15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Rindou, chỉnh lại tác phong của mình đi" Ran thong thả uống ngụm trà, khéo léo nhắc nhở cậu em đang làm cái mặt nhăn nhó bực bội. Có cái gì cứ hiện hết lên trên mặt kiểu này, có ngày cũng sẽ bị nó hại chết thôi mất. Thằng nhóc chưa bao giờ khiến anh ngừng lo lắng cho nó.

" Khốn kiếp! lũ đó cố tình tới trễ." Rindou cau mày bực bội nhìn thời gian, họ đã chờ tận 2 tiếng mà vẫn chưa thấy bọn kia tới, cái này có khác gì cố tình dằn mặt đâu.

Ran cười mỉm châm cho mình ly trà khác, ôn tồn nhắc nhở " Lát nữa có xảy ra cái gì thì nhịn lại, vụ này không thành công thì chúng ta cũng không yên với ở trên đâu, nghe rõ không?" Ran nghiêm khắc nhấn mạnh nhìn Rindou, hắn không mong sẽ có bất kỳ trường hợp ngoài ý muốn nào, họ cần sự hợp tác này để bánh trướng tên tuổi Phạm Thiên ra các nhà khác.

" Em biết rồi."

Cánh cửa được mở ra, người phụ nữ kimono trịnh trọng quỳ bên hông cửa thông báo người đã đến. Theo sau là nhóm người vệ sĩ hùng hậu thị uy bước vào. Chỉ cần nhìn qua là biết ai là trung tâm, ông ta trong bộ cánh lòe loẹt không hợp với tuổi bản thân nghênh ngang đi vào trong dù rằng bản thân là người tới trễ nhưng trông hắn ta kìa, vẫn nhởn nhơ cười nói xin lỗi hai người họ vì đã đến trễ với lý do kẹt xe.

Hai người cũng chỉ giả lã mà hùa theo, mẹ kiếp kẹt xe cơ đấy! có chỗ đéo mà kẹt xe vào lúc 9 giờ tối.

Ran giới thiệu bản thân và em trai tới người trước mặt nhưng lão ta chả thèm để tâm những gì anh nói, thứ duy nhất hắn để ý là con đào mọng nước đang ngồi trên đùi, cả hai cứ cười nói vui vẻ hoàn toàn không thèm để ý tới họ.

" Hahaha xin lỗi! tôi nghe không rõ, Cậu là Haitani Ran đúng không?" Hắn ta cười lớn bóp mông người phụ nữ trong lòng tạo ra mấy tiếng rên nũng nịu.

" Tôi có nghe về danh tiếng anh em Haitani ở quận Roppongi, đúng là tuổi trẻ bây giờ giỏi thật, chẳng mấy chốc sẽ thay thế lũ người già như chúng ta thôi! hahahaha"

" Ngài quá lời rồi, chúng tôi cần học hỏi từ các lão làng như ngài nhiều!"

Lão ta cười lớn thích thú trước lời khen của Ran, cô đào trong lòng lão mấy lúc đều sẽ trộm liếc nhìn anh mà đá mắt.

" Mà thật bất ngờ, cô em này cũng tên là Ran này!" vừa nói rồi nâng mặt con ả lên hướng về hai anh em. Hắn ta châm chọc nhìn người đối diện chờ xem thằng nhóc trước mặt này sẽ biểu lộ cảm xúc thế nào.

" Đây là cái tên không hiếm mà!" Ran cười mỉm điềm đạm trả lời, anh đứng dậy mời người trước mặt rượu nhưng hắn chỉ liếc một cái rồi coi như không thấy, để Ran phải giơ ly rượu mời trong không trung, bầu không khí bỗng chốc có phần lúng túng, Ran đành cười gượng bảo tự phạt mình một ly, uống cạn thứ đắng chát cay nồng xuống cuống họng.

" Ngài Himawari, tôi thay mặt Phạm Thiên đến đây với thiện ý là muốn hợp tác..."

" Nào, nào không cần phải gấp như vậy, đồ ăn ở đây ngon lắm đấy." Không cho Rindou hoàn thành hết câu nói, hắn ta đá ngay sang câu chuyện khác.

Và thế Haitanis đã ngồi ăn và chờ đợi cơ hội tìm cách để bắt chuyện với tên Himawari này, nhưng lão chỉ đang đùa giỡn với họ, hắn ta hết uống rượu rồi lèm bèm nói về những câu chuyện trên trời dưới đất hoặc sẽ quay ra chơi đùa với cô ả đào của mình. Không hề có cái ý định sẽ nói chuyện về làm ăn.

" Ngài Himawari, ngài biết chúng tôi đến đây vì mục đích gì phải không?" Rindou mở lời vào thẳng vấn đề, gã hết kiên nhẫn rồi.

Hắn ta hôn lên cô đào trong tay, hưởng thức món ăn trước mắt không nhanh không chậm giọng buồn rầu bất đắc dĩ nói với tên thuộc hạ thân tín phía sau.

" haizz, lũ hậu bối bây giờ thật chẳng biết tôn trọng đàn anh của chúng. Khi đàn anh đang ăn mà còn dám chen mồm vào! "

" Himawari-san, xin lỗi vì lời lẽ thiếu tôn trọng của em trai của tôi. Nhưng nó nói đúng đấy, cứ ngồi thế này thì tốn thời gian cho cả hai quá, ngài không thấy sao." Ran hạ đũa, lấy khăn tay mà chùi miệng từ tốn nói.

Hắn ta nhướn mi, nghênh mặt nhìn thằng oắt con lớn tuổi hơn đứa ngồi cạnh bằng nửa con mắt " Được! tao cho chúng mày biết câu trả lời."

Hắn ta gõ lên ly, tên thuộc hạ kề cạnh biết ý mà rót rượu vào 1/3 cốc đưa qua cho Ran, anh mỉm cười nhấc tay định uống thì hắn ta nói lớn bảo khoang hãy uống vì vẫn còn thiếu một thứ trong đó.

Lão ta ngồi dậy chồm qua phía bên ly rượu mà nhổ nước bọt vào cái ly ngay trên tay Ran.

" Thằng kh-" Rindou bật người dậy, gầm lên phẫn nộ, sẵn sàng lao thẳng vào người bên kia bàn nhưng Ran đã nhanh lẹ chắn ngang người Rindou phát điên, khi thấy đám vệ sĩ của lão nhanh tay bỏ tay vào túi trong áo sẵn sàng nã hết băng vào mặt em trai anh nếu nó tiến tới gần lão.

" shhh- nghe lời anh trai mày đi." Hắn ta nghênh ngang, ngồi xuống lại chỗ cũ cười trêu tức khi thấy được dáng vẻ thất thố từ đứa nhỏ hơn.

" Nghe này lũ ranh, từ đầu tao đến đây để có thể nhìn mặt chúng mày ra sao, mà dám tới đây đòi ra điều kiện với tao. " vừa nói lão thở dài nhún vai. " Mà hóa ra chỉ có vậy, mày và cái băng hôi sữa chúng mày đừng hòng đặt bất kỳ cái chân nào vào vị trí nhà. Thứ chúng mày mà đòi làm Yakuza à, lúc bọn tao nằm quyền cái Tokyo này thì lũ chúng mày còn đang tập đái bằng bô đấy!"

" Đừng tưởng mới bán được vài gói thuốc, vài khẩu súng là tự xưng là Yakuza, đòi có vị trí. Đừng chọc tao cười, làm người thì nên khiêm tốn lại đi lũ hôi sữa!"

Hắn ta đứng dậy, chỉnh lại áo bản thân đi tới chỗ ngồi của Ran, đặt tay lên vai anh mà đè xuống uy hiếp.

" Còn để tao thấy chúng mày lần tới, thì chuẩn bị di chúc đi!" xong còn không ngừng hạ nhục Ran bằng cách vỗ vào gáy anh vào cái thể hiện cái quyền lực của mình rồi mới cười lớn tay vòng qua eo của cô đào kiêu ngạo mà rời đi.

Và chỉ khi bóng của lão khuất khỏi cánh cửa, thì sắc mặt của Ran ngay tức thay đổi, nét cười trên môi biến mất, lông mày anh nhíu lại đầy tức giận, vẫy tay cho đàn em đứng ra ngoài canh chừng, tay lấy điện thông báo cho bên kia.

Rindou thì bộc phát cơn giận của mình, gã ném cái cốc mà lão ta nhổ nước bọt vào tường tạo ra tiếng vỡ vụn. Tĩnh mạch trên trán hiện lên, hai tay nắm chặt lại, răng gã nghiến lại, thằng khốn đó xúc phạm anh gã, và Rindou ghét bất cứ ai dám xúc phạm tới anh trai gã.

Đầu dây bên kia nghe được báo cáo im lặng hồi lâu, rồi thông báo áp dụng kế hoạch hai và sẽ gửi thêm người qua.

Ran day lấy sóng mũi mình mà không biết rằng tay mình đã siết điện thoại chặt tới nổi nó nứt cả màn hình và cũng không khác gì em trai, anh đang phát điên lên vì bản thân bị sỉ nhục thẳng mặt nhưng cũng phải gằn lại nuốt nó xuống. Sự nhục nhã này, anh sẽ trả lại đủ cho thằng khốn đó.

" Dành sức đi, vài ngày nữa mày sẽ được thỏa sức mà tung hoành!"

" Em sẽ bẻ cánh tay của lão khốn đó."

" Anh tự hỏi nếu lão thấy gia đình của mình bị rút máu chết trước mắt sẽ ra sao!" Ran bỗng nảy ra ý tưởng này khi thấy cây bút trên bàn, nó làm anh có cảm giác mình đã quên thứ gì đó.

Công việc ngập đầu ngập cổ, khiến Ran thậm chí còn không thời gian xả hơi cho riêng mình, minh chứng là anh không còn nhớ lần cuối bản thân tới quán Bar là lúc nào, có phải là hai tháng trước không?

Phạm Thiên muốn tăng sức ảnh hưởng của mình ra khắp Tokyo, nhưng lũ già đầu từ những băng đảng lâu đời thì không muốn có bất kỳ cái nĩa nào lấy đi miếng bánh nhỏ bé Tokyo nữa. Chúng không hoặc sẽ nằm phe trung lập để theo dõi tình hình bước tiến của Phạm Thiên, băng đảng chỉ mới hình thành từ nhóm đua xe cách đây vài năm, bắt đầu lớn mạnh từ 3 năm trở lại đây.

Bọn họ được giao nhiệm vụ là phải kết nối với 1 trong 4 băng đảng lâu đời để có thể lan tỏa sức ảnh hưởng của mình lên giới Yakuza, nhưng có vẻ như mềm mỏng không phải là cách mà chúng muốn, Ran đã vẽ ra rất nhiều kịch bản cho cuộc lật đổ này, có thể họ sẽ thắng hoặc có lẽ là sẽ thua và bị nuốt trọn lại, có thể họ sẽ chết nhưng cho dù ở kịch bản nào chúng đều thực sự thú vị.

Kakuchou và Takeomi thì lo về những băng phái trung lập, để chắc chắn sẽ không có bất kỳ hành động tiếp tay nào xảy ra làm đảo lộn tình thế. Và ở kịch bản tốt nhất Phạm Thiên sẽ trở thành nhà mới, một làn sóng mới trong giới Yakuza.

Ran tiếp nhận điếu thuốc từ Rindou, khẽ nói cảm ơn. Rít một hơi sâu và để cho làn khói lan tỏa sưởi ấm cho cánh phổi.

Sau vụ này họ cần một kỳ nghỉ dài hạn. 

 ---------------------------------------------
Tôi có sự thiên vị nhất định cho Rindou.

Take và Haitanis sắp được gặp nhau sau vài tháng cách xa rồi!

( Haitanis quá bận bộn với những dự án mới của băng đảng và gần như hoàn toàn quên bẫng đi Take, mà Take sau khi hoàn toàn hồi phục thì được chiêu mộ thẳng vào Phạm Thiên dưới sự sắp xếp từ trước của cặp anh em kia.)

Khá suy nghĩ nên cho các cậu bé gặp nhau trong tình huống nào! kkkkkkkkkkkkk 
















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net