9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tranh thủ lúc Tsukishima đi vào trong cửa tiệm tạp hóa mua đồ ăn, Kageyama đứng ngoài đó, nửa thân trên dựa lên bức tường lạnh lẽo, nửa dưới nhấc một chân lên làm điểm tựa cho khỏi ngã. Bởi vì khoác trên người một chiếc áo khoác dày nên dường như cái lạnh không khiến lưng cậu run rẩy.

Kageyama chỉ hà hơi, ngắm nhìn một màn khói thoát ra từ miệng mình rồi tan biến trong không trung giá lạnh trước mắt. Cậu cảm thấy khuôn mặt mình thê lương, tay cũng không ấm áp gì hết.

Thế là bất giác, theo thói quen cậu tìm đến chiếc điện thoại nằm trong túi áo.

"Không có tin nhắn..."

Cái giá lạnh càng hằn sâu trên con người cậu. Đôi con ngươi xanh đêm sâu hun hút vào chiếc màn hình đen kịt trên tay, một thoáng nỗi buồn phảng phất qua trái tim cậu. Khẽ khàng lẩm bẩm vài từ ngữ nhỏ bé.

Kageyama nghĩ rằng có thể người đó đang bận, hoặc là đã lỡ quên mất cậu rồi. Nhưng cậu trở nên ủy mị như thế này từ bao giờ? Và trở nên lo nghĩ như thế này?

Kageyama gập điện thoại nhét lại vào túi áo khoác, đầu ngước lên nhìn quang cảnh bầu trời ban đêm. Một khung cảnh đẹp, với những dải tinh tú thoắt ẩn thoắt hiện. Rồi lấp ló đâu đấy, cậu thấy cả vầng trăng khuyết nữa.

Kageyama nhớ về buổi đầu tiên, hai người nắm tay nhau, cũng dạo bước trên con đường đầy sao. Họ cùng nói chuyện về một chủ đề yêu thích, cùng vui vẻ chia sẻ nhau đồ ăn trên tay.

Và cả...

"Này em gái xinh đẹp ơi."

Từ trong góc khuất của đèn điện, ba người con trai xuất hiện bên trái Kageyama. Lúc đầu cậu không để tâm lắm, nhưng thẳng đến khi bàn tay họ chạm lên vai cậu, Kageyama mới biết nãy giờ "cô gái" họ ám chỉ là ai.

Cậu im lặng ngẩng đầu đối diện với ba người họ. Họ thoáng chốc ngẩn người trước vẻ đẹp kiều diễm đấy.

Thật xinh đẹp.

Đặc biệt là đứng trước vì tinh tú xanh thẳm kia lại làm cho bọn họ không tài nào di chuyển mắt khỏi "cô gái ấy" được. Mày cậu hơi cau lại, chất giọng thanh thoát buông ra, chất chứa trong đấy một sự khó hiểu không hề nhẹ.

"Tôi* có quen các anh sao?"

* Ở đây Kageyama xưng là "Ore", một ngôi xưng dành cho con trai, giống như thường ngày. Mọi người thì thấy quen vì Kageyama vốn là con trai, nhưng với người lạ thì Kageyama vẫn là con gái.

Ba người họ kinh ngạc, người cứng lại một lúc, song rất nhanh chóng, họ bật cười lớn giữa đêm khuya tĩnh lặng. Kageyama càng khó hiểu hơn nữa. Chẳng lẽ cậu nói gì buồn cười lắm sao.

"Được đấy, anh thích cô em!!"

"Em cá tính đó!"

Bọn họ xoa cằm, gật đầu lia lịa. Kageyama vẫn duy trì cái cau mày thường trực của mình, ý muốn xoay người bỏ đi rất rõ ràng. Cậu cảm thấy không cần phải ở lại tiếp chuyện với những người lạ kì quái này nữa.

Nó thật phiền phức.

"Muốn đi chơi với bọn anh không?"

Bất chợt một câu nói của chúng khiến Kageyama dừng hành động định làm tiếp theo. Dường như bao câu nói dặn dò trước khi ra khỏi phòng tập từ mọi người như gió thoảng mây bay.

Chơi bóng chuyền đúng không. Cậu hơi ngước đầu lên, ánh mắt có chút hứng thú. Nhưng trời cũng tối rồi, chắc nên để khi nào trở lại làm con trai... Ngày mai cậu sẽ chơi thỏa thích.

"Không, cảm ơn."

Sự hứng thú trong cậu được dập tắt ngay lập tức. Ánh mắt nhàn nhạt lướt qua bóng dáng ba người kia. Kageyama thẳng thừng từ chối, định bước vào cửa tiệm tạp hóa vì thấy Tsukishima đến giờ chưa ra.

Tuy nhiên, ba người đàn ông này không có ý định bỏ qua một miếng mồi béo bở như thế. Chúng vội vàng bắt lấy khuỷu tay cậu, cố gắng ra thêm lời đề nghị thứ hai.

"Từ từ đã cô em. Giờ này chắc em cũng đói rồi đúng không?"

"Hay là đi ăn thịt nướng với bọn anh nhé?!"

Thịt nướng.

Bụng Kageyama cồn cào khó tả, cậu dừng giữa chừng hành động kháng cự của chính mình. Lời chửi thề toan trôi ra khỏi cổ họng chợt ngưng bặt, chậm rãi nuốt ngược vào trong. Kageyama bỗng dưng trở nên băn khoăn không biết có nên đi theo bọn họ không.

Đúng thời khác đấy, một bàn tay to lớn đặt lên vai Kageyama. Cậu đánh mắt ra sau, một quả đầu màu vàng nổi bật hiện lên trong đêm tối đầy tuyết. Tsukishima nhìn về phía cậu song nhanh chóng chĩa thẳng vào ba người con trai trước mặt, đôi con ngươi màu đồng khép lại, môi nở nụ cười giả lả thường trực.

"Xin lỗi các anh, nhưng cậu ấy đang đi cùng với tôi."

Nhận thấy miếng mồi ngon sắp cắn câu bỗng bị giật về, bọn chúng tức giận ngẩng đầu dậy. So với Tsukishima, ba người đó cũng chỉ cao hơn vai cậu một chút. Gặp thêm uy áp khi đối chọi với khí chất tên khổng lồ tóc vàng, một sự sợ hãi bất giác len lỏi trong từng tế bào khiến sống lưng bọn họ lạnh toát.

"... T-Thế à? Vậy thì chúng tôi xin phép!!!"

Để lại cái cong môi khó coi trên gương mặt mỗi người, ba người đành tiếc nuối bỏ đi. Lòng còn chút hậm hực nhưng họ đều biết gây sự ở đây thì thật không tốt chút nào.

Cảm thấy họ đã đi đủ xa, Tsukishima thu hồi nụ cười trên môi, mắt mở ra, ý tứ tức giận hướng về Kageyama. Mà Kageyama từ lúc Tsukishima đặt tay lên vai đến tận bây giờ trong mắt cũng chỉ có hình ảnh chiếc bánh cà ri nóng hổi trước mặt. Ánh mắt cậu lấp lánh khi ngửi thấy mùi hương cà ri gần mình.

Nhìn thấy cảnh này, Tsukishima muốn lớn giọng nhắc nhở thì thôi, đành thở dài.

"Đức vua đúng là đồ ngốc thật."

Thế mà nãy có ai vỗ ngực tuyên bố hùng hồn trước mặt các đàn anh và mọi người rằng em có thể tự về nhà an toàn cơ đấy. Về nhà kiểu như vậy thì đúng là nói dối không biết ngượng mồm.

"Hả?!"

Ánh mắt Kageyama rời khỏi chiếc bánh cà ri để ngước đầu nhìn Tsukishima. Hàng mày thanh tú nhăn lại đầy dữ tợn, cậu nghe thấy tên bốn mắt mình không ưa nói mình ngu ngốc không vì lí do gì. Qua mắt Tsukishima, hành động của Kageyama bỗng trở nên dễ thương kì lạ. Trái tim nhộn nhạo, đập nhanh bất thường, Tsukishima còn cảm thấy mang tai mình nóng bừng lên. Nó khiến cậu muốn quay mặt đi.

"... Đi nào."

Cậu đưa bịch bánh lớn cho Kageyama. Và có thể thấy rất rõ ràng, đôi đồng tử của cậu ta rực sáng, tựa như bên trong đó chất chứa vô vàn vì tinh tú ở trong ngân hà sâu thẳm vậy.

Đẹp tới nao lòng người.

Bất giác, tay Tsukishima nhấc lên, chạm vào gò má của Kageyama. Tay vẫn nắm chặt túi bánh, mắt Kageyama mở lớn vì ngạc nhiên. Tsukishima cũng nhận ra sự kì lạ này, cậu vội vàng rụt tay lại. Trong khi đang nghĩ lí do để giải thích cho hành động vừa nãy của bản thân, thì một bàn tay ấm áp áp vào trán khiến Tsukishima giật mình.

Đấy là bàn tay Kageyama.

"Có ấm đầu đâu..."

Giọng nói trầm mà vương độ thanh của nữ, khiến cậu đôi khi quên mất người trước mắt là con trai. Cậu ta khẽ lầm bầm, mặt hơi đăm chiêu suy nghĩ.

"Hay là do lạnh quá...?"

Mặc dù ngoài đường rất lạnh, xung quanh bao phủ toàn là tuyết trắng, toàn thân Tsukishima ấm áp lạ lùng. Giống như thể có vạn binh quân lính ở phe đối diện, hay là có những con khủng long trong một bộ phim giả tưởng nào đấy phun lửa thiêu cháy lồng ngực cậu. Trống ngực loạn xạ, nhảy nên những điệu nhảy kinh diễm mà Tsukishima không tài nào ngăn cản nổi.

Cậu cố gắng tiết chế chính mình. Chắn hẳn là do lạnh quá nên mới nảy ra suy ngốc đấy.

Tsukishima đã tự an ủi chính bản thân như vậy.

Nhưng mọi thứ đổ bể hết khi mà bàn tay cậu cảm nhận được cái đan xen từ một bàn tay khác. Nó không phải là loại ấm áp gì cho cam, nhưng chỉ ngay vài giây sau bàn tay ấy lại sưỡi ấm cho cậu. Lòng bàn tay cậu nóng rực, bước chân theo bước chân người bên cạnh mà đi.

Tsukishima không thể rời mắt khỏi Kageyama, kể từ đầu cho đến tận bây giờ.

Cậu để ý chiếc mũi cao trắng ngần ấy đã hồng tự bao giờ vì đứng ngoài trời đông. Từ chiếc mũi đổ xuống cằm bị che dấu bởi tấm khăn choàng mà vừa nãy chị Kiyoko đã cho mượn. Trông cậu ta thật nhỏ bé và dễ thương đến mức mà Tsukishima muốn ôm chầm lấy bao bọc chở che.

"Tôi không muốn cậu đưa về rồi sáng mai lăn ra ốm đâu. Nên đi nhanh nào."

Kageyama nói bằng chất giọng đều đều thường trực, không có dấu hiệu của sự ngại ngùng nào cả. Một tay kéo Tsukishima đi theo mình, tay còn lại cầm chiếc bánh cà ri nóng hổi tìm cách xoay sở để lôi nó ra khỏi túi thật yên bình. Đúng, khoảnh khắc này thật yên bình. Cứ như thể hành động đấy vô cùng bình thường.

Tuy nhiên Tsukishima lại muốn tạo nên sóng gió. Cậu muốn làm Kageyama cảm thấy ngại ngùng dù chỉ là một chút.

Bởi vì những lúc như thế Tsukishima mới chắn chắn rằng Kageyama đang nghĩ về mình.

***

Nếu đúng là vết thương vừa lành đã quên cảm giác đau. Nhưng chỉ vì sợ đau, mà không cho hạnh phúc của mình một cơ hội, một con đường thì liệu có đáng không?

Trích trong "Hãy cứ yêu như chưa từng tổn thương".

_Mộc Cẩn Thiên Lam_

***

Hmu các cậu ơi thi xong giữa kì rồi nên tui mới phè phỡn đăng truyện được này. Thích quá đi à <(^o^)>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net