Chương 18: Diện thánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung yến được tổ chức tại điện trong cùng của Nhân Thọ Cung.

Tề Ngọc Yên theo sau Phan Dửu Quân vào điện, thấy bàn ghế bên trong đã được dọn sẵn.

Bên trong điện bày ba bộ bàn ghế, Tiêu Thái Hậu ngồi giữa, Trịnh Hoàng Hậu ngồi bên phải bà. Vị trí bên trái, tất nhiên là để cho Lý Cảnh.

Phía dưới xếp bốn bộ, trái phải mỗi bên hai bộ.

Dựa theo tước vị, Lương Tử Vân và Tề Ngọc Yên ngồi phía trái, Phan Dửu Quân và Là Xảo Nhi ngồi phía phải.

Trong lúc đợi Lý Cảnh thì mọi người ngồi trong điện tán gẫu. Thái Hậu rất thân thiết, chẳng mấy chốc mọi người cũng không câu nệ, nói năng cũng tuỳ tiện hơn. Phan Dửu Quân thấy Thái Hậu có vẻ thích những chuyện kì bí huyễn hoặc ngoài cung, liền đem những câu chuyện kỳ lạ mình nghe được nói cho Thái Hậu nghe, chọc cho Tiêu Thái Hậu rất là vui vẻ.

Nghe Phan Dửu Quân mềm mại giọng nói, Tề Ngọc Yên đột nhiên nghĩ đến nàng kiếp trước đi đến Lan Vu Cung, nói với mình gia nhân chết thảm, Huyên nhi bị hại tình cảnh, cũng là cái giọng nói này. Tề Ngọc Yên cảm thấy trong lòng một trận không thoải mái, cũng không tiếp lời, chính mình ngồi lẳng lặng tại một bên, phảng phất như bản thân là người vô hình.

Đột nhiên, giọng nói the thé của thái giám vọng vào:" Hoàng Thượng giá lâm!"

Tề Ngọc Yên ngây người, thân thể không kìm chế được mà phát run.

Hắn vẫn tới.

Thấy cả đám người ào ào rời chỗ, nàng cũng nhanh chóng đứng lên. Nghe được tiếng bước chân ngày càng gần, Tề Ngọc Yên quỳ xuống, hai tay chống đất, trán nhẹ nhàng đặt tại mu bàn tay.

Tiếng bước chân tới càng dồn dập nhưng không dừng lại trước mặt nàng như kiếp trước mà đi thẳng về phía Thái Hậu. Theo sau đó chính là thanh âm vừa quen thuộc vừa xa lạ:" Nhi thần tham kiến mẫu hậu."

Thái Hậu từ ái nhìn nhi tử của mình, mỉm cười:"Cảnh nhi, ngươi tới rồi."

Trịnh Hoàng Hậu gập người thi lễ:" Thần thiếp bái kiến Hoàng Thượng."

Lý Cảnh liếc mắt nhìn Hoàng Hậu, lạnh giọng:"Hoàng Hậu miễn lễ." Không hề nhiều lời, trực tiếp đi đến bàn bên trái của Thái Hậu ngồi xuống.

Thấy Trịnh Chước đứng tại chỗ, sắc mặt có chút xấu hổ, Thái Hậu vội giải vây:" A Chước, ngươi cũng ngồi đi."

"Tạ mẫu hậu." Trịnh Hoàng Hậu miễn cưỡng cười cười, xoay người ngồi lại bàn mình.

Bộ dáng này của Trịnh Chước khiến Thái Hậu thở dài một tiếng. Một bên là thân nhi tử của mình, một bên là cháu gái ruột, trên người cả hai đều đang chảy dòng máu Tiêu gia, nhưng tại sao quan hệ giữa hai người lại như chuột với mèo, không thể nào cùng chung một chỗ. May mắn hiện tại có bốn phi tần vào cung, bốn người đều do mình ngàn chọn vạn tuyển, tuy Tề Ngọc Yên có chút ngoài ý muốn, nhưng ba người còn lại đều là giai nhân hiếm có, nhi tử mình ít nhiều cũng sẽ thích một người đi?

Thái Hậu liền chỉ vào bốn nữ tử còn đang quỳ, cười nói:" Đó là bốn phi tần vừa trúng tuyển, Cảnh nhi còn chưa gặp qua đâu."

Lý Cảnh nương theo đấy mà nhìn bốn người còn đang quỳ, thản nhiên mở miệng:" Tất cả bình thân."

Tề Ngọc Yên vội đứng lên, đi về phía bàn mình.

"Các phi tần phía dưới ấn theo tước vị, từng người đi lên để Thánh Thượng nhìn." Tiêu Thái Hậu cười nói.

"Vâng." Bốn người đồng thanh đáp.

"Lương dung hoa, ngươi bắt đầu đi."

"Tần thiếp tuân chỉ." Lương Tử Vân chậm rãi bước đến chính điện, hành lễ với Lý Cảnh, nũng nịu nói:" Tần thiếp Lương Tử Vân, khấu kiến Hoàng Thượng."

"Lương dung hoa" Lý Cảnh cười nhẹ, "Trẫm đã nhớ, lui xuống trước đi."

Thấy Lý Cảnh đối với Lương Tử Vân chả chút nào để bụng, Trịnh Hoàng Hậu bởi vì Lý Cảnh lạnh nhạt mà sắc mặt hơi tái nay cũng khôi phục vài phần.

Lương Tử Vân thấy Lý Cảnh không liếc mắt tới mình, có chút thất vọng cắn cắn môi, cúi đầu hành lễ rồi hơi hơi uỷ khuất trở về.

"Phan tần, tới phiên ngươi." Thái Hậu nhìn thấy Lương Tử Vân thất bại, liền kêu Phan Dửu Quân.

Phan Dửu Quân nghe thấy vội vàng đứng lên, hít một hơi thật sâu, đi lên hành lễ với Lý Cảnh, dùng giọng nói có thể vắt ra nước ( mẹ ơi dơ kinh :)))) ):" Tần thiếp Phan Dửu Quân thấy qua Hoàng Thượng." Nói xong liền hơi hơi ngẩng đầu, mặt mỉm cười, dùng đôi mắt như thu thủy bàn liễm nhiễm (chắc là đôi mắt ôn nhu nhỉ?) nhìn chằm chằm Lý Cảnh. Thân là kinh thành đệ nhất mĩ nhân, ả đối với dung mạo của mình vẫn có vài phần tự tin.

Lý Cảnh nâng mắt lên, liếc nhìn Phan Dửu Quân, gật gật đầu: "Phan tần sao, ngươi cũng trở về chỗ đi."

Thấy Lý Cảnh đối với mình cùng Lương Tử Vân lãnh đạm, Phan Dửu Quân tươi cười nháy mắt liền cương ngạnh (cứng lại). Không nghĩ tới, Lý Cảnh nhìn thấy dung mạo động lòng người của ả lại thờ ơ như thế .Ả cắn cắn răng, cố nhịn xuống cục tức trong lòng, đối với Lý Cảnh hành lễ, cười duyên nói: "Tạ Hoàng Thượng." Sau đó liền nhẹ nhàng lui xuống dưới.

"Tề quý nhân." Tiêu Thái Hậu nhìn Tề Ngọc Yên, đối với nàng ra hiệu .

Nghe được thanh âm Tiêu Thái Hậu, Tề Ngọc Yên hô hấp nháy mắt loạn cả lên. Kiếp trước, trước khi hành lễ, Lý Cảnh liền đối với nàng liếc mắt đưa tình, bởi vậy lúc nàng nhìn thấy hắn cũng không có gì gọi là khẩn trương. Đời này, chính mình dùng gương mặt này đi gặp hắn, sẽ như thế nào đây?

Tề Ngọc Yên chậm rãi đứng lên, lê cả người cứng ngắc, cố gắng đi đến trước mặt Lý Cảnh, đối với hắn hành lễ: "Tần thiếp Tề Ngọc Yên thấy qua Hoàng Thượng."

Lý Cảnh thấy Tề Ngọc Yên che sa khăn, trong lòng có chút kì quái, liền hỏi: "Ngươi vì sao lại che mặt?"

Tề Ngọc Yên cúi đầu khẽ đáp: "Tần thiếp tháng trước sinh bệnh, trên mặt làn da vừa vàng vừa đen, xấu xí không chịu nổi, chỉ đành che lại, để tránh cho Bệ Hạ nhìn thấy dung mạo của tần thiếp, trong lòng không vui."

Lý Cảnh nhìn Tề Ngọc Yên chốc lát, ẩn ẩn cảm giác thanh âm của nàng có chút quen thuộc.

"Ngẩng đầu lên, nhìn trẫm." Lý Cảnh đột nhiên nói.

Nghe Lý Cảnh lời nói, Tề Ngọc Yên hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Lý Cảnh, trong miệng thở phào một tiếng: "Hoàng Thượng."

Nhìn đến Tề Ngọc Yên ánh mắt, thì trong lòng Lý Cảnh khó hiểu nhảy dựng. Hắn cảm thấy mình đã gặp nàng ở nơi nào rồi, nhưng hiện tại lại như thế nào cũng không nhớ rõ.

"Đem mạng che mặt lấy xuống, để trẫm nhìn xem." Hắn lên tiếng.

Nghe hắn nói như vậy, Tề Ngọc Yên thân hình hơi chấn động một cái. Hoàng Đế lời nói, nàng không dám không nghe, chỉ đành chậm rãi giơ tay lên, đem mạng che mặt của mình nhẹ nhàng lấy xuống.

Lý Cảnh đôi mắt chăm chú nhìn Tề Ngọc Yên.

Mạng che mặt phía dưới, là một gương mặt hắn chưa từng gặp qua, hoàn toàn xa lạ. Da thịt quả thật theo lời nói của nàng, vừa vàng vừa đen, rất xấu xí, nhưng là nhìn nàng, lại không có cảm giác không thoải mái, loại cảm giác quen thuộc ấy quanh quẩn ở đầu trái tim, không xua đi được. Lý Cảnh lại nhìn chằm chằm nàng chốc lát, thủy chung vẫn là nghĩ không ra vì cái gì đối với nàng sẽ có cảm giác như thế, đành phải nhẹ nhàng thở dài, nói: "Ngươi lui xuống đi."

"Vâng." Tề Ngọc Yên hành lễ, chuẩn bị đem mạng che mặt đeo lại.

Lúc này, thanh âm Trịnh Hoàng Hậu vang lên: "Tề quý nhân, chốc lát yến tiệc liền mở, ngươi còn mang mạng che mặt làm gì?" Chỉ bởi vì Lý Cảnh đối với Tề Ngọc Yên nhiều vài câu nói, ả liền đối với Tề Ngọc Yên bất mãn. Lại nghe được Lý Cảnh than khẽ, chắc là đang tại tiếc hận dung mạo của Tề Ngọc Yên, ả cố tình muốn Tề Ngọc Yên trưng ra khuôn mặt xấu xí trước mặt hắn.

Nghe được Trịnh Hoàng Hậu lời nói, tay Tề Ngọc Yên đang muốn đeo lại mạng che mặt liền dừng lại hai bên má. Dừng một chút, nàng liền đem mạng che mặt lấy xuống, xếp lại đặt ở trong tay áo, đối với Trịnh Hoàng Hậu cung kính nói: "Tần thiếp tuân mệnh."

Nhìn gương mặt xấu xí của Tề Ngọc Yên, Trịnh Hoàng Hậu càng xem càng cảm thấy chướng mắt (đúng là mẹ thiên hạ mà, mẫu nghi thiên hạ đó), liền nhíu nhíu mày: "Nhìn ngươi bộ dáng xấu xí, thật là làm cho người ta không thoải mái. Về sau ngươi liền lưu tại tẩm cung dưỡng bệnh liền được rồi, không cần mỗi ngày đên Khôn Dương Cung thỉnh an. Đỡ phải bản cung mỗi sáng sớm nhìn thấy liền tâm tình không tốt."

Nghe Trịnh Hoàng Hậu như thế ghét bỏ chính mình, Tề Ngọc Yên đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức trong lòng liền đại hỉ (quá vui mừng). Không cần đi Khôn Dương Cung cấp (cho) Hoàng Hậu thỉnh an, chính mình liền có thể lấy dưỡng bệnh làm cớ, mỗi ngày co đầu rút cổ ở Chiêu Thuần Cung không ra khỏi cửa, hẳn là rất nhanh liền sẽ bị mọi người quên lãng đi? Nghĩ đến đây, nàng kiềm lại trong lòng kích động, nhanh chóng đáp: "Tần thiếp cẩn tuân Hoàng Hậu nương nương chi lệnh!"

Nghe được Trịnh Hoàng Hậu nói thế, quả thật làm mất phong độ của một Hoàng Hậu, Lý Cảnh mày phong liền nhẹ nhàng khóa lên (nhíu mày). Hắn ngẩng đầu, nhìn người đang bị Trịnh Hoàng Hậu chê cười Tề Ngọc Yên, lại phát hiện nàng cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại có chút vui sướng. Lý Cảnh trong lòng thầm nghĩ, Tề quý nhân này ngược lại có chút ý tứ.

"Đi xuống đi." Trịnh Hoàng Hậu không kiên nhẫn phất phất tay.

"Vâng." Tề Ngọc Yên nhanh chóng đáp.

Lúc này, dư quang khóe mắt nàng lướt qua ánh mắt Lý Cảnh tựa chim ưng bén nhọn, "Bá" đâm về phía nàng. Nàng ngẩn ra, chẳng lẽ sự vui sướng hiện quá rõ trên mặt nàng? Tâm nàng hoảng hốt, nhanh chóng cúi đầu trở về chỗ mình ngồi.

"La mĩ nhân, mau đến đây nhìn qua Hoàng Đế." Tiêu Thái Hậu đối với La Xảo Nhi vẫy vẫy tay. Bởi vì La Xảo Nhi nhỏ tuổi nhất, Tiêu Thái Hậu trong lòng liền đối với nàng nhiều hơn vài phần trìu mến.

"Vâng." La Xảo Nhi lên tiếng, liền bước nhanh đi lên trước, đi tới Lý Cảnh trước mặt, hành lễ: "Tần thiếp La Xảo Nhi thấy qua Hoàng Thượng." Nói lời này thì có lẽ có chút thẹn thùng, La Xảo Nhi thanh âm khiếp sợ, còn có chút phát run, càng lộ vẻ mảnh mai chọc người thương.

Nhìn La Xảo Nhi bộ dáng khẩn trương, Lý Cảnh đối với nàng ôn nhu cười cười: "Được rồi, Trẫm nhìn thấy, ngươi cũng mau trở về đi thôi."

La Xảo Nhi tạ ân, dường như đang trốn chạy về chính mình bàn ngồi. Đợi nàng ngồi xuống, nhẹ nhàng thở phì phò, hai má như cũ đỏ bừng.

Bốn phi tần đều đã diện thánh, chỉ có La Xảo Nhi được Lý Cảnh ôn nhu đãi ngộ, mọi người trong lòng đều tại phỏng đoán, có phải La Xảo Nhi được Hoàng Đế để mắt?

Tề Ngọc Yên len lén nhìn Phan Dửu Quân cùng Lương Tử Vân. Chỉ thấy hai người họ trong mắt tuy rằng lộ ra vẻ thất vọng, nhưng trên mặt đều lộ ra khéo léo tươi cười, mà trên mặt Trịnh Hoàng Hậu, mây đen đã sớm giăng đầy mặt.

_________Hết chương 18________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net