11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi ngày của Takemichi được lặp đi lặp lại như một chu trình được thiết lập sẵn, cậu không được phép ra khỏi khu trọ này nếu không có sự cho phép, nên nếu có chán quá thì cũng chỉ ra ngoài ban công hít thở không khí ngắm trời.

Cứ mỗi buổi sáng hằng ngày, thì sẽ có đồ ăn được để trước cửa, thế nên trừ việc nấu ăn là thú vui duy nhất của cậu ra thì hầu hết thời gian Takemichi dùng để mơ màng là chính.

Như lúc này, khi cậu vừa hoàn thành bữa tối xong, mới đặt muỗng ăn được 3 xúc thì bên ngoài có tiếng gõ cửa hối hả phá hủy bữa tối.

" Chào buổi tối cậu Hanagaki, mau thay đồ đi và chúng ta sẽ đi trong 10 phút nữa."

Khi Takemichi mở cửa ra, trước mặt cậu là 2 người đàn ông cao to bận vest đen bặm trợn đáng sợ, họ đưa cho cậu một bộ quần áo rồi bắt cậu nhanh chóng bận vào để di chuyển.

Cầm bộ vest trong tay, cậu liền biết chắc chắn đây là cái chỉ thị mà tên luật sư đã từng nói qua. Niết bộ đồ trong tay, xem ra tối nay chắc chắn sẽ không yên bình nữa rồi.

" Cậu Hanagaki, chúng ta không có nhiều thời gian đâu, nên làm ơn hãy nhanh lên."

" Được rồi, cho tôi 5 phút."

Không ngờ chúng thật vừa vặn với cơ thể mình, cậu nhìn mình trong gương mặc dù hình ảnh phản chiếu vẫn là bản thân nhưng Takemichi cứ có cảm giác thứ đang đứng trong gương là thứ gì đó chỉ giống mình. Nó làm cậu cảm thấy thật nặng nề.

Takemichi hôn lên sợi dây chuyền tự trấn an bản thân, thứ kỷ vật duy nhất cuối cùng của mẹ. Trước khi theo hai gã vệ sĩ, không quên thắp nén nhang bà, cậu nhắm mắt thầm cầu nguyện, mong bà sẽ bảo vệ mình.

" Con đi đây."

.

.

.

.

.

Takemichi bị mang đến một nơi nằm ngoài thành phố, chiếc xe dừng ở một khu nhà kho chứa dụng cụ xây dựng, xung quanh tưởng chừng là không có ai, nhưng Takemichi vẫn để ý thấy rất nhiều vết bánh xe để lại xung quanh nơi này. Có vẻ như nơi này không như những gì nó thể hiện ra.

Hồi còn nhỏ, khi bị đem cầm cố trong những sòng bạc thì cũng hay có mấy cái kiểu ẩn thân như này. Lần ấn tượng nhất mà Takemichi còn nhớ là khi chạy trốn ra được một sòng nằm ngay đồn cảnh sát 200m.

Tên vệ sĩ dẫn cậu tới một dãy các container được chất chồng lên nhau, gã ta dơ hai tay, lấy từ túi áo ra tấm card đỏ giơ lên không trung xoay một vòng. Cánh cửa sắt ngay sát Takemichi tự động bung ra để lộ một đường hầm dài thông thẳng xuống dưới, dù đứng từ đằng trên thì Takemichi cũng không thể nhìn thấy đáy của nó.

Lối đi xuống chỉ được thắp mới những ánh đèn vàng yếu ớt, không khí bị hạ nhiệt dần dần để rồi khi đến cuối cầu thang được chặn lại bởi cánh cửa sắt dày cộm, phía trên nó là một camera hồng ngoại. Nó di chuyển, chĩa tâm về phía Takemichi dừng lại đôi chút, và trong vài phút cánh cửa nặng nề được mở ra, làm lộ khung cảnh sôi động bên trong.

Tiếng ồ vang vọng khắp căn phòng, nó khiến Takemichi khó chịu nhăn mày khi bị tiếng vọng lại đập vào màng nhĩ.

Một sàn đấu to lớn được bao bọc xung quanh là các hàng ghế được lấp đầy khán giả, Takemichi đánh mắt một vòng quan sát, tổng ít nhất mười camera được gắn xung quanh khắp chỗ này.

" Cậu Hanagaki, mời!" Tên vệ sĩ ra dấu tay mới, nhắc nhở Takemichi mau chân lên.

" À ưm, tôi phải làm gì ở đây?" Takemichi gãi đầu, thắc mắc hỏi tên vệ sĩ nhưng câu trả lời chỉ là im lặng, hắn ta dẫn cậu qua một dãy hành lang loằng ngoằng.

Nơi này toát lên một mùi sặc vị tiền, cậu vốn cứ nghĩ sàn dưới lòng đất là đủ rồi, nhưng có vẻ nó còn rất rộng là đằng khác, cậu mơ màng đi theo người đằng trước tới một nơi khác. Anh ta dừng trước một cánh cửa to lớn được điêu khắc trừu tượng.

" Nhiệm vụ của tôi đến đây kết thúc, cậu chỉ cần qua cánh cửa này ngồi chờ đến chỉ thị tiếp theo là được." Nói rồi, hắn ta nhanh chóng rời đi, trước khi còn không quên chúc may mắn Takemichi.

Mắt thấy hắn rời đi, cậu nhanh tay túm hắn ta lại, ít nhất hãy nói cho cậu biết chuyện quái đi đang xảy ra đã rồi muốn đi đâu rồi đi, từ nãy giờ cậu thấy đã không ổn rồi, sàn đấu rồi khán giả, nó như sàn cược vậy.

" Ít nhất cho tôi tí gợi ý đi!" Takemichi nhìn chằm chằm vào hắn ta, mặc cho hắn có vung tay né tránh cỡ nào thì thằng nhóc này vẫn bám không buông, liếc nhìn đồng hồ sắp tới thời gian làm cho hắn càng gấp gáp muốn thoát đi.

" Haizz...nghe này, tôi không thể nói nhiều hơn nhưng đừng có tin bất kì ai, giữ cái mạng cho mình đi." Đạt được thứ mình muốn, Takemichi mới nới lỏng tay cho tên vệ sĩ đi mất.

Cậu bất an nhìn về phía cánh cửa, trong lòng không hề muốn bước vào một chút nào. Nhưng không biết sao bóng dáng người tóc tím kia lướt qua tâm trí cậu, kèm theo là số tiền nợ khổng lồ đi nheo nhóc theo sau.

Mẹ nó chứ! tay nắm chặt thành quyền, Takemichi nhắm mắt hít hơi thật sâu.

Mở mắt thở ra, ánh mắt hiện lên tia kiên định, đâm lao phải theo lao.

Nào Takemichi mạnh mẽ lên!!! Mày còn gì để mất đâu chứ.

.

.

.

.

.

" KoKo nghe này, tao có lời đề nghị cho mày." Sanzu chắp hai tay thân thiết ngồi cạnh KoKo, thủ quỹ của cả băng Bonten. Người quyền lực thứ hai của cả băng đảng.

Hắn nhìn cái thằng suốt ngày trưng cái mặt khó ưa nay lại lấm lem tỏ vẻ thân thiết tới nịnh nọt mình, thấy thôi cũng biết thằng này âm mưu gì đó rồi.

Koko vắt chéo chân thảnh thơi rút rồi cắt điếu xì gà ngậm lên miệng xong đá mắt qua Sanzu đung đưa điếu xì gà. Gã ta biết ý cười hì hì đốt thuốc cho hắn.

KoKo hít sâu mồi thuốc vài hơi rồi phà khói thuốc ngai ngái ra, lười biếng mở miệng.

" Sủa đi!"

" Well, tao đưa cho mày một lời đề nghị cực kì hấp dẫn nó sẽ đáp ứng được đủ những tiêu chí tuyệt vời để đưa băng của chúng ta nâng lên một tầm cao mới!"

" hmm"

" Chúng ta sẽ mở một cửa tiệm, nó sẽ vừa là một vỏ bọc hoàn hảo cho việc rửa tiền mà kiếm tiền."

" Tiệm đó là..."

" Taiyaki."

" Taiyaki ?!"

...

" Oi Ran nói tao nghe một tiệm Taiyaki có thể rửa bao nhiêu tiền?!"

" Có thể là tầm 500 cái Taiyaki so ra giá tiền" Ran bên kia đang dựa vào Rindou không chú tâm mà trả lời.

" Không chỉ là 500 cái mà sẽ là 4000, 6000 cái, mày chỉ cần nghe tao, đầu tư theo tao." Sanzu làm ra những động tác tay bành trướng, vẻ mặt cực kì uy tín mà thuyết phục KoKo.

" Nghe này Sanzu, ý tưởng cũng hay đó!"

" Tao biết là hay mà, vậy mày..."

KoKo đổi chân, ngoắc tay Sanzu tới gần mình, và khi gã ta tới phạm vi vừa đủ thì hắn thổi ra ngụm khói thuốc vào mặt Sanzu khiến gã ta ho sặc sụa.

" Câu trả lời của tao đó, biến đi thằng đa cấp!"

" Bố mày thừa biết mày chỉ muốn mở để lấy lòng boss thôi."

"Thích thì tự móc tiền túi mà làm, đừng có hỏi tao!"

KoKo dập đi điếu xì gà còn đang hút dở mà chú tâm vào màn hình máy tính đang hiện lên các tỉ lệ đặt cược.

" Đit con mẹ...khụ..khụ thằng khốn!" Koko liếc nhìn gã tóc hồng, đấy mới nãy còn gọi tên hắn ngọt xớt, không đồng ý phát là quay mặt liền. Địt mẹ con lươn này!

Sanzu rầm rì chửi, uổng công hắn ta lấy lòng thằng khốn này nãy giờ. Xin có tí tiền còn khó hơn chó. Gã vò đầu đi tới phía kính nhìn xuống bao quát toàn bộ sàn đấu. Gã ta chưa bao giờ biết từ bỏ là gì. Không xin được tiền thì lấy!

" Rindou cược không?"

" Cược cái đéo gì?"

" Chọn một trong mấy thằng trong sàn, thằng nào còn trụ vững thì thắng."

" Nếu cả hai chúng nó đều trụ vững?" Rindou nhướng mày, cược đéo gì nghe ngu vãi.

" Thì kích cho tụi nó giết nhau. Có thể cũng đéo biết!"

Nội nghe thôi cũng thấy ngu rồi, Rindou chả cho hứng cho lắm. Miệng định từ chối thì chợt nhớ ra chuyện gì đó mà ngập ngừng.

Rindou ngoắc tay kêu một thằng thuộc hạ tới hỏi chuyện, Sanzu không rõ hắn nói gì chỉ thì tay thuộc hạ rầm rì nói với Rindou một hồi.

" Sao quyết định nhanh mẹ lên? hay mày sợ."

" Sợ cái đầu mày!"

" Bet nhiêu? "

" 500.000¥"

Rindou nghe số tiền hơi suy nghĩ một chút, tay gõ gõ thành ghế nhưng rồi cũng theo Sanzu. Hắn sẽ đặt trọn lòng tin và tiền vào thằng đó.

Sanzu đạt được mục đích che miệng cười bí hiểm, tay thò vào điện thoại nhắn vài dòng tin.

" Ran chơi theo thằng em mày không? bình thường mày đâu có bỏ mấy cuộc vui như vậy!" Nào, vào chung với thằng em ngu ngốc của mày đi, tao sẽ hốt trọn ổ chúng mày.

" Tao không ngại, nhưng sợ mày không có tiền chung thôi!" Ran cười khinh khỉnh trêu tức Sanzu.

" ptf... tao đây mà không có à!" Sanzu lấy điện thoại bấm vài tin nhắn, chỉ trong vài phút sau đã có người vào phòng đưa cho gã 2 bọc phong bì dày cọm, mỗi bọc là 500.000¥ ném lên bàn trước mặt anh em Haitani.

Bên Haitani cũng ném lên hai bọc 500.000¥ lên bàn tổng số cược lên 2.000.000¥.

Phía dưới sàn đấu bắt đầu lên đèn, tiếng MC vang vọng thông báo cho trận đấu tiếp theo, những tiếng la hét từ khắp mọi nơi khán đài, trên bảng điện hiện hình ảnh của những người có tỉ lệ đặt cược cao nhất.

Từ các phía đường hầm những người tham dự bước lên sàn đấu, hơn 100 người, có những kẻ thì thích thú trước cảnh tượng sôi sục từ khán đài, nhưng cũng có những kẻ hoang mang và lo sợ trước nó.

Sanzu cầm máy tính bảng và chọn cho mình một thằng có máu mặt nhất. Gã nhìn vào đống thông tin được hiện lên. Miệng không ngừng cười tươi rói như chắc ăn đống tiền cược kia sẽ là của mình.

Thằng này chính tay gã chọn vào đợt tuyển quân, coi việc giết người mà điều hiển nhiên, không có mặc cảm về tội lỗi hay đạo đức, lính đánh thuê cho tụi buôn hàng ở Đông Nam Á.

Sanzu đi tới nhìn vào người mà hai thằng kia chọn, mà không ngừng cười, gã quàng qua vai của Rindou, chỉ vào hình ảnh trên máy tính không ngừng khùng khục giễu cợt.

" Chúng mày muốn dâng tiền cho tao đúng không? thế thì đâu cần phải cược, chỉ cần nói một tiếng tao sẽ chấp nhận mà."

" Còn không thì ít nhất cũng phải chọn con người chứ, sao lại chọn một con chuột cống rãnh thế này."

Rindou phì khói thuốc vào mặt Sanzu, hai chân gác lên xấp tiền.

" Coi chừng con chuột cống rãnh này sẽ tiễn 1.000.000¥ của mày về bãi rác đấy."

" hahaha... nah theo tao thì con chuột đó sẽ quỳ xuống cầu xin tao hãy nhận tiền đi."

" Để rồi xem!" 

TRẬN ĐẤU XIN ĐƯỢC PHÉP BẮT ĐẦU!!!


-----------------------------------------------------------------

hề hề!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net