Chương 7: Ngắm mai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiểu cô nương dễ dàng động tâm bởi Lý Cảnh , Tề Ngọc Yên tuyệt không ngoài ý muốn . Kiếp trước bản thân cũng là tại kim minh sơn nhìn thấy Lý Cảnh , cũng không phải vì ngoại hình bất phàm của hắn mà bị mê hoặc hay sao ? Khi hắn bước đến hỏi tên nàng , tuy nàng mắng hắn một câu " đăng đồ tử " , nhưng trong lòng thì vừa mừng vừa sợ . Lúc ấy nàng vướng bận chuyện tuyển phi , không thể cùng nam tử khác tiếp xúc quá thân mật , chỉ đành lảng tránh trốn đi.

Nàng nhớ rõ kiếp trước lúc tiến cung , lần đầu diện kiến Thái Hậu và Hoàng Đế , tầm mắt chạm vào người đang ngồi trên long ỷ là hắn thì nàng thiếu chút nữa nhảy dựng . Ánh mắt hắn xoáy sâu vào nàng , khoé môi mang ý cười , trong mắt hàm chứa bỡn cợt , ghim sâu vào trong nàng cho đến nay . Cũng bởi vậy , nàng đem trái tim chân thành của mình , chẳng hề do dự mà nhào tới .

Lý Cảnh quả thật đối với nàng rất tốt , không chút che dấu sủng ái nàng. Ngay đến tiến cung hắn liền triệu nàng thị tẩm, từ đó về sau hắn không triệu một phi tần nào khác ngoài nàng , thậm chí ngày nàng tới ( kinh nguyệt ) hắn cũng không kiêng kị . Sau này nàng mang thai , không thể hầu hạ hắn , hắn cũng không tìm người khác . Nói lại cũng tại hắn đối với nàng sủng ái quá mức rêu rao , khiến Phan Dửu Quân điên cuồng trả thù nàng , còn phải bồi thường tính mạng của cả Tề gia.

Nghĩ đến đây , Tề Ngọc Yên than nhẹ một tiếng , nói với Chung Xảo Trân :" Xảo Trân muội muội , hậu cung hiểm ác , tiến cung chưa chắc là chuyện tốt . Nếu được sủng , sẽ khiến người ghen ghét , nếu không được sủng , lại bị người xem nhẹ . Kỳ thật với gia thế của muội , tìm một công tử danh gia vọng tộc , làm đương gia chủ mẫu , hai vợ chồng , nâng đỡ chăm sóc nhau cả đời , không phải càng tốt hay sao?"

Nào ngờ Chung Xảo Trân đỏ mặt :" Nhưng nam nhân như Hoàng Thượng , phàm nhân nào có thể so sánh ? Vào được cung rồi dẫu không được sủng , ngẫu nhiên có thể làm bạn thánh giá , muội đã hài lòng lắm rồi."

Tề Ngọc Yên hết chỗ nói . Tiểu cô nương này , tính tình thật quật cường a!

Nhưng trong kí ức của Tề Ngọc Yên , Lý Cảnh hình như chỉ tuyển phi lần này .

Về sau khi Tề Ngọc Yên tiến cung , Lý Cảnh cùng nàng tình nùng mật ý , không tuyển thêm người mới vào cung . Bất quá sau khi nàng bị biếm lãnh cung , Lý Cảnh có tuyển tú thêm lần nào hay không thì nàng không rõ.

Chỉ là cho dù lúc đó hắn tuyển tú , Chung Xảo Trân cũng vừa hai mươi , đã sớm gả vào cửa nhà người ta , không có khả năng trúng tuyển nhập cung . Chỉ là sợ Chung Xảo Trân đối với Lý Cảnh một lòng say mê , chỉ có thể không tính toán thôi. 

Tề Ngọc Yên thấy mình không khuyên nổi Chung Xảo Trân , không nhiều lời nữa . Nghĩ dù sao mình cũng không nhập cung , ngày lâu tháng dài , nàng nhìn nhiều cũng nhạt.

Đúng lúc này , Chung Xảo Trân đột nhiên mừng rỡ reo lên:" Ai nha , ngũ ca sao lại tới đây?"

Tề Ngọc Yên ngẩn người , nhanh chóng quay đầu , quả nhiên nhìn thấy Chung Dục từ xa xa đi tới.

Nhìn thấy thân ảnh Chung Dục , bộ dáng kiếp trước của hắn hiện lên trong đầu nàng.

Sau khi bị Lý Cảnh bắt gian , Chung Dục tuy rằng biết hắn cùng nàng bị người hãm hại , nhưng bọn họ quả thật xích loã nằm cùng một chỗ , quả thật hết đường chối cãi . Lý Cảnh giết hắn , hắn không một lời minh oan cho mình , chỉ cầu xin hắn tha cho Tề Ngọc Yên.

Lúc hắn khản giọng gào thét , từng chữ như còn văng vẳng bên tai. Một người tốt đẹp như vậy , tại sao lại bị đối đãi như thế , hơn nữa , kẻ đẩy hắn vào vực sâu , lại chính là mình.

Tề Ngọc Yên càng đến gần về phía Chung Dục , mắt lại càng thêm mơ hồ.

Chung Xảo Trân quay sang , thấy nàng hai mắt rưng rưng , cả kinh nói :" Tề tỷ tỷ , tỷ làm sao vậy?"

Tề Ngọc Yên biết mình có chút thất thố, vội lau lau khoé mắt, nói: "Không có gì, chỉ là nghĩ tới ngày kia nếu không có ngũ ca muội cứu giúp, tỷ sợ tỷ đã chết chìm, nhất thời trong lòng cảm khái mà thôi."

Lời này quá giả tạo, Chung Xảo Trân đương nhiên sẽ không tin . Nàng nhìn Tề Ngọc Yên, đột nhiên trong lòng giật giật. Từ cách nói chuyện và ánh mắt của Tề Ngọc Yên, nàng tựa hồ đối với chuyện tiến cung thập phần bài xích, mà bây giờ nàng nhìn thấy ngũ ca lại có bộ dạng như thế, chẳng lẽ trong lòng nàng thích ngũ ca?

Nghĩ tới trước đó vài ngày sau khi Tề Ngọc Yên rơi xuống nước, ngũ ca mỗi ngày đi tìm Tề Thứ tìm hiểu tin tức về Tề Ngọc Yên, nàng biết ngũ ca đối với vị tiểu thư Tề gia có ý. Hơn nữa lại biết được Tề Ngọc Yên muốn tham gia tuyển tú, có khả năng tiến cung làm bạn với vị đế vương dung mạo như tiên kia Chung Xảo Trân liền đối với Tề Ngọc Yên có vài phần hiếu kỳ, liền tìm cơ hội cùng nàng tiếp xúc.

Không ngờ tới Tề Ngọc Yên căn bản không muốn nhập cung, nếu như nàng thật sự có thể rớt tuyển, dựa vào giao tình giữa Chung phủ cùng Tề phủ , ngũ ca sợ liền sẽ như nguyện. Nghĩ đến đây, Chung Xảo Trân không khỏi âm thầm thay Chung Dục vui vẻ, mau lên, đem Tề Ngọc Yên đón về.

Chung Dục nhìn thấy Tề Ngọc Yên đứng ở trước mặt mình , tựa hồ có chút co quắp, câu nệ cười cười, sau đó hướng Tề Ngọc Yên vái chào: "Tề tiểu thư."

Tề Ngọc Yên cười đáp lễ lại, kêu lên: "Chung công tử."

Kế tiếp, giữa hai người hình như không có lời gì để nói.

Chung Xảo Trân gặp hai người im lặng như vậy, ở một bên âm thầm gấp thay, liền cười giỡn nói: "Đúng a, ngũ ca sao lại không ở tiền viện tiếp khách a? Chẳng lẽ là nghe nói Tề tỷ tỷ đến nơi này thưởng mai, cố ý tìm đến đây?"

Chung Dục vừa nghe, mặt lập tức đỏ bừng. Không nghĩ tới này Chung Xảo Trân tùy ý nói một câu, lại vừa đúng nói trúng tim đen của Chung Dục.

Chung Dục nguyên bản cùng phụ (thân) huynh (trưởng) ở tiền viện bồi Tề gia phụ tử, trong lúc vô tình nghe được nha hoàn lắm mồm tán gẫu, nói nhìn thấy tứ tiểu thư bồi một vị thiên tiên nữ tử trong vườn thưởng mai. Hắn liền biết Tề Ngọc Yên, không chịu nỗi tưởng niệm trong lòng, liền tìm cái cớ ra ngoài. Vốn định làm bộ như xảo ngộ (vô ý gặp), không nghĩ tới bị Chung Xảo Trân vô tình đâm xuyên, lần này không biết như thế nào trả lời cho đúng.

Tề Ngọc Yên nhìn ra Chung Dục xấu hổ, liền làm bộ như không nghe hiểu lời của Chung Xảo Trân , tiến lên đối với Chung Dục nhợt nhạt cười nói: "Đúng rồi, ngày ấy Ngọc Yên vô ý rơi xuống nước, còn phải đa tạ Chung công tử đã cứu mạng."

Chung Dục vội vàng khoát tay: "Tề tiểu thư khách khí."

"Đúng a, Tề tỷ tỷ, không cần đa lễ!" Chung Xảo Trân cười nói: "Có thể cứu tỷ, ngũ ca của muội không biết có bao nhiêu vui vẻ đâu."

Nhìn Chung Xảo Trân càng nói càng trắng ra, Tề Ngọc Yên cũng có chút không được tự nhiên, chung quy bây giờ nàng đang chờ tuyển, không nên có tin đồn cùng nam tử khác.

Chung Dục nhìn ra băn khoăn trong lòng Tề Ngọc Yên ,dù sao thấy được mặt nàng, tương tư trong lòng hắn cũng tạm thời giảm bớt, liền cáo từ nói: "Tiền viện còn có việc, ta không bồi Tề tiểu thư nữa ."

Tề Ngọc Yên nhanh chóng gật đầu, đáp: "Chung công tử xin cứ tự nhiên."

Ngược lại là Chung Xảo Trân vẻ mặt không bằng lòng, níu Chung Dục lại :"Ngũ ca, ca như vậy liền đi?"

Chung Dục cười cười nói: "Muội bồi Tề tiểu thư được rồi, tiền viện việc còn nhiều, ca đi ra ngoài trước."

Chung Xảo Trân bất mãn buông Chung Dục ra:"Vậy được rồi." Chung Dục lúc này mới thoát thân rời đi.

Nhìn Chung Dục chậm rãi đi xa, Tề Ngọc Yên quay đầu đối với Chung Xảo Trân nói: "Xảo Trân muội muội, chúng ta cũng về phòng đi thôi." Nói xong liền xoay người đi về.

Chung Xảo Trân nhìn thấy Chung Dục đi đến cổng hoa viên, còn không quên quay đầu liếc mắt nhìn Tề Ngọc Yên. Trong lòng nàng vừa động, liền có chủ ý, bước lên phía trước kéo tay Tề Ngọc Yên: "Còn có mấy ngày liền là Tết nguyên tiêu, đến lúc đó Tây thành sẽ có hội hoa đăng, Tề tỷ tỷ cùng ta đi ngắm đèn có được không?"

Tề Ngọc Yên cũng đã nghe nói qua hội hoa đăng của Tây thành cực kỳ náo nhiệt, nhưng kiếp trước nàng là vô duyên đi xem, nghe Chung Xảo Trân nói như vậy, nàng cũng có chút tâm động. Vì thế nàng gật đầu, nói: "Được a, tỷ còn chưa có dịp đi hội hoa đăng lần nào đâu."

Chung Xảo Trân vội vàng cười nói: "Muội đi Tây thành ngắm đèn, vừa lúc đi ngang qua Tề phủ, tới lúc đó muội tới gọi Tề tỷ tỷ đi cùng."

Tề Ngọc Yên gật đầu đáp: "Được."

Hai người tỷ muội liền tay nắm tay, cùng nhay trở về phòng.

Đêm Tết nguyên tiêu , Chung Xảo Trân sớm đã đến Tề phủ gọi Tề Ngọc Yên ra ngoài cùng nhau đi ngắm đèn.

Tuy rằng Tề Ngọc Yên là tiểu thư khuê các, nhưng những lần Tết nguyên tiêu lúc trước không có ý nghĩa gì, Lục thị thấy nữ nhi vui vẻ, cũng liền không phản đối. Tề Ngọc Yên liền mang theo Mai Hương, cùng Chung Xảo Trân cùng nhau ra phủ.

Vừa ra khỏi cửa, không nghĩ tới Chung Dục đã đứng ở một bên.

Chung Xảo Trân nhìn Tề Ngọc Yên thấy Chung Dục có chút sững sờ, vội cười nói: "Nghe nói hội hoa đăng ở Tây thành nhiều quải tử (bắt cóc), muội liền kêu ngũ ca đến che chở chúng ta. Nếu là Tề tỷ tỷ sợ rằng không tốt, đến lúc đó chúng ta ở phía trước chơi, ngũ ca chỉ xa xa theo ở phía sau liền được."

Đã ra phủ, Tề Ngọc Yên không có khả năng mới thấy Chung Dục liền vào trở lại đi? Vì thế nàng cười cười, đối với Chung Xảo Trân nói: " Không có biện pháp, liền cùng Chung công tử cùng nhau đi." Nói xong còn hào phong tiến lên cùng Chung Dục làm lễ.

Bởi Tề phủ cách Tây thành không xa lắm, xe ngựa của Chung phủ liền dừng lại bên ngoài Tề phủ .Tề Ngọc Yên cùng Chung Dục, Chung Xảo Trân ba người liền không nhanh không chậm đi về phía Tây thành ,mấy nha hoàn hạ nhân đi theo ở phía sau.

Chung Xảo Trân hôm nay tựa hồ hưng trí lắm, dọc theo đường đi líu ríu nói không ngừng. Chung Dục cùng Tề Ngọc Yên chỉ phối hợp cùng nàng nói chuyện. Cũng không biết Chung Dục đối với nàng (CXT) nói cái gì, đêm nay Chung Xảo Trân lại không giống như ngày trước nói đùa nàng (TNY) cùng Chung Dục, điều này làm cho Tề Ngọc Yên dễ dàng hơn nhiều.

Lúc này, Chung Xảo Trân gặp trên đường đối diện có bán hồ lô đường, ngừng chân, đối với Tề Ngọc Yên cười ngọt ngào: "Tề tỷ tỷ, muội mời tỷ ăn hồ lô đường."

"Không cần, vừa ăn nguyên tiêu, lúc này ăn không vô đâu." Tề Ngọc Yên vội vàng nói.

"Muội mua trước, trong chốc lát chúng ta ngắm đèn thời điểm lại ăn." Nói xong Chung Xảo Trân cũng không chờ Tề Ngọc Yên đáp lời, liền chạy đến đường đối diện đi mua hồ lô đường.

Chung Dục nhìn Tề Ngọc Yên áy náy cười: "Muội muội được nuông chiều , khiến Tề tiểu thư chê cười rồi."

Tề Ngọc Yên vội vàng nói: "Chung công tử nói chi vậy, Xảo Trân muội muội tính cách ngay thẳng, rất là làm cho người ta thích đâu."

Chung Dục bình tĩnh nhìn Tề Ngọc Yên, đột nhiên cười một chút, khẽ giọng nói: "Ngươi có thể thích nàng, thật tốt."

Nhìn ánh mắt nóng bỏng của Chung Dục ,Tề Ngọc Yên cười cười, xoay mặt sang một bên, cũng không biết nên nói cái gì.

Chung Xảo Trân mua một bao hồ lô đường, xoay người lại, nhìn ngũ ca cùng Tề Ngọc Yên, đúng là một đôi bích nhân, trong lòng vui vẻ, liền nhanh chân chạy tới.

Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng vang thật lớn truyền đến, làm mọi người hoảng sợ.

Tề Ngọc Yên vội quay đầu nhìn lại, thì ra là một thiếu niên hơn mười tuổi ham chơi, ở bên đường chơi pháo.

 Một cỗ xe ngựa đang từ đường này đi qua, ngựa của chiếc xe này bị pháo dọa, chấn kinh, không nghe chủ nhân sai sử, hí dài một tiếng, chạy loạn, hướng về phía Chung Xảo Trân đang định qua đường xông tới.

Chung Xảo Trân nhìn thấy xe ngựa ầm ầm xông tới, sợ tới mức toàn thân đều ngây dại, hai chân run lên, không dám nhúc nhích .

________Hết chương 7_______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net