Chương 3: Trọng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yên nhi! Yên nhi!"

Trong mơ hồ, Tề Ngọc Yên nghe thấy tiếng của mẫu thân gọi nàng, hốc mắt nàng nóng lên, nước mắt liền rơi xuống.

Nàng ngẩn ra. Đôi mắt không phải bị Phan Dửu Quân đục khoét rồi sao? Sao còn có thể rơi nước mắt? Chẳng lẽ sau khi người chết đi, mất đi thứ gì đó cũng có thể trở lại sao? Nàng giật giật ngón tay, rõ ràng cảm giác được hai tay có xúc cảm. Thật tốt, tay cũng đã trở lại.

Lúc này, một đôi tay ấm áp đem tay nàng nắm chặt, thanh âm kinh hỉ vang lên: "Yên nhi, con rốt cuộc cũng tỉnh lại "

Đây là thanh âm của nương , đây cũng là tay của nương a.

Đã chết rồi, tay sao vẫn còn ấm ?

Tề Ngọc Yên nhẹ nhàng mở mắt, liếc mắt liền có thể nhìn thấy Lục thị ngồi trên tháp nhìn nàng.

Nhìn thấy Tề Ngọc Yên tỉnh lại, Lục thị nhanh chóng lau nước mắt, cười nói: "Yên nhi, con tỉnh rồi con có biết, con thiếu chút nữa hù chết nương không ?"

Tề Ngọc Yên có thể cảm nhận được ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ , không phải là âm phủ đầy âm khí như trong tưởng . Nàng giật mình, hỏi: "Nương, địa phủ sao lại giống như nhân gian thế ?"

Lục thị ngơ ngác nhìn con gái mình trong chốc lát, vươn tay ra, sờ sờ trán con mình lẩm bẩm: "Không có bị sốt a, sao lại nói mê sảng?" Nghĩ nghĩ, còn nói thêm: "Xem ra phải tìm một ngày đến Vạn Phật Tự đốt nhang bái phật,cầu xin bình an mới được."

Tề Ngọc Yên kinh ngạc nhìn Lục thị từ biểu cảm trên mặt hình như không giống đang nói dối. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nàng nhớ rõ mình bị Phan Dửu Quân độc câm, lại bị khoét mắt chặt tay, nàng chịu đựng không nổi, liền đụng đầu tự vẫn, nhưng vì sao vẫn còn nằm ở trong này? Mà Phan Dửu Quân nói mẫu thân bị hại chết mà sao vẫn ngồi kế bên mình?

Mẫu thân còn , vậy phụ thân đâu? Huynh trưởng, đệ đệ đâu? Tẩu tử (chị dâu) cùng Hoan nhi, Duyệt nhi đâu? Bọn họ lại đang ở đâu a? Bọn họ cũng đều đang sống thật khỏe ư? Đúng lúc này, một phụ nhân ( phụ nữ ) trẻ tuổi từ ngoài phòng đi vào , bụng còn hở ra, hẳn là mang thai sáu bảy tháng.

Tề Ngọc Yên bụng của phụ nhân , thần sắc ngẩn ra, sau đó hỏi: "Tẩu tử, ngươi lại mang thai?"

Nghe thấy lời của Tề Ngọc Yên , Trương Tương Như cười : "Muội muội tại sao lại nói như thế ? Hay là bị bệnh hồ đồ rồi?"

Lục thị cũng trừng mắt nhìn Tề Ngọc Yên : "Tẩu tử con là hoài thai lần đầu, tại sao lại gọi là lại mang thai?"

Hoài thai lần đầu ?Tề Ngọc Yên cảm thấy sấm sét nổ vang trong đầu. Tẩu tử rõ ràng đã sinh Hoan nhi, Duyệt nhi, như thế nào lại là thai đầu tiên.

Nàng nhất thời ngây ngốc , nhìn thấy mẫu thân so với trí nhớ của mình còn trẻ tuổi hơn một chút , lúc này mới nhìn kỹ phòng mình đang nằm, đó là khuê phòng của mình tại Tề phủ. Trong lòng nàng ẩn ẩn cảm giác được gì đó, giãy dụa ngồi dậy, Lục thị vội đỡ nàng dậy tựa đầu vào giường.

Tề Ngọc Yên lúc này mới hỏi: "Nương, năm nay là năm nào a?"

Lục thị thay nữ nhi đẩy gọn lại chăn nệm, nhìn nữ nhi bằng ánh mắt kỳ quái, nói: "Hôm nay là vĩnh gia năm thứ 6 ngày 23 tháng 11 a."

Vĩnh gia năm thứ 6 ngày 23 tháng 11 ? Trong lòng nàng mãnh liệt nhảy dựng. Nàng nhớ rõ mình là vĩnh gia năm thứ 7 mùng 1 tháng 3 nhập cung, lúc chết là vĩnh gia năm thứ 13, nhưng mẫu thân tại sao lại nói hôm nay là vĩnh gia năm thứ 6 tháng 11. Chẳng lẽ nguyên nhân là do mình dốc hết toàn lực va chạm, chẳng những chưa chết đi, mà lại trọng sinh về lại trước lúc mình nhập cung.

Ông trời cho mình cơ hội này là ý gì? Là cho mình sống lại một đời, thay đổi vận mệnh bi thảm của kiếp trước? Kiếp trước bởi vì mình nhập cung nhận được sủng ái, quyền lực của phụ (thân) huynh (trưởng) đại tăng, chọc người ghen ghét, cuối cùng rơi vào thảm cảnh diệt môn. Đời này, nếu như ông trời cho mình trở lại trước khi tiến cung. Như vậy, có phải chỉ cần không nhập cung, không nhận được sủng ái. Vận mệnh của cả nhà Tề phủ đều sẽ được sửa lại?

Muốn mình không nhập cung, cũng không phải chỉ có Tề Ngọc Yên một người là có thể quyết định. Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên vụng trộm nhìn nhìn mẫu thân, cắn cắn môi.

Nàng từ 7 tuổi trở lên, liền cùng đệ đệ sinh hoạt cùng tổ mẫu ( bà nội ) tại Mi Dương, chín năm này vẫn thay thế cha mẹ hầu hạ dưới gối tổ mẫu, lấy trọn hiếu đạo. Nhưng là, một đạo thánh chỉ của Thái Hậu thay vĩnh gia đế tuyển phi, làm cho nàng lúc 16 tuổi không thể không rời đi tổ mẫu thương yêu mình, cùng tiểu đệ trở về kinh thành.

Vĩnh gia đế Lý Cảnh tuy rằng năm nay chỉ mới 19 tuổi, nhưng hắn 12 tuổi đăng cơ, 15 tuổi tự mình chấp chính, cần vu chính sự, ngoại trừ Hoàng Hậu, hậu cung dường như không người, đến nay dưới gối không có một lấy một mụn con .Cuối cùng Thái Hậu hạ chỉ, quan từ ngũ phẩm trở lên có nữ nhi chờ gả đều phải vào cung tuyển phi , phụ thân nàng Tề Chí Viễn là chính tam phẩm vinh uy đại tướng quân, nàng tự nhiên cũng ở trong đội ngũ đó, lúc này mới không thể không mang theo tiểu đệ Tề Ý cùng nhau hồi kinh, chờ đợi bị tuyển.

Nhưng là, nàng là người sống lại một đời, biết sự tình sau khi nhập cung của mình, bởi vậy đời này, nàng không muốn lại nhập cung. Chỉ cần nàng không nhập cung, không được sủng ái, phụ (thân) huynh (trưởng) cũng sẽ không chọc người ghen ghét, liền tính quyền cao chức trọng, cũng là từ máu, mồ hôi mình đổi về, sẽ không bị người đời cho rằng dính quang của sủng phi, mà từ đó thành ghen ghét.

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng liền âm thầm hạ quyết tâm, kiếp này tuyệt đối không thể để bi kịch của kiếp trước tái diễn thêm lần nữa.

Lục thị nhìn nữ nhi mình cúi đầu, làm biểu tình như đang suy nghĩ nát óc , vội hỏi: "Yên nhi, đang suy nghĩ gì đó?"

Tề Ngọc Yên ngẩng đầu nhìn mẫu thân, nói: "Nương, con có thể hay không không vào cung a?"

Lục thị liếc mắt nhìn nữ nhi, thở dài một hơi, nói: "Mẫu thân cũng không muốn con nhập cung, hậu cung hiểm ác, con lại tâm tư đơn thuần, làm sao đấu lại người khác, nhưng Thái Hậu đột nhiên hạ chỉ, chúng ta không thể không tuân theo a."

"Nếu như con bây giờ đính hôn thì sao?" Tề Ngọc Yên nói: "Vậy con liền không cần bị tuyển vào cung."

"Con cũng dám ra loại chủ ý này?" Lục thị đầu tiên là hít một hơi khí lạnh, sau đó hung hăng trừng nàng :"Nếu cho bị đối thủ của phụ thân con biết, không buộc tội phụ thân con mới lạ, còn có thể gáng cho phụ thân con khi quân chi tội, bị lưu đày đã tính tội nhẹ rồi."

Nghe lời mẫu thân nói, Tề Ngọc Yên bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: "Vậy chỉ có thể trông ngóng Thái Hậu không thuận mắt con."

Trương Tương Như nhìn vẻ mặt lo lắng của Tề Ngọc Yên, phì cười : "Bộ dáng muội muội nhìn tốt như vậy, chỉ sợ Thái Hậu, Hoàng Đế thấy bức họa của muội, cũng không thể chuyển mắt đâu, làm sao sẽ không tuyển muội?"

Tề Ngọc Yên giật mình : "Nương, nếu không nương đưa họa sĩ một ít bạc, bảo hắn đem con vẽ xấu chút, Thái Hậu chắc không coi trọng con?"

Lục thị liếc mắt nhìn chằm chằm Tề Ngọc Yên, thần sắc có chút kì quái: "Yên nhi, con quên là mấy ngày trước họa sĩ có đến đây vẽ qua hay sao?"

"Cái gì? Đã vẽ qua!" Tề Ngọc Yên nghe xong lại ngẩn ngơ, sau đó trong lòng liền có chút tiếc hận. Nàng biết kiếp trước Thái Hậu vì nhìn thấy bức họa, liền đưa mình nhập cung. Xem ra không muốn nhập cung được sủng ái, phải nghĩ phương pháp khác thôi.

"Ta nhìn thấy tinh thần muội muội thật tốt, nên đã tốt rồi sao." Trương Tương Như cười nói.

"Ta ngã bệnh sao?" Tề Ngọc Yên ngẩn đầu nhìn Trương Tương Như.

"Con đứa nhỏ này, tại sao cái gì đều không nhớ được? Xem ra phải tìm đại phu đến xem con một chút." Vẻ mặt Lục thị khẩn trương nhìn con.

Trương Tương Như ở một bên nói: "Muội sáng nay cùng đại ca muội, Chung ngũ lang (người đứng thứ 5 trong nhà) bọn họ mấy người đi du hồ, không cẩn thận bị rớt xuống hồ, sau khi được cứu, muội cũng không tỉnh , đem đại ca muội hù chết. Vẫn là chủ ý của Chung ngũ lang tốt, bảo đại ca muội cõng muội để sau lưng chạy một lúc, muội mới đem nước phun ra, tuy rằng đã qua nguy kịch , nhưng vẫn còn hôn mê, mãi tới lúc này mới tỉnh ."

Chung ngũ lang? Tâm Tề Ngọc Yên nhảy dựng, vội hỏi: "Là Hoài Dương hầu phủ Chung Dục công tử sao?"

"Trừ hắn ra còn có ai là Chung ngũ lang?" Trương Tương Như cười nói: "Cũng là hắn đem ngươi vớt lên hồ đó ."

Quả thật là Chung Dục. Nghĩ tới hắn, trong lòng Tề Ngọc Yên liền có cảm giác nói không ra lời. Nàng vẫn luôn biết Chung Dục đối với mình rất tốt, nhưng trong lòng nàng chỉ có Lý Cảnh, chỉ xem Chung Dục là ca ca của mình mà ỷ lại, không nghĩ tới cuối cùng mình lại là người hại chết hắn. Lúc ấy, dưới cái bẫy mà Phan Dửu Quân đặt đem mình và Chung Dục hạ mê dược, đến lúc nàng và Chung Dục hôn mê, liền cởi sạch xiêm y (quần áo) của hai người, đem hai người đến trên giường, kêu Lý Cảnh tới bắt gian.

Nàng bây giờ còn nhớ rõ lúc tỉnh lại nhìn thấy gương mặt cuồng nộ và khiếp sợ của Lý Cảnh. Vì thế mà Chung Dục bị xử tử, mà mình bị giam vào lãnh cung, đến cuối cùng vẫn không khoát khỏi kết cục chết thảm. Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên không khỏi rùng mình. Nàng ở trong lòng nói, đều đã qua. Kiếp này, hết thảy những sự việc đó đều sẽ không xảy ra .

Nghĩ đến đó, Tề Ngọc Yên ngẩng đầu nói với mẫu thân: "Nương, con nghĩ tự mình đến Chung phủ xem Chung gia ngũ công tử, giáp mặt hướng hắn cảm ơn."

Lục thị cười cười, nói: "Đợi sau khi con tốt lên, nương bồi con đi Chung phủ ."

Đúng lúc này, một nha hoàn khoảng 14 tuổi đẩy cửa đi vào, đối với người trong phòng hành lễ, sau đó đem một chén thuốc đến trước mặt Tề Ngọc Yên, cười nói: "Tiểu thư, thuốc nấu tốt rồi, để nô tỳ hầu hạ tiểu thư uống thuốc đi."

Tề Ngọc Yên thoáng nhìn mặt của nha hoàn này, chân mày hơi hơi nhăn : "Lan Hương, ngươi đem dược bỏ ở đây, một lát ta lại uống."

"Vâng." Lan Hương cầm chén thuốc nhẹ nhàng đặt lên bàn, nhẹ nhàng lui xuống.

Nhìn bóng dáng của Lan Hương, trong lòng Tề Ngọc Yên muộn phiền. Nàng vào lãnh cung mới biết được, là bởi vì này Lan Hương giúp Phan Dửu Quân hãm hại mình và Chung Dục. Nô tì không trung thành như vậy , phải sớm tìm cơ hội đưa nàng đi mới được.

Lục thị nhìn con gái sắc mặt không tốt, vươn tay ra thử nhiệt độ của chén thuốc, lại bưng lên cái bát, dùng thìa nhẹ nhàng quấy ,ngẩng đầu nói với Tề Ngọc Yên: "Thuốc để nữa thì sẽ lạnh, nương đến uy Yên nhi uống thuốc, có được không?"

Tề Ngọc Yên nhìn mẫu thân đã mất đi nay lại có lại ,không nghĩ tới mình lại có một ngày này, vội gật đầu : "Dạ." Liền đem thìa mẫu thân mới đưa lên, đem thuốc uống hết.

Ngày kế, Hồi Xuân đường Hà đại phu lại đến xem bệnh cho Tề Ngọc Yên, nói là đã không còn gì đáng ngại, Lục thị cuối cùng cũng yên lòng, nghĩ tới mấy ngày nữa là mùng 1 tháng chạp*, liền bảo Tề Ngọc Yên cùng nàng đi Tây Sơn Vạn Phật Tự bái phật tạ thần.

*Tháng chạp: tháng 12

Nghe được Lục thị gọi mình mùng 1 tháng chạp cùng nàng đi Vạn Phật Tự, tâm Tề Ngọc Yên nhảy dựng.

Kiếp trước, chính là mùng 1 tháng chạp đi Vạn Phật Tự cùng Lục thị gặp được Lý Cảnh.

 ____Hết chương 3____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net