Chương 5: Năm mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Trở về tướng quân phủ , Mai Hương đem chuyện gặp phải tại núi kim minh , từ đầu tới cuối nói cho Tề Ngọc Yên nghe .

Mai Hương nói lúc nàng trên núi gặp được mấy người nam tử trẻ tuổi , tâm Tề Ngọc Yên mãnh liệt nhảy dựng . Nghe có người hỏi thân phận của Mai Hương , nàng nhịn không được hỏi:" Ngươi biết bọn họ là ai không ? "

Mai Hương lắc đầu :"Không biết , kẻ đến hỏi nô tì là một tuỳ tùng ." Nói tới đây , mặt cô đỏ lên :"Bất quá , công tử nhà kia bộ dáng thật tốt , lần đầu tiên nô tì thấy có người so với đại công tử dễ nhìn hơn."

Tề Ngọc Yên ngẩn ra , trong lòng liền đoán được công tử trong miệng Mai Hương là ai .

Tướng mạo của Lý Cảnh quả thật bất phàm , bằng không kiếp trước nàng sẽ không vừa nhìn thấy hắn liền đỏ mặt , không dám nói tiếng nào.

Kiếp này nàng thoát được lần gặp mặt định mệnh cùng Lý Cảnh ở núi kim minh , từ đây về sau , nàng cùng hắn , có lẽ sẽ khác kiếp trước đi ? Có lẽ hắn sẽ tại một nơi khác , gặp được một cô gái khác , bắt đầu một mối cơ duyên khác chăng ? Mà nàng cũng hi vọng đời này Lý Cảnh sẽ không can thiệp vào cuộc đời nàng , mình có thể lạc tuyển (không trúng tuyển) , từ đó cách xa hắn một chút . Đời này kiếp này , chỉ nguyện Tề gia trên dưới bình an , nàng không mong muốn gì thêm nữa.

Nghĩ đến đây , Tề Ngọc Yên tạm thời quăng Lý Cảnh ra sau ót , lặng lẽ ở trong Tề phủ đợi hoàng cung hạ chỉ . Hết thảy đều chờ sau khi hạ chỉ mới có thể quyết định.

Tháng chạp , chuẩn bị qua năm mới nên vinh uy tướng quân phủ đương gia chủ mẫu cũng bận rộn lên. Trương Tương Như bởi vì có thai , hành động bất tiện , không thể giúp đỡ , Tề Ngọc Yên liền giúp đỡ mẫu thân xử lí công việc vặt trong phủ.

Sau khi nữ nhi rơi xuống nước , Lục thị thấy con trở nên thân cận với mình hơn nhiều , còn nhu thuận hiểu chuyện , trong lòng tất nhiên là vui vẻ không thôi.

Đêm giao thừa, Tề Ngọc Yên cùng cha mẹ anh em, chị dâu ngồi chung một chổ ăn bữa cơm đoàn viên, trong lòng ngổn ngang cảm xúc .Người nàng quý trọng nay đều rất tốt ngồi kế bên mình, rất tốt a. Chỉ là nhìn đến bụng của Trương Tương Như hở ra thì trong lòng nàng vẫn là có chút ảm đạm. Tất cả mọi người đều trở lại duy chỉ Huyên nhi mà nàng yêu nhất lại không thể có mặt.

Tề Chí Huy nhìn trong mắt nữ nhi ẩn ẩn ngấn lệ, vội mở miệng hỏi: "Yên Nhi, qua năm mới sao lại không vui?"

Tề Ngọc Yên nghe được câu hỏi của phụ thân ,vội lau lau khóe mắt, ngẩng đầu, nhìn phụ thân cố gắng cười, nói: "Nữ nhi không có không vui, chỉ là có chút nhớ tổ mẫu."

Tề Chí Huy lúc này nghe đến nữ nhi nhắc đến mẫu thân, nghĩ tới chính mình chưa thể ở cạnh mẫu thân tận hiếu đạo, trong lòng cũng có chút sầu não. Nhưng là lão thái thái tính tình quật cường, nói là trong kinh thành không quen, như thế nào cũng không muốn đến kinh thành cùng mình ở. Hắn cùng là không có biện pháp, mới đưa Tề Ngọc Yên cùng Tề Ý về Mi Dương là bạn với mẫu thân, tận hiếu đạo.

Lúc đón Tề Ngọc Yên trở lại, Tề lão phu nhân nói Tề Ý cũng lớn, vì tiền đồ, liền đem Tề Ý cùng trở về kinh thành. Tề Ngọc Yên cùng tổ mẫu cùng nhau sinh hoạt nhiều năm, cảm tình tự nhiên cũng thâm hậu, hiện tại, nhớ đến tổ mẫu, cũng là nhân chi thường tình*. Nghĩ đến đây, Tề Chí Huy nhẹ thở dài một hơi, an ủi Tề Ngọc Yên nói: "Yên Nhi, cũng đừng lo lắng con tổ mẫu, nàng lão nhân gia ở Mi Dương, đều có ngươi nhị thúc, tam thúc chiếu ứng, nói vậy này năm qua được cũng nhất định là náo nhiệt.

*Nhân chi thường tình: cái tình cảm vốn có của con người

Nhắc tới tổ mẫu, Tề Ngọc Yên liền nhớ tới, chính mình tiến cung chưa tới ba năm, Tề lão phu nhân liền qua đời. Tính như vậy, tổ mẫu cũng chỉ có ba năm thọ mệnh. Tâm nàng căng thẳng, liền nâng lên hai mắt đẫm lệ, đối với phụ thân nói: "Phụ thân, tổ mẫu tuổi lớn, thân mình cũng không tốt lắm. Ở quê chung quy vẫn không thể so được trong kinh tốt, phụ thân vẫn là đi khuyên tổ mẫu đến trong kinh ở đi. Thật ra, tổ mẫu vẫn thường nhớ đến người cùng đại ca, thân thể tổ mẫu như vậy, cũng không biết có thể gặp bao nhiêu lần........." Nói đến đây thì Tề Ngọc Yên nhịn không được nức nở.

Lục thị nhìn Tề Ngoc Yên vừa khóc, vội vàng thay nữ nhi đem nước mắt lau khô, đau lòng nói: "Yên nhi, hôm nay qua năm mới, cũng không thể chảy nước mắt , sẽ đem vận tốt đuổi đi."

Tề Chí Huy nghĩ đến trước kia nhìn đến mẫu thân đầy đầu tóc bạc, trong lòng cũng là nhớ đến mẫu thân, hiện tại nghe nữ nhi nói như vậy, rốt cuộc hạ quyết tâm, gật đầu nói: "Chờ qua xong năm nay, ta nhất định phải tìm một thời gian rảnh, tự mình về quê đón mẫu thân về. Nàng nhưng là không muốn về, ta nâng cũng phải nâng nàng về."

Lục thị nhìn phu quân (chồng) , gật đầu nói: "Vậy ta và lão gia cùng nhau trở về đón nương."

Nghe Lục thị lời nói, Tề Chí Huy giật mình, vươn tay, đem tay của phu nhân (vợ) nắm ở trong lòng bàn tay, trên mặt tựa hồ có chút động tình: "Như vậy liền vất vả phu nhân."

Lục thị cười nói: "Đây là bổn phận của tức phụ (con dâu), lão gia nói vất vả là như thế nào đâu?"

Hai vợ chồng mắt qua mày lại , nhìn nhau cười.

Ba người con nhìn thấy cha mẹ ân ái ,không khỏi hiểu ý cười.

Trương Tương Như nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Tề Thứ , cảm thán nói: "Chờ lúc chúng ta con cháu đầy đàng ,phu quân nếu có thể giống phụ thân đối với mẫu thân bình thường đối với ta, ta đời này liền viên mãn."

Tề Thứ vừa nghe, nhanh chóng bắt bàn tay của Trương Tương Như, nắm thật chặt ở lòng bàn tay, thề sắt son :"Nương tử, ta chắc chắn."

Mọi người thấy Tề Thứ nói như thế, vui vẻ cười to.

Trương Tương Như liếc mắt nhìn Tề Thứ, mỉm cười cúi đầu.

Bắt gặp Trương Tương Như không nói lời nào, Tề Thứ vội vàng còn nói thêm: "Chẳng lẽ nương tử không tin ta? Ta sẽ không nói nhiều, ta chỉ làm cho nương tử thấy."

Nhìn Tề Thứ vội vàng bộ dáng, mọi người càng vui vẻ hơn.

Tề Ngọc Yên chống hai má, nhìn người thân bên cạnh, vui vẻ vô cùng, trong lòng nàng tràn đầy cảm xúc .Tự đáy lòng nàng cảm thấy, có thể trùng sinh về đến thời điểm hiện tại, có thể gặp lại những người mình yêu, thật tốt. Cảm tạ ông trời đã cho nàng cơ hội sống lại.

Tháng giêng , cũng là tháng viếng thăm bằng hữu.

Tề Ngọc Yên ở Mi Dương nhiều năm, trong kinh thành cũng không có hảo tỷ muội. Hơn nữa mùng một tháng hai liền công bố kết quả tuyển phi, nếu nàng kiếp này không muốn trúng tuyển, không muốn nhập cung, cảm thấy mình vẫn là không nên ở trước mặt nhiều người lộ diện.

Nàng từ nhỏ nghe mọi người khen dung mạo của nàng, vẫn không muốn được truyền vào trong cung. Tuy rằng họa sĩ đã đưa bức họa nàng vào cung, nhưng bức họa kia chỉ thể hiện được đại khái dung mạo nàng, chỉ cần không phải dung mạo xấu xí, liền nhìn không ra có gì khác biệt, Theo suy tính của Thái Hậu, hơn phân nửa là xem tính tình và gia thế.

Tề Ngọc Yên thân là con gái, lại không muốn ra cửa xuất đầu lộ diện, phu thê Tề Chí Huy cũng liền tùy nàng, chỉ dẫn theo Tề Thứ cùng Tề Ý ra cửa. Tề Ngọc Yên ở trong phủ, liền giúp đỡ Trương Tương Như chuẩn bị một chút vật dụng đứa nhỏ, như vậy cũng không cảm thấy nhàm chán.

Ngày hôm đó, Lục thị đi theo Tề Chí Huy hồi phủ, nghe nói Tề Ngọc Yên lại ngốc ở trong phòng Trương Tương Như, liền tới đó tìm. Vừa vào phòng, liền nhìn thấy Trương Tương Như cầm một cái khăn* chật chật tán dương: "Ngọc Yên, muội chuẩn bị cái khăn này nhìn thật đẹp."

*Khăn này dùng khi cho em bé uống sữa, uống nước để đề phòng làm ướt người em bé

Tề Ngọc Yên cười nói: "Tiểu hài tử (em bé) thịt nộn nha, thời điểm trưởng nha (mọc răng) lại thích chảy nước miếng, có cái này khăn dùng chỉ bạc miên (bông gòn) vừa mềm vừa hút nước tốt đặt ở trước ngực nó, một là không làm đau nó, hai là phòng không cho nước miếng làm ẩm cằm nó ."

Trương Tương Như nghe lời nói của Tề Ngọc Yên, không ngừng gật đầu, nói: "Ngọc Yên suy tính thật chu đáo, ta là người sắp làm mẹ, cũng chưa nghĩ nhiều bằng muội đâu."

Lục thị nghe Tề Ngọc Yên nói những lời này, cảm thấy rất có lý, như chính mình chiếu cố cho hài tử mình vậy, trong lòng cũng có vài phần ngạc nhiên, liền tiến lên hỏi: "Yên nhi, con như thế nào hiểu được này đó?"

Tề Ngọc Yên ngẩn ra. Những thứ này là kiếp trước lúc nàng mang thai Huyên nhi là ma ma trong cung dạy cho nàng, nhưng những thứ này làm sao mà nói với Lục thị được? Nàng đột nhiên nghĩ đến ở Mi Dương năm trước một vị di nương của tam thúc sinh con, liền cười nói: "Đây là con thấy được đi nương ở nhà tam thúc sinh con, liền học được ."

Lục thị ngẩn ra, nói: "Nga? Tam thẩm của con thật chịu chi a, chỉ bạc miên trân quý như vậy ,nàng cũng bỏ được cho hài nhi của di nương dùng làm khăn miệng?"

Tề Ngọc Yên nghe lời nói của Lục thị trong lòng thầm kêu khổ. Tam thẩm chính là nổi danh vắt cổ chày ra nước* như thế nào bỏ được dùng chỉ bạc miên trân quý cho di nương sinh nhi tử? Nhưng đã nói ra miệng, cũng liền không thể thu hồi được, chỉ phải kiên trì ấp úng nói: "Họ đều là con của tam thúc a, tam thúc nói nói, tam thẩm cũng không thể không tốt mà không nghe a."

*Vắt cổ chày ra nước: ý chỉ keo kiệt

Lục thị tuy rằng đối với lời nói của Tề Ngọc Yên nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng cảm thấy con gái không có lý do lừa mình, cũng không có ý định tiếp tục dây dưa cùng Tề Ngọc Yên , nghĩ đến mục đích mình đến tìm nàng, liền đối với Tề Ngọc Yên hỏi: "Đúng rồi, Yên Nhi, ngày mai ta cùng phụ thân con muốn đi Hoài Dương Hầu phủ chúc tết. Lần trước Chung ngũ lang cứu qua con, con không phải nói là muốn đi Chung phủ nói cảm ơn sao? Ngày mai có muốn cùng chúng ta cùng đi hay không?"

Hoài Dương hầu Chung Đỉnh là phụ thân của Chung Dục. Chung Đỉnh là quan văn, nhưng thứ tử của hắn Chung Dục cố tình lại là người giỏi võ. Giao tình của Chung Đỉnh và Tề Chí Huy khá tốt, liền đưa con trai đến chỗ Tề Chí Huy học hỏi. Mà Chung Dục với Tề Thứ đi theo Tề Chí Huy học võ trị quân, cũng học được một thân bản lĩnh. Tề Chí Huy cũng có chút thích Chung Dục nên Chung Dục bởi vì vậy thường xuyên xuất nhập Tề phủ.

Tề Ngọc Yên mới từ Mi Dương trở về Tề phủ không bao lâu, liền bị Chung Dục thường đến phủ chơi nhìn thấy, vừa thấy liền kinh vi thiên nhân*, tình căn (rễ tình) liền trong lúc vô tình trồng xuống. Nhưng Tề Ngọc Yên hồi kinh là vì tham gia tuyển tú, Chung Dục lại thích, cũng không dám bày tỏ ,chỉ có thể đem tình cảm ẩn sâu ở một góc trong tâm.

*Kinh vi thiên nhân: kinh ngạc vì sắc đẹp tuyệt trần

Mà Tề Ngọc Yên là trải qua một đời người, nàng đã biết Chung Dục đối với mình là sớm có tình cảm. Kiếp trước, Tề Ngọc Yên tiến cung không lâu, Chung Dục cũng tiến cung làm ngự tiền thị vệ, một mực yên lặng bảo vệ nàng. Khi đó nàng được sủng, không ít người muốn hại nàng, Chung Dục biết, liền âm thầm giúp nàng hóa giải, cũng bởi vì vậy mà bị Phan Dửu Quân nhìn ra hắn đối với nàng tình ý, hại hắn qua đời. Nghĩ đến cái này, trong lòng Tề Ngọc Yên liền tràn đầy áy náy.

Đời này, Tề Ngọc Yên trọng sinh vừa tỉnh lại lúc liền biết được Chung Dục cứu nàng.

Kiếp trước, nàng hại hắn thiệt mạng, đời này hắn lại cứu nàng một mạng, tính đến nàng đã nợ hắn hai cái mạng.

Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên đối với Lục thị nói: "Như thế, con ngày mai cùng phụ thân mẫu thân cùng nhau đi Hoài Dương hầu phủ."

"Tốt lắm." Lục thị gật đầu cười nói: "Ngày mai con cần phải rời giường sớm một chút ,lúc xuất phát, nương phái người đến gọi con."

"Vâng." Tề Ngọc Yên đáp.

Trương Tương Như lúc này đột nhiên ở một bên chen vào nói: "Ngọc Yên nhà khác đều không đi, chỉ đi này Hoài Dương hầu gia, xem ra, cái này Chung ngũ lang rất được muội muội xem trọng đâu."

Mặt Tề Ngọc Yên đỏ lên, sẳng giọng: "Tẩu tử, muội chỉ là đi cám ơn Chung công tử ngày ấy ân cứu mạng."

Trương Tương Như che miệng cười: "Chung gia ngũ lang không chỉ gia thế tốt, bộ dạng cũng tuấn dật, còn rất được phụ thân thưởng thức, nếu không phải lần này Hoàng Đế tuyển phi , ta xem phụ thân còn có ý đem muội muội hứa gả cho Chung ngũ lang đâu."

Tề Ngọc Yên ngượng ngùng cười : "Ngọc Yên không hẳn có thể chọn trúng."

Trương Tương Như mắt sáng lên: "Đúng vậy, nếu như muội muội rớt tuyển liền có thể gả cho Chung ngũ lang."

Tề Ngọc Yên nghe Trương Tương Như lời nói, trong lòng quýnh lên : "Tẩu tử, đừng vội nói bậy."

"Tương Như, lời như vậy không thể nói lung tung." Lục thị gặp Trương Tương Như càng nói càng giống sự thật, nhanh chóng lên tiếng ngăn cản nói: "Ngọc Yên bây giờ đang trong giai đoạn tuyển tú, vạn nhất sau này thật bị chọn trúng tiến cung, nếu có phong thanh gì truyền đến lỗ tai Hoàng Thượng, đây chính là tội đáng muôn chết."

Trương Tương Như nghe Lục thị nói như vậy, biến sắc, vội thè lưỡi nói : "Mẫu thân nói đúng, là con dâu suy xét không chu toàn."

Nghe được Trương Tương Như nhận sai, sắc mắt Lục thị hơi hơi dịu lại, còn nói thêm: "Cũng may nơi này không có người ngoài, về sau không cho nói những lời này nữa, hết thảy đợi thánh chỉ hạ rồi hẳn nói."

"Vâng, mẫu thân." Trương Tương Như nhanh chóng nói.

Nghe được mẫu thân cùng tẩu tử nói chuyện, thần sắc Tề Ngọc Yên đột nhiên có chốt lát hoảng hốt.

Đúng a, mùng một tháng hai, Lý Cảnh sẽ hạ chỉ sắc phong bị chọn trúng phi tần.

Đời này, nàng không biết mình có còn ở trong danh sách trúng tuyển hay không .Nếu quả thật như ý nguyện không bị chọn trúng, vậy cuộc đời này của nàng, thật sự sẽ không có Lý Cảnh tồn tại. Hắn hẳn sẽ yêu nữ tử khác đi? Có phải tất cả những ái ân đối với nàng kiếp trước sẽ chuyển qua hết cho nữ tử kia không?

_________Hết chương 5_________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net