Chương 19: Kỳ văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả bốn người đều đã diện thánh, cung yến liền chính thức bắt đầu.

Các cung nữ nối đuôi nhau mà vào, đem rượu ngon món ngon bày ở trên bàn.

Tề Ngọc Yên nhìn thấy trên bàn của mình, bày thịt tô hoa đào , sò biển tơ vàng, đậu hủ canh tư văn, vịt bát bảo, gà liễu hạnh hương (khúc này đại loại chỉ một đĩa thịt, một đĩa sò ốc, một bát canh đậu hủ, một con vịt, một con gà. Chỉ một món ăn thôi mà người trong cung lại nghĩ ra được những cái tên cao siêu như vậy, thực sự là rất bái phục họ)

Trong đó sò biển tơ vàng chính là món Tề Ngọc Yên thích nhất. Kiếp trước ở trong cung , nàng ăn cũng không có thiếu, ở lãnh cung hơn nửa năm, sau đó lại trùng sinh, tính đến nay, nàng đã rất lâu chưa ăn sò biển tơ vàng Ngự Thiện phòng làm. Hơn nữa từ lúc tiến cung tới nay, nàng vẫn bận thu thập, cũng chưa ăn thứ gì, hiện tại quả thật có chút đói.

Thật vất vả đợi Tiêu Thái Hậu nói xong những lời nói khách sáo, sau đó kêu mở tiệc, Tề Ngọc Yên không kịp đợi nhặt lên một miếng sò, dùng đũa gỗ mun từ vỏ sò lấy ra phần thịt, đặt xuống đĩa sứ bạch ngọc trước mặt, đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên nghe Tiêu Thái Hậu gọi mình một tiếng: "Tề quý nhân."

Tề Ngọc Yên vội vàng ngẩng đầu, nhìn Tiêu Thái Hậu đang nhìn mình mỉm cười. Nàng vội buông đũa , cung kính nói: "Thái Hậu gọi tần thiếp có việc gì cần sai bảo ạ?"

Tiêu Thái Hậu chỉ vào sò biển trong đĩa nàng, ôn hòa nói: "Sò biển là thức ăn kích thích. Trên người ngươi có bệnh, ăn vào sò biển, chỉ sợ trên mặt ngươi càng không dễ dàng khôi phục, ai gia cảm thấy ngươi vẫn là không cần ăn tương đối tốt hơn."      (Nổi bão lên đi chế ơiiiii, phóng đũa vô mặt bà già này đê!!!!!)

Tề Ngọc Yên lúc này mới phát giác ra chính mình bị mỹ thực (thức ăn ngon) mê mụ, thiếu chút nữa quên mất chính mình hiện tại đang giả bệnh, vội vàng gật gật đầu: "Thái Hậu nói đúng, tần thiếp là không nên ăn thức ăn kích thích."

"Tốt lắm, liền bảo cung nữ đem sò biển này bỏ đi." Tiêu Thái Hậu nói.

"Ân." Tề Ngọc Yên mỉm cười gật gật đầu, sau đó trơ mắt nhìn cung nữ đem tơ vàng sò biển trước mặt mình đem ra xa.

Nhìn đĩa sò bảo bối bị đem ra xa, cảm giác thèm ăn của Tề Ngọc Yên nháy mắt liền giảm vài phần, những thứ ăn được cũng không nhiều lắm. Còn lại ba người bởi vì Hoàng Đế ở đây, không tiện ăn nhiều, chỉ nhợt nhạt nếm thử thức ăn, liền buông đũa, cúi đầu không nói.

Tiêu Thái Hậu thấy không khí có chút nặng nề, liền đối với Phan Dửu Quân cười nói: "Phan tần, ngươi hồi nãy nói những thứ kì văn kia rất thú vị, còn có không? Nói nghe một chút, khiến mọi người cùng vui."

Phan Dửu Quân nghĩ muốn nhân cơ hội để Lý Cảnh chú ý đến mình, liền chuẩn bị tinh thần, nói tới Tây Bộ Đại Hiên có một Kim nhân cốc. Cái Kim nhân cốc này ,Tề Ngọc Yên cũng đã nghe nói qua, chỗ đó cùng với phong tục Đại Hiên bất đồng, bình thường thì là phụ nhân (phụ nữ) xuống đồng làm ruộng, còn nam tử thì ở nhà lo liệu việc nhà. (hơi hướng giống nữ tôn các bạn nhỉ :]]])

Phan Dửu Quân vừa nói phong tục ở Kim nhân cốc, vừa quan sát thần sắc Lý Cảnh, thấy hắn đối với cái này không có gì hứng thú, ả liền mất hưng trí, chậm rãi ngừng nói.

Tiêu Thái Hậu thấy Phan Dửu Quân nói xong, lại hỏi: "Phan tần, còn có cái gì sao?"

Phan Dửu Quân miễn cưỡng cười cười, đáp: "Hồi Thái Hậu, tần thiếp tạm thời không có nghĩ tới những chuyện lạ nào khác."

Tiêu Thái Hậu có chút thất vọng, sau đó quay sang Tề Ngọc Yên: "Tề quý nhân, ngươi không phải từ phương Nam trở về sao? Phương Nam liệu có những sự tình kì dị không?"

Tề Ngọc Yên không nghĩ tới Tiêu Thái Hậu trực tiếp gọi mình, đầu tiên là ngẩn ra. Kế tiếp trong lòng lại thầm nghĩ, nay chính mình bộ dáng xấu xí, đời này hẳn là người không được sủng, không có khả năng lại dựa vào Lý Cảnh. Nếu như có thể làm cho Thái Hậu thích, về sau khi ở trong cung, ít nhất còn có cái mà dựa vào. Vì thế, nàng cười cười, nói: "Nói tới, tần thiếp quả thật nghe qua một vụ kì dị sự tình."

"Nga?" Tiêu Thái Hậu vừa nghe lại có chuyện lạ để nghe, nháy mắt liền tinh thần tỉnh táo: "Vậy ngươi nhanh chóng nói nghe một chút."

Tề Ngọc Yên cười cười: "Tần thiếp tại Mi Dương, nghe nói ở Vinh Châu phủ _ phụ cận Mi Dương  xảy ra một vụ chuyện lạ."

"Chuyện lạ gì?"

Tề Ngọc Yên nói: "Nghe nói Vinh Châu phủ này có người thông phán (truyền lời) gọi là Trương Nghị, người này khuôn mặt trắng nõn, phong thần tuấn lãng, dung mạo tuyệt hảo, là mĩ nam một phương. Một ngày nọ, Trương Nghị ở trong mộng thì thấy một người mập mạp, diện mạo xấu xí tới tìm hắn, nói là 'cực kì thích khuôn mặt của hắn, muốn cùng hắn đổi mặt'. Trương Nghị tất nhiên là không chịu, nói 'mỗi người đều có dung mạo của mình, sao có thể cùng người khác đổi đâu?' Người có khuôn mặt xấu xí rất thất vọng, chỉ có thể phẫn nộ mà rời đi. Ngày kế , người xấu xí lại xuất hiện trong mộng Trương Nghị , yêu cầu Trương Nghị đem mặt đổi với hắn, Trương Nghị tất nhiên không đáp ứng."

Tề Ngọc Yên lúc nói chuyện, thanh âm phi thường nhu hòa, Lý Cảnh cảm thấy nghe vào rất thân thiết. Thêm vào đó nàng nói chuyện này nghe vào cũng thật là quái dị, hắn liền vểnh tai nghe nàng đạo (nói).

"Nhưng từ đó về sau, người xấu xí kia mỗi đêm đều nhập vào Trương Nghị trong mộng, năn nỉ cùng Trương Nghị đổi mặt. Rốt cuộc có một ngày, Trương Nghị không phiền không chán, có lệ khi thấy này người xấu xí, nói 'nếu ngươi có năng lực đổi khuôn mặt này của ta, ngươi liền lấy đi'. Người xấu xí sau khi nghe, trên mặt đại hỉ, luôn miệng nói tạ (cảm ơn), liền rời đi. Ngày hôm sau buổi sáng, Trương Nghị thức dậy rửa mặt, lúc này, đồng nghiệp ở cùng hắn cũng tỉnh, lúc nhìn thấy Trương Nghị liền ngây ngẩn cả người, chất vấn 'ngươi là ai, sao lại ở trong phòng này'. Trương Nghị cảm thấy kỳ quái, vội vàng nói 'ta là Trương Nghị a, ta cùng ngươi không phải cùng ở phòng này sao'. Đồng nghiệp nghe xong đầu tiên là sửng sốt, sau đó hoảng sợ hét to một tiếng, hoảng hốt chạy ra khỏi phòng."

"Trương Nghị gặp người cùng phòng có hành động quái dị như vậy,liền nhớ tới giấc mộng tối qua, vội tìm một tấm kính, nhìn một cái. Vừa đánh liếc mắt nhìn, hắn liền hét thảm một tiếng, so với đồng nghiệp hét còn đáng sợ hơn. Nguyên lai trong gương phản chiếu, cũng không phải khuôn mặt quen thuộc tuấn tú của hắn, mà là gương mặt xấu xí của nam tử trong mộng. Hắn sợ tới mức đem tấm kính ném vỡ, tự lẩm bẩm nói 'hắn thật sự làm được, hắn thật sự đổi mặt của ta'."

"Đúng lúc đó, tri châu nghe nói việc này, liền phái người tới đuổi người mà bọn họ cho là giả mạo Trương Nghị, ai biết Trương Nghị hô to oan uổng, đem những công sự mình làm qua nhất nhất nói rõ cho mọi người nghe, tất cả đều hoàn toàn đúng. Tri châu lại phái người tới nhà Trương nghị gọi thê tử của hắn tới, hắn thế nhưng cũng có thể đem tư mật vụn vặt trong nhà đều nói rõ ràng, mọi người rốt cuộc tin lời của hắn, hắn thật sự là Trương Nghị, chỉ là bị người đổi mặt."

"Nhưng Trương Nghị không cam lòng khuôn mặt tuấn tú của mình trở nên xấu xí như thế, liền muốn đem mặt đổi trở về. Đêm đó, trời vừa mới tối, hắn liền lên giường nghỉ tạm, chờ nam tử kia lại đi vào giấc mộng, đem mặt của hai người đổi trở về, ai biết, nam tử kia từ đó không còn xuất hiện nữa. Bất quá, người nhà cùng đồng nghiệp phát hiện trừ bỏ khuôn mặt cùng trước kia không giống, còn lại mọi việc cũng không có thay đổi, chậm rãi cũng liền quen với gương mặt xấu xí Trương Nghị."

Nói tới đây, Tề Ngọc Yên có chút khát nước, liền dừng, bưng lên chén trà trong tay, chuẩn bị uống trà nhuận miệng. Tiêu Thái Hậu nghe được quật khởi (hứng thú trở lại), vội hỏi: "Tề quý nhân, ngươi mau tiếp tục nói a, Trương Nghị này đến cùng có đem mặt đổi trở lại không."

Tề Ngọc Yên hớp một ngụm trà, cười cười, còn nói thêm: "Không có đổi trở về. Nhưng mà, nghe nói Trương Nghị từ đó phát hiện chính mình có thêm một dị năng (truyện bay đi xa quá, đúng là chuyện kì lạ có khác). Trên mặt của hắn có thể xuất hiện hai loại hoàn toàn bất đồng biểu tình, như má trái khóc, má phải cười, hắn còn có thể hai tay cùng cầm bút viết, viết ra nội dung cũng không giống nhau. Tinh tế đọc lại, hai bài văn chương đều là từ ngữ trau chuốt hoa mỹ, ý nghĩa lời nói sâu xa. Khả năng là chủ nhân của khuôn mặt xấu xí này có một ít năng lực, theo khuôn mặt mang đến cho hắn, cũng có thể coi như báo đáp mà người nọ lấy đi khuôn mặt tuấn mĩ của hắn đi."

Sau đó Tề Ngọc Yên ngẩng đầu, cười dịu dàng nhìn Tiêu Thái Hậu: "Thái Hậu, câu chuyện của tần thiếp đã hết rồi."

Tiêu Thái Hậu tựa hồ còn có chút ý do vị tẫn* :"Việc này là thật sao?"
* ý vị do tẫn: ăn no còn chưa đã thèm.

Tề Ngọc Yên: "Tần thiếp cũng không biết, chỉ nghe người ta nói."

"Mẫu Hậu muốn biết sao, đơn giản thôi." Lý Cảnh cười cười :"Đem Vinh Châu thông phán triệu vào kinh thành, mẫu hậu tự mình đi nhìn xem."

"Vinh Châu xa như vậy, sau này hãy nói đi." Tiêu Thái Hậu khoát tay, sau đó lại nhìn Tề Ngọc Yên nói: "Đúng rồi Tề quý nhân, ngươi nói, thật sự có thể đổi mặt sao?"

Tề Ngọc Yên lắc đầu: "Tần thiếp cũng không biết, nhưng mà, tần thiếp rất hi vọng nó là sự thật." Như vậy có thể đem mặt mình cùng người khác đổi, không sợ Lý Cảnh nhận ra mình.

Lý Cảnh nghe đến đó, thật sâu liếc mắt nhìn chằm chằm Tề Ngọc Yên, khóe miệng mang theo một ít ý cười trêu tức: "Vậy cũng được? Nếu là nói như vậy, Tề quý nhân sợ là lập tức liền tìm người đem mặt đổi đi?" Nói tới đây, trong đầu đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của cô gái trong đêm nguyên tiêu tại Nguyệt Lão miếu. Nếu có thể đem khuôn mặt Tề Ngọc Yên đổi thành khuôn mặt của nàng, tốt đẹp biết bao. Nghĩ đến đây, Lý Cảnh cả kinh, hắn cũng không biết vì sao chính mình lại tưởng tượng như thế.

Tề Ngọc Yên nghe được Lý Cảnh châm chọc việc mình muốn đổi mặt, ngây người. Lý Cảnh làm sao biết trong lòng mình nghĩ muốn đổi mặt? Hắn phải chăng nhìn ra cái gì rồi? Nghĩ như vậy, tâm lý nàng liền bắt đầu không yên. (nu9 quá đề cao na9 rồi :)))   (Beta said: ổng ngu lòi ra chứ :))) )

Tiêu Thái Hậu oán trách liếc mắt nhìn nhi tử: "Hoàng Đế, ngươi đừng có giễu cợt Tề quý nhân, nàng cũng là bị bệnh nên mới biến thành bộ dáng này. Trước lúc bị bệnh, Tề quý nhân rất là mĩ mạo đâu."

Lúc này Tề Ngọc Yên mới hiểu được, Lý Cảnh là đang cười nhạo mình dung mạo xấu, không phải là nhìn thấu mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Mà tâm Lý Cảnh lúc này đã sớm bay đến đêm nguyên tiêu, vừa nghĩ tới nữ tử kia vụng trộm đem mình quăng đi, trong lòng phẫn uất lại tràn lên, liền không có tâm tình tiếp tục nữa. Hắn quay sang nói với Thái Hậu: "Mẫu Hậu, nhi thần đã ăn xong, trong điện còn có chút chính sự phải xử lý, nhi thần cáo lui trước." Nói xong Lý Cảnh liền đứng lên, hành lễ với Tiêu Thái Hậu, chuẩn bị rời đi.

Câu nói của Lý Cảnh vừa dứt, trong điện ngập tràn sửng sốt. Tề Ngọc Yên trong lòng càng thêm buồn bực, kiếp trước tổ chức cái cung yến này, hắn nhưng là không có trước tiên rời đi a, sau khi xong cung yến, hắn liền quấn lấy chính mình, cũng không thấy hắn có việc gấp gì? Chẳng lẽ đời này sự tình có chỗ bất đồng?

Nhìn Lý Cảnh muốn rời đi, Tiêu Thái Hậu liền mở miệng: "Cảnh nhi! Hôm nay bốn vị tần phi vừa mới nhập cung, ngươi xem muốn cung nào đốt đèn, hay là gọi một vị phi tần đến Càn Dương Cung đi?"

Tại Đại Hiên, Hoàng Đế sủng hạnh phi tần có hai loại phương thức, một loại là Hoàng Đế đi tẩm cung phi tần lâm hạnh, phi tần bị chọn trúng trên cửa cung sẽ treo hai ngọn đèn hoa, tục xưng đốt đèn. Một loại khác là Hoàng Đế không muốn đến tẩm cung phi tần, phi tần bị chọn trúng sẽ đi Càn Dương Cung.

Tiêu Thái Hậu hỏi lời này, ý tứ rất rõ ràng, chính là để cho Lý Cảnh tuyển một vị phi tần đến thị tẩm. Bởi vậy, Tiêu Thái Hậu vừa nói xong, ngoại trừ Tề Ngọc Yên, ba vị tần phi khác đều sắc mặt ửng đỏ cúi đầu, chỉ có Trịnh Hoàng Hậu, sắc mặt xoát cái xanh mét, toàn thân cũng trở nên có chút cứng ngắc.

Lý Cảnh giật mình, liếc Trịnh Hoàng Hậu, sau đó lại trên người bốn thiếu nữ quét một chút. Lương Tử Vân, Phan Dửu Quân cùng La Xảo Nhi đều vẻ mặt thẹn thùng, chỉ có Tề Ngọc Yên đang ngửa mặt nhìn hắn, ánh mắt hai người tại lúc lơ đãng, đụng vào nhau.

_________Hết chương 19_________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net