Chương 17: Thái hậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tề Ngọc Yên thấy sắc mặt không vui của hoàng hậu, không chút kinh hoảng, khẽ cười:" Hồi hoàng hậu nương nương, thần thiếp trước khi tiến cung đã trải qua một trận bệnh, khuôn mặt biến dạng rất xấu xí, không tiện đem dung mạo ra, tránh làm thái hậu và nương nương kinh hãi."

"Khuôn mặt ngươi trở nên biến dạng vì bị bệnh?"Trịnh hoàng hậu sửng sốt, nửa tin nửa ngờ.

Tề Ngọc Yên như là sợ hoàng hậu không tin, cố ý:"Lúc trước Xuân Hoa đến phủ dạy lễ nghi cho thần thiếp, mẫu thân thần thiếp cũng đã nhờ cô ấy bẩm báo việc này cho thái hậu."

"Hình như có chuyện này."Tiêu thái hậu nghe xong gật gật đầu:"Ai gia quả thật nghe qua chuyện Tề quý nhân sinh bệnh, còn nhớ là từng mời thái y trong cung đến chẩn đoán qua."

"Thần thiếp tạ thái hậu quan tâm."Tề Ngọc Yên thi lễ.

"Phải không?" hoàng hậu nâng mắt liếc Tề Ngọc Yên, cười lạnh:"Chẳng qua chỉ là bệnh mà thôi, có gì đáng sợ chứ? Vạch khăn che mặt ra cho thái hậu và bản cung nhìn xem có bao nhiêu đáng sợ." Tề Ngọc Yên càng muốn che mặt, ả ta càng muốn xem, muốn nhìn thử coi bộ dáng so với đệ nhất mĩ nữ kinh thành còn đẹp hơn ra làm sao.

Vì Trịnh Chước_Trịnh hoàng hậu là cháu gái của Tiêu thái hậu, mẫu thân ả ta là chị ruột của thái hậu nên tình cảm của hai người vốn rất sâu đậm. Thái hậu không có con gái, từ nhỏ đã xem ả như con đẻ mình mà thương yêu, cho nên ả ở trước mặt thái hậu cũng chả có cấp bậc lễ nghi gì. Không phải sao, nhìn xem, thái hậu còn chưa lên tiếng, ả ta đã vội lên mặt rồi đấy.

Nói qua cũng phải nói lại, hoàng hậu vốn đứng đầu lục cung, ả ra lệnh, Tề Ngọc Yên cũng không thể kháng lệnh. Vì thế Tề Ngọc Yên cúi người hành lễ:" Thần thiếp tuân mệnh. Chỉ là, nếu gương mặt xấu xí của thiếp doạ sợ thái hậu và nương nương, kính xin thái hậu và nương nương thứ tội." Nói xong, Tề Ngọc Yên đứng lên, đưa tay chậm rãi tháo chiếc khăn che mặt xuống.

Khi khuôn mặt xấu xí kia xuất hiện trong tầm mắt mọi người, Tề Ngọc Yên nghe rõ mồn một tiếng hút khí đầy kinh ngạc, trong điện yên tĩnh tới mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Thấy tình hình như vậy, trong lòng nàng âm thầm cười khổ. Xem ra gương mặt này của mình, quả thật xấu đến mức ma chê quỷ hờn rồi.

Thái hậu là người sực tỉnh đầu tiên, vội hỏi:"Tề quý nhân, bộ dạng này của ngươi là sao?"

Tề Ngọc Yên ngẩng đầu, nhìn vẻ khiếp sợ không kịp che dấu của thái hậu, nhếch môi:"Thần thiếp sau khi bị bệnh, sắc mặt cũng ngày càng kém đi, liền biến thành bộ dạng như vậy."

Thái hậu tựa hồ như khó có thể tin:"Ai gia đã nhìn bức hoạ của ngươi, là một tiểu cô nương xinh đẹp.Hơn nữa lần trước Tĩnh Ly vào cung chơi cũng nói Tề quý nhân mĩ mạo dị thường sao? Sao lại bệnh thành như vậy?"

Tề Ngọc Yên đờ người, Lưu Tĩnh Ly khen dung mạo của mình trước mặt thái hậu? Nàng đột nhiên nhớ ra mẫu thân Lưu Tĩnh Ly là cô ruột của Trịnh hoàng hậu, cho nên Lưu Tĩnh Ly kia với hoàng hậu ít nhiều cũng có lui tới. Xem ra, lúc Lưu Tĩnh Ly vào cung nói chuyện của mình với thái hậu, để thái hậu chú ý rồi bị tuyển vào cung.

Trong lòng nàng không khỏi có chút tự giận, nếu biết vậy thà hôm ấy không đến Chung gia, sẽ không bị Lưu Tĩnh Ly nhìn thấy rồi giờ phải ngồi đây. (=]]]]])

Mà hiện tại hối hận cũng quá muộn rồi, tình hình hiện giờ chắc thái hậu còn hối hận hơn mình. Nhưng cũng lỡ tiến cung, hết đường rút lui rồi, trước hết chỉ có thể hạ thấp mình, khiến thái hậu thương xót hi vọng sau này có thể bình yên sống trong cung. Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên làm ra vẻ mặt ủ ê :"Đứng vậy, chỉ có thể trách số Ngọc Yên khổ, không biết làm sao sinh bệnh cũng sinh thành bộ dạng này, lát nữa hoàng thượng nhìn thấy Ngọc Yên, chắc chắn sẽ ghét Ngọc Yên đi?" ( đc r chế, chế phái muốn chớt chứ ghét ghiếc j =]]]] )

Nghe lời nói ân ẩn bi thương của Tề Ngọc Yên, Tiêu thái hậu chỉ biết thở dài. Lý Cảnh là con trai độc nhất của nàng, đã sắp qua hai mươi rồi lại chưa có đứa con nào.

Thái hậu cũng nhìn ra Lý Cảnh không hề thích vị hoàng hậu của hắn. Không thể từ chối lời nhờ vả của chị ruột, thêm vào tình thương của mình với Trịnh Chước, hai năm trước liền ép Lý Cảnh cưới ả ta. Cứ tưởng sau khi thành thân, hai người lâu ngày sinh tình, quan hệ từ từ tốt lên.

Không ngờ là Lý Cảnh và Trịnh Chước cứ như oan gia, làm thế nào cũng không cải thiện được mối quan hệ, hai năm qua, Lý Cảnh chưa từng bước chân vào Khôn Dương Cung, mà máu Hoạn Thư của Trịnh Chước lại cực lớn, hễ có cung nữ nào dám thân cận Lý Cảnh, ả ta liền tìm cách sát hại. Cũng may Lý Cảnh chưa từng liếc mắt nhìn cung nữ nào, bên ngoài cũng không có nữ nhân. Trịnh Chước chậm rãi yên tĩnh lại, không nháo ra chuyện gì lớn.

Dù sao Lý Cảnh cũng là đế vương, không thể đến già mà không con không cái, cuối cùng thái hậu không quan tâm Trịnh Chước có nguyện ý hay không, tự mình làm chủ tuyển phi cho Lý Cảnh, định chọn cho Lý Cảnh vài nữ tử. Nhưng Lý Cảnh không mấy hứng thú với chuyện này, bà khuyên can mãi mới miễn cưỡng đồng ý.

Bởi vì chỉ tuyển có bốn người, nên lúc chọn thời điểm, thái hậu cũng mất một phen tâm tư, là nam nhân, ai mà không thích mĩ nhân? Thái hậu tin con mình cũng không ngoại lệ.

Tuyển Tề Ngọc Yên chính bởi nghe Lưu Tĩnh Ly nói vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng, thái hậu khi nhìn bức hoạ cũng cảm thấy diện mạo không tầm thường của nàng, mới cho tiến cung. Không nghĩ tới lúc nhìn tận mặt lại xấu như vậy, này sao lọt được vào mắt nhi tử bà nha? Nghĩ tới bốn vị liền mất một người, trong lòng thái hậu hối hận a!

Chuyện cho đến bây giờ, chọn cũng chọn rồi, tuyển cũng tuyển rồi, Lý Cảnh cũng đích thân hạ chỉ rồi. Giờ đã vào cung, không còn biện pháp nào khác, chỉ còn cách để Tề Ngọc Yên trong cung điều dưỡng xem có thể khôi phục hay không. Nghĩ đến đây, thái hậu an ủi Tề Ngọc Yên:"Đừng lo, ai gia đã sớm nói, phi tần của hoàng đế, trọng đức không trọng mạo, hơn nữa bệnh của Tề quý nhân không có gì đáng ngại, điều dưỡng một thời gian có lẽ sẽ khá hơn."

Tề Ngọc Yên hai mắt đẫm lệ nhìn bà, nghẹn ngào:"Tạ thái hậu trìu mến."

Thái hậu than nhẹ một tiếng, phất phất tay:"Thân thể ngươi không thoải mái, ngồi xuống trước đi."

"Vâng" Tề Ngọc Yên nhấc tay kéo khăn che mặt lên, rồi mới đi xuống.

Phan Dữu Quân thấy Tề Ngọc Yên đang đi đến, cười dịu dàng, nũng nịu kêu:"Muội muội, mau đến bên tỷ tỷ ngồi."

Nhìn ả, Tề Ngọc Yên cước bộ hơi chậm lại, sau đó cúi người thi lễ, thản nhiên đi đến ngồi bên dưới ả ta. Kiếp trước tước vị của nàng cao hơn của ả, chưa bao giờ hành lễ với ả, đời này, nàng lại hành lễ với kẻ thù của mình. Nhưng nếu có thể để cả nhà Tề phủ bình an, đừng nói hành lễ với ả, dù mình có quỳ xuống dập đầu cũng xứng đáng. Vừa nghĩ như vậy, trong lòng nàng liền bình tĩnh hơn.

Thấy Tề Ngọc Yên ngồi cạnh Phan Dửu Quân, thái hậu cũng có chút an ủi. Mặc kệ thế nào nhưng Phan Dửu Quân này vẫn chọn không sai. Ả không hổ là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, mày liễu mắt hạnh, môi anh đào da tuyết trắng, làm người ta tâm động. Đợi nhi tử nhà mình tới, nhìn thấy mỹ nữ như vậy, chắc sẽ yêu thích đi.

Trịnh hoàng hậu thấy gương mặt xấu xí của Tề Ngọc Yên, liền không để nàng vào tầm ngắm, khi nhìn thấy Phan Dửu Quân ngồi dưới mình, chân mày chau lại.

Động tác nhỏ đó của hoàng hậu hoàn toàn lọt vào mắt Tề Ngọc Yên. Trịnh hoàng hậu này tuy rằng là mẫu nghi thiên hạ, nhưng không đồng nghĩa là một nữ nhân tốt. Ả gả cho Lý Cảnh gần ba năm, quan hệ hai người như lửa với nước, vậy mà ả ta còn cố tình yêu Lý Cảnh. Muốn ả nhìn thuận mắt phi tần khác của Lý Cảnh, đương nhiên là không thể nào.

Tề Ngọc Yên nhớ kiếp trước lúc mình còn được sủng, hoàng hậu cũng từng vài lần tìm nàng gây phiền toái. Lúc ấy nàng sợ người khác nói mình thị sủng mà kiêu, không dám nói với Lý Cảnh, bản thân lặng lẽ chịu đựng. Thẳng đến một lần, hoàng hậu tìm lí do phạt nàng giữa trưa quỳ hai canh giờ, cuối cùng nàng không chịu nổi ngã xuống ngất đi, Lý Cảnh mới biết. Hôm đó Lý Cảnh đến Khôn Dương Cung, không biết cùng Trịnh Chước nói gì mà từ đó nàng không cần đến chỗ ả thỉnh an, ả cũng không gây phiền toái cho nàng. Tiêu thái hậu giận Lý Cảnh, sau này chuyển tới hành cung ở lộc sơn cư trú một mình, không chịu hồi kinh.

Nếu Trịnh Chước đoản mệnh như kiếp trước, vậy ả chỉ còn sống được một năm rưỡi. Nhớ đến đây, tuy rằng Trịnh Chước kiếp trước đối với mình có nhiều hà khắc, nàng cũng không muốn so đo với nữ nhân không sống được bao lâu.

Vừa ngồi xuống, lại có cung nữ tiến vào bẩm báo, nói là dung hoa Lương Tử Vân, mỹ nhân La Xảo Nhi đã đến.

Thái hậu liền nhanh chóng tuyển người vào.

Lương Tử Vân hôm nay mặc chiếc váy dài màu phấn điểm xuyến hoa văn, trên đầu cắm một cây trâm đào hoa, có vẻ càng phấn nộn xinh đẹp.

La Xảo Nhi nhỏ hơn Tề Ngọc Yên một tuổi, vừa tròn mười lăm, cô mặc một chiếc áo xanh nhạt dệt hồ điệp, dưới là chiếc váy dài, thập phần linh động khả ái.

Hai người cầm tay nhau, đi về phía thái hậu, quỳ xuống hành lễ.

Thái hậu cười khẽ nâng tay:"Đứng lên đi."

Đợi hai người đứng dậy, thái hậu lại tinh tế quan sát một phen, trong lòng rất vừa lòng. Tuy chọn nhầm Tề Ngọc Yên, nhưng ba phi tần còn lại ai cũng xinh đẹp, mỗi người một vẻ, nhi tử của mình sẽ thích một người trong số họ đi.

Trái ngược với vẻ mặt vui mừng của thái hậu, sắc mặt Trịnh hoàng hậu lại ngày càng xanh.

Tề Ngọc Yên biết tâm tư Trịnh hoàng hậu, ả cùng Lý Cảnh vốn đã không hoà hợp,hiện tại lại có ba phi tần mĩ mạo như hoa, về sau ả cùng hoàng đế sợ là ngày càng cách xa đi?

Thấy thời gian sắp đến, thái hậu cười nói:" Phỏng chừng hoàng đế gần đến rồi, chúng ta đến trước điện chờ ngài đi."

Nghe thấy Lý Cảnh sắp đến đây, trái tim Tề Ngọc Yên lại giật thót. Nâng mắt nhìn ba người kia, thấy Phan Dửu Quân và Lương Tử Vân mặt đầy xuân phong, trong mắt tràn đầy mong đợi, ngay cả La Xảo Nhi trên má cũng ửng hồng.

Tề Ngọc Yên cười khổ, bốn phi tần vừa tiến cung, đây là lần đầu gặp mặt hoàng đế, ba người họ mong đợi cũng không có gì ngạc nhiên. Ai không muốn mình có thể lọt vào mắt hoàng đế, từ đó một bước lên trời? Chỉ là đời này, không biết Lý Cảnh sẽ coi trọng ai?

___Hết chương 17___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net