Chương 13: Tuyên chỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tề Ngọc Yên còn nhớ rõ , mùng một tháng hai của kiếp trước , sáng sớm thì công công trong cung đã tới Tề phủ tuyên thánh chỉ , sắc phong nàng là chính cơ ngũ phẩm. Đây là ngôi vị cao nhất dành cho phi tần chưa thị tẩm.

Sau khi nàng nhập cung , ngày hôm sau liền được phong là quý tần tam phẩm.Đường thăng cấp trong cung của nàng vô cùng thông thuận , nửa năm sau đã là chính phi nhị phẩm, khi nàng mang thai thì Lý Cảnh lại phong nàng làm quý phi.Ngôi vị của nàng ngày càng cao , thẳng đến khi bị vu hại rồi phế truất.

Tề Ngọc Yên nằm trên tháp , nghĩ tới mối thù của kiếp trước , nước mắt lạnh lẽo liền thấm ướt hai má nàng.

Nàng đứng lên , chỉnh lý y phục , thấp thỏm chờ đợi quyết định của trời cao.

Chỉ là , đã qua giờ thánh chỉ được tuyên ở kiếp trước , Tề Ngọc Yên cũng không thấy bóng dáng thái giám đâu.

Nàng nháy mắt có chút ngốc lăng , đây có nghĩa là , nàng không trúng tuyển?

Quả nhiên Lý Cảnh không biết nàng là ai , nàng liền lạc tuyển. Xem ra , kiếp trước sở dĩ mình bị tuyển vào cung , là do Lý Cảnh trước đó đã coi trọng mình. Nếu như kiếp trước hai người không tại kim minh sơn gặp nhau , nói không chừng sẽ không có những chuyện thảm thiết sau đó.

Chỉ là lần này không trúng tuyển , sẽ không bao giờ có thể gặp lại Lý Cảnh nữa? Lòng Tề Ngọc Yên bỗng dâng lên nỗi phiền muộn khó hiểu, tâm trạng không vui mang theo Mai Hương đến hoa viên giải sầu.

Hoa viên của Tề phủ tuy không lớn , nhưng nay là cảnh tượng tràn ngập xuân phong , vài cây hoa đào đang chờ ngày nở rộ. Nhìn một màu hồng thơ mộng như thế , Tề Ngọc Yên đột nhiên nhớ đến kiếp trước lúc mình chết đi , quang cảnh cũng ngập tràn sắc xuân , trong lòng không khỏi có chút ảm đạm.Nhưng đời này , nàng không tiến cung, mọi thứ chắc sẽ khác đi chứ? Nghĩ đến đây , tâm trạng nàng liền thoải mái một chút.

Chủ tớ hai người đi dạo một hồi, liền thấy Trúc Vận vội vàng chạy tới, kêu to:" Tiểu thư, trong cung phái người đến tuyên thánh chỉ, lão gia gọi người mau đến đại sảnh tiếp chỉ."

Tề Ngọc Yên ngây người toàn tập.

Đã qua giờ rồi mà, sao lại có người đến tuyên chỉ chứ?

Nhưng hiện tại không có thời giờ nghĩ nhiều, vội vội vàng vàng theo Trúc Vận ra đại sảnh.

Nàng mơ hồ mà đi đến đại sảnh thì thấy Tề Chí Huy đã sớm mang theo Lục thị cùng Tề Thứ,Tề Ý hai huynh đệ đứng đấy,đang đợi Tề Ngọc Yên. Thấy nhi nữ đã tới, Tề Chí Huy mang một nhà lớn nhỏ quỳ xuống tiếp chỉ.

Thái giám đến tuyên chỉ là Ngải Tuyền công công, chính là người kiếp trước đến Tề phủ tuyên chỉ.Hắn nhìn nhìn mọi người rồi chậm rãi mở cuộn thánh chỉ thêu vàng ra, cao giọng đọc:"Vinh uy tướng quân Tề Chí Huy chi nữ Tề Ngọc Yên, tri thư thức lý,đoan trang hiền thục,là một tuyệt sắc giai nhân.Nay sắc phong làm quý nhân thất phẩm,đầu tháng sau chính thức nhập cung.Khâm thử!!!!"

Tề Chí Huy vội mang theo người nhà tiếp chỉ tạ ơn.

Lúc đứng lên , toàn thân Tề Ngọc Yên đều choáng váng, hoa mắt chóng mặt, cả người như đang trong mộng.

Ngải Tuyền đi lên, nói với Tề Chí Huy:"Chúc mừng Tề tướng quân, lệnh ái đây là bay lên cành cao làm phượng hoàng a, về sau kính xin chăm sóc chúng ta một chút."

Tề Chí Huy lập tức nhét một thỏi vàng vào tay Ngải Tuyền, nhỏ giọng:"Làm phiền Ngải công công,ngày sau tiểu nữ vào cung nếu có điều gì không hiểu, còn mong công công nhắc nhở nhiều."

Ngải Tuyền ước lượng thỏi vàng trên tay,tựa hồ vừa lòng,nghiêng người nhìn về phía Tề Ngọc Yên:"Tề quý nhân bộ dạng xinh đẹp như vậy, tiến cung nhất định sẽ thâm thụ thánh sủng."

Tề Chí Huy cười cười vuốt cằm:"Đa tạ công công."

Lục thị bỗng lên tiếng:"Xin hỏi công công, lần này hoàng thượng tuyển mấy phi tần a?"

Ngải Tuyền lại liếc mắt nhìn Tề Ngọc Yên:"Tính cả Tề quý nhân thì tổng cộng bốn người."

Lục thị cũng nhìn về phía Tề Ngọc Yên:"Có những ai thế?"

Ngải Tuyền cười:"Nữ nhi của Cảnh quốc công Lương Đằng _Lương Tử Vân phong dung hoa ngũ phẩm,nữ nhi binh bộ thượng thư Phan Báo_Phan Dửu Quân phong chính tần lục phẩm,nữ nhi Đại Lý tự La Thiếu Khanh_La Xảo Nhi phong mĩ nhân thất phẩm."

Nghe xong,Tề Ngọc Yên cau mày.Những người trúng tuyển giống y như kiếp trước,ngoại trừ tước vị của mình khác ra thì tất cả đều giống.Mà tước vị của bốn phi tần này đều tương đương quan phẩm của phụ thân họ trong triều,không nhìn ra cái nào đặt biệt.

Lúc Tề Ngọc Yên còn đang sửng sờ,Ngải Tuyền chắp tay thi lễ với Tề chí Huy:"Ta vừa từ phủ của Cảnh quốc công và Phan thượng thư tuyên chỉ xong đã qua đây,vẫn chưa đến phủ La đại nhân. Vậy Tề tướng quân, chúng ta cáo từ trước."

Tề Chí Huy vội cung kính tiễn Ngải Tuyền ra cửa.

Nhìn Ngải Tuyền rời đi, Tề Ngọc Yên vẫn còn ngây ngốc.Nguyên lai tuyên chỉ chậm là bởi vì tước vị của nàng thấp hơn hai người kia.Mà kiếp trước tước vị của Tề Ngọc Yên cao nhất nên phải đến Tề phủ đầu tiên.

Xem ra , lần tuyển phi này là do một tay Thái Hậu an bài.Lý Cảnh không để ý tới.Nếu là Lý Cảnh chọn thì chắc chắn khi hắn thấy bức hoạ kia đã nhận ra nàng.Theo tác phong của hắn thì mình không thể có tước vị thấp vậy được.Nhưng nếu hắn không biết nàng là nữ tử tương ngộ trong hội hoa đăng thì khả năng thay đổi vận mệnh kiếp trước của nàng sẽ không quá khó khăn đi.

Nhưng trong hội hoa đăng hắn đã thấy Mai Hương, xem ra lần này không theo dẫn theo Mai Hương được rồi.

Mai Hương cũng không biết nàng bị tiểu thư nhà mình bỏ rơi,đợi Tề Ngọc Yên về phòng liền hết sức cao hứng chúc mừng nàng, tỏ ý mình muốn về thăm người nhà vì sợ lúc nhập cung sẽ không còn cơ hội nữa.

Tề Ngọc Yên nhìn Mai Hương, thản nhiên nói:"Mai Hương , lần này ta tiến cung, không định dẫn ngươi theo."

Mai Hương nghe xong ngây người một chốc, sốt ruột hỏi:"Tại sao? Tiểu thư người chê Mai Hương hầu hạ không tốt sao?"

"Đương nhiên không phải." Tề Ngọc Yên cười nhẹ:"Mai Hương , ngươi rất tốt."

Mai Hương uỷ khuất bĩu môi:"Vậy tiểu thư sao không cần Mai Hương?"

Tề Ngọc Yên chậm rãi nói:"Mai Hương, trong cung nguy cơ trùng trùng, âm mưu dương mưu đầy rẫy, ta tiến cung cũng không biết sẽ như thế nào.Nói không chừng không cẩn thận liền xác cũng không còn, ta đau lòng ngươi, không muốn ngươi tiến cung cùng ta mạo hiểm."

Mai Hương nghẹn ngào:"Nếu đã vậy, Mai Hương càng phải cùng chủ tử tiến cung, che chở cho chủ tử." Nói đến đây, Mai Hương liền "phác đông" một tiếng quỳ xuống:"Mai Hương vốn là người của tiểu thư, sống chết đều phải hầu hạ tiểu thư,xin tiểu thư để nô tì bên cạnh người."

Tề Ngọc Yên lúc này đã đỏ cả mắt, vội vàng kêu lên:"Mai Hương, ngươi đứng lên trước rồi nói."

Mai Hương lại nhất định không chịu:" Tiểu thư không đồng ý, Mai Hương không đứng dậy."

Tề Ngọc Yên thấy Mai Hương kiên quyết như vậy liền có chút giật mình.Sự tình của kiếp trước chứng minh Mai Hương trung thành, nàng rất rõ.Nếu Lý Cảnh không thấy qua Mai Hương, nàng nhất định đem Mai Hương theo, chung quy nếu muốn che dấu bản thân cũng phải có người đáng tin cậy mới được.Những người khác, ai cũng không tri kỉ bằng Mai Hương.

Nghĩ đến đây Tề Ngọc Yên tiến lên định đem Mai Hương đỡ dậy:"Mai Hương , không phải ta không cần ngươi, mà ta có nỗi khổ a."

Mai Hương vẫn không chịu đứng dậy, nhìn chủ tử mình rưng rưng hỏi:"Tiểu thư có khổ tâm gì, có thể nói cho Mai Hương nghe được không?"

Tề Ngọc Yên giương mắt nhìn Mai Hương:"Ngươi có nhớ công tử cứu chúng ta từ trong tay kẻ bắt cóc vào buổi tối hôm tết nguyên tiêu chứ?"

Mai Hương gật đầu:"Nhớ rõ, là vị công tử rất đẹp kia sao?"

Tề Ngọc Yên nói một câu sét đánh:"Hắn chính là đương kim hoàng đế."

Mai Hương đầu tiên là cả kinh, sau đó ánh mắt liền sáng lên, gương mặt không che được nét vui mừng:"Hắn thật sự là hoàng đế sao?Tốt quá rồi, ngày đó nô tì thấy hắn hình như có ý với tiểu thư, còn nằng nặc đòi đưa tiểu thư về phủ, kết quả bị tiểu thư bỏ rơi. Lần này tiểu thư tiến cung, hắn nhìn thấy tiểu thư, nhất định sẽ kinh hỉ a."

Tề Ngọc Yên cười khổ:"Tình yêu của đế vương, ta làm sao có thể chịu đựng? Hậu cung hiểm ác, nếu bất cẩn, mình chết như thế nào cũng không biết."Đời trước, chính vì quá mức khờ dại, cho rằng có tình yêu của hắn, liền có thể không kiêng nể gì. Không ngờ, sủng ái của hắn, hại mình chết, còn mang cả nhà mình chôn cùng.

"Tiểu thư, sao người có thể nói vậy được?"Mai Hương nghe xong có chút không hiểu, bị tuyển vào cung, không phải thứ khát khao là thánh sủng hay sao? Tại sao chủ tử nhà mình lại nghĩ không được sủng?

Tề Ngọc Yên không muốn nói thảm kịch của kiếp trước cho Mai Hương nghe nên lừa nàng:"Trước khi vào kinh, ta đã tìm một tính sĩ rất nổi tiếng ở Mi Dương tính cho ta một quẻ, tính sĩ kia nói nếu ta tiến cung mà được sủng, Tề thị một nhà sẽ có đại hoạ."

Quả nhiên nghe xong gương mặt Mai Hương chẳng còn một chút máu:"Đại hoạ? Vậy phải làm sao bây giờ? Tiểu thư nói với lão gia và phu nhân chưa?"

Tề Ngọc Yên lắc đầu:"Ta không có nói. Nói với họ, thứ nhất chưa chắc họ sẽ tin; thứ nhì là chuyện ta có tiến cung hay không bọn họ cũng không thể quyết định. Vậy thì cần gì phải nói, để lòng họ thêm bất an? Ta chỉ cần không để mình được sủng là được."

Mai Hương nhìn nhìn Tề Ngọc Yên:"Nhưng lúc nô tì thấy lúc hoàng thượng nhìn tiểu thư, cơ hồ ánh mắt đều không hề di chuyển. Tiểu thư tiến cung, hoàng thượng vừa nhìn thấy người, chắc chắn sẽ không buông tay, như vậy phải làm sao a?"

Tề Ngọc Yên cười cười:"Ta ắt có biện pháp để hắn không nhận ra ta. Nhưng Mai Hương, hắn thấy qua ngươi, nếu để hắn nhìn thấy ngươi bên cạnh ta, hắn nhất định nhận ra thân phận của ta,cho nên, ta không thể mang ngươi theo bên mình."

Mai Hương kinh ngạc nhìn Tề Ngọc Yên:"Nếu tiểu thư có biện pháp làm cho hàong thượng không nhận ra người thì cũng có thể làm cho hắn không nhận ra nô tì a.Hơn nữa nô tì chỉ là một tì nữ, chỉ cần ở trong viện không chạy loạn chắc chắn sẽ không chạm mặt hoàng đế.Tiểu thư muốn qua mắt quân vương thì bên cạnh nhất định phải có kẻ tín nhiệm, tiểu thư cho nô tì theo người tiến cung đi."

Tề Ngọc Yên nghĩ nghĩ, cảm thấy Mai Hương nói cũng rất có lý, liền gật đầu:"Để ta suy nghĩ cái đã."

___Hết chương 13___


( Dài muốn ná thở =]]]]]] hãy thương cho editor =]]]] )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net