8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ mọi người bắt đầu bàn nhau xem, ai sẽ nhận trách nhiệm dẫn Kageyama về nhà an toàn. Mặc dù Kageyama cũng đã nói qua, rằng cậu hoàn toàn có thể tự về nhà một mình mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Cậu ta đã tuyên bố chắc nịnh như thế. Và không một ai yên tâm cả.

Nếu là Kageyama phiên bản con trai thì mọi chuyện sẽ tạm thời được thông qua, nhưng vì đây là phiên bản con gái, quần áo mặc không ra quần áo mặc, ngây thơ không ra gì có vẻ tự bảo vệ mình hết. Vậy nên bọn họ trực tiếp bỏ qua ánh mắt tự tin của Kageyama mà chụm đầu vào bàn bạc tiếp.

Gần như ai cũng muốn nhận nhiệm vụ này, nhất là Kiyoko và Hinata. Khổ nỗi nhà mọi người so với Kageyama căn bản là ngược hướng, và nhà của Hinata thì lại quá xa. Kiyoko cũng không thể để Yachi về một mình được nên cô khá ngập ngừng sau đó.

Ngay trong lúc mà mọi người còn đang xem xét tình hình hiện tại thì một cánh tay rụt rè bỗng giơ lên. Yamaguchi muốn đề cử một ý kiến. Tsukishima cảm giác như vừa bị ai đâm lén đằng sau lưng.

"E- Em... Nhà Tsukki cùng đường với Kageyama ấy ạ... Nên em nghĩ chúng ta có thể nhờ cậu ấy đưa Kageyama về nhà cũng được ạ..."

Xin lỗi Tsukki, tớ chỉ có thể giúp đỡ cậu tới đây thôi.

Bọn họ nghĩ rằng Tsukishima sẽ từ chối bằng một khuôn mặt siêu cấp khó ở. Đại loại như là em sẽ không làm đâu, hoặc là phải dẫn đức vua về nhà thì thà em bò về còn hơn.

Chỉ là không ngờ Tsukishima lại im lặng, ánh mắt cậu ta xuyên qua lớp kính hướng về Kageyama. Rồi như ngẫm nghĩ ra thứ gì đó, cậu ta nhẹ gật đầu, khiến cho mọi người không tin nổi mà căng mắt ra.

"Đành thế, em sẽ làm ạ."

Không ngờ Tsukishima đồng ý dễ dàng như vậy. Kageyama còn phải cau mày vì ngạc nhiên. Hinata thì lo lắng không biết liệu ngày hôm nay Tsukishima có ăn nhầm cái gì không, hay là tên mắt kính lại bày trò trêu chọc Kageyama. Tanaka thậm chí còn cười thành tiếng với hai giọt lệ đọng trên hốc mắt.

"Chú em lẽ nào cảm nắng Kageyama rồi à?!"

Nghe đến đây, mọi người trong Karasuno đều giở chứng muốn trêu chọc cái con người thường ngày hay cười đểu chọc họ. Và đứng trước bao nhiêu lời đấy, Tsukishima chẳng mấy để tâm.

Tuy nhiên, cậu bỗng hơi lầm bầm, mày nhíu lại đầy suy tư, cứ như thể là trả lời cho câu hỏi của toàn bộ bọn họ.

"Em không biết..."

Em không biết chứ không phải là em không có thích Kageyama.

Thật sao?

Tanaka, Nishinoya và các đàn anh năm ba thoáng sững người. Xong rất nhanh chóng, hai người đàn anh năm hai năng động nhất câu lạc bộ dang tay ra, đập một cú thật mạnh vào tấm lưng của Tsukishima. Cậu giật mình bởi vì cơn đau đớn chạy dọc sống lưng.

"Chú em được lắm! Anh phải xem lại rồi đấy Tsukishima!!"

"Cố lên Tsukishima, không có gì phải sợ hãi cả!!"

Tsukishima ôm lưng, mặt mày khó chịu. Cậu có bảo gì cần đến cố gắng đâu. Rồi theo bản năng, ánh mắt màu đồng này lại khẽ đảo về phía bóng dáng nhỏ nhắn đằng xa.

Không phải trở thành con gái thì Kageyama sẽ siêu nhỏ bé đâu, cậu ta còn cao hơn cả Hinata đấy. Nhưng khi đối diện trước Tsukishima, Kageyama bỗng nhỏ con tới lạ.

Tsukishima thích điều này.

Kageyama đứng đằng xa đang có phần không hiểu mọi người đang bàn tán về chủ đề gì. Tsukishima cảm nắng cậu? Cậu cau mày.

Không phải nói quá nhưng cậu có làm gì khiến cậu ta bị cảm nắng đâu. Hơn nữa bây giờ thời tiết trở gió như vậy, có nắng cho cậu chiếu vào người cậu ta chắc.

Cái cau mày của Kageyama càng đậm. Hình như các đàn anh có ý bảo là Tsukishima ghen tị trước tài năng chơi bóng chuyền của cậu thì phải. Thế thì nói rõ ràng có phải đỡ không.

Cậu đã định mở miệng nói, tuy nhiên chính vào thời khắc đó, tên mắt kính quay mặt về phía cậu, hướng tới cho cậu một ánh mắt. Có thể mọi người không nhận ra, mà Kageyama thì nhận ra rất rõ. Bởi vì sở hữu khả năng quan sát rất tốt, nên không khó để Kageyama nhìn ra đằng sau lớp kính cận kia ẩn giấu loại ánh mắt như thế nào.

Nó chất chứa một cảm xúc sâu lắng...

Khá là giống với anh ấy...

Bất giác Kageyama muốn quay mặt đi và chửi thề. Nhưng cậu cảm thấy rằng nếu làm thế thì cậu sẽ thua mất. Nên cho tới lúc Tsukishima rời ánh mắt khỏi cậu, Kageyama tuyệt nhiên vẫn nhìn thẳng vào con ngươi vàng đồng đấy, như là một sự thách thức không tên.

"Được rồi, vậy thì việc hộ tống Kageyama gái giao hết cho em!"

Suga vỗ tay Tsukishima, nhắc nhở thêm hàng chục điều dài dòng nữa. Nói chung là để cho Kageyama tránh xa lũ ô hợp ban đêm ra. Tsukshima nghiêm túc lắng nghe. Đầu hơi cứng ngắc gật xuống theo từng câu nói từ đàn anh Suga.

"À... Em nghĩ là mình hoàn toàn có thể tự về n-"

Câu nói chưa kịp trọn vẹn, chú quạ đen đã phải đối diện trước bao ánh mắt "thân thiện" của đàn anh. Mồ hôi chợt chảy sau lưng khiến cậu cảm thấy một trận lạnh toát.

Sau ấy, mặc dù không chấp nhận, Kageyama, bằng một vẻ mặt khó coi chưa từng thấy, đã "bị ép" phải chấp nhận cùng Tsukishima đi về nhà.

"Vậy nhé, Kageyama giao cho cậu đấy Tsukishima!"

"Nhớ không được làm gì em nó đâu đấy Tsukishima."

"Cố lên nhé Tsukki!!"

Ngoài trời tuyết đã ngừng rơi, chỉ còn lại một thế giới trắng bất động tuyệt đẹp. Tuyết bao phủ xung quanh vạn vật, che lấp màu xanh của những cành cây còn lá, sự tiêu điều của những gốc cây mảnh khảnh, che lấp đi cả con đường đi và những thứ đầy màu sắc rực rỡ. Trời đã ngả màu tối, càng nổi bật sắc trắng lên ngôi.

Thành ra lúc mà bước chân ra khỏi cửa phòng tập, Hinata không khỏi ồ lên kinh ngạc. Với mái tóc màu cam và những mái đầu nổi bật giữa đơn sắc san sát nhau trông ấm áp dị thường. Một khoảng lặng yên ắng bên ngoài bỗng thay thế bởi những tiếng ồn từ các thành viên trong câu lạc bộ.

"Được rồi, mọi người về cẩn thận và đừng có mà la cà linh tinh nhé!"

"Rõ!!!"

Bọn họ khó khăn dẫm trên nền tuyết để xuống được phía dưới dốc, gần bên khu cửa tiệm quen thuộc. Ở đó, mọi người cùng vẫy tay nhau ra về, mỗi người một ngả khác nhau. Tsukishima và Kageyama cũng cùng đi trên một con đường khác để về nhà.

Suốt trên cả quãng đường, Tsukishima cứ vài phút lại đánh mắt qua người bên cạnh. Kageyama luôn duy trì một biểu cảm khó ở, dường như chỉ hận không thể dậm nát tuyết khiến chúng biến mất.

"Này đức vua..."

Cuối cùng Tsukishima đã phải mở miệng đầu tiên nhằm giải vây tình thế quá yên lặng này. Kageyama đã bực nay còn bực hơn, mày càng cau chặt như muốn nối liền với nhau. Cậu quay mặt về phía Tsukishima thay cho câu trả lời.

"Muốn ăn bánh cà ri không?"

***

Đôi lúc ngỡ mình đủ hững hờ để thôi quan tâm nữa. Nhưng vẫn luôn lặng dõi theo.

_Khuyết danh_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net