Chương 22: Dựng chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong cái nhìn soi mói khẩn trương của Tề Ngọc Yên, Ngậm Xuân rốt cuộc lắc lắc đầu, nói: "Không có."

 Tề Ngọc Yên nghe thấy Ngậm Xuân nói như vậy, nàng nhất thời thả lỏng ra. Nàng có thể tiếp nhận Lý Cảnh  sủng ái La Xảo Nhi, thậm chí sủng ái Lương Tử Vân, nhưng nàng không thể tiếp nhận được hắn sủng ái Phan Dửu Quân, ả đàn bà rắn rết kiếp trước hại cả nhà nàng, hại Huyên nhi.

"Đến cùng xảy ra chuyện gì, nói đi." Lương Tử Vân hỏi.

Ngậm Xuân nói tiếp: "Nô tỳ lúc ấy nép mình phía sau cây cối trong đình Thản Nhiên, nhìn thấy hoàng thượng đi đến đình Thản Nhiên thì nghe thấy có người ở bên trong đánh đàn, liền hỏi người đánh đàn là ai. Nghe nội thị (thái giám) bẩm báo người đánh đàn là Phan tần thì hoàng thượng chỉ là cười cười, không nói gì liền rời đi, cũng không có tiến vào trong đình. Lúc sau Phan tần nghe nói hoàng thượng đã rời đi, khí (tức) đến lật ngã cầm."

Lương Tử Vân vừa nghe, trên mặt không che được thần sắc vui mừng, cười nói: "Ha hả, Phan Dửu Quân cũng thật là, bị hoàng thượng đánh gãy mặt (làm mất mặt mũi) một lần còn chưa đủ, còn muốn đi lên để hoàng thượng đánh thêm một lần. Hoàng thượng nếu như thật để ý nàng, ở trên cung yến liền tuyển nàng, còn có thể chờ đến bây giờ?"

Tề Ngọc Yên nghe Lương Tử Vân nói như thế, thầm nghĩ trong lòng, Lương Tử Vân này thật đúng là không phúc hậu. Cô ta không hề lưu tình chê cười Phan Dửu Quân, tình cảnh của cô ta, không phải giống y như Phan Dửu Quân sao?

La Xảo Nhi ở một bên cười nói: "Lương tỷ tỷ, muội lúc trước không phải đã nói với tỷ rồi sao. Phan tỷ tỷ nhất định sẽ không như nguyện, được hoàng thượng chú ý."

Lương Tử Vân gật gật đầu: "Đúng a, vẫn là Xảo Nhi muội muội biết tâm ý hoàng thượng." Nói tới đây, Lương Tử Vân ánh mắt chuyển một chút, đối với La Xảo Nhi hỏi: "Đúng rồi, trong chúng ta tỷ muội mấy người, muội một người được sủng ái, tỷ tỷ còn đang trông chờ muội muội có thể kéo tỷ tỷ một phen đâu, Xảo Nhi muội muội, muội cùng tỷ và Ngọc Yên muội muội nói một chút xem, hoàng thượng đến cùng là thích cái gì a?"

La Xảo Nhi sửng sốt một chút, lắc lắc đầu: "Xảo Nhi cũng không biết đâu." Ngẩng đầu nhìn Lương Tử Vân tươi cười có chút cương (cứng), nàng sợ Lương Tử Vân không tin lời nói của mình, liền nói thêm: "Xảo Nhi nếu thật có thể hỗ trợ tỷ tỷ được sủng, cớ sao mà không làm? chỉ là Xảo Nhi thật sự là có tâm vô lực* a."

*Có tâm vô lực: có ý muốn làm một chuyện, nhưng lại không có sức lực để làm

Nghe La Xảo Nhi nói như vậy, Lương Tử Vân ngẩn ra, sau đó cười khan hai tiếng: "Tỷ tỷ hiểu." Cũng không nói gì thêm.

Tề Ngọc Yên đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy La Xảo Nhi nói hẳn là lời thật lòng, chỉ là Lương Tử Vân chưa chắc sẽ tin tưởng nàng.

La Xảo Nhi cũng không ngốc, nhìn Lương Tử Vân biểu tình, liền biết rằng Lương Tử Vân cho rằng mình cố ý không chịu giúp nàng, nhưng việc này, nàng cũng không biết nên giải thích như thế nào cho Lương Tử Vân hiểu. Nàng muốn quan hệ giữa mình và Lương Tử Vân dịu đi một chút, liền chỉ vào đình ở phía trước, đối với Lương Tử Vân cùng Tề Ngọc Yên cười nói: "Lương tỷ tỷ, Tề tỷ tỷ chúng ta đến bên kia trong đình ngồi một chút đi. Muội có đem theo chính mình làm toan thảo cao*, hai vị tỷ tỷ đến nếm thử tay nghề của muội đi."

*cao : ở đây ý chỉ một loại điểm tâm; toan thảo: cỏ có vị chua; toan thảo cao: nghĩa hoàn chỉnh của nó là điểm tâm làm từ cỏ có vị chua, nếu dịch sát nghĩa thì là bánh cỏ chua 

"Toan thảo cao là gì?" Tề Ngọc Yên lần đầu tiên nghe được cái này, có chút tò mò.

La Xảo Nhi cười nói: "Quê hương muội có một loại thảo, gọi là toan thảo, dùng nó làm điểm tâm, liền gọi toan thảo cao, muội rất thích ăn. Trước đó vài ngày, mẫu thân muội có cho người đưa một chút toan thảo tiến cung, muội hôm nay liền làm chút toan thảo cao, hai vị tỷ tỷ nhất định phải nếm thử, thật sự ăn rất ngon."

Tề Ngọc Yên gặp La Xảo Nhi nói tới toan thảo cao, mi phi sắc vũ (mặt mày rạn rỡ), bèn cười cười: "Lương tỷ tỷ, chúng ta cũng đừng cô phụ La tiểu nghi một mảnh thành ý, cùng đi nếm thử đi."

Lương Tử Vân cũng không muốn làm rạn nứt quan hệ của mình cùng La Xảo Nhi, liền gật đầu, nói: "Cũng tốt, dù sao tỷ đi được cũng có chút mệt mỏi, chúng ta liền vào trong đình nghỉ tạm trong chốc lát, thuận tiện nếm thử toan thảo cao mà Xảo Nhi muội muội làm đi."

Thấy Tề Ngọc Yên cùng Lương Tử Vân đều đáp ứng, La Xảo Nhi rất là vui vẻ, một tay lôi kéo một người, bước nhanh đi đến trong đình.

Ba người vừa ngồi xuống, liền có cung nữ ở trên bàn phóng một bộ bình trà. Xem ra lần này La Xảo Nhi ngắm hoa là có chuẩn bị mà đi, không chỉ có toan thảo cao, liền nước trà cũng chuẩn bị tốt.

La Xảo Nhi tự mình lấy hộp đựng thức ăn, đem toan thảo cao trong đĩa sứ lấy ra. Nàng trước đem đĩa đặt trước mặt Lương Tử Vân, mỉm cười nói: "Lương tỷ tỷ, tỷ nếm thử xem."

"Tốt." Lương Tử Vân mặt mỉm cười, đưa tay lấy một khối điểm tâm.

La Xảo Nhi lại xoay người đến trước mặt Tề Ngọc Yên, nói: "Tề tỷ tỷ, tỷ cũng nếm thử đi."

"Cám ơn La tiểu nghi." Tề Ngọc Yên cũng đưa tay cầm lấy một khối điểm tâm, đưa đến gần bên môi, đang chuẩn bị ăn, liền nghe được Lương Tử Vân tiếng kêu sợ hãi: "Ai nha, cái này cao thật sự, rất chua a!"

Nghe được Lương Tử Vân tiếng kêu, Tề Ngọc Yên cùng La Xảo Nhi nhất tề quay mặt qua, sửng sờ nhìn nàng. Chỉ thấy Lương Tử Vân dùng tay che má, cau mày, vẻ mặt khó chịu.

Nhìn Lương Tử Vân như vậy, Tề Ngọc Yên lại nhìn nhìn trong tay toan thảo cao, có chút không dám ăn.

"Lương tỷ tỷ, không có chua như vậy đi?" La Xảo Nhi không hiểu nhìn Lương Tử Vân, sau đó chính mình cầm lấy một khối, cắn một ngụm lớn, vừa ăn, một bên gật dầu nói: "Đúng, chính là vị này! Ăn rất ngon a!" Nói xong nàng ba miếng hai miếng liền đem trên tay toan thảo cao ăn hết rồi.

Lương Tử Vân lắc lắc đầu, xem còn lại điểm tâm đặt trên bàn trong đình, cười khổ nói: "Xin lỗi, Xảo Nhi muội muội, tỷ đích thật ăn không quen mùi vị này."

"Đó thật là đáng tiếc." La Xảo Nhi vẻ mặt thất vọng nói: "Ăn ngon như vậy, Lương tỷ tỷ ăn không quen thật là thật đáng tiếc." Nói xong lại quay mặt lại nhìn Tề Ngọc Yên, nói: "Tề tỷ tỷ mau nếm thử xem, xem tỷ ăn có quen không?"

"Tốt." Tề Ngọc Yên mỉm cười gật đầu, đem cái này toan thảo cao đem đến bên miệng, nhẹ nhàng cắn một ngụm.

Ân, thật sự rất chua! Tề Ngọc Yên chân mày hơi hơi nhíu, cảm giác nước bọt trong miệng đều sắp trào ra, tràn đầy trong miệng mình mỗi góc.

"Thế nào?" La Xảo Nhi nhìn Tề Ngọc Yên chờ mong, hỏi.

Tề Ngọc Yên nhẹ nhàng chép miệng, nói: "Là có chút chua, nhưng mà, nuốt vào sau còn có chút vị ngọt. Tỷ có thể chịu được, nhưng, chỉ sợ cũng không thể ăn nhiều." Nói xong Tề Ngọc Yên liền ngẩng đầu nhìn La Xảo Nhi, môi mắt cong cong cười.

La Xảo Nhi lắc lắc đầu, nói: "Xem ra hai vị tỷ tỷ đều không thể hưởng thụ như thế mĩ vị, thật tiếc nuối!" Nói xong nàng lại cầm một khối toan thảo cao đặt ở trong miệng.

Nhìn La Xảo Nhi như thế hào sảng ăn toan thảo cao, Tề Ngọc Yên cảm thấy chính mình trong miệng đều ê ẩm, nước bọt ào ào hướng lên.

Lúc này, La Xảo Nhi toàn thân cứng một chút, sau đó nàng dùng tay che miệng lại, phát ra "Oa oa" tiếng kêu, giống như buồn nôn.

"Xảo Nhi muội muội, làm sao vậy?" Tề Ngọc Yên cuống quít hỏi.

La Xảo Nhi như cũ che miệng, mắt ngập tràn thống khổ nhìn nàng một cái, sau đó lại "Oa oa" nôn hai tiếng, Nàng tựa hồ không chịu nổi, đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng lao ra đình, chạy đến bên gọc tường, khom lưng nôn lên.

Nhìn La Xảo Nhi bộ dáng như thế, tâm tình Tề Ngọc Yên đột nhiên trầm xuống.

Thích chua, nôn mửa. Biểu hiện này rất là không tầm thường. Nàng cùng Lương Tử Vân đưa mắt nhìn nhau, biểu tình của hai người thoạt nhìn có chút nghiêm túc.

Tính lên, La Xảo Nhi thị tẩm đã có ba tháng, nhìn bộ dáng hôm nay, hơn phân nửa là có đi? Tề Ngọc Yên cảm thấy, vừa mới ăn cái kia toan thảo cao, loại cảm giác ê ẩm đó, từ trong miệng chua đến đáy lòng.

Đợi La Xảo Nhi phun xong, liền vẻ mặt tái nhợt trở về trong đình.

Tề Ngọc Yên bước lên phía trước, đỡ nàng ngồi xuống, lại cầm lấy bình trà trên bàn đá, đổ cho La Xảo Nhi một ly nước ấm, nhẹ giọng nói: "Xảo Nhi muội muội, uống một chút nước, súc miệng một chút."

La Xảo Nhi tiếp nhận tách trà, đối với Tề Ngọc Yên nói: "Cảm ơn Tề tỷ tỷ." Sau đó vỗ nhè nhẹ lòng ngực của mình, mới uống nước, súc súc miệng.

"Muội muội, muội làm sao vậy?" Lương Tử Vân hỏi.

La Xảo Nhi thở hổn hễn, lắc lắc đầu, nói: "Muội cũng không biết như thế nào đột nhiên muốn phun."

Lương Tử Vân liếc nhìn La Xảo Nhi, dùng quạt trong nhẹ nhàng che khuất mặt, phẫn nộ cười nói: "Muội muội sẽ không phải là có thai đi?"

La Xảo Nhi nghe Lương Tử Vân lời nói, ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu nhìn Lương Tử Vân, kinh hoảng nói: "Lương tỷ tỷ, điều này sao có thể?"

Lương Tử Vân chê cười nói: "Có cái gì không có khả năng, muội muội thị tẩm cũng vài ngày rồi, nếu có thai cũng không kì quái a! Hơn nữa, hiện tại dưới gối Hoàng Thượng không con, nếu như muội muội lần này có thể một lần được nam hài, thân phận tự nhiên cũng liền nước lên thì thuyền lên."

Nghe Lương Tử Vân lời nói, La Xảo Nhi hai má đỏ ửng, vội vàng giải thích: "Lương tỷ tỷ, tỷ thật sự nghĩ nhiều, muội không có mang thai."

"Vậy muội tìm qua thái ý coi thử qua chưa?" Lương Tử Vân hỏi.

La Xảo Nhi lắc lắc đầu: "Không có. Muội lúc trước không có bệnh, làm sao có thể truyền thái y?"

Lương Tử Vân gật đầu, nói: "Đúng nha. Muội muội đều không tìm thái y xem qua, làm sao biết mình không có thai?" Nói xong lại cười lên: "Muội muội nếu thật sự là có, tỷ tỷ còn muốn chúc mừng muội muội đâu, muội muội cần gì phải phủ nhận?"

"Ai nha, Lương tỷ tỷ, muội cũng không phải không nguyện ý thừa nhận, nhưng là muội thật sự không có mang thai a!" La Xảo Nhi càng nói càng sốt ruột, sắc mặt càng đỏ.

"Đợi muội trở về tìm thái y nhìn qua rồi nói sau." Lương Tử Vân trên mặt còn mang theo cười, nhưng mọi người đều nhìn ra, cô ta có chút mất hứng.

Tề Ngọc Yên nhìn La Xảo Nhi không chịu thừa nhận mình mang thai, biết ở trong cung này, chuyện của hoàng tự vốn  mẫn cảm. Huống chi dân gian có thuyết pháp, đầu tháng 3 tiểu hài tử vốn là nhỏ khí (tháng 3 mang thai, thai nhi trong bụng rất là quậy phá), nếu là biết hắn có nhiều người tới quấy nhiễu, hắn sẽ không nguyện ý tới. Tề Ngọc Yên cũng không biết La Xảo Nhi có hay không bởi vì vậy mà không nguyện ý thừa nhận, sợ nàng quá kích động sẽ động thai khí, bước lên phía trước khuyên nhủ: "Được rồi, Xảo Nhi muội muội nói không có liền chính là không có, Lương tỷ tỷ cũng đừng đuổi theo tra hỏi."

Nghe Tề Ngọc Yên lời nói, Lương Tử Vân cũng giật mình, sau đó vẻ mặt hậm hực đứng dậy, nói: "Nếu muội muội không nguyện ý cùng tỷ tỷ nói, vậy tỷ cũng không miễn cưỡng. Tỷ xem sắc trời đã không còn sớm, chúng ta vẫn là mỗi người hồi cung của mình đi."

La Xảo Nhi nhìn Lương Tử Vân sắc mặt không tốt, biết nàng tức giận, há miệng thở dốc, tựa hồ muốn đối với nàng giải thích chuyện gì. Nhưng lời nói của nàng đến khóe miệng, lại nuốt xuống. nàng cắn cắn môi cuối cùng cũng không nói gì.

________Hết chương 22________

Lời ngoài lề: bọn mình rất xin lỗi vì sự chậm trễ, vì dạo này bọn mình ôn thi kiểm tra nên bài hơi nhiều, bọn mình sẽ cố gắng ra chương mới sớm nhất có thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net