Chương 2: Qua đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~~~Mình xin thông báo trước rằng chương này có chút ghê rợn , ngược thảm nữ chính , nếu các bạn chịu đựng không nổi xin đợi chương kế tiếp~~~

Thấy Tề Ngọc Yên bụm mặt , vẻ mặt oán hận nhìn mình , Phan Dửu Quân chỉ vào nàng gào lớn :" Tề Ngọc Yên , ngươi vẫn cho rằng ngươi là Tề quý phi được vô vàn thánh sủng như xưa sao , ngươi hiện tại ngay cả con kiến cũng không bằng , ta muốn ngươi chết ngươi liền chết ."

Tề Ngọc Yên chạm tay vào gò má sưng đỏ của mình , lớn tiếng nói :"Phan Dửu Quân , Phan gia các ngươi hại chết cả nhà ta , Tề Ngọc Yên ta dù chết , làm quỷ cũng không tha cho các ngươi , ta muốn cả đám Phan gia các ngươi phải xuống địa ngục ."

Lời vừa dứt , Phan Dửu Quân phẫn nộ quát :" Người đâu ? Đem cổ họng của mụ đàn bà chanh chua này độc câm ."

"Vâng" Hai thái giám nhận lệnh , đi về phía Tề Ngọc Yên .

Tề Ngọc Yên nhìn thân thể to lớn của hai thái giám nhích về phía mình , hét to :" Các ngươi muốn làm gì ?"

"Thật xin lỗi , Tề quý phi" hai tên thái giám mỗi người một bên bắt lấy Tề Ngọc Yên , bắt nàng đè xuống đất .

Tề Ngọc Yên bị ấn ngã trên đất , hai tay ở không trung quào loạn , hai chân dùng sức đạp , không ngừng giãy dụa . Khổ nổi bị hai thái giám gắt gao giữ chặt , căn bản vô pháp chống cự , đành phải không ngừng chửi rủa Phan Dửu Quân :"Phan Dửu Quân , ngươi là đồ độc phụ , ngươi chết không được tử tế , người Phan gia các ngươi cũng chết không được tử tế . Cuối cùng sẽ có một ngày Phan gia ngươi xuống dốc , so với Tề gia ta càng thê thảm hơn .

"Động tác nhanh lên" Phan Dửu Quân hung tợn nói

"Tuân lệnh" một ả cung nữ đi đến bên người Tề Ngọc Yên , từ trong tay áo lấy ra một bình sứ màu trắng , đem nút bình phủi sạch , sau đó ngồi xổm xuống đem miệng bình hướng đến bên miệng Tề Ngọc Yên .

Tề Ngọc Yên nhìn ả cung nữ kia cầm bình sứ đến bên miệng mình , biết trong bình chứa độc dược , liền đem miệng gắt gao ngậm chặt , không ngừng lắc đầu . Ả cung nữ kia vương một bàn tay , nắm cằm Tề Ngọc Yên , thử vài lần , đều không thành công đem dược đổ vào miệng nàng .

Nhìn thấy cảnh này , Phan Dửu Quân ác độc nói :" Đồ ngu xuẩn! Hai người các ngươi cùng lên đi ." Ả ra lệnh với cung nữ và thái giám bên cạnh mình . Hai người này hiểu ý , hành lễ với ả rồi đi qua .

Thái giám kia đi lên trước , dùng tay đem đầu Tề Ngọc Yên đỡ lấy , không cho nàng lộn xộn . Còn cung nữ kia dùng tay nắm mũi Tề Ngọc Yên , làm nàng không thể hô hấp .

Tề Ngọc Yên nín thở trong chốc lát , rốt cuộc không chịu nổi , mở miệng ra , ả cung nữ kia lập tức thừa cơ hội đem thuốc đổ vào trong miệng nàng .

Ngay sau đó , miệng Tề Ngọc Yên cảm nhận được cảm giác nóng cháy , làm người ta đau đớn khó nhịn . Chỉ trong nửa khắc , nàng liền nói không ra lời , chỉ có thể phát ra những âm thanh " ô ô " vô nghĩa .

Tên thái giám và ả cung nữ kia thấy mưu đồ đã thành , liền buông Tề Ngọc Yên ra . Nàng dùng tay che miệng , trên mặt hầu như phủ đầy nước mắt , nhưng nàng không có một tia cầu xin tha thứ , ngược lại mở to đôi mắt đỏ hung hăng trừng Phan Dửu Quân .

Ả ta nhìn Tề Ngọc Yên , trong lòng chột dạ , vội vàng kêu lên :" Khoét đôi mắt nàng cho ta!"

Cung nữ ,thái giám nghe xong sửng sốt , nhưng lại không dám động thủ .

"Có nghe hay không?" Phan Dửu Quân chỉ vào Tề Ngọc Yên quát :" Đem mắt tiện nhân này móc ra cho ta!"

" Tuân lệnh" bọn hạ nhân lại tiến về phía Tề Ngọc Yên.

Một ả cung nữ đè đầu Tề Ngọc Yên , một tên thái giám đỡ lấy đầu nàng , tên còn lại rút đoản đao mang theo bên người , đâm vào mắt Tề Ngọc Yên .

"Ô" khoảnh khắc mũi dao nhọn hoắc kia đâm vào đôi mắt nàng , một xúc cảm lạnh lẽo từ mí mắt chạy dọc xuống tận đáy lòng , tiếp đó là cảm giác đau đớn truyền tới tứ chi bách hải , nàng run rẩy , mất đi tri giác .

Không biết qua bao lâu , Tề Ngọc Yên cảm thấy cả người lạnh băng , thân thể ướt đẫm , sau đó từ từ tỉnh lại , trước mắt chỉ là một mảnh đen kịt đôi mắt vẫn đau đớn như cũ , nàng đứng dậy , thậm chí cảm nhận được giọt nước rơi xuống từ trên quần áo ướt nhẹp mình .

"Tề Ngọc Yên , hiện tại miệng ngươi không thể nói , mắt không nhìn thấy , cảm giác thế nào a?" Bên tai truyền đến âm thanh mang ý cười của Phan Dửu Quân.

Tề Ngọc Yên muốn khóc , nhưng nước mắt vô pháp rơi xuống . Vì , đôi mắt của nàng đã không còn .

"Ngươi rốt cuộc cũng có hôm nay !" Phan Dửu Quân ác độc gằn :" Ngươi có biết ngày này ta mong đã lâu , năm đó ngươi một mình độc chiếm sự sủng ái của hoàng thượng thì chắc cũng không biết bản thân có thể lưu lạc đến bước đường này . Tề Ngọc Yên ngươi không biết sủng cực tất suy hay sao ? Bởi năm đó ngươi quá được sủng nên ngươi cùng cả nhà họ Tề mới rơi vào kết cục như ngày hôm nay ."

Nghe những tiếng gào "ô ô" của Tề Ngọc Yên , ả đi đến bên ngươi Tề Ngọc Yên , nói với nàng :" Đúng rồi , còn một chuyện quan trọng ta quên nói với ngươi , ta sợ ngươi quá thương tâm không chịu nổi nên luôn không dám nói với ngươi . Bất quá ngươi đã như vậy , ta vẫn nói vì dù sao ngươi vẫn là mẫu thân hắn , ngươi cũng nên biết chuyện của hắn."

Tề Ngọc Yên sửng sốt , trong lòng lập tức nghĩ tới Huyên Nhi . Nàng căng thẳng , Huyên Nhi là con trai ruột của Lý Cảnh , hắn sẽ không xuống tay đối với chính con ruột của mình đi ?

"Ai" Phan Dửu Quân thở dài một hơi , nói :" Huyên Nhi bị hủy hoại là vì có mẫu thân như ngươi , từ lúc ngươi bị giam trong lãnh cung , nó mỗi ngày đều ồn ào muốn đi tìm ngươi , Hoàng Thượng sớm đã gai mắt hắn . Thừa dịp Hoàng Thượng ngự giá thân chinh , nó liền nghĩ cách đến lãnh cung tìm ngươi , chúng ta muốn ngăn cũng ngăn không được . Kết quả a , ngay trước khi ta đến Lan Vu cung , hắn đã rớt vào hồ chết đuối ! Nó mới bốn tuổi thôi , thật đáng thương!"

"Ô" Tề Ngọc Yên nghe đến đó , lòng đau như cắt , dùng hết khí lực hét thảm một tiếng . Huyên Nhi , Huyên Nhi đáng thương của nàng ,cứ như vậy liền không còn nữa ? Nàng tuyệt vọng , tia hy vọng cuối cùng níu kéo nàng trên thế gian này cũng vụt tắt .

"Đúng vậy , con trai ngươi là chính mắt ta chứng kiến nó chìm xuống . Ngươi biết không , lúc đó nó có bao nhiêu sợ hãi , lớn tiếng kêu phụ hoàng , mẫu phi . Đáng tiếc , không có ai cứu hắn , muốn trách thì trách nó đầu thai lầm , làm con của Tề Ngọc Yên ngươi."

Tề Ngọc Yên đau lòng đến cực điểm , ả đàn bà kia biết rõ ràng chuyện Huyên Nhi đuối nước như vậy , chứng tỏ lúc đó ả có mặt ở đó , thế nhưng ả không thèm cứu Huyên Nhi hay nói rằng con nàng căn bản bị ả độc phụ này giết chết .

Nghĩ đến đây , Tề Ngọc Yên run rẩy , trong lòng cực hận Phan Dửu Quân . Nàng lắng nghe chuyển động của ả sau đó xông lên đè ả xuống đất , hai tay bóp chặt cổ ả , lẩm bẩm : Phan Dửu Quân , ngươi hại chết Huyên Nhi , ta muốn báo thù cho con ta , muốn báo thù cho Tề gia .

Tay nàng ngày càng dùng sức càng nghe tiếng khàn khàn kêu cứu của ả dưới thân mình .

Lũ hạ nhân xung quanh thấy cảnh tượng đó , kinh hãi cực độ , ba chân bốn cẳng đem Tề Ngọc Yên kéo ra , cứu lấy Phan Dửu Quân .

Tề Ngọc Yên bị lôi ra , Phan Dửu Quân cảm giác thân thể buông lỏng , ho khan vài tiếng rồi hét lớn :" Đem hai tay của tiện nhân kia chặt bỏ cho ta "

Tề Ngọc Yên lúc này đã hoàn toàn điên cuồng , dù bị bọn thái giám cung nữ kìm kẹp nhưng vẫn liều lĩnh xông về phía Phan Dửu Quân .

Có người bắt nàng đè xuống đất , lại có người đem hai tay nàng kéo ra ngoài , dùng chân đạp vào . Cũng giống như hai lần trước , nàng cảm giác hai tay đã không còn là của mình chỉ là , nàng hiện tại đã không còn biết đau.

Phan Dửu Quân đi lên , dùng sức đạp vào đôi tay ngọc ngà mềm mại của nàng , nghiến răng :" Trước kia lúc ngươi được sủng , ta nhớ rõ Hoàng Thượng từng hôn qua đôi tay này . Không biết bây giờ Hoàng Thượng nhìn thấy thảm cảnh này sẽ có cảm tưởng gì nhỉ ?"

Bọn hạ nhân buông Tề Ngọc Yên ra , nàng ngơ ngác quỳ rạp trên mặt đất , tựa hồ đã ngốc .

Cha mẹ chết , huynh đệ chết , cháu chết , kể cả đứa con , cũng không còn . Trên cõi đời này , chỉ còn mình Tề Ngọc Yên nàng bơ vơ một mình . Sống , còn gì lưu luyến ; chết , còn gì e ngại .

Nàng biết , đời này kiếp này mình không thể báo thù được rồi . Bây giờ nàng chỉ là một con kiến , mặc cho Phan Dửu Quân giẫm đạp .

Không! Cho dù chết , nàng cũng không muốn chết trong tay độc phụ này.

Nghĩ đến đây , nàng chịu đựng cơn đau từ thân thể , chậm rãi đứng dậy .

Sinh hoạt lâu trong lãnh cung , nàng sớm đã rõ từng ngóc nghách nơi này . Nàng đi vài bước , xác định xong vị trí liền dùng hết sức lực còn lại vọt tới hướng Bắc .

Một trận đau đớn kịch liệt truyền tới , chất lỏng màu đỏ ngập mùi tanh tưởi từ trán nàng chảy xuống , ngay sau đó là tiếng cung nữ thét chói tai .

Tề Ngọc Yên cố gắng nâng khoé miệng , nàng biết chính mình đã giải thoát rồi , rốt cuộc đã có thể đoàn tụ với gia đình , tất nhiên là với cả Huyên Nhi mà nàng yêu nhất .

Huyên Nhi , đừng sợ con nhé , mẫu phi đến với con ngay . Sau này bất luận con có đi đến đâu , đều có mẫu phi bảo vệ con .

Đột nhiên , một gương mặt anh tuấn trẻ tuổi của nam tử xuất hiện trong tâm trí nàng .

Hắn , nở nụ cười ôn nhuận , phảng phất như lần đầu gặp gỡ .

Tâm nàng tê rần.

Lý Cảnh , đây chính là cái giá phải trả khi ta yêu ngươi sao ?

Nếu là vậy , ta tình nguyện vĩnh viễn không yêu ngươi .

Thân mình nàng mềm nhũn , máu từ trên đầu nàng chảy xuống , nhiễm đỏ cả tảng đá dưới thân .

Một lúc sau , một tên thái giám đánh bạo tiến lên xem xét một phen rồi đi đến trước mặt Phan Dửu Quân , thưa:" Đức phi nương nương , nàng ... nàng đã tắt thở."

Trên mặt ả không có bất cứ biểu tình gì , nhìn thi thể huyết nhục mơ hồ của Tề Ngọc Yên , ả che mũi :" Đem thi thể ném tới bãi tha ma đi."

"Đức phi nương nương , nếu Hoàng Thượng trở về hỏi tới nàng , chúng ta phải trả lời thế nào ạ ?" Một cung nữ cẩn thận hỏi

Phan Dửu Quân bĩu môi , hừ lạnh :" Một tiện nhân cắm sừng Hoàng Thượng , một nữ nhi của bại tướng , một muội muội của phản thần , hoàng thượng còn có thể nhớ nàng được sao ? Báo với nội đình , nói nàng chết bệnh là được ."

"Vâng"

"Vâng"

Bọn hạ nhân ào ào dạ thưa .

Phan Dửu Quân xoay người , nhìn thoáng qua thi thể Tề Ngọc Yên , đây là người đã từng làm cho Vĩnh gia đế sống goá sáu năm , rốt cuộc đã chết trước mặt mình . Nay nàng đầy mặt máu đen nằm trên mặt đất , nguyên bản dung mạo như hoa mà giờ cả người đẫm máu buồn môn ghê tởm . Trong lòng ả mạc danh có chút phiền muộn , nhanh chóng rời khỏi Lan Vu cung .

____Hết chương 2 ____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net