Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm mở mắt ra, Lam Vong Cơ theo thói quen nghiêng đầu nhìn sang bên giường, lại ngoài ý muốn không thấy gò má trắng nõn áp vào người ngủ thật ngon bên cạnh mình đâu, y nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy sắc trời vẫn chưa sáng hẳn, trong lòng hơi sinh ra nghi hoặc.

Lam Vong Cơ nhỏm dậy, xỏ dép vào chân, vô tình thế nào đôi dép bông trắng mềm mại cọ vào gan bàn chân. Lông rất mềm, khi đứng lên thật thoải mái.

Gần đây Ngụy Anh lại tỏ ra thích thú với loại dép bông trắng đi trong nhà thế này, và rồi thế nào cũng đưa cho y 1 đôi để đi. Ngoại trừ đôi dép này, Lam Trạm còn có cả 1 chiếc áo khoác gấu màu trắng tuyết, có mũ với hai chiếc tai gấu nhỏ xinh gắn ở trên. Phong cách quần áo nhìn tổng thế rất là khả ái, mà rõ ràng hoàn toàn không phải là phong cách của Lam Vong Cơ.

Khi Ngụy Anh mềm giọng nỉ non cầu xin y, y liền đi vào trong phòng đổi lại y phục này, đương nhiên, y khó có được vẻ dễ thương như ở tuổi của Ngụy Anh cũng không phải y có năng lực tiếp nhận sự việc trở nên mạnh mẽ, mà bởi vì y cũng chỉ muốn mặc cho một mình Ngụy Anh được nhìn.

Lam Vong Cơ tìm mấy phòng đi kiếm Ngụy Anh, thẳng đến lúc y mở cửa thư phòng thì liền bắt gặp người nọ đang gác chéo chân ngồi trước máy vi tính chơi điện tử.

"Em đang làm gì đấy?" Lam Vong Cơ đến gần hỏi.

"A?" Ngụy Anh từ trong trò chơi bị kéo về hiện thực, hắn quay đầu lại, thấy mặt Lam Vong Cơ sau đó không khỏi hưng phấn mà kêu lên: "Lam Trạm, anh tỉnh rồi hả!"

Ngụy Anh đồng thời hạ chân xuống, vỗ vỗ mấy cái trên mặt đất rồi mới xỏ dép vào, uốn éo đi tới trước mặt Lam Vong Cơ, vừa nhấc cánh tay lên, cả người đã rướn lên ôm lên cổ Lam Vong Cơ.

Hắn cọ cọ mặt vào ngực Lam Vong Cơ, dường như làm nũng nói: "Sáng nay đội của em bị thách đấu từ sớm, đồ trang bị quá kém nếu không đánh thắng được đối thủ thì đội của em sẽ sớm rời khỏi tốp 10! Anh xem em đã phải hy sinh giấc ngủ quý báu của mình, kiểu gì cũng nhất định chiến thắng."

Chẳng biết từ lúc nào Ngụy Anh đã đam mê game đến thế, cứ đến ngày nghỉ là y như rằng ngồi trước máy vi tính lập đội liên thủ chơi liền mấy tiếng, hình như gần đây trò game này đang rất thịnh hành với mấy đứa trong lớp.

Lam Vong Cơ cũng không rõ mấy vụ...này, nghe xong cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ vỗ vỗ vai hắn nói: "Anh đi nấu bữa sáng, em chơi xong rồi thì đi xuống đi."

Ngụy Anh thấy Lam Vong Cơ xoay người thì kéo lấy y, cầm vào tay y lay lay nói: "Lam Trạm, anh thật đúng là Lam Trạm, anh không động viên em sao? Em có thể có động lực để đánh thắng! Anh nói 'Em nhất định sẽ chiến thắng' là tốt rồi!"

Lam Vong Cơ nhìn cái kẻ đang nũng nịu trước mặt mình, bỗng thấy lòng mềm nhũn, nhẹ nhàng đưa tay xoa đỉnh đầu hắn, thanh âm trầm thấp trong giọng nói chậm rãi phát ra: "Ừ, em nhất định sẽ thắng."

Ngụy Anh nghe xong trong lòng cao hứng, tim đập thình thịch, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn. Hắn liền kiễng chân lên, đôi môi mềm mại đầy xúc cảm lan đến trên môi Lam Vong Cơ. Còn không chờ Lam Vong Cơ phản ứng, Ngụy Anh tựa như đứa trẻ được nuông chiều, lại lần nữa nhảy chân sáo đi đến ngồi lại vào ghế.

Từ sau khi hai người bọn họ bày tỏ tâm ý với nhau vốn dĩ đã vô cùng thân thiết thì đến hiện tại phát triển lên một tình cảm mới, giữa hai người cũng thường xuyên thể hiện tình cảm ấm áp dành cho nhau nhiều hơn. Lam Vong Cơ đối với lần này tuy rằng biểu hiện không có gì thay đổi nhưng trong lòng đã như nở hoa, y nhẹ nhàng đi xuống thang lầu, quyết định nấu bữa ăn sáng yêu thích của Ngụy Anh.

Đến lúc vào bữa sáng thì Ngụy Anh ngồi ở trước bàn ăn lại bắt đầu không thành thật, hắn uốn éo cà cà vào ngươi Lam Vong Cơ, sau đó bị Lam Vong Cơ đẩy ra thì lại ghé đầu tựa lên vai y, mấy lần như thế Lam Vong Cơ rốt cục không nhịn được mở miệng nói: "Ngụy Anh, ngồi tử tế, ăn cho ngon."

"Không, em chỉ muốn dựa vào anh. Rõ ràng khi còn bé em có leo lên bàn anh cũng không nói gì, thế mà bây giờ em muốn ngồi gần anh anh lại không cho?" Ngụy Anh cắn chiếc đũa giả vở ủy khuất nói.

Lam Vong Cơ không biết trả lời thế nào, liền không nói gì. Ngụy Anh nhân cơ hội lại nói: "Em chợt nhớ khi còn bé anh luôn cưng chiều em, còn bưng bát đút cho em ăn, hay là bây giờ anh cũng đút cho em như ngày đó đi, em sẽ..."

Không đợi hắn nói hết. Lam Vong Cơ dùng chiếc thìa nhỏ xúc cháo lên đưa đến trước mặt hắn, Ngụy Anh hé răng cười tươi tắn, thuận theo liền há mồm ăn miếng cháo, nhưng lúc Lam Vong Cơ muốn rút thìa về thì hắn cố tình không thèm nhả cái thìa ra khỏi miệng. Lam Vong Cơ bất đắc dĩ, cứ như vậy duy trì cái tư thế này cho đến lúc hắn ăn xong bữa sáng này.

Buổi chiều về mát mẻ, mặt trời chiếu rọi sáng trong. Lam Vong Cơ từ trên sofa đứng lên đi lại trong nhà một vòng, tìm khắp nơi thu thập quần áo dơ bẩn của Ngụy Anh, chọn ra vài món đồ cần giặt tay, còn những đồ khác thì đều cho vào máy giặt, sau đó đứng ở vòi nước giặt quần áo.

Trên y phục của Ngụy Anh có các loại vết bẩn, trong đó chủ yếu là bùn đất, tiếp đó là quần áo dính dầu mỡ. Giữa lúc Lam Vong Cơ đang vò cật lực giặt một chỗ cực kỳ bẩn thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Y xả nước vào tay cho sạch bọt xà phòng, lấy khăn lau khô một cái rồi mới nhấc điện thoại nghe.

"Alô?"

"A lô, ngài khỏe chứ. Tôi là chủ nhiệm lớp Ngụy Anh, xin hỏi ngài có phải người nhà của em Ngụy Anh không nhỉ?" Trong điện thoại truyền tới một giọng phụ nữ trẻ.

"À vâng, đúng vậy."

"Tình hình là dạo gần đây Ngụy Anh hay chạy ra hàng internet, có lẽ là đánh game hay gì đó, hơn nữa mấy ngày hôm trước còn đánh nhau với mấy người khác ở ngoài đường, còn dẫn theo cả đám người lên núi đánh nhau nữa, xin hỏi ngài có biết chuyện này không?"

Hình như y cũng có nghe qua chuyện này, bất quá vì Ngụy Anh tự mình hành động là vì bảo vệ một bạn nữ bị khi dễ.

"Tôi biết."

"...Ra là vậy, ngài biết là tốt rồi. Trong trường học có đôi khi cũng bề bộn nhiều việc, chúng tôi không thể quản hết được tất cả mọi chuyện của em ấy, tôi mong ngài lưu ý nhiều hơn một chút, cố gắng nói chuyện một chút với em ấy thì tốt, dù sao việc đi ra hàng internet rồi đánh nhau này nọ không phải chuyện hay ho gì, đúng không? Em của ngài thành thích không hề tệ, thượng trọng điểm ở khối vẫn rất có hy vọng...Không bằng, nhân ngày hôm nay sao ngài không dành thời gian nói chuyện với em nó?"

"Tôi hiểu rồi, làm phiền cô." Lam Vong Cơ đáp, từ tốn nói lời tạm biệt xong rồi mới cúp điện thoại.

"Lam Trạm! Ai gọi đó?" Ngụy Anh nghe thấy tiếng nói chuyện liền từ trong phòng ngó đầu ra hỏi, trên cổ vẫn đang đeo tai nghe.

"Không có việc gì, em làm việc của mình đi." Lam Vong Cơ trả lời.

Chỉ cần mắt bất phôi, vui đùa một chút trò chơi cũng không có gì, chủ yếu nếu không thích cô bé kia, vì bạn mà ra tay giúp đỡ thì cũng không có gì sai. Quả thực, Ngụy Anh trong mắt y chính là thiếu niên nghĩa hiệp chói lòa, như vậy rất tốt, quay về với chính nghĩa mỗi ngày bọn họ đều có chuyện để nói không hết, trên trời dưới biển không để ý đến thời gian.

Vì vậy, theo thời gian lớn lên ở Lam gia, Ngụy Anh tối đó đã mời Ôn Ninh chơi với hắn từ lúc nhỏ tới nhà chơi game.

Ôn Ninh là người hay xấu hổ, lúc nói chuyện hay lắp ba lắp bắp, nhất là nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Lam Vong Cơ thì hắn càng không nói được lên lời.

"Em..em...chào...anh." Ôn Ninh trong lòng hồi hộp mở miệng chào Lam Vong Cơ.

"Ai da, câu nệ như vậy làm gì, mau vào mau vào, sắp bắt đầu đánh rồi!" Ngụy Anh trực tiếp lôi kéo Ôn Ninh vào nhà, ném cho hắn đôi dép để xỏ vào.

Lam Vong Cơ nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau thì sắc mặt tối sầm lại.

"Đã...đã...quấy rầy" Ôn Ninh bụng bồn chồn, trực giác mách bảo hình như đã chọc vào vị phụ huynh của bạn Ngụy cùng học lạnh như băng kia, cuống cuồng tỏ ra lễ phép nỗ lực vãn hồi chút hình tượng của mình.

"Lam Trạm, anh làm bánh bích quy cho bọn em ăn nhé, anh làm nhiều nhiều một chút nhé!" Ngụy Anh đang muốn kéo Ôn Ninh vào phòng, chợt nhìn thấy sắc mặt bất thiện của Lam Vong Cơ xong thì ngẩn người, ngay lập tức hiểu ra: Bình dấm Lam Vong Cơ bị đổ.

Không biết sao Ngụy Anh đặc biệt thích nhìn dáng vẻ ghen tuông của Lam Vong Cơ, trong lòng làm xấu liền dâng lên. Hắn nắm thật chặt vào tay Ôn Ninh kéo đi, chưa hết hắn còn cố tình khoác tay lên vai Ôn Ninh, giữ nguyên tư thế này đưa hắn vào phòng mình.

Sau khi đóng cửa phòng xong, Ngụy Anh vẫn dựa lên vai Ôn Ninh cười ha hả không ngừng, vừa nghĩ tới vẻ mặt ghen tuông của Lam Vong Cơ hắn thấy cực kỳ thỏa mãn. Ôn Ninh đứng một bên không hiểu chuyện gì, chăm chú suy tư coi mình có nên cười theo 'đại ca' của mình hay không.

"Ai, đại ca nói cho ngươi biết, ngươi có biết Lam Trạm là người thế nào với ta không?" Ngụy Anh lại gần vẻ mặt cười xấu xa, thần thần bí bí nói.

"Không...Chẳng phải là anh trai...sao?" Ôn Ninh thành thật trả lời.

"Đâu có đơn giản như vậy." Ngụy Anh bắt đầu mở trò chơi, bật âm thanh mở đầu bối cảnh lớn hơn một chút, giơ lên 1 ngón tay trước mắt Ôn Ninh lắc lắc, khóe miệng cong cong, ánh mắt sáng lên.

"Anh ấy là bạn trai của ta, chờ ta sau khi lớn lên thì hai ta sẽ...lên giường."

"Ô..." Ôn Ninh dường như nghe cũng không thực sự hiểu rõ lắm.

Ngụy Anh cũng không buồn để ý, lại nói: "Nói chung là rất thân mật. Ngươi nếu gọi ta là đại ca, sau đó ngươi sẽ phải gọi anh ấy là đại tẩu! Nhớ kỹ, giữ bí mật! Không được để anh ấy nghe thấy, không anh ấy sẽ xấu hổ."

Ôn Ninh mơ hồ gật đầu đồng ý.

Cùng ngày vào đêm đó.

"Lam Trạm! Anh làm cái gì vậy?!" Ngụy Anh hét lên.

Lam Vong Cơ không chịu trả lời. Chỉ là nhéo tay hắn lúc giúp hắn mặc đồ. Ngụy Anh cúi người xuống vươn cổ dò xét sắc mặt Lam Vong Cơ, chỉ thấy sắc mặt y hoàn toàn nặng nề rất chi là mất hứng.

"Để em đoán một chút, có phải bạn trai em...Có đúng hay không là đang ghen?!"

"Không có" Lam Vong Cơ bật người nói tiếp, nhưng khi nghe thấy Ngụy Anh ở một bên đang cười không ngừng thì sau vành tai đã đỏ lên.

"Em làm gì phải nắm tay cậu ta như thế, còn cùng với cậu ta trong phòng riêng lâu đến như vậy?" Lam Vong Cơ nhịn không được đặt câu hỏi, Ngụy Anh nhận ra giọng nói có phần buồn buồn mang theo cả ủy khuất của y.

"Hắc hắc, bởi vì bọn em đang nói mấy chuyện quan trọng." Ngụy Anh để Lam Vong Cơ giúp mình rửa tay thật sạch sẽ, bàn tay vẫn còn ướt ôm lên cổ Lam Vong Cơ xoa xoa.

Dòng nước dọc theo cần cổ trắng nõn của Lam Vong Cơ chảy xuống cổ áo. Ngụy Anh không tự chủ nhìn thấy cổ áo y bị hắn làm cho xộc xệch mà phải nuốt xuống một ngụm nước bọt.

"Bọn em, đang nói về anh, trước khi hai ta đi ngủ, làm chút chuyện không dứng đắn." Ngụy Anh nói một cách tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn cố tình thổi hơi vào cổ áo Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ tức giận nghĩ, lẽ nào hắn không biết đây là mình đang đùa với lửa sao.

Y nhìn Ngụy Anh khép hờ hai mắt cùng hàng lông mi dày cong vút, ngực như lửa cháy lan ra đồng cỏ, rốt cục không thể nhịn được nữa liền mạnh bạo hôn lên.

Y cạy răng hắn ra, nghiêm phạt dường như cố sức dây dưa đầu lưỡi hắn, hai tay ôm chặt lấy đầu hắn không cho hắn có cơ hội tách ra, thẳng đến người trước mặt thực sự không chịu nổi nữa mới buông tay ra.

"Nhị ca ca...anh...anh...hô hấp thật tốt nha" Ngụy Anh nhìn thần sắc Lam Vong Cơ vẫn như bình thường, chân mềm nhũn cứ như vậy áp vào trong lòng Lam Vong Cơ.

Sau khi tắt đèn, hai người ôm chặt nhau ở trong chăn.

Hai người ai cũng không nhúc nhích, cứ như vậy trầm mặc một hồi lâu.

Sau cùng, Ngụy Anh không chịu nổi nữa nói: "Nhị ca ca, anh thực sự không muốn làm gì em sao?"

Lam Vong Cơ nhìn ánh trăng rọi lên gương mặt Ngụy Anh nhu hòa, không thể cưỡng lại khẽ nở nụ cười như gió xuân, y dùng ngón trỏ nhẹ nhàng ấn lên đôi môi đang sưng đỏ của Ngụy Anh, ôn nhu nói: "Anh nói rồi, anh sẽ chờ em lớn lên."

HOÀN

________________

Lời editor: Rất cảm ơn mọi người đã theo dõi các đồng nhân edit, dịch, tự viết của mình. Hiện giờ mình đang dịch bộ mới là Alphabet (9 chương) và dự kiến thời gian tới sẽ là bộ Một đêm đèn T____T ngược tơi tả, bộ Alphabet thì ngọt, đường, cẩu lương => túm lại thập cẩm các thể loại. Dịch tương đối rồi mình sẽ đăng lên wattpad.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net