Chương 8: Cướp hài*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Hài này là hài tử, có nghĩa là đứa nhỏ nha mọi người, chứ không phải giày mình đang mang mỗi ngày đâu

Tề Ngọc Yên nhìn đến Chung Xảo Trân ngây ngốc đứng tại chỗ không biết né tránh, gấp đến độ hét lớn: "Xảo Trân muội muội! Mau tránh ra !"

Chung Dục cũng nhìn thấy Chung Xảo Trân lúc này vạn phần nguy hiểm, trong lòng khẩn trương, đảo mắt liền giống như một cây tên rời cung, vọt mạnh đi lên, ôm muội muội lộn một vòng, hai người liền lăn đến đường.

Hai người vừa rời khỏi, xe ngựa kia liền từ chỗ Chung Xảo Trân vừa rồi đứng kia vọt qua.

Thấy hai người vô sự (không sao), tâm đang treo lên tới cổ họng của Tề Ngọc Yên mới buông xuống, vội cùng hạ nhân chạy đến: "Xảo Trân muội muội, muội không sao chứ?"

Chung Xảo Trân cũng bị dọa, lúc này sắc mặt tái nhợt, ngẩn ra một lúc, mới tựa vào ngực Chung Dục khóc thành tiếng: "Ngũ ca, muội... Chân của muội đau quá!"

Chung Dục vừa nghe, vội hỏi: "Chân nào đau?"

Chung Xảo Trân chỉ chỉ chân phải của mình, nói: "Là chân này."

Vội vàng nâng chân phải của Chung Xảo Trân lên, dùng tay nhẹ nhàng sờ, liền nghe Chung Xảo Trân kêu to một tiếng: "Đừng sờ, ngũ ca, đau quá a!" Chốt lát nước mắt liền lem luốt má nàng.

"Xem ra là tổn thương đến chân. Đau như vậy , hơn phân nữa chắc là động đến xương cốt rồi." Chung Dục vẻ mặt khẩn trương. Hắn ngẩng đầu đối với Tề Ngọc Yên nói: "Tề tiểu thư, xem ra ta với Xảo Trân không thể bồi tiểu thư cùng nhau ngắm đèn rồi, ta phải lập tức đưa muội ấy trở về tìm đại phu nhìn xem."

Tề Ngọc Yên vội gật đầu: "Được rồi, Chung công tử trước tiên mang Xảo Trân muội muội về nhà đi."

Chung Dục nhìn Tề Ngọc Yên, do dự hỏi: "Cái kia... Tề tiểu thư.... còn ngươi?"

Tề Ngọc Yên cười cười: "Nếu ta đã xuất phủ, đơn giản tìm đến Tây  thành xem một chút."

Chung Dục tựa hồ có chút không yên lòng: "Một mình ngươi?"

Tề Ngọc Yên cười nói: "Ta không phải còn có Mai Hương bên cạnh sao? Hơn nữa hội hoa đăng nhiều người như vậy, chắc không sao đâu."

Chung Dục còn muốn nói điều gì, nhưng trên trán Chung Xảo Trân đã thấm đầy mồ hôi, nàng khó chịu nói: "Ngũ ca, chân của muội càng ngày càng đau."

Chung Dục nhìn nhìn muội muội, sau đó đối với Tề Ngọc Yên gật gật đầu, nói: "Được rồi, ngươi phải cẩn thận."

Tề Ngọc Yên gật gật đầu: "Chung công tử xin yên tâm, ta nhất định sẽ cẩn thận."

"Tốt." Dứt lời, Chung Dục sâu sắc liếc mắt nhìn Tề Ngọc Yên, sau đó một phen ôm lấy Chung Xảo Trân đi về.

Nhìn thân ảnh Chung Dục đi xa, Tề Ngọc Yên mới mang theo Mai Hương hướng Tây thành đi tới.

Tề Ngọc Yên nghiêng mặt, đối với Mai Hương cười hỏi: "Mai Hương, ngươi trước kia có đi qua chỗ này ngắm hoa đăng chưa?"

Mai Hương gật gật đầu: "Trước khi nô tỳ bán thân, có cùng nương đi qua. Sau này vào phủ thì không có cơ hội tới nữa."

Tề Ngọc Yên biết Mai Hương rất quan tâm gia đình, bình thường chính mình tiền tiêu vặt hàng tháng cũng luyến tiếc dùng, đều mang hết về nhà, cảm xúc vừa động, liền hỏi: "Ta nhớ rõ trong nhà ngươi còn có mẫu thân cùng đệ đệ, ngày mai ngươi trở về thăm bọn họ đi."

Mai Hương vừa nghe, rất là cảm động, nhanh chóng nói: "Nô tỳ đa tạ tiểu thư."

Tề Ngọc Yên cười cười, không nói chuyện. Kiếp trước Mai Hương đối với nàng tốt, đời này, nàng muốn đối với nàng tốt gấp bội.

Dần dần, cách Tây thành càng ngày càng gần, người đến ngắm đèn cũng càng ngày đông.

Đi đến cửa trước Tây thành, Tề Ngọc Yên phóng mắt nhìn qua, đầy đường đều treo lên nhiều loại hoa đăng, như phồn tinh bàn* rực rỡ, xoá tan màn đêm của cả khu phố .

*Phồn tinh bàn: Như màn đêm bầu trời đầy sao vậy, chiếu sáng cả khu

Mai Hương chặt chẽ kề bên Tề Ngọc Yên, nói: "Tiểu thư, ở trên phố hoa đăng nhiều người, cẩn thận đừng lạc mất nô tỳ a."

"Được, chúng ta đi ngắm đèn đi." Tề Ngọc Yên cười đáp lời, liền đi vào phố hoa đăng.

Vừa vào phố, tâm tư Tề Ngọc Yên liền bị hai bên phố treo đầy đèn cuốn lấy, nàng vừa đi vừa nhìn, tâm tình khó được vui vẻ một hồi.

Đột nhiên, phía trước một mảnh ồn ào.

Tề Ngọc Yên giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một đám người vây quanh con phố đằng trước , ẩn ẩn còn nghe được tiếng nữ tử khóc nháo cùng tiếng nam tử gào lên. Trong lòng nàng nhất thời tò mò, liền mang theo Mai Hương đi qua.

Cẩn thận đi lên, Tề Ngọc Yên liền nhìn thấy có vài người đang đứng trong vòng vây của đám người kia . Một người phụ nhân trung niên ôm một đứa trẻ khoảng ba tuổi trong ngực, đứa bé trai này đang oa oa khóc lớn đòi thoát ra, một nữ tử tuổi trẻ đang gắt gao lôi kéo chân đứa bé, tựa hồ không cho người phụ nhân trung niên rời đi, bên cạnh còn có một nam tử trẻ tuổi.

Bên cạnh là một đám người nghị luận ầm ỉ, nhưng Tề Ngọc Yên lại không nghe được nguyên nhân sự việc.

Chỉ thấy nữ tử trẻ tuổi khóc lớn nói: "Rõ ràng là ban ngày ban mặt, các ngươi không thể cướp người ! Các ngươi không thể cướp đi con ta! Ta van cầu các ngươi, trả nhi tử cho ta!"

Tề Ngọc Yên nghe trong lòng cả kinh. Phụ nhân trung niên này cùng nam tử trẻ tuổi kia thế nhưng lại là quải tử (bắt cóc), cướp con nhà người ta ?

Lúc này, lại nghe được phụ nhân trung niên kia nổi giận nói: "Hảo một cái tiện nhân nhà ngươi! Ngươi muốn đi liền đi, mang cháu trai ta theo làm gì? Nó là mạng của ta, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ  mang nó đi."

 Nam tử trẻ tuổi đối với nữ tử trẻ tuổi lớn tiếng trách cứ: "Ngươi cùng tên Hồ tam cách vách mắt đi mày lại , ta mắng ngươi vài câu, ngươi liền mang theo nhi tử bỏ trốn? Người không thủ nữ tắc như ngươi, ta bỏ cũng không sao, về sau ngươi thích cùng nam tử nào thông đồng đều tùy ngươi, nhưng hài nhi của ta ngươi không thể mang đi!"

Lần này, mọi người đều nghe hiểu được, nguyên lai hai người là phu thê với nhau, đứa nhỏ kia là con của họ, phụ nhân trung niên kia là mẹ chồng. Là thê tử không thủ nữ tắc trước, trượng phu mắng vài câu, liền mang theo nhi tử rời đi, hiện tại chồng cùng mẹ chồng tìm đến, muốn mang nhi tử đi, nữ tử không nguyện ý, liền ở trên đường tranh chấp.

Nói tới, đây cũng là chuyện gia đình người ta, người ngoài không nên xen mồm, huống chi lại là trẻ tuổi phụ nhân sai trước, liền không có người giúp nàng nói chuyện.

Thấy tình cảnh này, người mẹ chồng liền đối với nam tử liếc mắt, hai người liền chuẩn bị mạnh mẽ mang đứa bé trai rời đi.

Nữ tử vừa thấy, liều mạng ôm chân nhi tử, thê lương kêu khóc: "Ngươi khi dễ ta là người ngoại địa, không thân không thích, liền muốn cướp con ta. Các vị xin thương xót ta, cứu mẫu tử ta đi, hai người này không phải mẹ chồng và chồng ta, bọn họ là quải tử, định bắt cóc con ta."

 Phụ nhân kia vừa nghe, nổi giận mắng: "Ngươi ngay cả mẹ chồng cùng trượng phu đều không nhận! Con a, ngươi mau hưu nàng ta đi!"

"Vâng, nương." Nam tử nói: "Loại dâm phụ này, con (ý là hắn, không phải là đứa nhỏ) cũng không muốn, đem tôn tử (cháu) của người mang về liền xong."

Nói xong nam tử liền đi lên lôi kéo tay đứa nhỏ, muốn đem đứa nhỏ mang đi.

Nữ tử trẻ tuổi khóc lớn nói: "Hắn không phải tôn tử của ngươi, các ngươi không thể mang hắn đi, ta căn bản không nhận biết các ngươi là ai!" Hai tay của nàng nắm chặt chân của đứa nhỏ.

Bên kia , phụ nhân cùng trẻ tuổi nam tử lại không để ý, liều mạng lôi kéo đứa nhỏ muốn dẫn đi, bởi vì bị đau, đứa nhỏ khóc ầm lên.

"Các ngươi kéo như vậy, là đang làm đau đến đứa nhỏ." Không biết ai đột nhiên kêu một tiếng.

 Nữ tử trẻ tuổi cả kinh, ngẩn ra, liền vội buông lỏng tay, thất thanh khóc nói: "An nhi..."

 Phụ nhân nhìn thấy nữ tử buông tay, tựa hồ thở phào nhẹ nhỏm một hơi, đem bé trai hướng trên người mình ôm, sau đó đối với nam tử trẻ tuổi gật gật đầu, liền muốn rời đi.

Lúc này, nữ tử liền vọt lên, hét lớn: "Các ngươi mau đem An nhi trả cho ta!"

Nam tử trẻ tuổi thấy nàng đánh tới, xoay người một cước đá lên bụng nàng, trong miệng mắng: "Tiện nhân, ngươi còn dám nói!"

Nữ tử liền ngồi chồm hổm xuống, che bụng, sắc mặt tái nhợt, nhìn con trai, trong mắt chỉ có thương tâm cùng tuyệt vọng, nước mắt cứ rơi không ngừng.

Nhìn đến đây, Tề Ngọc Yên đột nhiên có chút phát toan (cay mũi). Nàng cũng đã làm qua mẫu thân, nàng hiểu được đứa nhỏ đối với mẫu thân mà nói có bao nhiêu quan trọng. Nàng còn nhớ rõ chính mình từ trong miệng Phan Dửu Quân biết được Huyên nhi bị hại chết thì nỗi thương tâm cùng tuyệt vọng, giống như nữ tử này vậy. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng dấy lên lòng thương hại.

Nhìn phụ nhân kia ôm An nhi đi về phía mình, Tề Ngọc Yên liền nghênh đón, đem phụ nhân trung niên ngăn lại.

Bà ta nhìn thấy Tề Ngọc Yên, vội vàng kêu lên: "Cô nương, xin tránh ra."

Tề Ngọc Yên không nhường đường, ngược lại nhẹ nhàng cười, chậm rãi nói: "Đại thẩm, ngươi nói đứa nhỏ này là cháu trai của ngươi, có bằng chứng gì không?"

Phụ nhân nghe xong, sửng sốt một lúc, sau đó nói: "Hắn vốn là ta cháu trai, cần gì bằng chứng"

"Cô nương, van cầu ngươi, cứu cứu ta cùng An nhi!" Nữ tử thấy có người đi ra, giống như người sắp chết đuối nhìn thấy có người đưa ra một cây gậy trúc, đột nhiên có một tia hi vọng. Nàng cố gắng ngửa mặt, đối với Tề Ngọc Yên hét lớn: "An nhi không phải con cháu nhà bọn họ, bọn họ thật sự là quải tử!"

Nam tử trẻ tuổi vội đi lên, nhìn thấy khuôn mặt Tề Ngọc Yên thì hắn ngẩng ra, sau đó khẽ giọng nói: "Cô nương, ngươi tốt nhất là thôi đi. Đây là việc gia đình của bọn ta, không cần người ngoài nhúng tay."

Tề Ngọc Yên khẽ cười một tiếng: "Nếu như đây thật sự là việc gia đình của ngươi, ta đương nhiên không nhúng tay vào." Nói tới đây, nàng lạnh lùng nhìn nam tử trẻ tuổi, nói: "Bất quá, ta cảm thấy đó không phải là việc gia đình của các ngươi."

Nam tử trẻ tuổi ngẩn ra, cùng phụ nhân trao đổi một ánh mắt. Lúc này, bà ta liền kêu to lên: "Ta cùng con ta muốn lấy lại cháu trai, tại sao không gọi là việc gia đình của chúng ta?"

Tề Ngọc Yên liếc mắt nhìn bà ta , lạnh lùng nói: "Đứa bé này thật sự là cháu trai ngươi sao?"

Phụ nhân biến sắc: "Hắn như thế nào không phải cháu trai ta?"

Tề Ngọc Yên lạnh lùng cười: "Vừa rồi hai người các người cùng vị đại tẩu này tranh giành đứa nhỏ, dùng sức giữ chặt thân bé, căn bản mặc kệ bé có đau hay không? Chỉ lo kéo về phía mình. Có người bên ngoài kêu như vậy sẽ làm đau đứa nhỏ thì các ngươi vẫn liều mạng kéo . Ngược lại là đại tẩu kia sợ làm đau đứa bé, liền lập tức buông tay. Nếu như đứa nhỏ này thật sự là con cháu nhà các ngươi, các ngươi sẽ ngoan tâm (nhẫn tâm) đối với đứa nhỏ như vậy sao?"

Bên cạnh có người nghe, cũng cảm thấy có lý. Liền có người bắt đầu phụ họa Tề Ngọc Yên: "Đúng rồi, cháu trai ruột nhà mình, như thế nào cũng không thể xuống tay đi."

"Nói tới cũng đúng. Nếu như là cháu trai ruột, đứa nhỏ bị tổ mẫu (bà nội) ôm, vì sao còn khóc tới hung (ác liệt) như vậy?"

...

Nghe được người xung quanh nghị luận, biểu tình trên mặt của phụ nhân và nam tử kia hơi hơi biến đổi

Phụ nhân kia còn cố cãi : "Đó là chúng ta vội vàng muốn đưa cháu trai mang đi, không... không suy nghĩ được nhiều như vậy."

Thần sắc hai người biến đổi ,Tề Ngọc Yên đã sớm nhìn thấy. Nghe bà ta nói như vậy, nàng cười cười: "Đau lòng hài tử nhà mình , chính là thiên tính, mặc kệ tình huống nào, đều sẽ không thay đổi."

Bị Tề Ngọc Yên nói như vậy, hai người kia nhất thời nghẹn lời. Sau một lúc, liền nghe phụ nhân kia nói thêm: "Chúng ta là gia đình nghèo khó , mang được tháo (?), không chú ý nhiều như vậy." Nói xong, bà ta đối với nam tử trẻ tuổi điểm điểm cằm, nói: "Nhi tử, đừng nói nhảm với nàng nhiều như vậy, chúng ta đi!" Sau đó hai người liền chuẩn bị lách qua Tề Ngọc Yên rời đi.

Tề Ngọc Yên cùng Mai Hương nghênh đón, đem hai người ngăn lại.

"Cô nương, ngươi dựa vào cái gì không cho chúng ta đi?"  phụ nhân trung niên căm tức nhìn Tề Ngọc Yên. 

Tề Ngọc Yên cũng không giận, chỉ ngẩng đầu nhìn hai người kia: "Tốt! Ta nói một câu cuối cùng, ngươi nói đứa nhỏ này là cháu trai ruột của ngươi, vậy bé họ gì, ngươi biết không?"

Bà ta nao nao, sau đó mạnh miệng nói: "Ta... ta đương nhiên là biết, hắn là họ...họ..."

"Trước đừng vội!" Tề Ngọc Yên vội ngăn trở phụ nhân kia , sau đó xoay người, đối với đám người vây xem nói: "Ta muốn tìm vài người, mời mọi người nói xem đứa bé trai này có phải cháu trai của phụ nhân này không? Không biết mọi người có nguyện ý giúp ta việc này không?"

Nhìn mọi người ào ào gật đầu nói nguyện ý, Tề Ngọc Yên liền đem ánh mắt hướng đám người chung quanh đảo qua một vòng, cuối cùng tuyển ra bốn người.

_______Hết chương 8________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net