Chương 20: Tiểu Nghi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tề Ngọc Yên cùng Lý Cảnh bốn mắt giao nhau, ánh mắt sắc bén của hắn tựa hồ muốn từ mắt mình , đâm thẳng vào lòng mình. Trong lòng nàng cả kinh, sau đó nhanh chóng cúi đầu.

Lý Cảnh nhìn chằm chằm Tề Ngọc Yên một lúc, luôn cảm thấy nàng có chút không thích hợp, nhưng lại nói không rõ nàng đến cùng không đúng chỗ nào. Nhìn nàng cũng như người bình thường khác, cũng nơm nớp lo sợ cúi đầu, hắn cảm thấy cảm giác vừa rồi của mình , chỉ là ảo giác mà thôi, chậm rãi đem tầm mắt từ trên người Tề Ngọc Yên di dời. Nhìn ba vị phi tần khác, hắn tựa hồ có chút do dự, sau đó liền đối với Tiêu Thái Hậu nói: "Vậy thì để cho La mĩ nhân đến Càn Dương Cung đi."

Tiêu Thái Hậu vừa nghe Lý Cảnh rốt cuộc tuyển nhân (người), trong lòng vui vẻ, vội gật đầu cười nói: "Được, vậy ngươi đi làm việc trước đi. Cũng đừng đợi La mĩ nhân đi qua, chuyện của ngươi còn chưa xử lý xong." (Thái Hậu mâu thuẫn quá hoặc là mình không biểu đạt được ý của Thái Hậu chỗ này?)

"Vâng, Mẫu Hậu." Lý Cảnh đáp Tiêu Thái Hậu một tiếng, sau đó liền vội vàng rời đi.

Lý Cảnh sau khi rời đi, Tiêu Thái Hậu trên mặt là không che dấu được sắc mặt vui mừng, xoay mặt đối với La Xảo Nhi còn ở trong mây mù nói: "La mĩ nhân, ngươi liền đi về trước tắm rửa thay y phục đi."

"Vâng." La Xảo Nhi vẻ mặt mờ mịt đứng lên, được cung nữ đưa đi ra ngoài. Còn ở sau lưng cô bé, là Lương Tử Vân cùng Phan Dửu Quân ánh mắt hoặc hâm mộ hoặc ghen tỵ.   (Beta said: tại lúc này Xảo Nhi còn nhỏ nên để cô bé cho dễ thương =]]]])

Mà Trịnh Hoàng Hậu, tại lúc nghe được Lý Cảnh điểm tên La Xảo Nhi, sắc mặt một chút liền trở nên tái nhợt, thân mình tựa hồ cũng ở run rẩy. Thấy cảnh này, Tề Ngọc Yên trong lòng tối sầm, có chút cảm thấy khó chịu thay Hoàng Hậu.

Tề Ngọc Yên vươn tay, bưng chén trà trên bàn, lại phát hiện tay của mình phát run. Nàng ngẩn ngơ.

Nếu tẩy sạch thuốc mỡ trên mặt mình, có lẽ sắc mặt của mình còn tái hơn so với Trịnh Hoàng Hậu đi?

Những người đang ngồi, ngoại trừ Trịnh Hoàng Hậu, Tề Ngọc Yên là người duy nhất biết bí mật của Lý Cảnh cùng Trịnh Hoàng Hậu.

Không có ai sẽ nghĩ tới, Lý Cảnh cùng Hoàng Hậu Trịnh Chước thành hôn ba năm, Hoàng Đế thế nhưng cho tới hôm nay vẫn là chim non (trai tân ấy mà:))), mà kiếp trước, Hoàng Hậu tới chết vẫn là một trinh nữ.

Bởi vì, Lý Cảnh cùng Trịnh Hoàng Hậu thành hôn ba năm tới nay, hắn chưa từng cùng Trịnh Hoàng Hậu cùng phòng.

Bí mật này, Tề Ngọc Yên kiếp trước đã biết.

Tại đêm Lý Cảnh cùng Trịnh Chước đại hôn, hai người bởi vì ngôn ngữ bất hòa, trong động phòng cãi nhau, Lý Cảnh giận dỗi mà đi, Trịnh Chước không nhịn được mặt mũi, liền chạy về Khôn Dương Cung, ai cũng không chịu thua, Từ đó về sau, hai người gặp mặt nói không đến hai câu liền đấu khẩu, đâu còn có tâm tư cùng phòng?

Kiếp trước, sau khi kết thúc cung yến, Lý Cảnh đến Trọng Hoa Cung của nàng thì Tề Ngọc Yên mới phát hiện Hoàng Đế thế nhưng là lần đầu tiên. Thẳng đến trước khi nàng bị biếm lãnh cung, nàng là nữ nhân duy nhất mà hắn có được. Mà đời này, đồng dạng tại cung yến, hắn lại điểm tên một cô gái khác.

Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên cảm thấy lòng mình từng đợt co rút, đau đớn. Tuy rằng đời này đã sớm đưa ra quyết định, sẽ không cùng hắn có liên hệ, nhưng vừa nghĩ tới hắn cùng nữ nhân khác, giống như kiếp trước cùng nàng thân mật như vậy, nàng vẫn là cảm thấy, có một loại cảm giác khó nói lên lời , trong lòng vừa chua vừa xót. (còn yêu mà dày vò lẫn nhau gớm, haizzzzzz)

Tề Ngọc Yên bất tri bất giác (không hay không biết) hồi Chiêu Thuần Cung, nằm ở trên tháp, lại thật lâu không thể ngủ say. Tuy rằng đời này lựa chọn của nàng không giống với kiếp trước, nhưng nàng vừa nghĩ tới lúc này, Lý Cảnh cùng La Xảo Nhi đang làm chuyện giữa nam nữ thân mật nhất, tâm của nàng  tràn ngập phiền muộn. Nhưng là chuyện cho tới bây giờ, nàng đã không thể quay đầu nữa.

Nghĩ đến đây, nước mắt từ khóe mắt lặng yên tuôn xuống.

Vụng trộm khóc trong chốc lát, nàng mới chậm rãi bình tĩnh trở lại. Nàng cố gắng thuyết phục chính mình, đời này đã đưa ra lựa chọn giữa hắn và người nhà, thì nên hiểu được, nữ tử bồi ở bên cạnh hắn, đã xác định là không phải mình.

Tề Ngọc Yên nghĩ tới hai năm sau, Tiêu Thái Hậu sẽ chuyển đến Lộc Sơn hành cung, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, chính mình đến lúc đó liền cùng Thái Hậu đi. Như vậy, mình sẽ vĩnh viễn không xuất hiện ở trong sinh hoạt của hắn, cũng sẽ không giống tối nay tinh thần ủ ê. Bây giờ, chính mình lặng lẽ ngốc ở trong Chiêu Thuần Cung, chậm rãi chịu qua hai năm đi.

Sáng sớm hôm sau, lúc Mai Hương vì Tề Ngọc Yên chải đầu, nhìn nàng hai mắt sưng đỏ, trước mắt phát xanh, cho rằng nàng đêm qua đổi giường mới ngủ chưa ngon, liền gọi Trúc Vận làm cho Tề Ngọc Yên một chút Ninh Thần trợ miên (ngủ) dược.

Trúc Vận nghe Mai Hương nói như vậy, đi qua nhìn nhìn Tề Ngọc Yên, thấy nàng quả thật tinh thần không tốt, liền ra Chiêu Thuần Cung, đi Thái Y viện lấy thuốc.

Trúc Vận đi chưa tới một canh giờ*, liền mặt mũi hớn hở quay về Chiêu Thuần Cung.

*Cách chia thời gian thời cổ đại theo hiểu biết của mình (chắc đúng 80% rồi):
- 1 ngày có 12 canh giờ, chia theo 12 con giáp
- 1 canh giờ: hai tiếng => nửa canh giờ: một tiếng
- 1 khắc: 15p, 1 chén trà: 5p

Tề Ngọc Yên nhìn Trúc Vận lúc ra cửa thì lo lắng, khi trở về lại là tâm tình thật tốt. Nàng ban đầu còn lo lắng chính mình không được sủng, vị phần thấp, Trúc Vận đi theo chính mình sẽ gặp khi dễ, nhìn thấy nàng hiện tại bộ dáng này, liền yên lòng, cười hỏi: "Trúc Vận, ngươi đi Thái Y viện lấy thuốc, hết thảy có thuận lợi không? Không có người làm khó dễ ngươi đi?"

Trúc Vận giương mắt nhìn Tề Ngọc Yên, môi cong cong cười, nói: "Tiểu thư đừng lo lắng, không có người làm khó xử nô tỳ đâu."

Mai Hương liếc mắt trừng Trúc Vận, trách cứ: "Trúc Vận, ngươi không nhớ có phải không? Là quý nhân! Còn gọi tiểu thư, cẩn thận bị người nghe thấy, loạn tước lưỡi căn* bây giờ."

*loạn tước lưỡi căn: chắc là độc câm đi, cầu mọi người giúp!!!

Trúc Vận thè lưỡi, cười híp mắt nói: "Ta nhớ, về sau sẽ gọi quý nhân."

Tề Ngọc Yên nhìn Trúc Vận vẻ mặt cảnh xuân (vui như mùa xuân đến), liếc mắt nhìn: "Lúc nãy đi Thái Y viện, có phải gặp được Vương thái y hay không?"

Trúc Vận nghe Tề Ngọc Yên lời nói, hai má nhanh chóng nổi lên một mạt đỏ ửng, nhỏ tiếng nói: "Quý nhân, người, người làm sao mà biết được?"

Tề Ngọc Yên dùng ngón tay nhẹ nhàng trạc trạc trán Trúc Vận: "Nhìn ngươi vẻ mặt vui vẻ, muốn không biết cũng thật khó."

Trúc Vận sờ sờ hai má phát nhiệt của mình, dậm chân một chút, gắt giọng: "Quý nhân là đang giễu cợt Trúc Vận!"

"Ngươi có tình, hắn có ý, vốn là chuyện tốt. Ta đây mà giễu cợt ngươi? Ta rõ ràng là thay ngươi vui vẻ đấy." Tề Ngọc Yên nói xong, đưa tay bưng lên trên tay chén trà nhẹ nhàng uống một hớp trà, lại đem chén trà buông xuống, ngẩng đầu nhìn Trúc Vận, nhẹ nhàng thở dài một cái: "Chỉ là,  ta muốn ủy khuất ngươi cùng Vương thái y vài năm."

Trúc Vận sửng sốt, nhìn Tề Ngọc Yên, không hiểu hỏi: "Quý nhân lời này là ý gì?"

Tề Ngọc Yên nhìn Trúc Vận: "Trúc Vận, ngươi theo ta sáu năm có được hay không? Sáu năm sau, ta liền thả ngươi tự do." Sáu năm sau, chiến tranh trong cung cũng kết thúc, mọi thứ đều thuận theo quy luật vốn có.

Trúc Vận nhìn bộ dáng Tề Ngọc Yên, vội vàng nói: "Quý nhân nói gì vậy, cái mạng của Trúc Vận là phu nhân cứu được, đừng nói bảo Trúc Vận bồi người sáu năm, liền xem như bắt cả đời Trúc Vận bồi bên người quý nhân, Trúc Vận cũng là nguyện ý."

"Ta làm sao có thể ích kỷ như vậy, làm cho ngươi chung thân không gả đâu." Tề Ngọc Yên lắc lắc đầu: "Ta biết ngươi cùng Vương thái y có tình ý với nhau, chỉ là không biết Vương thái y có thể chờ ngươi sáu năm hay không. Nếu như hắn đợi không được, ta....ta sợ sẽ trở ngại ngươi."

Nghe Tề Ngọc Yên lời nói, Trúc Vận sắc mặt hơi hơi trắng nhợt, cắn cắn môi, sau đó ngẩng đầu nhìn Tề Ngọc Yên cười: "Hắn nếu như đợi không được, cũng không xứng với ta."

Tề Ngọc Yên than nhẹ một tiếng: "Dễ được vô giá bảo, khó được có tình lang (dễ dàng có được bảo vật vô giá, nhưng khó có được một người yêu mình thật lòng). Trúc Vận,  về việc Vương thái y mạo hiểm lớn như vậy giúp chúng ta che giấu bệnh của ta, ta tin tưởng, hắn đáng để ngươi phó thác cả đời. Chỉ là, hắn nguyện ý chờ, vậy cha mẹ của hắn sẽ nguyện ý cho hắn chờ sao?"

"Quý nhân, không nói tới hắn nữa." Trúc Vận trong lòng cũng không chắc, cũng không muốn nói thêm về việc này, liền cười như không cười, chuyển đề tài: "Đúng rồi, nô tỳ đến Thái Y viện thời điểm, nghe được bọn họ đang ở nghị luận chuyện hôm qua La mĩ nhân thị tẩm."

Nghe được Trúc Vận nói tới đề tài này, Tề Ngọc Yên cảm giác lòng của mình "Phịch!" Nhảy một chút, bật thốt lên hỏi: "Bọn họ nói cái gì?"

Trúc Vận gặp Tề Ngọc Yên vì không muốn bị Hoàng Đế nhìn trúng, liền cố ý phẫn xấu đi, cho rằng trong lòng nàng cũng không thích Lý Cảnh, bởi vậy, ở trước mặt Tề Ngọc Yên cũng không hề giấu diếm, cười nói: "Bọn họ nói Hoàng Thượng đối với vị nay La mĩ nhân rất tốt đâu! Theo đạo lý, tần phi sau khi thị tẩm liền phải rời đi Càn Dương Cung, trở lại chính mình tẩm cung nghĩ dưỡng. Nhưng là La mĩ nhân hôm nay lại tới tận trời sáng mới quay trở về chính mình tẩm cung, sau đó Hoàng Thượng lại không bảo Thái Y viện vì nàng chuẩn bị tị tử canh (thuốc tránh thai), xem ra Hoàng Thượng đối với nàng rất là sủng ái, định cho nàng hoài thai long duệ đâu."

Tề Ngọc Yên sau khi nghe, chỉ cảm thấy một thứ vừa chua xót lại oán giận hướng thẳng vào lòng nàng, may mắn mặt của nàng sáp qua thuốc mỡ sau không nhìn thấy rõ sắc mặt, bằng không sợ là đã bị Trúc Vận nhìn ra đầu mối. Tề Ngọc Yên mạnh mẽ nuốt xuống thống khổ trong lòng, kéo ra một cái tươi cười, nghĩ một đằng nói một nẻo: "La mĩ nhân được sủng ái, đây chính là chuyện tốt a."

Trúc Vận cười cười: "Đúng rồi, quý nhân, cũng không thể lại xưng La mĩ nhân. Hoàng Thượng vừa mới hạ chỉ, phong nàng thành tiểu nghi, trở thành lục phẩm đâu."

Mai Hương ngẩn ra một lúc: "Cái gì, nàng được phong thành tiểu nghi? Cái này, nay ở Hoàng Thượng bốn vị phi tần trung, chúng ta quý nhân vị phần chính là thấp nhất."

Trúc Vận liếc nhìn Tề Ngọc Yên, gật gật đầu: "Hình như là vậy."

Mai Hương ngẩn ngơ, sau đó khe khẽ thở dài một hơi, tiếc hận nói: "Nếu như quý nhân người không phẫn xấu, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ nhận ra..."

Nhìn Mai Hương liền muốn nói ra nàng cũng Lý Cảnh quen biết sự tình, Tề Ngọc Yên nhanh chóng ngắt lời: "Vị phần thấp cũng tốt nha, liền sẽ không có người nhìn ta chằm chằm, ba người chúng ta vừa lúc có thể tại đây Chiêu Thuần Cung, tiêu dao sống qua ngày."

Mai Hương nhìn Tề Ngọc Yên, biết suy nghĩ trong lòng nàng , chỉ đành khẽ gật đầu một cái, bất đắc dĩ nói: "Quý nhân nói đúng."

Tề Ngọc Yên tuy rằng ngoài mặt làm ra một bộ chuyện gì cũng không có xảy ra bộ dáng, nhưng trong lòng sớm đã loạn thành một đoàn. Ngồi trong chốc lát, cảm thấy trong lòng vẫn còn sôi trào, liền đối với Mai Hương nói: "Mai Hương, ngươi cho người chuẩn bị một chút bút mực, ta luyện chữ một lát."

Tề Ngọc Yên trong lúc rãnh rỗi, luôn thích luyện chữ, nàng cảm thấy chỉ có lúc luyện chữ, mới có thể làm cho tâm tình thoải mái, đem buồn bực trong lòng tạm thời đuổi ra ngoài.

_______Hết chương 20_____

lời ngoài lề: có ai như BN không, cứ muốn đến khúc TNY dùng dung mạo thật gặp mặt hoàng thượng quá, tình tiết cao trào ai chả thích được đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net