Chương 10: Gặp tai kiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Cảnh vừa đi vào Nguyệt Lão miếu, liền nhìn thấy dưới cây nhân duyên treo đầy tơ hồng, ẩn hiện một thân ảnh duyên dáng mặc váy màu anh đào . Nàng cầm trên tay là đèn thỏ ngọc , toàn thân dường như lóe sáng, phảng phất như tiên nữ mới từ thiên đường rơi xuống trần gian , kinh tâm động phách.

Hắn giật mình nhìn nàng, cảm giác lòng của mình "Thịch" một tiếng, sau đó liền mãnh liệt nhảy lên.

Lúc này, nữ tử kia cũng yên lặng nhìn hắn, chỉ là biểu tình của nàng thập phần khiếp sợ. Nhìn hắn trong chốc lát, trong mắt nàng chậm rãi phủ lên một tầng sương mù, cắn chặt môi, như đã chịu rất nhiều ủy khuất muốn hướng mình nói ra .

Nhìn nàng như khóc như tố ,tâm của Lý Cảnh dường như bị người khác hung hăng quất một roi , vừa rầu rĩ vừa chua xót .Hắn đột nhiên sinh ra cảm giác muốn ôm nàng vào lòng.

Trong lòng hắn cả kinh, chính mình làm sao lại đối với một xa lạ nữ tử nảy sinh ra cảm giác như thế? Tâm hắn càng trở lên loạn hơn.

Tề Ngọc Yên gặp Lý Cảnh đang nhíu mày nhìn mình, đột nhiên tỉnh lại. Đúng a, người đang đứng ở trước mặt mình , đã không phải là Lý Cảnh kiếp trước đã coi mình như châu như bảo , hiện tại mình với hắn mà nói, chỉ là một người xa lạ. Nghĩ đến đây, nàng vội ổn định hô hấp, sau đó xoay người lại, trực tiếp đi đến chỗ của tính sĩ mặt đen , đem đèn thỏ ngọc trả lại cho hắn.

Vừa rồi Tề Ngọc Yên thất thố, tính sĩ mặt đen đều nhìn ở trong mắt, trong lòng hắn ẩn ẩn cảm giác được quan hệ giữa mĩ mạo thiếu nữ và thanh y nam tử kia , nhất định không tầm thường. Vì thế hắn treo lên nụ cười, đối với Tề Ngọc Yên hỏi: "Cô nương cho rằng ta tính quẻ này , có đáng giá hai lượng hay không ?"

Tề Ngọc Yên ngẩn ra. Lý Cảnh mặc kệ nói như thế nào thì cũng coi như là cùng nàng có duyên đi. Vì thế, nàng từ bên hông lấy xuống hà bao, móc ra hai lượng bạc đặt lên bàn nói: "Đây là tiền quẻ."

Tính sĩ giơ tay , đem bạc thả vào bên trong túi tiền: "Cô nương, có còn tính nhân duyên không ?"

"Không tính." Tề Ngọc Yên lắc lắc đầu, đang chuẩn bị đi, xoay người lại nhìn đến Lý Cảnh đang đứng ở lối thoát,lại xoay người lại,hỏi: "Xin hỏi, ở Nguyệt Lão miếu còn có cổng ra thứ hai không?"

Nghe lời này, tính sĩ mặt đen nhìn chằm chằm Tề Ngọc Yên chốc lát, sau đó nghiêng người sang, chỉ vào cửa nhỏ bên trái chính điện ở Nguyệt Lão miếu: "Từ cửa này đi thẳng về phía trước, là cửa sau của Nguyệt Lão miếu , từ cửa sau đi ra ngoài liền là phố sau."

"Cảm ơn." Tề Ngọc Yên gật gật đầu, liền gọi Mai Hương, từ cửa nhỏ vội vàng rời đi, không liếc mắt nhìn Lý Cảnh .

Lý Cảnh kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn Tề Ngọc Yên. Không nghĩ tới này Tề Ngọc Yên mới còn ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, ai biết đảo mắt cái liền mang theo nha hoàn chạy, bộ dáng đối với mình tránh không kịp, trong lòng hắn đột nhiên khó chịu hẳn lên.

Lý Cảnh đi đến trước mặt tính sĩ mặt đen, hỏi: "Huynh đài, xin hỏi vị cô nương kia cầm đèn của ngươi lúc nãy là ai?"

Tính sĩ gặp Lý Cảnh tướng mạo bất phàm, quần áo hoa quý, phía sau lại có tùy tùng thân thủ không tồi đi theo, nhất định là người không giàu cũng quý, liền đàng hoàng đáp: "Công tử, vị cô nương kia chỉ là tới tìm tiểu nhân tính nhân duyên, tiểu nhân cũng không nhận biết."

"Tính nhân duyên." Lý Cảnh sửng sốt: "Vậy ngươi tính ra nhân duyên của nàng như thế nào?"

Tính sĩ kia đáp : "Vị cô nương kia còn chưa có tính liền vội vàng rời đi."

Lý Cảnh lạnh lùng cười: "Nàng không tính? Ta tận mắt chứng kiến nàng đưa tiền."

Tính sĩ cười nói: "Nàng đưa tiền cho ta, không phải vì tính nhân duyên, mà là ta cho cô nương kia một cái cơ duyên."

"Nga? Cơ duyên gì?"

"Ta căn cứ ngày sinh của cô nương kia , suy tính ra nàng vào hôm nay giờ Tuất tam khắc sẽ gặp được người hữu duyên, bảo nàng nhấc đèn lồng vây quanh nhân duyên thụ đi một vòng, lại xoay ba vòng, không sai biệt lắm liền là giờ Tuất tam khắc, sau đó..." Tính sĩ mặt đen liếc mắt nhìn Lý Cảnh, bên môi mang theo nụ cười không rõ ý vị :"Công tử ngươi liền xuất hiện."

Lý Cảnh ngẩn ra. Nghe ý tứ của tên mặt đen , người cùng nàng có duyên, là mình?

Cái này là khó trách vừa rồi nàng đã dùng ánh mắt như vậy nhìn mình. Nhưng nàng vì cái gì lại muốn trốn tránh mình chứ? Chẳng lẽ nàng không trúng ý mình? Nghĩ đến đây, Lý Cảnh trong lòng không khỏi bật cười. Đường đường là Hoàng Đế bệ hạ, thế nhưng cũng sẽ lo lắng một cái nữ tử có vừa ý mình hay không.

Nghĩ đến đây, Lý Cảnh lắc lắc đầu, đột nhiên, hắn nhìn thấy tờ giấy trên bàn mặt đen tính sĩ , dùng bút tích xinh đẹp viết lên đó là ngày sinh của một người

Hắn ngẩng đầu đối với mặt đen tính sĩ hỏi: "Đây là sinh nhật của cô nương kia ?"

"Đúng vậy." Mặt đen tính sĩ hồi đáp.

"Cái này...có thể cho ta không?" Lý Cảnh nói lời này, sắc mặt có chút xấu hổ. Đây là lần đầu tiên hắn hướng người xa lạ muốn này nọ. Cũng không biết vì cái gì, hắn rất muốn tờ giấy viết sinh nhật của nàng.

"Công tử xin cứ tự nhiên." Mặt đen tính sĩ cười cười: "Dù sao ta cũng không cần dùng nữa."

"Đa tạ." Lý Cảnh đưa tay cầm lấy tờ giấy, nhìn kỹ một chút. Tính ra nàng đã 16 tuổi, so với hắn nhỏ hơn ba tuổi. Tựa hồ, tuổi thật thích hợp. Hắn trên môi không tự chủ vẽ lên một nụ cười nhẹ.

Nhưng sau một lúc, hắn mày lại khóa (nhíu) lên. Nay hắn chỉ biết nàng sinh nhật, cũng không biết thân phận của nàng, cái này bảo hắn như thế nào tìm nàng đây?

Lý Cảnh lại đối mặt đen tính sĩ hỏi: "Huynh đài, ngươi có thể cho ta biết cô nương này đi chỗ nào không ?"

"Nàng từ cửa sau rời đi."

"Nơi này còn có cửa sau?" Lý Cảnh tựa hồ có chút ngoài ý muốn.

"Đúng a." Mặt đen tính sĩ gật đầu: "Từ cửa sau đi ra ngoài liền là phố sau."

Lý Cảnh trong lòng vừa nghe, không xong! Hôm nay nếu không thể nghe ra thân phận của nàng, sợ là sẽ không tìm thấy nàng.Nghĩ đến đây, Lý Cảnh trong lòng quýnh lên, vội mang theo đám người Mã Bình chạy thẳng về phía phố sau.

Bên này, Tề Ngọc Yên tâm thần không yên đem theo Mai Hương rời khỏi Nguyệt Lão miếu. Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ ở trong tình cảnh này gặp Lý Cảnh. Tuy rằng bây giờ Lý Cảnh còn không biết mình, nhưng nàng từ trong ánh mắt vừa rồi, tựa hồ thấy được hai người ở kim minh sơn gặp nhau trong mắt hắn lóe lên hào quang như kiếp trước.

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng đột nhiên có chút thấp thỏm. Liền xem như là trải qua hai đời, người mình yêu thích có lẽ cũng sẽ không thay đổi đi? Kiếp trước Lý Cảnh ở kim minh sơn đối với mình nhất kiến chung tình, đời này hắn nhìn thấy mình thì tựa hồ có chút thất thần, chẳng lẽ hắn lại thích mình? Hơn nữa đời này hai người gặp nhau địa điểm là Nguyệt Lão miếu, tựa hồ so với kiếp trước càng mập mờ.

Nhưng Tề Ngọc Yên của đời này ,đã không còn nghĩ đến cùng hắn có bất kỳ liên hệ, cũng không muốn làm cho hắn thích mình, bởi vì nàng không muốn kết cục bi thảm của kiếp trước lại ứng nghiệm. Nghĩ đến đây, nàng tự nhủ, Tề Ngọc Yên ngươi nhất định phải nhớ, đời này nhất định phải cách xa hắn.

Ở phố sau không có hội đèn, người đi đường ít đi rất nhiều, thoạt nhìn rất vắng vẻ. Mai Hương nhìn sắc trời cũng không còn sớm, liền hỏi: "Tiểu thư, ở phố sau lại không có đèn gì để thưởng, hay là mình sớm hồi phủ đi?"

Tề Ngọc Yên nghe xong vội đem hoảng loạn lúc gặp được Lý Cảnh kéo trở lại, quay đầu lại nhìn Mai Hương, mãnh liệt vẽ ra một cái tươi cười, đáp: "Chúng ta hồi phủ đi."

Chủ tớ hai người liền hướng Tề phủ đi tới, trải qua một cái ngõ nhỏ phía trước thì đột nhiên từ trong hẻm đi ra vài người, đem miệng của Tề Ngọc Yên cùng Mai Hương che lại, nhanh chóng đưa đến trong ngõ hẻm.

Tề Ngọc Yên chấn động, há mồm liền muốn lớn tiếng kêu cứu, khổ nổi miệng nàng lại bị gắt gao che lại, chỉ có thể phát ra tiếng "Ô ô" rên rỉ, căn bản không phát ra được âm thanh khác.

Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn mình và Mai Hương bị tha đến ngõ nhỏ, mới được thả ra.

Nàng thở mạnh, ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy trước mặt mình đứng ba nam tử cùng một nữ tử, trong đó hai người chính là giả mạo An nhi tổ mẫu (bà nội) và phụ thân, muốn bắt cóc An nhi.

Nhìn đến hai người này, trong lòng nàng cả kinh, thầm nghĩ 'tiêu rồi, những người này sợ là vì mình làm hỏng chuyện tốt của họ, nên đặc biệt đến trả thù.'

Quả nhiên, phụ nhân kia nhìn Tề Ngọc Yên, âm trầm mở miệng: "Tiểu cô nương, làm gì không làm , nhất định phải làm chuyện chặt đường tài lộc người khác, ngươi có biết , nhất định có báo ứng hay không ?"

"Các ngươi bắt cóc con nhà người ta, các ngươi mới có báo ứng đấy!"Tề Ngọc Yên tuy rằng trong lòng loạn cào cào nhưng cũng không dễ dàng chịu thua, mắng to:"Các ngươi thân thể khỏe mạnh, có tay có chân, không làm chuyện khác , nhất định muốn đi bắt cóc? Hại người ta mẫu tử chia lìa, cũng không sợ bị trời phạt?"

"Ôi! Miệng mồm còn thật sắc bén a! Hiện tại rốt cuộc là ai có báo ứng a?" Trung niên phụ nhân cười lạnh: "Ngươi phá hoại chuyện tốt của ta, không cho ta mang đi đứa bé kia đi bán, vậy ta liền dẫn ngươi đi lấy lòng." Nói tới đây, trung niên phụ nhân cúi người , tay định vuốt mặt Tề Ngọc Yên, cười nói: "Tiểu cô nương, bộ dạng ngươi nhìn đẹp như vậy, nhất định có thể bán được giá tốt."

Nhìn tay của trung niên phụ nhân hướng tới chỗ mình, Tề Ngoc Yên lắc mình tránh đi, vẻ mặt chán ghét nói: "Đừng dùng tay dơ bẩn của ngươi đụng vào mặt ta!"

Trung niên phụ nhân sửng sốt, ngượng ngùng rụt tay về, lạnh lùng nói: "Không cần ta sờ, về sau, luôn có người so với ta càng bẩn thỉu đến sờ mặt ngươi."

Tề Ngọc Yên trong lòng một trận khủng hoảng, nàng cắn chặt môi, không nói gì thêm.

"Đại tỷ." Lúc này, người giả mạo An nhi phụ thân đang mê đắm nhìn Tề Ngọc Yên, nước dãi chảy dài ba thước: "Cô nương này bộ dáng thật là đẹp, trước khi bán nàng, trước hết để cho ta nếm thử trước, được không?"

Tề Ngọc Yên vừa nghe lời này, sắc mặt trở nên tái nhợt, thân thể không khỏi nhẹ nhàng run lên. Chẳng lẽ mình đời này, cũng sẽ bi thảm như vậy ?Nàng hoảng sợ nhìn trung niên phụ nhân, không biết nàng sẽ như thế nào đáp lại.

Trung niên phụ nhân kia liếc mắt nhìn Tề Ngọc Yên, sau đó đối với thanh niên nam tử cười nói: "Ở trên phố hội hoa đăng tỷ liền nhìn ra ngươi bị sắc đẹp của nàng mê tâm, nhìn ngươi theo ta nhiều năm như vậy , đi , trước hết đem về để nàng bồi ngươi mấy đêm."

"Đa tạ tỷ tỷ " nam tử kia đại hỉ.

"Bất quá , nếu ngươi muốn nếm thử món ăn tươi mới thì trước hết phải đem nàng ra khỏi thành đã." Trung niên phụ nhân nhìn Tề Ngọc Yên và Mai Hương nói:" Hôm nay tết nguyên tiêu , sẽ không đóng cổng thành , mấy kẻ gác thành cũng tương đối lơ là , chúng ta phải nhân dịp tối nay đem hai nàng đi chỗ khác."

Nói xong , ả nháy mắt với ba tên nam tử phía sau :" Trước đem bọn họ đánh ngất rồi cho vào trong bao khiêng ra ngoài thành."

"Vâng" ba tên nam tử đồng thanh đáp , đi về phía hai người.

Tề Ngọc Yên và Mai Hương thấy tình cảnh này , trong lòng sốt sắng , cả hai gắt gao dựa vào một chỗ , thân thể không ngừng phát run.

______ Hết chương 10 _____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net