Hài tử ngày đó dùng giỏ trúc đưa tới [19-24]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

19

Lam Hi Thần hiếm hoi khó có được trọn vẹn ngày nghỉ, ngay lập tức quyết định đến thăm em trai mình với thằng nhóc của y.

Lam Hi Thần đến trung tâm thương mại trước, mua rất nhiều thứ mà trẻ con yêu thích.

Do quên mang chìa khóa, Lam Hi Thần đưa tay ra bấm chuông cửa. Âm thanh "đinh đinh" vang lên cũng là lúc cánh cửa mở ra.

Ngụy Anh thò cái đầu nhỏ xinh ra từ phía sau cửa, ngọt ngào gọi "Anh cả."

Lam Hi Thần cười đáp ứng 1 tiếng, nhẹ nhàng lấy tay xoa đầu nó.

Ngay khi bước vào phòng, Lam Hi Thần đã thấy hoa mắt trước một loạt những thứ đầy màu sắc.

Phòng khách bừa bộn, đồ chơi lớn nhỏ ở khắp mọi nơi, trên tường cũng bẩn thỉu, còn có một vài dấu chân chồng lên nhau. Trên bàn cà phê chật cứng giấy gói đồ ăn vặt bỏ đi, chưa kể trên ghế sofa dính đầy mấy cái ảnh gì đó, mà lẽ ra phải có mấy cái gối tựa lưng lại không biết đặt ở nơi nào nữa.

Khóe miệng Lam Hi Thần khẽ giật giật 1 cái, không thể nghĩ gian nhà của em trai mình lại bẩn đến thế này?

Lam Vong Cơ chỉ gật đầu chào, sau đó đi dọn phòng và lau sàn nhà.

Lam Hi Thần không biết đặt túi quà ở đâu, do dự một lúc, nói: "Vong Cơ, em...có phải hay không hơi quá cưng chiều thằng bé? Ngay cả Lam gia lễ nghi chưa từng bảo ban thằng bé sao?"

"Ngụy Anh trời sinh tính hoạt bát, không phù hợp với các quy tắc của Lam gia."

"..."
"..."

Cuối cùng Lam Hi Thần thở dài, tự biết không lay chuyển được em trai, đành thỏa hiệp nói: "Vậy cho nó một phòng riêng đặc biệt"

Ngụy Anh nhìn thấy tay Lam Hi Thần đặt túi quà xuống, nó nhân cơ hội chạy tới rồi rút một thanh chocolate từ bên trong ra. Nó cười hì hì, lăn mấy vòng trên mặt đất trước khi xé gói giấy bọc.

Lam Hi Thần nhìn tấm lưng bẩn thỉu của Ngụy Anh và lắc đầu bất lực.

20

Ngoài việc mang đồ chơi và đồ ăn vặt đến, Lam Hi Thần còn mang theo một tấm decal dán tường thước đo chiều cao. Phía dưới tấm decal còn vẽ một đàn thỏ, đặc biệt dễ thương.

Lam Hi Thần yêu cầu Ngụy Anh đứng sát vào tấm decal, cầm lấy chiếc bút và đánh dấu lên trên đó.

"Anh cả, anh vẽ gì trên đó thế?" Ngụy Anh ngẩng đầu hỏi.

"Ghi lại chiều cao của em, chiều cao cũng là một phần của sự tăng trưởng." Lam Hi Thần cúi xuống để xem giá trị tương ứng.

"Một mét hai hai ... Đây là chiều cao hiện tại của em và sau này cơ thể sẽ còn phát triển cao hơn." Lam Hi Thần lại chạm vào đầu Ngụy Anh.

"Em có thể cao giống như anh với Lam Trạm không?" Hai mắt Ngụy Anh bừng sáng.

"Có lẽ còn cao hơn hai chúng ta." Lam Vong Cơ đi đến đứng ở bên nói.

"Vậy nên, em phải nhanh chóng lớn lên để có thể cao hơn. Về sau, em sẽ không cần phải nhờ anh ôm em lên ghế cao nữa. Rồi mở cửa không cần phải kiễng chân lên nè. Lại còn đánh răng vào buổi sáng không cần đứng trên ghế nữa."

"Sau khi lớn lên, em còn có thể kiếm tiền, làm được rất nhiều thứ mình thích và sau đó dành cả cuộc đời bên những người thân yêu của em."

Ngụy Anh hàm ngậm keo mút, đôi mắt ánh lên rực rỡ.

Mình phải thật mau lớn lên, vĩnh viễn ở bên Lam Trạm, đến suốt đời.

21

Vào lúc tám giờ tối, ba người họ nép mình trên ghế sofa xem TV.

Trên chương trình TV đồng thời phát bản tin thời sự. Lam Hi Thần trò chuyện với em trai trong khi xem TV.

Ở một bên, Ngụy Anh cảm thấy rất không có hứng thú, ở trong phòng nhảy nhót chạy loạn 1 lúc xong lại chạy tới quấn quít lấy Lam Vong Cơ yêu cầu y chơi với nó.

"Đến đây, anh cả dạy em chơi trò này." Lam Hi Thần đưa tay ra, kéo Ngụy Anh vào lòng, sau đó duỗi thẳng hai chân. Điều chỉnh độ nghiêng, cẩn thận cho Ngụy Anh từ từ trượt dần xuống.

"Ha ha ha ha," Ngụy Anh trượt từ trên người Lam Hi Thần xuống và cười đến vui vẻ. Trượt xuống tới chân, lại trèo lên chân Lam Hi Thần để tiếp tục trượt xuống nữa.

Đang trượt được nửa đường, Lam Hi Thần đột nhiên nâng cao hai chân khiến Ngụy Anh hét lên sợ hãi. Phản ứng lại, Ngụy Anh tiến vào trong lòng Lam Hi Thần cù cù cho ngứa, trả thù anh. Một lớn, một nhỏ hai người liền như vậy ở trên sofa ôm lấy nhau cười đùa.

Chơi một trận đã đời, Ngụy Anh ngáp dài trèo vào lòng Lam Vong Cơ, hai tay ôm cổ và dựa vào vai y.

Lam Vong Cơ lấy một chiếc khăn nhỏ, vén áo Ngụy Anh lên để giúp nó lau khô mồ hôi sau lưng.

Ngụy Anh ghé vào đầu vai y ngoan ngoãn vẫn không nhúc nhích, chỉ chốc lát đã ngủ thiếp đi.

Không đành lòng đánh thức nó, Lam Vong Cơ ôm Ngụy Anh bế vào phòng.

"Chờ chút, Vong Cơ, em bây giờ vẫn còn ngủ cùng thằng bé?" Lam Hi Thần ngăn y lại, hạ giọng hỏi.

Lam Vong Cơ gật đầu: "Có gì không ổn sao?"

"Trẻ con sớm ngủ trong phòng riêng rất tốt cho sự tự lập. Càng lớn càng khó rời xa người lớn, tốt hơn hết từ bây giờ để thằng bé ngủ một mình trong phòng nó."

Lam Vong Cơ trầm tư trong giây lát, cuối cùng chấp nhận lời khuyên của Lam Hi Thần.

22

Kết quả ban đêm Lam Vong Cơ nhắm mắt sau mãi đều không ngủ được, bên cạnh trống rỗng thật sự không quen.

Trước đây, Ngụy Anh mỗi lần ngủ thường ngủ thẳng trên người y, thằng nhóc ôm vào y như con bạch tuộc, đôi khi nó còn nói mơ trong khi ngủ. Bây giờ không còn cảm giác quen thuộc đè nặng trên người, Lam Vong Cơ lại bị mất ngủ.

Ngược lại, chính y mới không thể xa thằng nhóc được.

Lam Vong Cơ xoay người xuống giường, rón ra rón rén đi vào phòng Ngụy Anh. Sau khi khẽ khàng đẩy cửa ra, đã thấy Ngụy Anh nằm ở trên sàn nhà, áo quần xộc xệch, lộ ta cái bụng trắng bóng, chăn vốn cần được đắp trên người lại bị ném sang xoắn lại bất thường.

Lam Vong Cơ vội đi về phía trước, nhẹ nhàng đặt Ngụy Anh lên giường, đắp chăn lên cho Ngụy Anh, y ở lại 1 lúc rồi mới rời đi.

Ngủ được vài tiếng.

Lam Vong Cơ lần thứ hai tiến vào phòng Ngụy Anh, lại thấy cảnh tượng như lúc trước. Lần thứ hai Ngụy Anh được bế lên giường, đắp chăn lên người cho nó xong, Lam Vong Cơ mới trở về phòng mình.

Nửa tiếng trôi qua và cảnh tượng lại xuất hiện trở lại.

Một hồi quay đi quay lại vài lần, Lam Vong Cơ quyết định bế Ngụy Anh về lại phòng mình, để nó nằm ghé trên người mình, hai tay ôm vào nó.

Bằng cách này, thiếp đi ngủ ngon lành qua đêm.

Vào buổi sáng, Lam Hi Thần thấy Ngụy Anh lò dò chui ra từ phòng của em trai mình, anh bất đắc dĩ lắc đầu.

"Không cần phải gấp gáp, sau này em sẽ để nó ngủ một mình cũng được." Lam Vong Cơ nói.

Kỳ thực, không có vấn đề gì nếu như y có thể cùng thằng nhóc ngủ với nhau cả đời.

23

[*] Bắt đầu từ đây mình đổi cách gọi Ngụy Anh bằng hắn, vì Ngụy Anh đã lên 8 tuổi nên mình thay đổi cho phù hợp hơn.

Lam Vong Cơ có điểm khổ não.

Bởi vì Ngụy Anh càng ngày càng không dính y.

Tan học, ngay cả khi Lam Vong Cơ có thời gian Ngụy Anh cũng không phiền y đến đón, vì hắn sẽ đến công viên để chơi trò chơi với bạn bè. Trên đường đi, dây giày bị tuột, hắn sẽ tự ngồi xổm xuống và buộc lại, Lam Vong Cơ muốn giúp hắn thì hắn lại cười hì hì từ chối. Sáng sớm rời giường, lúc mặc quần áo có chút khó khăn cũng không gọi đến Lam Vong Cơ, cứ thế lẳng lặng tự mình mặc đồ thật chỉnh tề xong mới đi ra khỏi phòng để ăn bữa sáng.

Một ngày Lam Vong Cơ về đến nhà thấy đầu gối Ngụy Anh bị trầy một mảng da lớn, vẫn còn đang chảy máu, hắn ngồi co gối trên ghế sofa, dùng miếng bông tẩm cồn để khử trùng.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Lam Vong Cơ đi đến ngồi bên cạnh hắn.

"Không có gì, leo trèo với các bạn cùng lớp, vô tình ngã thôi mà." Khuôn mặt của Ngụy Anh tuy bẩn thỉu, nhưng nụ cười vẫn luôn thường trực trên môi.

Lam Vong Cơ thần sắc khẽ động, giống như một sự khó chịu nhẹ, tay đưa ra muốn giúp băng bó cho hắn.

"Không có việc gì, không sao mà. Em có thể tự mình làm được việc này." Ngụy Anh vội vã trốn thoát, nhưng vô tình chạm vào vết thương, khóe miệng trong giây lát hơi giật lên.

"Em đã lớn, có một số chuyện anh không cần phải quá lo lắng." Trong giọng nói của hắn mang theo chút tự hào.

Lam Vong Cơ nhìn nụ cười trẻ thơ của hắn, mặc dù y biết mình nên vui mừng mới phải, nhưng trong lòng lại có cảm giác mất mát gì đó, thậm chí còn chẳng thể nói một lời khen ngợi hắn.

Chỉ mới tám tuổi, đầu óc em chưa đủ chín chắn, tay chân không đủ khỏe, tại sao lại không dựa dẫm vào anh?

Nội tâm không hài lòng của Lam Vong Cơ đều mắc kẹt trong cổ họng, không thể thốt ra, thực sự khó chịu. Vì vậy tối hôm đó y đã gọi điện cho Lam Hi Thần.

"Thằng bé không bận em phải quan tâm lo lắng là điều tốt, Ngụy Anh từ nhỏ vốn đã không khóc, hiện tại mà hiểu được chuyện như vậy thì đúng là trưởng thành rồi." Lam Hi Thần nghe xong việc Lam Trạm nói dạo này Ngụy Anh "hơi xa lánh" mình nên đã cảm khái nói như thế, trong giọng nói mang theo tràn đầy hạnh phúc.

Lam Vong Cơ cố gắng không dập điện thoại xuống quá mạnh, giọng không thoải mái nói: "Em ổn, anh cả nghỉ sớm đi."

Trong điện thoại truyền ra âm thanh tút tút tút. Lam Hi Thành còn chưa kịp đáp lời, và nhìn vào điện thoại di động một cách khó hiểu.

24

Trường tiểu học của Ngụy Anh quyết định tổ chức một chuyến đi thăm quan trong 5 ngày.

Trong khi vừa ăn cơm Ngụy Anh vừa thông báo cho Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ tỏ ra không vui.

Đi trong năm ngày? Điều gì sẽ xảy ra nếu các biện pháp bảo vệ của trường học không tốt nhỡ may làm tổn thương con trẻ thì sao đây? Vạn nhất ở bên ngoài khí hậu không tốt lại bị tiêu chảy thì làm sao? Nếu đến nơi mà con trẻ nhớ nhà thì làm sao?

Không có gì biến động trên gương mặt Lam Vong Cơ, nhưng đầu óc lại thật nhanh chuyển động, tự hỏi nên nói gì để ngăn không cho Ngụy Anh đi thăm quan. Im lặng một lúc, y nói:

"Có rất nhiều các bạn nhỏ khác, cô giáo không thể trông coi tất cả được."

"Sẽ không, hiệu trưởng đã đặc biệt mời một vài người tới chăm sóc chúng em, với lại em cũng không sợ lắm nếu cô không để ý đến mình."

"Những thứ bên ngoài ăn không thể ngon bằng nhà mình."

Ngụy Anh suy nghĩ một lúc: "Vậy sao? Thế thì em sẽ mang theo mấy túi đồ ăn vặt, tí nữa em sẽ gọi điện cho Ôn Ninh bảo cậu ấy mang thêm."

"Bên ngoài rất nguy hiểm, nhỡ may lạc đường thì sao?" Lam Vong Cơ tiếp tục cố gắng nói.

"Chớ có sợ, chớ có sợ. Cô giáo của em rất tốt. Cô bảo cô sẽ bảo vệ chúng em, còn có Ôn Ninh theo cùng nên sẽ không lạc đường đâu."

Lam Vong Cơ nghe nhắc đến Ôn Ninh thì vùng xung quanh lông mày khẽ nhướn lên, chưa từ bỏ ý định lại cố nói: "Em ngủ một mình, không có anh ..."

Ngụy Anh cười rạng rỡ, hào hứng vỗ đét cái vào đùi mình nói: "Anh có biết cô giáo của chúng em tốt thế nào không? Cô giáo nói là nếu chúng em vào ban đêm có bị sợ thì cô sẽ kể chuyện cho mọi người nghe, hơn nữa cô cũng có thể ngủ cùng chúng em nữa. Em thích cô giáo lắm!"

"..."

Lam Vong Cơ định mở miệng nói thì những gì cần khuyên bảo còn dư lại đều nuốt hết vào trong lòng. Một sự bất bình nhẹ xuất hiện. Cuối cùng y đành nói: "Vậy em đi chơi vui vẻ, anh sẽ đến trường đón em vào ngày em trở về."

Ngụy Anh nghe thấy thế thì vui mừng ra mặt, gật đầu như giã tỏi. Hắn thậm chí còn cao hứng lên giọng và bắt đầu thao thao bất tuyệt về điểm đến thú vị như thế nào.

Lam Vong Cơ chỉ lẳng lặng lắng nghe, âm thầm tuân thủ quy tắc "Ăn không nói"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net