14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau sự việc ở sân tập trung, Takemichi tỉnh lại thì đã là câu chuyện của ba ngày sau, với việc hoàn toàn bị khóa miệng lại thì cách duy nhất để cậu giao tiếp là dùng giấy viết hoặc là ngôn ngữ cơ thể.

Hiện tại thì cậu đang ngẩn người ngồi phơi nắng ngoài sân bệnh viện, tuy có nhiều khó khăn trong sinh hoạt hằng ngày nhưng nói chung thì Takemichi vẫn rất tận hưởng không khí yên bình trong này.

" ê nhóc, đang phơi nắng đó à!" Takemichi hé mắt liếc về nơi phát ra giọng nói, tên lắm mồm này lại tới rồi.

Thấy Takemichi không để ý tới mình Izumi cũng không quan tâm, gã tự nhiên đặt mông ngồi kế cạnh, còn không biết điều mà ăn khoai tây chiên trước mặt Takemichi. Cậu không muốn để ý đâu, nhưng mà nó thơm quá.

...

"um, umm,ummm" ( cút con mẹ ra chỗ khác mà ăn!)

" ummm thật là thơm, nhóc có thấy thơm không..." Izumi làm như không biết mà đưa hộp khoai tây chiên lượn một vòng ngang mặt Takemichi. Khi nhìn Takemichi vô thức chuyển động theo thì rút hộp khoai về phía mình mà nhét vào miệng nhồm nhoàm khoai. " Người bệnh không nên ăn đồ dầu mỡ."

Thằng chết tiệt!

Nếu không phải là cơ thể không cho phép cử động mạnh thì cậu sẽ đánh vào bản mặt khó ưa đó, Takemichi quyết định nhắm tịt mắt lại, phong bế toàn bộ giác quan.

Mắt không thấy, tai không nghe, thì miệng không thèm.

Nếu nói đến người tên là Izumi này thực sự gã ta để lại cho Takemichi cảm giác nói sao nhỉ, người hướng dẫn, cậu vẫn rất biết ơn gã vì cây bút trên sàn đấu đó, nếu không có nó thì chắc cậu giờ cũng được đoàn tụ với mẹ ở dưới đó rồi...mặc dù đó là ý tưởng hay.

Có hơi lắm mồm, và Takemichi không hiểu gã ta tiếp cận cậu mới mục đích gì, cậu tự biết bản thân không có bất kỳ thứ gì đáng giá má để gã phải vô tình tiếp cận đến vậy.

Cậu không phải là kẻ ngốc, lăn lộn từ nhỏ để trốn thoát khỏi những sòng bạc, từng có thời gian giao du với lũ côn đồ, ăn cắp móc túi để có tiền xài như cơm bữa nhưng cho đến khi bị mẹ phát hiện, thì cậu mới bỏ mấy cái thói đó thôi.

Với hai anh em kia, Takemichi biết thứ họ muốn chính là thân xác bản thân, ở thời điểm bây giờ là hứng thú nhất thời nhưng rồi khi cái hứng thú đó đi qua, thì họ chắc chắn sẽ quăng cậu ra sau đầu thôi.

Nhưng với tên Izumi này, vô tình tiến tới giúp cậu hai lần, cố ý vào tới tận bệnh viện rồi vờ như gặp nhau hữu duyên.

Một lần, Hai lần có thể là vô tình nhưng tới lần Ba thì chắc chắn là cố ý.

Chỉ ở hiện tại không hiểu động cơ của gã ta là gì? Takemichi hơi hé mắt nhìn người kia còn đang chăm chú với đống khoai ngon lành kia. Nhưng ít ra gã ta không cho cậu cái cảm giác nguy hiểm như hai người kia.

" Vậy thôi, anh mày đi đây, mày nên cảm ơn anh vì đã bỏ chút thời gian nhỏ nhoi mà tới thăm nhóc đi đấy." Gã ta cười lớn rồi vác áo khoác ngoảnh mặt đi về.

Takemichi xua tay đuổi tên lắm mồm này, có ai bắt phải đến đéo đâu mà đòi cảm ơn.

Thôi thì thời gian sẽ trả lời tất cả, cậu sẽ xem tên Izumi này bày trò gì!

.

.

.

.

.

Takemichi mơ hồ thấy bản thân đang lõa thể mà lơ lửng trong không gian vô định, xung quanh chỉ là một màu đen cô đơn lạnh lẽo, cậu cứ thế trôi lơ lửng xung quanh không biết trải qua bao lâu. Bỗng rồi khung cảnh chuyển biến về lúc ở sàn đấu, ở vị trí là khán giả Takemichi hoàn toàn nhìn thấy diễn biến lúc đó ra sao.

Không hề có cái thứ đó cạnh bên ép buộc cậu phải đâm vỏ bút chì vào cổ người trên, tất cả chỉ có cậu tự biên tự diễn, chính cậu đã tự lấy nó rồi tự đâm lên người phía trên.

Takemichi bước đến gần quan sát, cậu nhận thấy rõ được lúc đó mình hoàn toàn mất đi ý thức, trong ánh mắt đó là mảng trống rỗng.

Cậu hít thở sâu vuốt lấy mặt mình dằn lại cơn đau đầu tệ hại. " Mày muốn gì ở tao?"

Lúc này khung cảnh lại tiếp tục chuyển sang khung cảnh khác, lần này là về lúc cậu đang ra tay giết kẻ sát nhân. Takemichi đó hai mắt không thần trí cứ liên tục đánh xuống người đàn ông.

Cậu lặng người nhìn hình ảnh trước mặt hơi thở có chút dồn dập, không quan tâm coi bản thân đã giết hắn ta như thế nào, mà chỉ bỏ nó qua đi tới nơi căn phòng mà mẹ cậu đã bị giết hại. Cậu đứng đấy, chính xác tại nơi như lúc ban đầu phát hiện ra xác của bà. Takemichi chững người vài giây rồi quyết định bước vào nhưng khi một chân được đặt qua thì toàn bộ khung cảnh biến mất. Cậu lại quay lại cái không gian vô định đó.

Và từ trong màn đen, bước ra. Khoác trên mình là bộ vest đen, chắp tay sau lưng thông thả tiến tới chỗ cậu. Không còn là những vòng xoáy vô định hình nữa, thứ đó không có mặt...đó chỉ là miếng da trơn, không mắt mũi miệng.

Nó chăm chú quan sát cậu rồi nắm chặt Takemichi kéo sát lại gần hơn . Cơn rùng mình buốt hết cả xương sống. Cậu trợn trừng mắt nỗi sợ hãi lan tỏa khắp người, những đường nét trên khuôn mặt của thứ dị vật đó thay đổi, hai hốc mắt lõm sâu vào rồi tách ra hình thành tròng mắt và lần lượt tới mũi và miệng, cho đến khi hoàn thành biến đổi, nó vuốt ngược tóc mình lên, thở một hơi thoải mái.

Takemichi hoảng sợ đẩy mạnh thứ đó ra xa, mắt trừng lớn gầm gừ " Mày là thứ quái gì?"

Nó ôm bụng cười điên loạn những tiếng khùng khục phát ra vang dội khắp không gian đập vào màng nhĩ của cậu chói tai. Hiển nhiên mà trả lời câu hỏi đó.

" Tao là mày."

" Không nhớ sao Michi, chính mày đã tạo ra tao mà!" Nó giơ tay di chuyển lên không trung thì từ trong vô định những xúc tu xuất hiện bám chặt lên chân Takemichi, khóa chặt cậu lại. Nó bước tới nhẹ nhàng vuốt từng đường nét trên mặt Takemichi rồi vòng ra sau cậu.

Lúc này không gian méo mó chuyển dần về thời điểm cậu phát hiện ra mẹ mình và kẻ sát nhân đang giao cấu trên giường. Takemichi nhắm mắt quay đầu muốn né tránh nhưng những chiếc xúc tu lần mò lên cơ thể cố định đầu rồi banh mắt cậu ra ép buộc phải quan sát cảnh tượng ghê tởm đó.

" Ngay từ lâu, mày đã tạo ra tao để trốn tránh mọi thứ rồi! " tiếp tục phần thuyết giảng của mình. " Một kẻ đến cầm dao lên để bảo vệ người thân quý nhất của mình còn sợ hãi thì trong tình trạng đó mày có thể làm gì cơ chứ!" mọi thứ diễn ra theo trình tự của nó, gã ta với thân hình ục ịch của mình tiến tới trước mắt Takemichi, giơ tay đấm văng câu ra sau. Và kể từ lúc đó thứ này xuất hiện...tiếp theo là những hình ảnh quá khứ lúc còn nhỏ, từng trận đánh bán sống bán chết không hồi kết. Bao nhiêu lần bị rượt đánh, làm vật gán nợ, tất cả chúng đều là những thứ ký ức mà cậu không bao giờ muốn nhìn thấy lại.

" Có thể mày không bao giờ nhận ra, tao đã bên mày từ lúc bé rồi!"

" Tao là những ý thức tiêu cực của mày, là sức mạnh để bảo vệ mày, Hanagaki mày không thấy sao, không có tao thì mày đã chết rất nhiều lần rồi!" vòng tay ôm Takemichi từ phía sau, đặt cằm lên vai cậu mà thủ thỉ thân thiết.

" Mày luôn từ chối sự giúp đỡ của tao." rầm rì, giọng nói pha lẫn sự buồn rầu, mà cũng có thể tất cả chỉ là giả tạo nhằm đổi lấy sự đồng cảm. Vì trong những lời lẽ thốt ra từ cái miệng đó đều lạnh tanh không chút hơi ấm. Ngay cả khuôn mặt thì đơ cứng nhưng xác chết.

Chiếu lại những khung cảnh bao lần cậu được trao cơ hội để giết lấy người đàn ông kia, cứu lấy người mẹ tội nghiệp của mình, nhưng đó là bấy nhiêu lần đều thất bại ở bước cuối cùng...nhuốm máu ông ta.

Takemichi thở dồn dập run rẩy bần bật, nước mắt tuôn trào không kiểm soát được, cậu có thể thấy nó, ánh mắt của người phụ nữ quay ra nhìn thẳng vào Takemichi, bà ấy gào lên thương tâm.

" Cứu mẹ, tại sao con lại không cứu mẹ, Michi...đau lắm..hực..aghh" Bà ấy gào lên khi sợi dây nịt không ngừng giáng xuống cơ thể gầy gò đó.

" DỪNG LẠI THẰNG CHẾT TIỆT!" khóe mắt bật cả máu, Takemichi gào lên, cố rướn người mặc kệ trầy xước.

Thứ dị vật mỉm cười, những xúc tu rút lại, Takemichi không còn ai kiềm hãm thì bật ra như tên bắn lao tới bóng người đàn ông, xô ngã ông ta mà không ngừng đánh xuống, cậu như con thú hoang mất hết lý trí mà hạ tay. Ông ta rên la không ngừng chửi mắng, không ngừng kêu sẽ giết họ.

giết giết giết giết giết giết giếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiết giếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiết

" Đúng vậy! chỉ cần giết ông ta, sẽ chẳng ai làm đau mày và mẹ nữa." dấm dúi vào tay cậu con dao, rồi cầm lấy tay cậu nhẹ nhàng hướng dẫn, chĩa mũi vào tim người đàn ông. " Làm đi."

Takemichi siết chặt cán, con dao run lẩy bẩy, bên dưới người đàn ông mới nãy còn chửi rất hăng nay giờ đã quay ra cầu xin cậu, hắn ta liên tục hứa sẽ thay đổi, sẽ không đánh họ nữa, bọn họ sẽ trở thành một gia đình, một gia đình thực sự.

Mắt thấy người kia mềm yếu, Nó lắc đầu cúi người xoay đầu cậu về phía bà mẹ, cả thân xác giờ tàn dại, không có nơi nào trên cơ thể là có miếng da lành lặn, sẹo...vết bầm tím...vết tàn thuốc...bả ta thoi thóp trên nền đất, hướng về Takemichi mấp máy lời kêu cứu.

Lời hứa có tác dụng gì? khi mà tất cả chẳng bao giờ là hiện thực, cái gia đình ấm áp hạnh phúc chó má đó sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực. Takemichi nắm chặt con dao, rồi ấn nó xuống ngực người đàn ông, chậm rãi từng chút một, ông ta gào lên đầy đau đớn, chân không ngừng giãy dụa đạp lên xuống, hai mắt trợn ngược co giật rồi tắt lịm đi khi cả con dao lút cán.

Thứ dị vậy cười tận mang tai, không ngừng khen thưởng. "Đáng lý mày nên làm nó sớm hơn."

Takemichi gục xuống bả vai cậu run lên từng cơn, những tiếng thút thít thoát ra. Nó nói đúng, nếu cậu làm điều này sớm hơn, thì mọi thứ sẽ khác. Đáng lý mình nên chết đi thì hơn.

lau đi dòng lệ nóng hỏi của người kia, nhẹ giọng giỗ dành " Nhưng không sao, không sao đâu, bây giờ đã có tao ở đây! Mày vẫn sẽ là mày nhưng mỗi khi cảm thấy không chịu được nữa, tao sẽ giúp mày, tao sẽ bảo vệ mày nhưng những gì chúng ta từng làm!"

" Sau tất cả, chỉ có tao là đứng bên cạnh mày thôi! Hanagaki Takemichi"

" Và giờ mày thì chỉ có tao làm chỗ dựa."

ôm Takemichi chặt vào lòng như muốn khẳm cậu vào bản thân, thân thể chia tách làm hai nửa từ trong những cái xúc tu vươn cái vòi mình ra từ từ chậm rãi lợi dụng sự đau buồn đang dằn xé cậu mà chậm rãi nuốt chửng Takemichi vào trong.

Hòa vào với tao.

Hãy để tao bảo vệ linh hồn bé bỏng này.

Phó mặc cuộc sống này cho tao.

Chúng ta là một. 

---------------------------------------

Ở chap trước khi mà Take giết số 12 có phân đoạn khóc thì đơn giản là Take chưa bao giờ muốn giết số 12, cái cậu làm là cố vô hiệu hóa hắn ta lại. Đâm vào đột sống cổ là với ý định làm liệt toàn thân số 12 vì nếu như muốn giết thì ở khoảng cách đó thừa sức đâm vào cổ họng của số 12.

Nhưng khi thấy bản thân phải giết người, và thấy dù khi chết số 12 còn đó khát vọng sống còn cao hơn mình thì Take mới thấy có lỗi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net