Hài tử ngày đó dùng giỏ trúc đưa tới [25-32]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

25

Chẳng mấy chốc, ngày thăm quan của Ngụy Anh cũng đã tới.

Sáng sớm hôm đó, hắn lấy chiếc mũ màu vàng sáng được nhà trường phân phát cho đội lên đầu, giơ tay lên vẫy vẫy với Lam Vong Cơ rồi hắn một mạch nhảy ra khỏi cửa.

Lam Vong Cơ đi đến bên cửa sổ lặng lẽ nhìn ra ngoài, nhìn chăm chú vào bóng hình nho nhỏ bước ra khỏi cánh cổng tiểu khu, rẽ 1 cái, biến mất trong tầm mắt của y.

Thời gian kế tiếp, Lam Vong Cơ chỉ có đếm ngày trôi qua.

Từ khi Ngụy Anh đến với hắn, đây là lần đầu tiên hắn ly khai Lam Vong Cơ xa nhà.

Vào ngày đầu tiên, Lam Vong Cơ còn không tự chủ được mà đặt một cặp bộ đồ ăn trên bàn. Trên đường về nhà, y sẽ vô thức mua một ít đồ ăn nhẹ. Vào lúc 6 giờ, theo thói quen y lại bật TV lên và chuyển sang kênh nhi đồng.

Nhìn vào căn nhà trống trải, Lam Vong Cơ rất dễ nhận ra một vấn đề: Y nhớ Ngụy Anh, hơn nữa còn là vô cùng nhớ.

Qua một ngày khác, đêm đến. Lam Vong Cơ ôm chăn đương nhiên bị mất ngủ. Mãi mới chìm vào giấc ngủ, trong mộng cũng lại là gương mặt rạng rỡ của Ngụy Anh.

Hắn dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều, trên mặt đường cong dũ phát thân thể cường tráng.

Trong giấc mơ, hắn nắm tay Lam Vong Cơ trịnh trọng nói: "Lam Trạm, anh đặc biệt tốt. Em thích anh."

Kết quả sáng sớm Lam Vong Cơ bị đồng hồ sinh học của chính mình đánh thức, trong lồng ngực tim đập thình thịch, trên mặt còn nóng bừng. Lam Vong Cơ trong giây lát chợt nhận ra rằng tình cảm của y dành cho Ngụy Anh đã có điều gì đó không đúng, y không muốn Ngụy Anh gọi mình là anh trai, không muốn Ngụy Anh nói những điều tốt đẹp về người khác trước mặt y.

So với Lam Hi Thần, tình cảm của y dành cho Ngụy Anh thực sự giống như một thứ gia vị đã thay đổi.

Nhưng Ngụy Anh chung quy chắc là sẽ không đối với y có thứ tình cảm này.

Lam Vong Cơ khe khẽ thở dài, đứng dậy rút chiếc giỏ trúc Ngụy Anh ngày xưa nằm từ trong tủ ra. Chiếc giỏ vẫn như cũ được phủ một miếng vải mềm với kẻ sọc màu hồng. Lam Vong Cơ xoa chiếc giỏ, dùng ngón tay vẽ phác thảo lên nó, nhớ lại hình ảnh đứa trẻ được quấn trong tã lót chớp mắt nhìn y mỉm cười.

Quay đầu lại nhìn đến tủ đầu giường, trong khung ảnh là Ngụy Anh đang ngồi trên đùi y cười rạng rỡ. Hồi đó là lúc hắn đang trong thời kỳ thay răng, hắn vẫn còn thiếu một chiếc răng cửa trong miệng.

Mặc kệ thế nào, Ngụy Anh đã sống cùng y trong những năm qua vô cùng hạnh phúc. Ngay cả khi hắn không thể ở bên y đến hết cuộc đời, ít nhất y sẽ không bao giờ hối hận.

26

Cuối cùng thì 5 ngày dài đằng đẵng cũng qua đi. Lam Vong Cơ rốt cục mong ngóng ngày Ngụy Anh trở về.

Bỏ vào trong túi mấy viên kẹo, Lam Vong Cơ đứng ở cổng trường cùng các vị phụ huynh khác kiên nhẫn chờ đợi.

Không biết qua bao lâu, chiếc xe buýt chói mắt cuối cùng cũng chầm chậm chạy đến. Nó vừa mới dừng lại, một nhóm phụ huynh đã háo hức ùa tới, bọn trẻ bước xuống xe buýt cùng nhau trở thành một mảnh đầy màu sắc.

Lam Vong Cơ không giỏi đối phó với đám đông chen chúc như thế này, nhưng với lợi thế về chiều cao y đã nhìn thấy Ngụy Anh xuống xe đầu tiên. Ngụy Anh nhỏ bé, tầm nhìn bị hạn chế, không thể tìm thấy Lam Vong Cơ trong đám đông, một lát sau hắn đứng lên một gò đất cao.

"Lam Trạm, Lam Trạm!" Ngụy Anh hét tên Lam Vong Cơ, vẫy tay với y.

Lam Vong Cơ ở trong đám người ngửa đầu nhìn về phía Ngụy Anh. Lại được trông thấy nụ cười quen thuộc ngày nào. Lam Vong Cơ không thể không ngăn mình khẽ mỉm cười đáp lại.

Đột nhiên, không biết con chó to tướng từ nơi nào chạy đến, nhằm thẳng hướng Ngụy Anh.

Ngụy Anh đứng trên gò đất cao không để ý đến phía sau lưng, nhưng Lam Vong Cơ thì nhìn thấy. Lam Vong Cơ lập tức mở to mắt, bước ra khỏi đám người và cố sức đẩy đám người kia ra để chạy nhanh đến chỗ Ngụy Anh. Ngay cả câu "Cẩn thận!" còn không kịp hét lên. Lam Vong Cơ trợn trừng mắt nhìn con cho to lớn kia bổ nhào Ngụy Anh ngã xuống đất, thân thể nho nhỏ chỉ tích tắc đã nằm dưới thân con chó.

"Chó điên cắn người!" Không biết tiếng ai đó thét lên.

"Bảo vệ con của mình đi!" Ai đó hô hoán.

Khi mọi người nghe thấy thì tất cả đều nháo nhào ầm ãi hết cả lên, tiếng la hét, tiếng khóc của đám trẻ lần lượt xuất hiện. Mọi người chen chúc nhau, cảnh tượng hỗn loạn. Một số người chạy hướng chỗ Ngụy Anh còn nhiều người khác đang cố chạy chiều ngược lại.

Lam Vong Cơ trong mắt hiện lên tơ máu không còn biết mình có đẩy bị ngã người hay không, chen qua hết người này đến người khác để đến chỗ gò đất kia.

Mà con chó đã mất bóng. Chỉ còn Ngụy Anh nằm trên mặt đất, cánh tay đang chảy máu ròng ròng.

Lam Vong Cơ vội vàng bế hắn trên tay, đã thấy Ngụy Anh môi khẽ run, đôi mắt đầy vẻ kinh hoàng, cho đến khi nhìn thấy lam Vong Cơ thì mới lấy lại tinh thần, những giọt nước mắt cứ thế thi nhau lăn xuống trên mặt hắn.

"Đừng sợ, có anh ở đây!" Lam Vong Cơ kìm nén nỗi run rẩy, ôm chặt đứa bé đang khóc trong vòng tay.

Về sau cho dù thế nào Ngụy Anh có không muốn, nhưng vẻ ngoài hung dữ của con chó kia đã ăn sâu vào tâm trí hắn và hắn không thể gạt ra khỏi đầu mình được.

27

Sau khi bị chó cắn, Ngụy Anh được Lam Vong Cơ đưa đến bệnh viện kiểm tra.

Vết thương hơi sâu. Cánh tay của Ngụy Anh được buộc bằng gạc trong vài ngày trước khi nó đủ bình phục trở lại. Sau lần bị thương đó, Ngụy Anh nhất quyết dính chặt lấy Lam Vong Cơ, không còn nói mình đã trưởng thành này nọ nữa. Đối với Lam Vong Cơ mà nói, đây được gọi là có phúc trong họa.

Buổi tối lúc ngủ, Ngụy Anh đột nhiên nắm lấy tay Lam Vong Cơ, nhấc nó lên. Rúc đầu tiến vào trong lòng Lam Vong Cơ.

"Trạm Trạm, tối hôm nay anh ôm em ngủ như khi còn bé nhé, có được không?"

Lam Vong Cơ nghe xong ngẩn vài giây: Kỳ thực, y không biết là từ khi nào bắt đầu, có lẽ từ khi học lớp hai, Ngụy Anh đã không gọi "Trạm Trạm" trong một thời gian dài. Nhưng lúc này nghe thấy vậy, cũng khiến y bỗng hoài niệm dùng sức mà ôm chặt Ngụy Anh, nhớ lại ngày Ngụy Anh đi theo sau y và gọi y như thế.

Ngụy Anh ôm thật chặt hông của y: "Em luôn mơ thấy chó, em sợ lắm."

Lam Vong Cơ một tay ôm eo hắn, một tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của hắn, mỗi chữ mỗi câu trầm giọng nói: "Em không cần phải sợ, anh sẽ bảo vệ em. Nếu em không thích chó, anh bắt đuổi hết bọn nó đi cho em."

"Toàn bộ sao?" Ngụy Anh ngước đầu lên, đôi mắt đen láy to tròn ở dưới ánh đèn bỗng trở nên nhu hòa.

"Ừ, toàn bộ." Lam Vong Cơ khẳng định nói.

28

Lam Hi Thần nghe nói Ngụy Anh bị thương, vội vã xin nghỉ chạy tới xem hắn.

Lam Vong Cơ nói cho anh trai biết phản ứng của Ngụy Anh về sau với chó cực kỳ kịch liệt, mấy ngày hôm trước mới chịu bảo y đem tất cả những thứ gì liên quan đến chó đều ném đi hết.

"Ừ...Vậy không bằng chúng ta trò chuyện với nhau một chút cho em nó bớt sợ?" Lam Hi Thần thận trọng đề nghị.

Vì vậy, ba người ở trong nhà bắt đầu chơi trò trốn tìm. Lam Vong Cơ phụ trách bắt người.

Lam Vong Cơ nhắm mắt từ từ đếm thì Ngụy Anh đã vội chạy đi tìm chỗ trốn. Lam Hi Thần nhìn hắn chạy cuống cuồng như vậy, lo lắng hắn ngã sấp xuống, nhanh chóng đuổi theo dắt tay hắn.

Trong nhà không có nhiều góc trốn lắm, kết quả đợi được đếm ngược tính theo thời gian thì hai người đều không tìm được chỗ trốn hài lòng cho lắm.

3, 2, 1...Đếm đến 1 thì ngừng. Lam Vong Cơ dừng 1 chút thì bắt đầu đi tìm người.

Lam Hi Thần trong cái khó ló cái khôn, mở giá sách cạnh ngăn tủ nhỏ nhìn ngó xong liền đưa Ngụy Anh trốn vào, mình thì cuống quít trốn ra phía sau cửa.

Kết quả Lam Hi Thần dễ dàng bị bắt được. Mà Ngụy Anh thì Lam Vong Cơ đã tìm đúng 1 giờ vẫn không thấy đâu.

Thật ra Lam Vong Cơ ngay từ đầu đã nghe thấy từ trong ngăn kéo truyền ra tiếng cười hí hí, y tưởng tượng trong đầu hình ảnh Ngụy Anh đang ngồi co lại thành một đoàn che miệng cười trộm. Vì để cho hắn được khoái chí, Lam Vong Cơ cố ý mở cửa tủ.

Đến lúc y làm bộ ra vẻ cuối cùng cũng mở đến nơi hắn trốn thì lại phát hiện Ngụy Anh đã nằm trong ngăn kéo ngủ lúc nào. Vẫn là dáng vẻ nằm bó gối ở bên trong, trên khóe miệng có dính chút nước dãi.

29

Mùa hè đến rồi

Nhiệt độ không khí phi thường cao. Ở bên ngoài căn nhà tiếng chim hót ríu rít không ngừng. Thế nhưng người trong nhà đang phải đối diện với một tình huống oái ăm, hôm nay thế nào lại mất điện.

Lam Vong Cơ đang vẩy nước lên sàn nhà, y đưa tay vào cái chậu vẩy nước liên tục ra ngoài phòng khách. Ngụy Anh đột nhiên chạy đến trước mặt Lam Vong Cơ, trên người liền bị dính một ít nước Lam Vong Cơ vừa mới té ra. Nước mát lạnh, cực kỳ sảng khoái.

Một lúc sau hai người trải chiếu ở giữa phòng khách, rồi nằm lên đó cho hết thời gian.

Ngụy Anh vì quá nóng nên chỉ mặc quần cộc, lăn một hồi trên chiếu xong rồi ngủ thiếp đi.

Trang phục của Lam Vong Cơ mặc trên người vẫn như cũ không bao giờ mất phong độ. Y ngồi dậy nhẹ nhàng lấy tay cẩn thẩn tỉ mỉ lau đi mồi hôi lấm tấm trên trán Ngụy Anh, sau cầm cây quạt quạt mát cho hắn.

Gió nhẹ thổi qua phảng phất trên người Ngụy Anh, khiến hắn thoải mái nói lầm bầm vài tiếng.

Nhìn Ngụy Anh an lành ngủ, Lam Vong Cơ lại cảm thấy mùa hè khô nóng cũng không còn quá oi bức nữa.

30

Đến khi Ngụy Anh được 12 tuổi, trong trường học hắn đã trở nên nổi tiếng là siêu quậy.

Tuy vẫn còn đang trong phòng làm việc, Lam Vong Cơ luôn luôn nhận được điện thoại phàn nàn từ chủ nhiệm lớp.

Nào là Ngụy Anh đùa cợt các bạn nữ, trong giờ học thì ngủ, trong trường thì leo cây đào trứng chim, vân vân và vân vân.

Nhưng đối với mấy lời phàn nàn trách cứ của giáo viên, Lam Vong Cơ cũng không quá để ở trong lòng...Bởi hắn luôn luôn đứng hạng thứ nhất.

Ngụy Anh chưa từng bị Lam Vong Cơ trách mắng bao giờ, ở trong trường gây chuyện lá gan hắn cũng ngày càng to ra, hầu như các thầy cô giáo trong trường đều có chung tư tưởng không quá quan tâm thích hắn. Thế nhưng, thành tích học tập của Ngụy Anh lại luôn trên bảng nổi danh, tham dự bất cứ kỳ thi, kiểm tra nào hắn cũng đều có danh hiệu.

Đối mặt với tình huống như vậy, chỉ khổ Lam Vong Cơ. Mỗi lần đi họp phụ huynh, Lam Vong Cơ sẽ luôn nhận được đại khái thế này: Nghe một đống phê bình, sau đó sẽ nhận về một đống biểu dương...

Sau khi họp phụ huynh xong, Lam Vong Cơ vừa mới đi ra khỏi cửa trường học, Ngụy Anh không biết từ góc nào phi thẳng tới, vừa...vừa vặn tiến vào trong ngực y.

Mà cho tình huống có bất ngờ như thế nào, Lam Vong Cơ luôn có thể vững vàng tiếp được Ngụy Anh.

Y giống như trước kia khi còn bé ôm lấy hắn. Hai người vừa đi đường vừa mua ít đồ ăn vặt, cứ như vậy đạp 1 đường ánh trăng về tới nhà.

31

Ngụy Anh tốt nghiệp tiểu học thì trường học vì hắn chuẩn bị một thân nho nhỏ lễ phục tốt nghiệp.

Ngày đó dưới ánh nắng vàng chói chang, bầu trời một màu xanh ngắt. Cây bồ công anh theo gió bay lượn trên không trung, rơi trên vạt áo lễ phục tốt nghiệp màu lam đậm.

Lam Vong Cơ tạm dừng công việc đi tới trường thì thấy Ngụy Anh đang bị vây ở giữa các bạn học nữ, cười hì hì lộ ra hàm răng trắng tinh. Tuy nói Ngụy Anh thích trêu chọc bạn học nữ, nhưng thoạt nhìn lại có vẻ như chính các bạn nữ mới là người chủ động tiếp cận.

Lam Vong Cơ đứng ở dưới tàng cây đại thụ lặng lẽ nhìn hắn, dưới chân có một chút một chút nghiền mạnh lên hòn đá nhỏ.

"Lam Trạm!"

Ngụy Anh đột nhiên phát hiện ra y, nhón chân lên hướng y ra sức vẫy tay. Sau đó từ trong vòng vây đi ra, chẳng mấy chốc đã chạy tới đứng bên y.

Lam Vong Cơ nhìn gương mặt sáng rỡ cùng nụ cười tươi tắn của hắn, chưa nhận ra mình hình như cũng mỉm cười theo, vươn tay dùng tay áo xoa xoa mặt hắn.

"Chúc mừng tốt nghiệp"

32

Vào một buổi sáng.

Lam Vong Cơ mở mắt, thấy trước mặt đối diện trên trần nhà treo một chiếc chuông gió. Chiếc chuông gió bán trong suốt, sắc lam nhạt dưới ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống có vẻ đẹp đặc biệt.

Nghiêng đầu nhìn hai bên trái phải, không thấy cái kẻ vốn dĩ vẫn nằm ngủ giang rộng tay chân trên giường ở đâu hết.

Lam Vong Cơ ngồi dậy, đi quanh nhà một vòng thì tìm thấy Ngụy Anh đang ở phòng bếp.

Hắn đang mặc chiếc tạp dề màu hồng nhạt thường ngày của Lam Vong Cơ, hai tay đang nấu nướng món gì đó.

Cảm giác có người tới gần, Ngụy Anh ngẩng đầu nói: "Dậy rồi hả? Có nhìn thấy cái chuông gió không?"

"Ừ."

"Thích không? Đó là em chọn quà sinh nhật cho anh đấy! Có cảm giác hay không khi ở trong phòng có tiếng đinh đinh đang đang như thế, nghe hay ha?" Ngụy Anh tắt bếp, giơ tay lên lau mặt 1 cái.

"Rất đẹp, anh thích nó."

Nguyên lai hôm nay là sinh nhật Lam Vong Cơ, y đã mãn 33 tuổi.

Ngụy Anh gia giảm thêm chút gia vị trong nồi, sau đó bắc nó ra dọn lên bàn ăn. Lam Vong Cơ bị đưa tới chỗ ngồi, ở trước mặt hắn chính là bát mì trường thọ.

Lá hành xanh xanh khéo léo được thái nhỏ rắc lên, trên vắt mì còn dùng tương ớt viết bốn chữ lớn: "Sinh nhật vui vẻ"

Lam Vong Cơ chưa bao giờ biết Ngụy Anh có thể nấu ăn được, chắc là nhân lúc y không có ở nhà nên đã len lén học. Nghĩ vậy trong lồng ngực y dâng lên một cỗ cảm xúc ấm áp. Ngụy Anh trong mắt trông đợi Lam Vong Cơ nếm thử một miếng, sau đó y ngẩng mặt lên gật đầu khẳng định:

"Ăn ngon lắm."

Ngụy Anh cao hứng sôi nổi, cứ thế ngồi ở bàn đối diện, lần đầu yên lặng không nói gì, cứ như vậy nhìn Lam Vong Cơ ăn xong trọn vẹn bát mì.

Hôm nay, Ngụy Anh đặc biệt tích cực làm việc nhà, cả người đều giống như tự biết điều rất nhiều. Hắn bảo Lam Vong Cơ ngồi trên ghế sofa, nhìn hắn tất bật dọn dẹp.

Hắn lau chùi cửa sổ, chỗ nọ đến chỗ kia, dọn dẹp trên bàn thật ngăn nắp, cuối cùng còn không quên cho con thỏ trong chuồng ăn cây cải trắng. Lam Vong Cơ muốn giúp hắn liền bị cự tuyệt.

"Anh cứ để em làm đi, anh đã nuôi nấng em lâu như vậy, cuối cùng thì em cũng nên làm việc gì đó cho anh chứ?"

Lam Vong Cơ khó có được hưởng thụ mà lại là Ngụy Anh chiếu cố thế này.

Đến buổi tối.

Lúc Lam Vong Cơ tắm rửa xong xuôi từ phòng tắm đi ra thì thấy trong nhà tối om.

Một đôi tay từ hai bên trái phái đột nhiên vươn ta, nhẹ nhàng nắm vào tay y, đưa y hướng đến phía phòng khách.

Lam Vong Cơ nhận thấy được trên tay Ngụy Anh có một tầng thật mỏng mồ hôi rịn ra, dường như vô cùng khẩn trương hồi hộp trong lòng.

Tuy rằng trong ngực buồn bực, nhưng y vẫn để mặc hắn dẫn mình vào phòng khách.

Bàn trà trong phòng khách bị đẩy sang 1 bên, trên sàn nhà trống trơn là những ngọn nến hồng lung linh. Ánh sáng ngọn nến lan tỏa ra, trong bóng tối đen kịt là một hình trái tim thật to đang tỏa sáng.

Trong lòng Lam Vong Cơ bất chợt lắng đọng.

Ngụy Anh thả tay y ra, từ từ đi vào giữa hình trái tim. Hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, giữa ánh sáng những ngọn nến thẳng tắp nhìn chăm chút vào ánh mắt của Lam Vong Cơ.

Hắn nuốt nước miếng 1 cái, thanh âm có chút căng thẳng: "Lam Trạm, em đã suy nghĩ thật lâu, từ rất lâu rồi, đột nhiên em phát hiện ra hình như em thích anh."

Tay hắn nắm thành quyền, dừng 1 chút mới nói tiếp: "Không phải là em thích anh như một người cha, cũng không phải thích anh như anh trai em, nói chung không phải là cảm xúc nhất thời. Em chính là thích anh, muốn có anh, thích được mỗi ngày ngủ cùng anh, thích đến muốn cùng anh cả đời không xa rời nhau...Em biết anh đối với em những năm gần đây đặc biệt tốt, đã đã nuôi em khôn lớn, dạy dỗ em nên người, mua cho em thứ tốt, luôn dành cho em những gì tuyệt nhất..."

Hắn rũ mi mắt xuống, cúi đầu nói: "Anh giống như người thân của em. Có lẽ bây giờ anh sẽ nghĩ em là tên biến thái, có lẽ anh sẽ tức giận đến không bao giờ...có ý muốn nhìn thấy em nữa....Đối với anh, thực sự em rất muốn nói cho anh biết cảm giác này của em. Em không gạt anh chuyện này...Em yêu anh, rất rất yêu anh, em dám cam đoan, tất cả mọi người trên thế giới này em chỉ yêu mình anh."

Lo lắng, sợ hãi, tâm tình kích động đều đang bủa vây trong lồng ngực hắn. Nói đến phần sau, trong giọng nói của Ngụy Anh mang theo tia nức nở, trong mắt dường như hơi nhòe lệ.

Hắn thực sự sợ, sợ rằng từ nay về sau Lam Vong Cơ sẽ không còn cần hắn, khiến cho quan hệ của bọn họ sẽ trở nên cứng ngắc thậm chí là tan vỡ. Dù sao, cho tới bây giờ Lam Vong Cơ đều xem hắn như em trai mình.

Tim Lam Vong Cơ đập thình thịch, đứng sững sờ ở tại chỗ không biết nên phản ứng thế nào.

Kết quả khi Ngụy Anh đã bình tâm lại, lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ, thì lại phát hiện trên mặt y cũng không có xuất hiện biểu tình bất bình thường gì hết.

Lẽ nào anh ấy nghĩ mình đang đùa giỡn?

Ngụy Anh không cam tâm, trong lòng dâng lên tức giận.

Đầu nóng lên, bất ngờ hắn đi nhanh vài bước, chợt đẩy Lam Vong Cơ lùi lại về sau, hai người cùng nhau biến mất vào khoảng tối mà ánh nến không thể chiếu tới.

Lam Vong Cơ cảm giác có bàn tay đặt lên gần mắt mình, không đợi y kịp phản ứng, ngay sau đó trên môi truyền đếm cảm giác ấm áp mềm mại.

Ngụy Anh đang hôn y.

Như là cuối cùng cũng được giải tỏa. Tình cảm bao năm đè nén trong lòng lúc này chợt bùng lên, khiến thân thể y đều dâng lên cảm giác bồi hồi xúc động. Không còn muốn đắn đo suy nghĩ nữa, cả hai ngươi ôm chặt lấy nhau, triền miên hôn môi quấn quít, chìm đắm trong nụ hôn dài mãnh liệt.

Đến khi bọn họ tách nhau ra thì, không biết từ lúc nào Lam Vong Cơ đã nắm giữ quyền chủ động chợt nhận thấy mình đã ôm hẳn người Ngụy Anh nhấc lên.

Ngụy Anh trong lòng vừa mừng vừa sợ: Chờ mãi đến cuối cùng Lam Vong Cơ đã đáp lại tình cảm của mình!

"...Lam Trạm, có phải anh cũng thích em? Không, có phải anh cũng yêu em?" Hắn nhéo cổ áo Lam Vong Cơ, giọng nói thập phần hưng phấn.

Lam Vong Cơ ôn nhu nhìn chăm chú vào hắn, lấy tay nhẹ nhàng chế trụ sau ót của hắn.

"Ừ. Anh yêu em."

Những lời này thổ lộ tình cảm rất rõ ràng, thể hiện ra từ Lam Vong Cơ đúng là hiếm thấy. Ngụy Anh nghe xong không khỏi mừng rỡ, hồn như muốn bay lên trời, phiêu phiêu sung sướng. Đang hân hoan vui vẻ, lại nghe thấy Lam Vong Cơ nói: "Nhưng em còn nhỏ."

Ngụy Anh ngực lộp bộp, nụ cười trên mặt kéo theo chợt cứng đờ.

"Nhưng anh sẽ chờ em lớn lên."

Lam Vong Cơ khóe môi nhất câu, trên mặt dường như hiện lên nụ cười. Như thể hàng ngàn hàng vạn bông tuyết rơi từ trên bầu trời xuống vậy, trên nụ cười đó của y có biết bao ý nghĩ – yêu thương thuần khiết.

Từ nay về sau, anh đối với em là tình yêu, không bao giờ nữa...giấu diếm tình cảm đó dành cho em.

Y cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán Ngụy Anh.

HOÀN CHÍNH VĂN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net