13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đau quá.

Toàn bộ cơ thể của cậu như muốn đau muốn nổ tung ra.

Takemichi thoi thóp nhìn kẻ đang ngồi trên cơ thể không ngừng đánh xuống.

Nhưng rồi Takemichi không còn cảm nhận được cơn đau tới nữa, cậu thầm nghĩ hóa ra đấy chính là cảm giác cận kề cái chết. Những cú đánh của hắn ta chậm dừng rồi sau đó dừng hẳn, bầu không khí xung quanh cô động lại.

Thứ đó trong gương lại xuất hiện rồi, lần này cậu thấy một cách rõ ràng hơn,  giống như cậu chỉ là ảm đạm hơn, thứ đó không có mặt, trên khuôn mặt của là các mảng trống rỗng, ngồi xổm kế bên cậu rồi thò tay lấy cây bút trong túi quần Takemichi ra, tháo ruột đi rồi nhét vào tay cậu.

Không hiểu muốn cậu phải làm gì với cái vỏ rỗng cơ chứ, tại sao không làm cho mọi thứ kết thúc đi, Takemichi chỉ muốn nỗi đau này kết thúc thôi. nhìn chằm chằm vào cậu, dù không có mắt mũi miệng nhưng Takemichi rõ ràng có thế cảm nhận thấy nó, thứ đó đang nhìn mình, cái cảm giác sợ hãi bất giác len lỏi trong Takemichi.

phẩy phẩy ngón tay rồi cầm tay của Takemichi lên hướng vào cổ họng của người ở trên chậm rãi đâm vỏ rỗng vào từ tốn. Lúc này vỏ rỗng có tác dụng như một đường ống dẫn máu ra ngoài, Takemichi hoảng sợ muốn bỏ tay ra, cậu không muốn lấy mạng ai hết. Nhưng nắm tay cậu rất chặt, chặt tới mức muốn bóp nát, và chỉ bỏ ra khi cái vỏ đã vào sâu tới mức không thể lấy ra được.

Mọi thứ trở lại bình thường, máu tươi tuôn xối xả vào mặt, nhuộm cậu thành một màu đỏ âu, hắn ta rên rỉ kinh hoàng cố chặn lại nơi máu chảy nhưng tất cả đều không có tác dụng nó tuôn ra như cái máng nước, rồi vài giây sau gục sang bên cạnh Takemichi mà co giật, cả cơ thể nhanh chóng chuyển sang màu xám khi hầu như tất cả máu của hắn đã chảy ra hết.

Hắn chết không nhắm mắt, cũng như những người mà hắn ta đã giết, chết nhưng không hiểu sao bản thân lại chết.

Takemichi có thể thấy những thứ còn sót lại trong ánh mắt đó là không cam lòng, khát vọng của một kẻ còn muốn sống.

Cậu rơm rớm nước mắt, miệng lẩm bẩm trước khi bị rơi vào cơn hôn mê.

Xin Lỗi!

.

.

.

.

.

" Làm thế đéo nào mà con chuột cống đó có thể giết được thằng kia được!" Sanzu hậm hực lẩm bẩm, cục tức này hắn ta không nuốt trôi được. Khốn kiếp một triệu yên., hắn để mất một triệu yên chỉ trong một đêm.

Sanzu bây giờ như cục bom nổ chậm, tất cả mọi thứ đều không vừa mắt, thảm tới mức chỉ có thể trút giận lên cái thùng rác. Hắn không tức vì mất 1 triệu yên nhưng lại tức vì để thua vào tay tụi Haitani.

Không hiểu sao Sanzu cực kỳ không có cảm tình với hai đứa đấy, chắc do quá khứ từng bị ăn cục quê từ thằng anh cả Haitani nên còn cay cú tới giờ.

" haha đéo ngờ thằng số 24 lại hạ được số 12, nay tổ cờ bạc độ tao ăn đậm."

" Câm mẹ đi, tao all in vào thằng 12, giờ trên răng dưới dái mất sạch, con mẹ nó tưởng to con thế nào làm màu thế nào, cuối cùng lại bị thằng ranh con giết."

Sanzu đi ra tới tận cửa vô tình nghe được mấy lời nói chửi số 12, thì quay ngược tóm đầu một thằng thuộc hạ bắt chỉ đường tới nhà xác. Hắn cần coi tận mắt cái xác của thằng vô dụng kia chết kiểu đéo gì.

Tới nơi còn thấy oan gia, lũ Haitani cũng đang định vào chung, Sanzu tặc lưỡi thô bạo cắt ngang đường va mạnh vào hai anh em mà đi vào. Một kẻ xấu tính điển hình.

" oi thằng khùng, có chơi mà tiếc à!" Rindou xoa vai, càu nhàu.

" Rindou, em hãy nghĩ cho Sanzu-chan chứ, người ta cũng biết buồn mà!"

" Câm mồm đi lũ chết tiệt, đừng có gọi tao là Sanzu-chan bằng giọng tởm lợm đó."

Hai anh em nhún vai đi theo sau, dù sao thì cũng cùng một mục đích, bọn họ cũng thắc mắc lý do thằng kia chết, tư thế chết và tốc độ máu chảy rất lạ.

Hắn ta đi sồng sộc vào kéo tấm vải che cái xác ném ra chỗ khác. Chỉ cần nhìn kỹ một chút là có thể thấy được ngay cổ cái xác có dị vật hình tròn, nằm sâu bên trong.

Ra lệnh cho thuộc hạ lấy đồ gấp, rồi thô bạo thọc vào rút một mạch dị vật đó ra kéo theo những tơ máu nhiễu nhại theo chung. Đó là cái vỏ rỗng, một cái vỏ chết rỗng tiệt đáng giá một triệu yên.

Kéo dị vật ra, hắn ta nhăn mặt rồi đưa nó ra sau cho lũ Haitani cùng nhìn.

" con chuột của chúng mày chơi điếm." Sanzu nghiến răng bật ra từng chữ.

Ran trầm trồ, hóa ra là vỏ bút rỗng, thằng nhóc dùng nó như ống dẫn, đúng là thông minh phết. Cái này đáng để học hỏi, anh sẽ thử áp dụng nó trong tuần tới.

" Từ đầu đã có luật à!?"

" Bên mày cũng có mang theo tai nghe đấy, chỉ là tai nghe không giết người được thôi!"

"..." Đĩ mẹ, lũ điếm thúi. 

" Thôi nào Sanzu-chan, hình như tới giờ ăn của boss rồi đấy, mày không định về lo cho vua của mày à?!" Ran gõ lên đồng hồ của mình, nhắc nhở gã chó điên của băng đảng.

Nói gì thì nói nay Ran cũng vui vẻ lắm đấy chứ! tự nhiên ăn được tiền trên trời thả xuống, còn đang dịp chọc tên đồng nghiệp khó tánh này. Không phải là ghét bỏ vì Sanzu đâu, chỉ là chọc thằng này điên lên trông vui cực thôi. 

Còn giờ thì đi thăm thần tài thôi, nãy coi thấy thằng nhóc bị đánh cũng bầm dập bê bết cả khuôn mặt. Ở một thoáng chốc hắn đã nghĩ chắc chắn thằng nhóc sẽ kết thúc mạng sống ngay tại đây và hắn sẽ bị lỗ một khoản lớn, ai ngờ còn quay xe giết ngược tên đó.

Ngẫm lại khuôn mặt đáng yêu đó bị đánh bầm dập máu me bê bết không hiểu sao làm Ran cho chút hứng. Hắn liếm môi, đêm đó ra quyết định không bắn quả là đúng đắn.

...

" Rạn xương hàm, xương sườn lại tiếp tục bị tổn thương và nứt lần 2, tốc độ hồi phục của cậu ta không theo kịp với kiểu chấn thương này!" Bác sĩ cầm bệnh án nói với Rindou.

" Cậu ta sẽ không thể nói chuyện và không được tham gia các cuộc tranh chấp hay đánh nhau nào hết cho đến khi hồi phục hoàn toàn, nếu còn muốn giữ các mạng của mình." tay bác sĩ già thông báo cho đúng trình tự dù biết rằng họ có thể sẽ không quan tâm, đây không phải là lần đầu có những kẻ phớt lờ lời cảnh báo. Và có thể vài ngày sau ông sẽ lại gặp cậu ta chỉ là không còn thở bằng mũi nữa.

Takemichi lúc này vẫn còn tác dụng của thuốc mê mà nằm trên giường bệnh, mặt của cậu bị băng kín hoàn toàn chỉ chừa mỗi con mắt phải là lành lạnh ( theo nghĩa tích cực nhất đấy) , cậu nằm đấy ngoan ngoãn bất động chỉ có mỗi lồng ngực là phập phồng biểu hiện cho sự sống. Ran ngồi kế giường, chơi đùa với máu tóc bết rít bám bụi bẩn và máu còn sót lại.

" Dơ chết đi được!" Hắn than thở, vân vê sợi tóc màu đen. Tinh nghịch dùng ngón út chọt chọt vào mũi Takemichi khiến cậu phải nhăn mặt trông vô thức.

Nhưng trông cũng dễ thương đấy chứ.

--------------------------------------------------

Ước gì giỏi văn hơn, cảm giác nó cứ cụt lủn kiểu đéo gì. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net