Chương 6: Làm khách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ngày tiếp theo, Tề Chí Huy liền mang theo Lục thị cùng 3 người con đến Hoài Dương hầu phủ.

Hoài Dương hầu phủ tại Đông thành, Vinh Uy tướng quân phủ tại Tây thành. Từ Tề phủ đến Chung phủ phải đi qua nguyên một thành.

Tề Chí Huy mang theo 2 nhi tử cưỡi ngựa , Tề Ngọc Yên cùng mẫu thân Lục thị ngồi xe ngựa, hai mẹ con liền câu được câu không nói chuyện.

Cùng với bánh xe lăn lộn, trên của sổ xe trướng liêm* không ngừng nhảy lên, ngoài cửa sổ cảnh vật thỉnh thoảng được hé mở trong xe.

*Trướng liêm: bức màn che cửa sổ của xe ngựa á

Đột nhiên Lục thị nghiêng người lại, nhấc một góc trướng liên bên cạnh Tề Ngọc Yên ,chỉ vào xa xa nói: "Yên nhi, con nhìn, chỗ đó chính là hoàng cung."

Nghe được lời mẫu thân, Tề Ngọc Yên vội nghiêng người đi qua.

Xa xa là một tòa thành cao lớn. Tường thành cao ba trượng , cửa sơn son đỉnh dát vàng , tường xám tro ngói phỉ thuý , thị vệ tuần tra , gác cổng sâm nghiêm , một cỗ khí thế bức nhân đập vào mặt .

Đây là lần đầu tiên nàng cẩn thận đánh giá hoàng cung từ bên ngoài.

Chỗ đó, đã từng làm nàng mệt nhọc 6 năm.

Tại chỗ đó, nàng từng là sủng phi lục cung, đồng hành cùng hắn đứng tại đỉnh của thiên hạ, không nghĩ tới một khi ngã xuống, lại là cảnh tượng thịt nát xương tan. Nếu như ngay từ đầu không có đứng ở chỗ cao như vậy , khi té ngã, cũng sẽ không có bi thảm như vậy đi?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tề Ngọc Yên chậm rãi thấm ướt. Nàng nhẹ nhành rủ xuống mành che, dựa đầu vào xe ngựa không nhìn nữa.

"Yên nhi, tại sao con khóc?" Lục thị kinh ngạc hỏi

Tề Ngọc Yên  nhanh chóng lau nước mắt: "Nương, con không có bị sao a."

Lục thị ngừng một lúc, hỏi: "Yên nhi có phải con sợ mình trúng tuyển vào cung không ?"

Nghe mẫu thân nói ra nỗi lòng mình, Tề Ngọc Yên rưng rưng nói: "Vâng, nương, con không nguyện ý nhập cung. Gần vua như gần cọp, nếu như bất cẩn, con bị người ta hại không nói, chỉ sợ còn liên lụy tới người nhà..."Nghĩ tới chuyện bi thảm của kiếp trước, Tề Ngọc Yên đã là lệ rơi đầy mặt.

Nghe được lời nói của nữ nhi, Lục thị trong lòng cũng có chút khó chịu, nhưng nàng một người phụ nữ, đối với việc này cũng là không có biện pháp nào, chỉ phải thở dài một hơi, nói: "Nương cũng là không bỏ được con? Đã nói quân tâm khó dò, nếu như con tiến cung được sủng thì tốt rồi, nếu không được sủng, những ngày kế tiếp phải làm sao mà sống a? Nương cũng nguyện con không được chọn trúng, có thể gả đến gia đình tầm thường, mẹ con chúng ta hai người cũng có thể thường xuyên gặp mặt..."

Nghe mẫu thân cằn nhằn bên tai ,Tề Ngọc Yên nghĩ tới mùng 1 tháng 2, trong lòng liền tràn đầy bất an cùng thấp thỏm.

Không bao lâu liền đến Chung phủ. Chung gia hạ nhân vừa nhìn thấy là xe của Tề phủ, vội ân cần tiến lên nghênh đón, đỡ xe ngựa, đưa khách nhân vào phủ.

Bởi vì Tề phủ hạ nhân sớm đem bái thiếp đưa tới, cả nhà Hoài Dương hầu Chung Đỉnh liền ở trong nhà chờ đón.

Tề Ngọc Yên là nữ khách*, vào cửa, liền có bà mụ đón nàng cùng mẫu thân đi hậu viện gặp Chung phủ nữ quyến, mà Tề Thứ và Tề Ý liền theo Tề Chí Huy đến tiền viện chính sảnh.

*Nữ khách: khách đến là con gái

Mẫu nữ mới vừa đi tới một chỗ sân trước, liền nhìn thấy sân bên cạnh trong đình ngồi một vị hồng y nữ tử.

Cô gái này tuy nàng là lần đầu tiên gặp ở đời này, nhưng ở kiếp trước lại là đã sớm nhìn thấy. Nàng là thê tử của Hoài Dương hầu thế tử Chung Minh_Lưu Tĩnh Ly.

Nói thật , Lưu Tĩnh Ly này cũng có chút bản lĩnh, đem Chung Minh trị đến thật dễ bảo, thành thân 5 năm, Chung Minh rất quy củ, đừng nói nạp thiếp, liền thông phòng cũng không có một cái, chỉ toàn tâm toàn ý đối nàng. Nữ tử trong thiên hạ, nếu giống như Lưu Tĩnh Ly như vậy được phu quân yêu thương, thì đúng là thiên đại phúc khí.

Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên liền cẩn thận đánh giá Lưu Tĩnh Ly, nói tới bộ dạng của nàng cũng không phải thuộc dạng đẹp, nhưng vì sao lại có thể bắt được tâm của thế tử Hoài Dương hầu phủ chặt như vậy? Nói vậy, đây chính là tình duyên đi? Mà Chung Minh làm thế tử đã như vậy, Chung Dục nếu mà cưới được nữ tử mình thích, sợ là cũng như vậy đi?

Thấy Tề Ngọc Yên nhìn mình, Lưu Tĩnh Ly cũng nhìn lại Tề Ngọc Yên một phen. Cái này một nhìn, trong lòng nàng liền cả kinh. Đã sớm nghe nói nhi nữ duy nhất của Tề tướng quân vẫn ngốc ở Mi Dương thay cha mẹ tận hiếu đạo, nàng cũng là chưa thấy qua Tề gia tiểu thư .Không nghĩ tới hôm nay gặp mặt, lại thiếu chút nữa làm mù mắt nàng.

Lưu Tĩnh Ly ở trong lòng không khỏi âm thầm cảm thán, Tề gia cô nương này dung mạo quả thật tựa thiên tiên. Nếu nàng sớm chút hồi kinh, danh hiệu kinh thành đệ nhất mỹ nhân , sợ là Phan Dửu Quân kia chạm cũng chạm không được .Nay hai người này đều được tuyển vào cung, nói vậy nhất định sẽ có một màng long tranh hổ đấu.

Nghĩ đến đây, Lưu Tĩnh Ly bước nhanh đi tới, hành lễ với Lục thị :"Tề phu nhân, nhanh nhanh vào phòng!" Sau đó lại đi tới trước mặt Tề Ngọc Yên, cười nói: "Vị này chắc là Tề gia muội tử đi?"

Tề Ngọc Yên cười, đối với nàng hành lễ, nói: "Ngọc Yên thấy qua Chung gia tẩu tử."

"Ngọc Yên muội muội, mau mau vào phòng." Lưu Tĩnh Ly kéo qua tay của Tề Ngọc Yên, đem nàng dắt vào phòng, đối với những người trong phòng cười nói: "Mọi người mau nhìn, Tề gia muội muội bộ dáng thật là xinh đẹp, lúc này được tuyển vào cung, sợ là Hoàng Thượng thấy cũng không chuyển được mắt đâu."

Nghe Lưu Tĩnh Ly nhắc tới chuyện tuyển phi, nụ cười của Tề Ngọc Yên có chút cứng ngắc.

Lục thị biết Tề Ngọc Yên tâm tư, vội vàng đưa nàng đi gặp mọi người, dời đi đề tài nguy hiểm này.

Trong phòng này ,ngoại trừ vẻ mặt hiền hòa của Chung lão phu nhân, còn có Chung Dục mẫu thân Hoài Dương hầu phu nhân Đoàn thị, nhị phòng Hoàng phu nhân, còn có mấy cái di nương. Còn về phía tiểu bối trừ bỏ Lưu Tĩnh Ly ra, còn lại đều là mấy tiểu thư chưa xuất giá. Trong đó một người cùng Tề Ngọc Yên không khác biệt bao nhiêu tuổi, vẻ mặt tinh quái , là muội muội của Chung Dục _Chung Xảo Trân.

Thời điểm Chung Xảo Trân nhìn thấy Tề Ngọc Yên thần sắc ngẩn ra, sau đó mặt mày hớn hở nói: "Tề Ngọc Yên tỷ tỷ bộ dáng thật xinh đẹp, khó trách ngũ ca ca suốt ngày thường ghé thăm Tề phủ ."

Chung Xảo Trân nói xong , không khí nguyên bản náo nhiệt trong phòng , nháy mắt liền trầm xuống.

Mọi người đều biết Tề Ngọc Yên bị tuyển vào cung, sao có thể lại cùng nam tử khác có quan hệ, nếu Hoàng Thượng truy cứu tới, Tề Chung hai phủ liền không thoát khỏi có can hệ.

Bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ, Tề Ngọc Yên vội cười nhẹ nhàng nói: "Xảo Trân muội muội nói đùa. Chung công tử đến phủ là để tìm gia huynh, kỳ thật Ngọc Yên không có bao nhiêu cơ hội thấy Chung công tử đâu."

"Đúng a." Chung Dục mẫu thân Đoàn thị vội vàng cười nói: "Ngọc Yên bộ dáng đẹp như vậy, về sau nói không chừng sẽ là quý nhân ở trong cung đâu. Xảo Trân con không được nói lung tung, ngũ ca con cùng Tề gia đại công tử luôn có quan hệ tốt, đi Tề phủ tìm Tề đại công tử nhưng là chuyện bình thường."

Tề Ngọc Yên nâng mắt nhìn Đoàn thị, chỉ thấy nàng lúc này vẻ mặt nhã nhặn lịch sự mỉm cười. Đoàn thị ở trong kinh có danh là hiền lành phu nhân, đối với lão phu nhân cung hiếu (cung kính + hiếu thảo), đối nhị phòng thân mật, đối con dâu khoan dung. Tề Ngọc Yên âm thầm suy nghĩ, nếu như kiếp này không thể nhập cung, vì báo ân mà gả cho Chung Dục, có mẹ chồng như Đoàn thị tính ra cũng không phải chuyện xấu.

Lục thị cười nói: "Đúng, trước đó vài ngày Yên nhi rơi xuống hồ, may mắn được Chung ngũ lang cứu giúp, Yên nhi hôm nay tiến đến, còn muốn cảm tạ ngũ lang cứu mạng đâu."

Chung lão phu nhân nghe lời nói của Lục thị ,nghĩ tới tôn nhi nhà mình , trên mặt rất vui mừng: "Lục phu nhân nói lời nào vậy, Tề tướng quân những năm gần đây tận tâm bồi dưỡng ngũ lang, nói lời cảm tạ hẳn là Chung gia nói mới đúng a."

Lời này mới nói ra, mọi người liền lôi kéo gia trưởng, Tề Ngọc Yên tĩnh tọa ở một bên, khẽ cười nhẹ, lại không đáp lời.

Chung Xảo Trân thấy Tề Ngọc Yên tựa hồ thật vô thú (không có hứng thú), liền đứng dậy đối với Chung lão phu nhân cùng Tề phu nhân nói: "Sáng nay cháu ra cửa thời điểm, vừa lúc gặp trong vườn hoa mai nở, không bằng cháu mang Ngọc Yên tỷ tỷ đi ra ngoài thưởng mai có được không ạ?"

Chung lão phu nhân nhìn Lục thị vẻ mặt mỉm cười, cũng không có ý phản đối, liền đối với Chung Xảo Trân gật đầu cười nói: "Vậy thì các ngươi đi thôi!"

Chung Xảo Trân liền vui xướng lôi kéo Tề Ngọc Yên ra sân, vào Chung phủ hoa viên.

Tề Ngọc Yên thấy Chung Xảo Trân đối với mình nhiệt tình như vậy, trong lòng ngược lại có chút ngoài ý muốn. Nàng nhớ rõ kiếp trước đến Chung phủ thì cùng Chung Xảo Trân kết giao bình thản như nước*, cũng không có cùng mình ra nhìn mai này sự việc a? Như thế nào đời này Chung Xảo Trân đối với mình không thiếu thân mật a?

*Kết giao bình thản như nước: bạn bè bình thường, không có quá thân mật

Đi theo Chung Xảo Trân vào hầu phủ hoa viên, quả nhiên, vài cây hồng mai nở được diễm lệ. Tề Ngọc Yên cười nói: "Xảo Trân muội muội,  hoa mai này nở quả nhiên đẹp, so với những cây mai ở nhà tỷ còn muốn đẹp hơn đâu!"

Chung Xảo Trân vẻ mặt đắc ý, cười nói: "Những cây mai này là bảo bối nhà muội, so với muội còn lớn tuổi hơn , phụ thân muội chuyên môn gọi người tới bảo dưỡng." Nói xong nàng vừa liếc nhìn Tề Ngọc Yên, nói: "Đúng a, Tề tỷ tỷ, nghe nói trong cung có cái mai viên, đầy vườn là hoa mai, càng là xinh đẹp."

Tề Ngọc Yên vừa nghe, ngẩn ra. Cái mai viên kia nàng biết. Kiếp trước, nàng cùng Lý Cảnh thường ở mai viên thưởng mai, chỉ là, chuyện tình của kiếp trước, nàng lúc này đã không nghĩ lại nhớ đến. Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu, nhìn Chung Xảo Trân, sau đó cười nhẹ: "Phải không?"

Chung Xảo Trân trắc mắt (?) cười nói: "Tề tỷ tỷ sau này vào cung, tự mình đi nhìn, chẳng phải sẽ biết?"

Tề Ngọc Yên nói: "Vào cung hay không, còn không nhất định đâu. Tỷ hiện tại chỉ mới vẽ họa thôi, cũng không biết có bị Thái Hậu chọn trúng hay không ."

Chung Xảo Trân nhìn Tề Ngọc Yên, trong ánh mắt tựa hồ có chút hâm mộ: "Cái này còn phải coi cơ duyên đâu!" Nói tới đây, nàng than nhẹ một tiếng: "Đáng tiếc muội còn mấy tháng nữa mới cập kê, bằng không, muội cũng có thể tham tuyển."

Nghe Chung Xảo Trân lời nói, Tề Ngọc Yên tựa hồ có chút ngoài ý muốn: "Xảo Trân muội muội có ý định này?" Kiếp trước cùng Chung Xảo Trân không có quan hệ cá nhân, cũng không biết nàng có ý định này.

Chung Xảo Trân sắc mặt phiếm hồng, cúi đầu cười cười.

Nhìn Chung Xảo Trân vẻ mặt thẹn thùng, bởi vì quan hệ với Chung Dục , Tề Ngọc Yên đối nàng cũng nhiều vài phần trìu mến. Vì thế nàng đối với Chung Xảo Trân khuyên nhủ: "Xảo Trân muội muội, kỳ thật tiến cung làm phi, cũng chưa chắc là chuyện tốt, nói trắng ra cũng chỉ là làm thiếp người khác, nào so được với đương gia chủ mẫu a? Nếu muốn tỷ chọn, tỷ tình nguyện không tiến cung tốt hơn."

Chung Xảo Trân nâng mắt nhìn Tề Ngọc Yên, sau đó cắn cắn môi, nói: "Tề tỷ tỷ, nếu như tỷ thấy qua Hoàng Thượng, liền sẽ không nói như vậy."

Tề Ngọc Yên ngẩn ra: "Xảo Trân muội muội thấy qua hắn?"

Chung Xảo Trân mặt lộ vẻ thẹn thùng: "Năm trước Dương thái phó bị bệnh, phụ thân đi Dương phủ thăm bệnh thì muội cũng đi Dương phủ tìm cháu gái Dương thái phó tên Ý Hàm. Vừa vặn Hoàng Thượng cũng đến Dương phủ thăm bệnh, hắn đi qua hoa viên thì muội cùng Ý Hàm đứng ở ban công phía trên, may mắn nhìn thấy thiên nhan (dung nhan của trời)."

Nói tới đây, Chung Xảo Trân ngẩng đầu nhìn Tề Ngọc Yên, hai con mắt lóe ra hào quang khác thường: "Tề tỷ tỷ, tỷ biết không ,muội... muội chưa từng gặp qua người tuấn tú như vậy, như là người không ăn khói lửa nhân gian bình thường. Nếu có thể gả cho như vậy nam tử, liền là làm thiếp cũng có giá trị." Nói đến mặt sau, Chung Xảo Trân âm thanh là càng ngày càng nhỏ, đầu cũng càng ngày càng thấp.

Tề Ngọc Yên vừa nhìn Chung Xảo Trân bộ dáng như thế trong lòng liền "thình thịch" một chút. Hỏng, xem tình hình, tiểu cô nương này sợ là đối Lý Cảnh động tâm.

________Hết chương 6_________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net