Chương 11: Cứu mỹ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn ba tên nam tử bước đến gần , Mai Hương đem thân mình chắn phía trước , bảo hộ Tề Ngọc Yên phía sau , đối với ba tên kia mắng:" Các ngươi tránh ra! Các ngươi dám động vào tiểu thư nhà ta xem , ta liều mạng với các ngươi!"

Ba tên kia nghe xong đầu tiên là ngẩn ra , sau đó ha ha cười rộ lên:"Chúng ta có cái gì không dám? Một tiểu cô nương như ngươi , thắng nổi ba nam nhân như chúng ta ?"

Nam tử trẻ tuổi kia nhìn Tề Ngọc Yên,vẻ mặt dâm tà cười: "Đợi quay về sơn trại, ta còn có thể động vào tiểu thư nhà ngươi thật tốt nữa là."

Tề Ngọc Yên vừa nghe, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.

Mai Hương dùng tay chỉ nam tử trẻ tuổi kia, giận đến nói không ra lời: "Ngươi...Ngươi..."

Tề Ngọc Yên càng xấu hổ, nhưng hiện tại chỉ có mình cùng Mai Hương hai cô gái ở đây, căn bản không phải là đối thủ của ba nam nhân kia. Nhưng nàng lại không nghĩ sẽ bó tay chịu trói, liền cao giọng hô lên: "Cứu mạng a! Người đâu mau tới cứu cứu chúng ta a!"

Trung niên phụ nhân nhìn Tề Ngọc Yên, lạnh lùng nói: "Các ngươi cứ lớn tiếng gọi, nơi này hoang vu như vậy chắc chắn không có người đến!"

"Phải không?" Một âm thanh thanh lãnh của nam tử đột nhiên vang lên.

Tề Ngọc Yên nghe thấy thanh âm này ,thân thể đột nhiên cứng lại.

Cái này hình như là thanh âm của Lý Cảnh.

Nhưng hắn làm sao có thể xuất hiện ở đây?

Nàng ngẩng đầu, phía sau trung niên phụ nhân xuất hiện mấy nam tử. Đi đầu thân ảnh kia , rất quen thuộc.

Nhìn người kia, nước mắt nàng mãnh liệt trào ra. Hắn thật sự tới, nàng biết, hắn nhất định sẽ ra tay cứu mình.

Tuy rằng kiếp trước nàng cùng Lý Cảnh đã có quá nhiều yêu hận dây dưa, nhưng sống chết ở trước mắt, Tề Ngọc Yên cái gì cũng bất chấp, duỗi cổ, hướng tới Lý Cảnh cao giọng hô: "Công tử, bọn họ là những người bắt cóc, muốn bắt chúng ta đi! Van cầu ngươi cứu chúng ta!"

Nghe tiếng gọi của Tề Ngọc Yên ,Lý Cảnh chân mày nhẹ nhàng khóa lên (nhăn mày ấy mà). Hắn không biết vì sao tiếng cầu cứu của nữ tử này lại mang đến cho hắn cảm giác vô cùng đau lòng, không tự chủ được sinh ra một loại cảm giác muốn bảo hộ nàng.

Những kẻ bắt cóc nghe được thanh âm Lý Cảnh ,cũng liền vội vàng xoay người lại, liền nhìn thấy nhóm người của Lý Cảnh đứng ở sau lưng mình, trong lòng nao nao.

Lý Cảnh thân mình vốn tương đối cao, nhóm người Mã Bình cũng thật khôi ngô, vừa nhìn đã biết là người luyện công phu, ba người không khỏi đáy lòng xót xa.

Trung niên phụ nhân nhìn thấy ba người đồng bọn của mình trên mặt lộ vẻ khiếp ý (khiếp sợ), vội vàng kêu lên: "Đừng sợ! Đã ra ngoài lăn lộn nhiều năm như vậy, có cái gì chưa từng gặp qua? Đều lên cho ta!"

Ba nam tử do dự chốc lát, sau đó liền hét to một tiếng, hướng tới Lý Cảnh nhóm người đánh tới.

Lý Cảnh là loại người gì? Nào có thể cho bọn họ gần ba người rất nhanh liền bị thị vệ phía sau hắn xông lên đánh ngã xuống đất.

Nhìn thấy đồng bọn của mình bị nhóm người Mã Bình bắt được, trung niên phụ nhân đáy lòng rùng mình, cũng bất chấp ba nam tử, chính mình xoay người hướng tới ngõ nhỏ khác chạy đi.

Mã Bình thấy thế, thuận thế đem cục đá dưới đất đá về phía ả , chỉ nghe "Phác" một tiếng, cục đá đá trúng đầu gối phía sau của trung niên phụ nhân. Ả ta hét thảm một tiếng, liền bổ nhào xuống đất. Một người thị vệ lập tức chạy lên phía trước, đem nàng bắt lại.

Rất nhanh, bốn tên bắt cóc liền bị nhóm Mã Bình trói lại. Mã Bình vỗ vỗ tay, đi đến trước mặt Lý Cảnh, hỏi: "Công tử, xử lý mấy người này như thế nào?"

Lý Cảnh mí mắt cũng không nâng, lạnh lùng nói: "Đưa đến Kinh Triệu Doãn đi."

"Vâng." Mã Bình liền kêu hai cái thị vệ đem bốn người mang tới Kinh Triệu Doãn phủ.

Nhìn bọn họ sắp rời đi, Lý Cảnh đột nhiên lại kêu lên: "Chờ một chút."

"Công tử còn có chuyện gì cần phân phó?" Mã Bình xoay người hành lễ nói.

"Vừa mới nói muốn nếm thử tư vị vị tiểu thư này ..." Lý Cảnh nâng lên mắt, nhìn Mã Bình, mặt không thay đổi nói: "Thiến hắn cho ta."

Mã Bình ngẩn ra, sau đó cúi đầu đáp: "Vâng."

Thanh niên nam tử vừa nghe, sợ tới mức "A!" Hét thảm một tiếng, đối với Lý Cảnh cầu xin tha thứ: "Công tử, là ta sai, người tha cho ta đi! Ta là con trai độc nhất trong nhà, cầu người lưu lại cho ta a!"

Còn lại ba người càng là sợ tới mức không dám thở mạnh.

Thứ thanh âm cầu xin vang vọng bên tai khiến Lý Cảnh không kiên nhẫn khoát tay: "Còn không đem bọn họ mang đi!"

Thị vệ nghe được lệnh, không dám trì hoãn, liền đem bọn họ áp ra ngõ nhỏ.

Đợi bốn phía an tĩnh, Lý Cảnh lúc này mới quay đầu lại, nhìn về phía Tề Ngọc Yên. Chỉ thấy nàng giống như một con mèo nhỏ bị ủy khuất, cuộn tròn lại nơi chân tường, thân mình run lẩy bẩy.

Nhìn cảnh tượng trước mắt ,tâm của hắn giống như bị người nhẹ nhàng xoa, có chút đau. Hắn chậm rãi bước đi lên phía trước, biểu tình trên mặt chậm rãi nhu hòa xuống, cùng biểu tình lãnh khốc vừa rồi hoàn toàn giống như hai người. Hắn đi đến trước mặt Tề Ngọc Yên , chậm rãi cúi xuống. Đối với nàng nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, cô không sao chứ?"

Trước khi hắn mở miệng , Tề Ngọc Yên liền biết người đang đi tới gần mình là Lý Cảnh.

Kiếp trước vô số lần thân mật ôm nhau, nàng sớm đã quen thuộc hơi thở của hắn.

Nhưng kiếp này, nàng với hắn mà nói, chỉ là một người xa lạ.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, dung mạo của hắn trực tiếp khắc vào đáy mắt nàng. Nhìn hắn, hơi nước trong mắt nàng lại không tự chủ dâng lên. Từ khi nàng bị biếm lãnh cung , nàng chưa từng nghĩ tới, chính mình có một ngày, còn có thể nhìn thấy hắn.

Nhìn khuôn mặt của hắn ở trước mắt mình chậm rãi mơ hồ, oán hận của kiếp trước đối với hắn đủ loại lại tràn lên. Nàng rốt cuộc nhịn không được, dùng hai tay bụng mặt, nhỏ giọng khóc.

Nghe thấy tiếng khóc nàng cố đè nén , Lý Cảnh cảm thấy như có người dùng mũi kim chầm chậm đâm vào lòng mình, một xúc cảm vừa đau vừa nhói. Hắn đột nhiên cảm giác có chút chân tay luống cuống, sau một lúc, hắn mới nhớ tới cái gì, vội từ trong tay áo lấy ra một tấm khăn lụa, đưa cho nàng: "Tiểu thư đừng khóc, hiện tại ngươi không sao rồi."

Nghe được lời nói của hắn, tiếng khóc của nàng im bặt ,chậm rãi nâng lên hai mắt đẫm lệ, nhìn trước mặt mình là tấm khăn lụa trắng nõn, nàng giật mình.

Hắn hôm nay, cũng không phải là Lý Cảnh đối xử tuyệt tình với nàng , mà là một người hoàn toàn xa lạ , hắn cũng chưa từng làm chuyện tổn thương bản thân. Nàng do dự một lúc, vươn tay, nhận lấy tấm khăn.

Nàng cố gắng ngăn chặn ý nghĩ muốn khóc của mình, khàn giọng nghẹn ngào nói: "Đa tạ công tử."

Nhìn Tề Ngọc Yên bởi vì vừa mới khóc qua, mũi đến nay vẫn còn hồng, hắn thế nhưng không cảm thấy xấu, ngược lại cảm thấy rất đáng yêu.

Hắn nhìn nàng, trong mắt không tự chủ hiện lên một tầng nhu tình, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư có phải đã bị dọa không?"

Tề Ngọc Yên đem nước mắt thu lại, đối với Lý Cảnh cười cười: "Ta hiện tại đã không sao, đa tạ công tử cứu giúp."

Nhìn Tề Ngọc Yên cười bên má hiện lên má lúm , tâm Lý Cảnh như bị người dùng tay gắt gao vồ lấy , lúng vào thật sâu .Mĩ nhân hắn gặp cũng không ít, nhưng chưa từng có người giống như thiếu nữ trước mắt này, làm cho hắn cảm thấy trong lòng bối rối không biết làm sao. Hắn rốt cuộc hiểu được, trước kia không phải đối với con gái không có cảm tình, mà là không có gặp được người làm hắn tâm động.

Lý Cảnh si ngốc nhìn mình, Tề Ngọc Yên trong lòng cảm giác được cái gì đó, tự nhủ không tốt. Nàng cứ tưởng rằng đời này Lý Cảnh không có ở kim minh sơn gặp được mình, duyên phận của hai người đã bị chặt đứt. Không nghĩ tới âm đoán dương sai*, hắn lại ở đêm nguyên tiêu ngay Nguyệt Lão miếu gặp được mình, nay lại cứu mình một mạng, tựa hồ giữa hai người dây dưa so với kiếp trước càng sâu.

*Âm đoán dương sai: sự việc ngoài ý muốn của mình

Kiếp trước Lý Cảnh ở kim minh sơn gặp được mình , liền đã sinh tình. Hiện tại Tề Ngọc Yên nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Lý Cảnh ,xem ra, hắn tựa hồ lại động tâm. Nếu như đời này Lý Cảnh biết được thân phận cùng với việc tuyển phi của nàng , liệu tất cả mọi chuyện , cũng sẽ như kiếp trước ?

Tề Ngọc Yên hít một hơi thật sâu , tuy sâu trong lòng nàng vẫn còn chút lưu luyến tình ý ấm áp của kiếp trước nhưng hết thảy sự thật đã được vạch trần . Sự sủng ái của hắn , chính là độc dược . Nó không chỉ hại chính bản thân nàng , còn liên luỵ cả gia đình mà nàng thương yêu nữa. Bởi vậy bây giờ nàng sợ , sợ hết thảy sẽ tái diễn lại như kiếp trước , nên nàng tự cho phép mình lùi bước .

Tề Ngọc Yên âm thầm hạ quyết tâm , đời này nàng không muốn Lý Cảnh biết thân phận của mình. Vì thế , nàng đứng dậy , hành lễ với Lý Cảnh:"Đại ân của công tử , tiểu nữ không cách nào báo đáp hết , chỉ có thể trước mặt Phận Tổ tụng kinh niệm phật , cầu cho công tử một thân bình an . Trời đã khuya , tiểu nữ không tiện ở lại , xin phép cáo từ trước."

Thấy nàng muốn rời đi , Lý Cảnh vội lên tiếng:" Tiểu thư , cô .... có thể cho tôi biết danh tính của cô không?"

Tề Ngọc Yên nao nao , chân mày nhẹ nhàng chau lên , không vui không buồn trả lời:" Xin lỗi công tử , khuê danh của tiểu nữ không tiện bẩm báo."

Nghe câu trả lời của Tề Ngọc Yên , lòng của Lý Cảnh dường như bị thứ gì chen vào , ngạnh lên.

" Công tử , tiểu nữ cáo từ trước."Tề Ngọc Yên nói xong rồi thi lễ , nhanh chóng kéo Mai Hương rời đi.

Lý Cảnh nhìn bóng lưng nàng , ngẩn ra một lúc lâu , luôn cảm thấy tối nay cứ để nàng đi như vậy chắc chắn về sau sẽ không gặp được nàng nữa. Nghĩ đến đây , trong lòng hắn có chút không cam , liền nhấc chân đuổi theo ngăn Tề Ngọc Yên lại , cố nặn ra một nụ cười:"Tiểu thư ,hay là để ta đưa cô về đi." Trong lòng hắn âm thầm suy tính , tìm được nhà nàng rồi , cón sợ không thấy nàng hay sao?

Tề Ngọc Yên không nghĩ tới hắn cư nhiên đuổi theo . Nàng giật mình , sau đó cười nhẹ :"Công tử thật sự không cần làm vậy , tiểu nữ tự trở về là được rồi."

Đối với sự bám dai của mình , Lý Cảnh cũng có chút xấu hổ , nhưng hắn nhìn Tề Ngọc Yên chốc lát , vẫn cắn răng nói:"Ta cảm thấy ban đêm khuya khoắt như vậy mà để hai cô gái yếu đuối đi về thì không ổn lắm . Vừa rồi mấy kẻ bắt cóc đó nói không chừng còn có đồng loã , vạn nhất hai người gặp được bọn chúng , vậy biết làm sao đây ? Cô nương ngươi nếu có chuyện gì , ta làm sao có thể an tâm ? Cho nên , vẫn là ta đưa cô nương về thì hay hơn."

Nghe hắn nói xong , Tề Ngọc Yên sửng sốt , nàng đã tỏ rõ ý cự tuyệt rồi mà không ngờ hoàng đế bệ hạ da mặt có thể dày đến thế , nàng kiếp trước cũng đâu có phát hiện ra chuyện này.

____Hết chương 11____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net