Hài tử ngày đó dùng giỏ trúc đưa tới [11-18]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11.

Khi Ngụy Anh được chín tháng tuổi, nhóc bắt đầu tập bước đi.

Nôi và Lam Vong Cơ sàng theo sát, Lam Vong Cơ lần đầu tiên thấy Ngụy Anh đứng lên, nhìn nó trèo ra khỏi chiếc nôi, bước lên giường không vững, hai đôi chân nhỏ run run, đến cuối cùng rốt cục cầm cự không nổi té ngã đập đầu gối xuống, không thể ngừng cười khanh khách.

Lam Vong Cơ đứng dậy đến gần nhóc, Ngụy Anh vươn hai cánh tay "Ưm ưm" đập lên mặt Lam Vong Cơ. Tay nó nhỏ xíu, Lam Vong Cơ không có cảm giác gì trên mặt, nhưng trong ngực lại có cảm giác nhột nhột như có kiến bò qua.

Lúc Lam Hi Thần đến thăm, liền nhìn thấy em trai mình đang đuổi theo sau Ngụy Vô Tiện với cái xe tập đi.

12.

Ngụy Anh lên một tuổi.

Lam Vong Cơ bế nhóc trên tay đi cùng Lam Hi Thần tìm đến một nhà hàng để tổ chức sinh nhật cho nó.

Ngụy Anh ngồi trên ghế sau lại trèo lên bàn. Trèo lên được rồi nó bò tới đĩa hoa quả để ăn. Kết quả là không biết sao lại có 1 quả ớt xen lẫn trong đĩa hoa quả, Ngụy Anh liền với lấy và cho vào miệng gặm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngụy Anh đỏ lên, trong mắt đều nổi lên nước mắt lưng tròng. Lam Vong Cơ vội vàng cho nó uống nước, sau khi xoa dịu nó, Ngụy Anh cầm lấy hơn nửa quả ớt bập bẹ: "Mún...mún...mún..."

Đêm đó, Lam Vong Cơ thêm vào cuốn sổ Nhật ký lớn lên của Ngụy Anh viết: "Ngụy Anh thích cay."

13.

Ngụy Anh được hai tuổi thì bước đi đã hoàn toàn vững vàng ổn định, nhưng nó lại tỏ ra vô cùng hoạt bát hiếu động dường như không nghịch thì không chịu được.

Đi vài bước lại lăn vài lần, khiến bộ đồ trắng đang mặc đến không thể bẩn hơn ở trước mắt Lam Vong Cơ lúc ẩn lúc hiện. Ném đồ chơi của nó đi khắp nơi, làm cho cả nhà đều là một mảnh màu sắc các loại.

Chờ Ngụy Anh nằm xuống nghỉ ngơi, Lam Vong Cơ đi thu nhặt chồng chất những thứ đầy màu sắc lại với nhau, bỏ chúng vào xô, thu dọn lại sàn nhà một cách sạch sẽ.

Nhưng mỗi lần sau khi dọn dẹp xong thì sau đó chỉ trong vòng mười phút Ngụy Anh sẽ lại bày ra lộn xộn một đống đồ chơi. Lam Vong Cơ chưa bao giờ nổi nóng mắng mỏ Ngụy Anh, đến nay cũng không có ngoại lệ.

Khi y bận rộn nấu bữa trưa bổ dưỡng chuẩn bị cho Ngụy Anh ở trong bếp, Lam Vong Cơ nghe thấy được 1 tiếng: "Trạm Trạm", giọng nói vẫn còn bập bẹ.

Lam Vong Cơ đi theo thanh âm tìm đến nó, lúc nhìn thấy Ngụy Anh thì sắc mặt trở nên trắng bệch.

Ngụy Anh ngồi trên bệ cửa sổ, một chân duỗi ra và cả người trong tình trạng không thể ngã xuống. Mà rõ ràng đang làm hành động nguy hiểm mà ánh mắt vẫn cứ vui vẻ, như thể cảm thấy chơi được đến vui.

Lam Vong Cơ chạy tới ôm nó vào trong lòng, trái tim đong đầy sợ hãi.

Từ đó về sau, bàn học hay tủ đồ đều không để gần nơi cửa sổ nữa.

14.

Một ngày trước khi Ngụy Anh chuẩn bị vào học lớp một, Lam Hi Thần sai người đưa tới nhất đống lớn văn phòng phẩm, đồ ăn vặt. Lam Vong Cơ khó có nhiều lời như vậy trong đời, căn dặn nhóc vài điều chú ý cần thiết, ví như băng qua đường phải để ý là đèn xanh hay đèn đỏ, không nên đùa giỡn truy đuổi bạn học các kiểu.

Khoảnh khắc nhìn dáng hình nho nhỏ của Ngụy Anh bước vào trường học, có chút chua chát trong lòng Lam Vong Cơ: Cuối cùng, Ngụy Anh đã bước vào tiểu học bình an.

Trường đại học của Lam Vong Cơ cách khá xa trường tiểu học. Vấn đề là không thể nói trước được gì, không có gì đảm bảo rằng sẽ đón được Ngụy Anh về nhà đúng giờ. Nhưng tin tốt là Ngụy Anh không sợ về nhà một mình, hơn nữa trong ngày học đầu tiên còn không cần Lam Vong Cơ đưa đón về.

Ngụy Anh chẳng mấy chốc trở nên nổi tiếng, đặc biệt tốt. Ngụy Anh rất nhanh hòa mình vào với các bạn cùng lớp. Ngay cả Ôn Ninh, học lớp kế bên, cũng bị nhóc thu làm tiểu đệ, sùng bái nó vạn phần, cả ngày theo nó ở trong trường nghịch ngợm.

Ngụy Anh cũng là người rất hào phóng, đồ của nhóc không chút nào keo kiệt sẵn sàng chia cho các bạn cùng học khác. Có một lần Lam Vong Cơ tới đón nhóc, y đã đưa cho Ngụy Anh một viên kẹo sữa. Trong nháy mắt, y thấy Ngụy Anh vẫy tay, đưa viên kẹo sữa cho Ôn Ninh, còn không quên mỉm cười và hỏi Ôn Ninh ăn kẹo sữa có ngọt hay không ngọt.

Lam Vong Cơ liếc mắt thấy Ngụy Anh nắm chặt tay Ôn Ninh, không khỏi cảm thấy rất khó chịu.

Nhất định là bản thân Ôn Ninh sẽ không nhận người thích, nhất định như thế.

15.

Ngày nghỉ cuối tuần.

Ngụy Anh cầm lấy món đồ chơi mới mà Lam Vong Cơ đã mua cho nhóc ngồi trước TV và xem chương trình giải trí, trong miệng lẩm bẩm theo khẩu hiệu anh hùng biến thân từ trong TV.

Lam Vong Cơ ngồi trên sàn trong góc phòng khách, xung quanh là rất nhiều ảnh của Ngụy Anh, đối diện với một album ảnh, suy nghĩ về việc bày đặt những bức ảnh này ở đâu cho đẹp mắt hơn.

Đang trầm tư, một bóng đen thình lình xuất hiện.

"Trạm Trạm!" Ngụy Anh cầm sticker của nhân vật hoạt hình nổi tiếng nhất trong tay, kéo kéo y phục Lam Vong Cơ, chỉ vào trán mình, chớp mắt với vẻ mặt mong đợi.

"Em muốn anh bóc nó ra?"

Ngụy Anh dùng sức gật đầu.

Lam Vong Cơ xé miếng sticker, cẩn thận đính lên trán của Ngụy Anh. "Hãy nhớ bóc nó ra trước khi đi ngủ đấy."

Ngụy Anh chạm vào sticker ảnh trên đầu, vẻ mặt đầy phấn khích. Sau đó cầm lấy thanh kiếm đồ chơi hết lên đả quái thú rồi nhấc chân bỏ chạy. Kết quả là nó vô tình giẫm lên một bức ảnh, ngã bịch xuống đất.

Lam Vong Cơ vội vã ôm nó lên kéo vào trong lòng, một bên nhẹ nhàng xoa đầu nó, một bên hỏi nó có đau không.

Ngụy Anh té cũng không khóc, chỉa vào ót bị sưng đỏ nở nụ cười với Lam Vong Cơ.

16.

Lam Vong Cơ cần phải đi 1 chuyến đến trường xử lý mấy vấn đề, lo lắng để Ngụy Anh ở nhà một mình nên dắt nó đi theo mình.

Dọc theo đường đi Ngụy Anh nhìn ngó khắp nơi, đi chưa được bao lâu thì lôi kéo Lam Vong Cơ dừng lại, ngồi xổm xuống bên ven đường nhặt lên cục đá, với tay muốn bắt lấy mấy con bươm bướm, hoặc nhờ Lam Vong Cơ giúp nhóc hái hoa lá cành.

Dù sao Lam Vong Cơ cũng không vội, cứ như vậy trên đường mặc cho Ngụy Anh đi được 1 chút lại dừng 1 chút, không tỏ ra nôn nóng.

Một hồi sau Ngụy Anh đi tới không biết từ lúc nào trong tay lại có bông hoa mẫu đơn màu hồng nhạt.

"Trạm Trạm, đẹp mắt không?" Ngụy Anh ngửa đầu hỏi.

"Ừ, rất đẹp." Ánh mắt Lam Vong Cơ cũng dừng lại trên mặt Ngụy Anh lâu hơn một chút.

"Tặng anh bông hoa này đó." Ngụy Anh bật người đặt hoa mẫu đơn vào tay Lam Vong Cơ, vẻ mặt nghiêm túc.

Cô giáo nói rằng nên tặng hoa cho những người bạn thích.

17.

Lam Vong Cơ có phòng làm việc riêng của mình và căn phòng này được y và một đồng nghiệp khác sử dụng. Hôm nay, đồng nghiệp đã không đến.
Lam Vong Cơ đưa Ngụy Anh đến chiếc ghế lớn của đồng nghiệp, đặt mấy món đồ chơi nhóc thường chơi trên bàn rồi đi đến chỗ ngồi của mình để làm việc.

Một lúc sau, một nữ học viên mở cửa và bước vào.

Cô không nhìn thấy người mình đang tìm, nhưng cô thấy một đứa trẻ đang chơi một mình trên ghế của người cô muốn tìm.

Nữ sinh bước qua với một nụ cười và hỏi: "Tên của nhóc là gì nào?"

"Em là Ngụy Anh." nhóc ngẩng đầu lên, nữ học viên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ hé ra.

"Tên thật là dễ nghe, tiểu Ngụy Anh ở đây chơi bao lâu rồi?"

"Chơi được một lúc rồi ạ."

"Ai đưa nhóc đến đây? Bố mẹ?"

"Em không có bố mẹ," Ngụy Anh mỉm cười.

Nữ học viên ngẩn người, trên mặt biểu tình cứng đờ, trong phút chốc không biết nên nói gì.

"Nhưng em có Trạm Trạm, người khác không có." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngụy Anh hiện lên đầy tự hào.

Hai tay Lam Vong Cơ đang gõ trên bàn phím bỗng nhiên hơi dừng lại, khóe miệng không thể không khẽ mỉm cười.

18.

Sau bữa tối, Lam Vong Cơ giúp Ngụy Anh đi giày cho chỉnh tề, đưa nhóc ra ngoài đi dạo.

Đi dạo quanh công viên một vòng tròn nhỏ, họ gặp được Giang mụ mụ nhà ở kế bên. Giang mụ mụ là người tốt, tính cách hòa ái dễ gần, nhìn thấy Ngụy Anh liền híp mắt chào hỏi nhóc.

Khi Ngụy Anh vội chạy đến bên cô, Giang mụ mụ đã lấy ra mấy chiếc bánh quy nho nhỏ trong túi nylon ở tay mình.

"Bé ngoan cầm đi, đây là cô tự làm đấy, ngọt ngào mà không ngán, cháu chắc chắn sẽ thích nó."

Ngụy Anh ngửi thấy mùi thơm của bánh quy, nghĩ rằng tự nhiên cứ cầm lấy thì không được lễ phép, không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại nhìn về phía Lam Vong Cơ xin giúp đỡ.

"Thôi nào, nhìn anh trai cháu làm gì? Nhà hai đứa không có người lớn. Cháu không có những thứ này để ăn đâu. Cô là mang cho cháu mà, còn giữ kẽ với cô nữa hả?" Giang mụ mụ đưa mấy chiếc bánh bích quy đến gần Ngụy Anh, đẩy vào tay hắn.

Lam Vong Cơ vốn muốn từ chối, thấy đôi mắt trông mong cùng bộ dạng sắp đến chảy cả nước miếng của Ngụy Anh ra nên liền khẽ gật đầu.

Nói lời cảm ơn xong thì hai người về nhà, Ngụy Anh không kịp chờ đợi háo hức vội tự mình trèo lên ghế, mở túi nylon ra, ngửi mùi bánh thơm nức sau đó ăn ngấu nghiến và không quên liếm sạch những mảnh vụn trên tay.

Lam Vong Cơ như có điều suy nghĩ lúc đứng ở bên nhìn hắn ăn bánh quy. Ngày hôm sau, y vào công viên tìm đến Giang mụ mụ để học cách làm mấy món ăn vặt, điểm tâm ngon ngọt, y cũng mua mấy cuốn sách về những công thức nấu ăn cơ bản ở nhà.

Vì Ngụy Anh thích, y phải làm điều đó cho nhóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net