nước mắt bà rơi xuống.

" Mẹ nói gì vậy, không ai có thể thay thế ai cả. Gần đây bố thế nào ạ?" Anh cố gắng chuyển chủ đề, bà Âu Xán không thuận theo cũng không buông tha : " Trác Thiệu Hoa, tôi nói cho anh biết, nếu ngày mai tôi không được thấy Luyến Nhi, tôi sẽ đập nát cửa nhà của Án Nam Phi."

Cúp điện thoại, Trác Thiệu Hoa vươn tay bóp trán, nghiêng đầu đối diện với ánh mắt của Gia Hàng, cười khổ nói : " Lúc mang thai Luyến Nhi sao lại không mang thai đôi, như vậy mỗi nhà một đứa, tất cả đều tốt đẹp!"

" Vậy chị em thì sao?"

Trác Thiệu Hoa nhìn Phàm Phàm đang ngồi đọc sách trên ghế salon : " Phàm Phàm cho chị, bình quân phân phối!"

Phàm Phàm yên lặng thấp tầm mắt, đọc " Luận ngữ" của mình. " Luận ngữ - vi chính" : Thị kỳ sở dĩ, quan kì sở do, sát kì sở an, nhân yên sưu tai? Nhân yên sưu tai?*. Ý tứ của lời này là tất cả công việc mọi người làm hầu như đều giống nhau học tập, công việc, ăn uống, ngủ nghỉ, nhưng tại sao cuộc sống riêng của mỗi người lại có khác biệt lớn đến vậy. Muốn hiểu rõ một người không thể võ đoán chỉ bằng vài câu nói, vài việc làm rồi nhận định người đó. Anh không chỉ phải xem cách người đó nói, quan sát hành động của người đó, mà khi quan sát hành động không chỉ dựa trên kết quả mà càng cần phải chú ý đến động thái quá trình.

*) "Xem mục đích việc anh ta làm, xem những việc và cách thức anh ta đã làm, xem những việc làm anh ta yên vui thích thú, thì sẽ biết anh ta là người như thế nào. Là người như thế nào làm sao mà giấu được? Làm sao mà giấu được?"

Trông mẹ hôm nay có vẻ rất chán nản, rất nóng nảy, thậm chí rất giống một người lính đào ngũ, cậu biết đó chỉ là vì mẹ đề ra yêu cầu quá cao đối với bản thân, cho nên nhất thời nóng lòng muốn thành công mà thôi. Mẹ sẽ không lùi bước, chẳng qua mẹ chưa tìm được phương thức phù hợp với mình. Bố nhẹ giọng nói lời mềm mỏng để trấn an mẹ, giống như tất cả mọi chuyện đều bị bố vững vàng nắm trong lòng bàn tay. Thực ra, trong lòng bố cũng rất khẩn trương. Hôm nay lúc lên tầng, có hai lần bố bước một bước qua hai bậc cầu thang.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net