17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Takemichi hoàn toàn có nghe thấy tim mình đang đập liên hoàn như muốn văng khỏi lồng ngực. Môi cậu lắp bấp, đầy sự bất ngờ nhìn họ.

" Trông mày...có vẻ bạo hơn rồi nhỉ!" Khóe môi gã cong lên, hưng phấn nhìn cậu nhóc còn đang bỡ ngỡ. Đôi mắt xanh dương mở to đầy bất ngờ, rồi cố gắng không ngừng rụt tay lại muốn thoát khỏi ma trảo của gã.

Chàng trai thấp con nhất trong số tất cả mọi kẻ có mặt ở đây đang cố loay hoay muốn rút cánh tay ra khỏi Rindou, nhưng gã lại cố ý siết chặt lại, nên thế dù Takemichi có làm cách nào cũng không rút ra được. Nhìn cậu ta giờ trong như chuột con đang cố thoát khỏi bẫy chuột, có lăn lộn chít chít thế nào thì vẫn bị dính chặt lại ở bẫy.

" Mày đang làm đau cậu ta đó Rindou!" Ran từ sau lưng tay trái khoác lên vai Rindou chì xuống, còn tay phải thì vươn ra chạm lên tóc của Takemichi mà vò rối, cũng có chút da chút thịt rồi.

Takemichi ngước mắt bối rối nhìn bọn họ, không biết mở miệng thế nào? mà cứ giằng co thế này thì có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn cậu kìa, Takemichi cảm nhận được ánh mắt soi xét từ đàn anh đang ghim lên người mình.

" L-lâu rồi không gặp hai người!" Cậu nhỏ giọng lên tiếng.

Takemichi mở to mắt, liếc ra sau, cậu xoay cổ tay bám chặt lấy cánh tay Rindou, kéo gã sát về phía mình, động tác bất ngờ đó khiến Ran đang chống lên vai của gã cũng theo quán tính chúi theo Rindou. Takemichi tay phải cầm búa vung tay mạnh quật ra đằng sau, đầu búa va chạm với mũi người phía sau tạo ra âm thanh rắc đủ to để những kẻ ở gần có thể nghe được. Người nọ ngã vật ra sau, hai tay ôm lấy chính giữa mặt lăn lộn đau đớn mà gào thét thất thanh.

Trong khi những kẻ ở gần đó đang xem và tất cả họ đều ngạc nhiên vì sự việc xảy ra quá nhanh.

Rindou thú thật là gã không kịp phản ứng pha lao đến của kẻ kia do mãi chú ý tới Takemichi, nhưng càng bất ngờ hơn khi thấy thái độ bảo vệ của thằng này lên mình, Rindou có thể cảm nhận được bàn tay của thằng nhóc đang để ở eo mình siết nhẹ lại, làm gã sững người một thoáng, trong lòng dâng lên cái cảm giác khó tả.

Mà Ran thì không được may như vậy, em trai hắn còn đang người ta ôm eo đỡ đần,chứ còn hắn thì ngã hụt chân chổng vó bên cạnh, may ra không té chứ không thì đéo biết lỗ nào mà dấu mặt đi với đám thuộc hạ. Ran nhanh lẹ đứng thẳng người, chỉnh lại vạt áo, mắt liếc xéo về đám cấp dưới coi có ai thấy được cảnh mất mặt của bản thân không.

Lũ bên dưới coi như cũng biết điều mà đồng loạt quay đầu đi, nói chung là giả bộ như mình bị mù rồi.

Rindou rối rắm nhìn cậu không rời.

Takemichi đầu không hề chú ý đến hai người cạnh bên , cậu trợn mắt đầy sát khí nhìn về kẻ ở dưới đất đang lăn lộn với cái mũi đầy máu. Những kẻ thuộc phe Himawari la lớn, đồng lòng hướng về chỗ hai kẻ cầm đầu chỗ này mà lao tới. Takemichi thả lỏng eo Rindou ra thay vào đó thô bạo đẩy gã ra phía sau về cho Ran. Ngón tay linh hoạt lần nữa xoay cán búa rồi dùng phần mỏ chim mổ thẳng vào đầu những kẻ có ý định tiến tới gần cậu.

Phải nói rằng Takemichi ra tay rất độc ác, đều nhắm vào tử huyệt của người khác mà hạ xuống. Cậu biết rằng thể hình của mình thấp bé và nhỏ con hơn so với tất cả những kẻ làm nghề này, thì bù lại cậu càng phải ra tay tàn độc hơn tất cả so với những kẻ khác.

Máu những kẻ xấu số bắn văng vương vãi lên mặt cậu, dưới chân thì ngổn ngang xác của những kẻ muốn tới giết Haitani. Chúng chia làm hai hướng một bên là lao tới phía Takemichi phía còn lại thì lao về giải thoát cho ông chủ của chúng.

Giết...giết chết tất cả đi.

Con ngươi hằn lên sự quá khích, trong đầu chỉ còn là những lời cổ vũ hóa kiếp cho lũ trước mặt.

Cậu không giết người, mà chỉ đang làm đúng nhiệm vụ của mình thôi đúng không?

"aghhhh...giết thằng lùn trước!" Một trong số chúng la lên khi phát hiện ra chỉ có duy nhất Takemichi đang bảo vệ kẻ cầm quyền, chúng vốn sẽ dùng số lượng áp đảo để hạ gục thằng lùn này, một trong năm kẻ vung chém cắt ngang cơ thể Takemichi nhưng cậu chuyển mình né kịp thứ sắt nhọn, mũi dao lướt ngang bộ quần áo chia cắt nó ra làm hai nửa, vết cắt lướt ngang cơ bụng.

Takemichi ngứa tay xoay xoay cán búa, dự định lao lên một lần nữa. Lúc bây giờ, cậu vốn chả còn để tâm tới việc bảo vệ nữa rồi, thứ còn lại ngự trị trong tâm trí là sự hưng phấn khát máu tới lạ thường.

Ngay lúc định lao lên thì có lực tác động mạnh kéo cậu giật lùi về vòng tay của ai đó, mùi hương nam tính quẩn quanh. Người kia khóa chặt Takemichi trong vòng tay, rút súng ra mà bóp cò.

Âm thanh khai hỏa từ họng súng đánh tan cục diện trận hỗn loạn.

Súng là một món vũ khí nhạy cảm ở Nhật Bản, Với những kẻ không biết thì ai cũng cho rằng chỉ cần là Yakuza thì sẽ có súng giắt bên hông. Nhưng thực tế thì phũ phàng, Yakuza có nếp kỷ luật cực kì kỷ cương , chỉ có những vị trí cấp cao hoặc tham gia vào những nhiệm vụ cần phải có súng thì bọn hắn mới được phân phát sử dụng. Còn lại hầu như tất cả sẽ sử dụng những món vũ khí lạnh mà giết nhau.

Việc Rindou khai hỏa đã ấn định cuộc chiến này chấm dứt, gã không ngại bắn thêm hai ba phát lên những kẻ còn đang ương bướng còn dự tính tiến lên.

" Chúng mày còn đơ ra làm gì! dọn sạch tất cả!"

Gã nói to rồi mặc kệ tất cả lôi kéo Takemichi xệch xệch ra ngoài, Ran kế cạnh khoanh tay thì thầm với thuộc hạ một vài căn dặn rồi đi theo ra xe đã chờ sẵn, bọn hắn đã bỏ quá nhiều thời gian ở đây rồi.

Takemichi khép nép ngồi kẹp giữa hai người mang sắc tím, không ai nói với ai câu gì, không khí trong xe túng quẫn tới ngại ngùng. Cậu ngượng ngùng không biết phải làm gì, quay ngó nghiêng thì không dám nên chỉ đành cúi mặt chơi với ngón tay cho vơi đi sự rối não.

Takemichi không hề biết điểm đến là ở đâu, hai người này thì lại chẳng nói gì, họ chỉ lôi cậu lên rồi mặc kệ Takemichi với những dấu chấm hỏi to đùng. Cậu nghĩ ngợi vài thứ rồi là người đầu tiên đánh tan sự im lặng.

Takemichi hằn giọng ưm một tiếng rồi nói lời cảm ơn (từ duy nhất là cậu nghĩ tới khi gặp hai người này!) tới hai đối tượng cạnh bên. Bọn họ nhướn mày liếc qua, Ran cong vành môi quàng tay qua người chàng trai, hắn bảo nếu muốn nói lời cảm ơn thì dùng hành động sẽ thực tế hơn đấy.

Takemichi tự nhiên lại nhớ về những thứ mà mình từng coi trên mạng, những hình ảnh nhạy cảm về hai đứa con trai tự nhiên nhảy phốc ra, khiến mặt cậu đỏ bừng lên, miệng run run lắp bắp mấy từ không rõ nghĩa.

Nhìn thấy được biểu hiện của chàng trai khiến Ran cười lớn, hắn ghé vào tai cậu đầy gợi tình bảo có phải cậu đang nghĩ đến mấy thứ dâm dục không?!

Bị nói trúng tim đen, Mặt Takemichi càng đỏ gắt lên như thể đang say sỉn mặc dù đã ngay tức khắc phản pháo nhưng nó chỉ càng làm cho điều hắn vừa nói là đúng hơn. Rindou ngồi cạnh mặt không cảm xúc nhưng vai gã run lên, môi mím lại chứ không như Ran mà cười thẳng vào mặt Takemichi.

Hắn chùi đi vài giọt nước chắn ngay mắt, bàn tay lớn vò lên mái đầu tổ quạ của chàng trai mà nói " Giờ nhóc mày sẽ là người của tụi tao, người duy nhất mà mày sẽ hướng tới là tụi tao. Rõ chưa!"

Takemichi gật đầu, trả nợ ân tình. Cậu hiểu điều đó!

" Vậy trước tiên thì phải kiểm tra đã!"

............

Đồng tử Takemichi giãn to hết cỡ khi nhìn người phụ nữ đang cầu xin dưới đất, tay nắm chặt rìu không cách nào hạ xuống được. Tiếng khóc và tiếng cầu xin người phụ nữ dần nhỏ đi chỉ còn những âm thanh rè rè ù ù.

Takemichi ngước lên nhìn thấy Hắn thông qua tấm kính, hắn ta ngồi bình thản ngồi trên ghế kê cạnh là một người đàn ông bị trói chặt không ngừng hướng về phía người phụ nữ là gào thét.

Người phụ nữ đó khóc lóc, miệng liên tục cầu xin, cô ta không ngừng di chuyển cơ thể bò cách xa khỏi Takemichi ra cho dù cả hai chân đều đã bị đập gãy nát.

Takemichi có thể nghe được giọng của hắn ta thông qua tai nghe, những mệnh lệnh được đưa ra kết liễu người kia nhưng đều bị cậu phớt lờ. Takemichi chỉ là không thể ra tay được, cậu...vốn không bao giờ giết phụ nữ.

Takemichi cố tìm một lối thoát cho mình, cậu nhìn qua hắn, người đàn ông thanh lịch ngồi trên ghế gỗ, mắt hai người chạm nhau, hắn nhấp môi. Âm thanh được truyền tới tai nghe.

" Mày định khiến cho tao thất vọng bằng cách này à?!"

Takemichi khựng lại, âm thanh trong tai nghe lại truyền tới.

" Đó là cách mày trả ơn người duy nhất tin tưởng và đứng về phía mày phải không?"

Cậu hít sâu áp chế sự lo lắng trong lòng, những gì hắn nói, chúng khiến cậu cảm thấy thật áp lực và đầy tệ hại. Mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt thay nhau túa ra, ướt đẫm cả mảng lưng. Takemichi rời mắt khỏi hắn ta, quay nhìn lại người phụ nữ đã bò được tới cửa mà không ngừng vặn lấy tay nắm.

" Nếu những kẻ ám sát chúng tao là nữ thì mày sẽ chỉ đứng đó rồi thôi Hả?"

Ran quát to, âm thanh vang dội đánh úp vào màng nhĩ khiến cậu giật mình, hắn ta nhìn cậu thất vọng, nó khiến cậu cảm thấy khổ sở. Takemichi cụp mắt, đáy mắt bị những mảng tối xâm chiếm, cậu phải làm điều này để, nếu không cậu sẽ chẳng còn ai cạnh bên nữa, sẽ chẳng còn ai để níu giữ nữa. Takemichi nhìn qua người đàn ông đó lần cuối trước khi đi tới chỗ người phụ nữ.

Xin lỗi!

Cây rìu được nâng lên cao qua khỏi đầu. Người phụ nữ gào lên cầu xin, bấu víu lấy ống quần cậu như phương pháp cuối cùng.

Cậu hít ngụm khí lớn, lồng ngực căng phồng ra, nén chặt nó vào bụng. Tay nắm chặt lấy cán rìu.

Xin lỗi.

PHẬP

Dòng chất lỏng màu vang đỏ văng tứ tung, dính cả lên áo và mặt cậu.

Takemichi mím môi, mắt nhíu lại đầy tội lỗi. Tai nghe truyền tới những lời khen ngợi.

" hguffuuu...."

Lưỡi rìu được hạ xuống, điểm đáp là chính giữa mặt, đầu cô ta bị toét ra làm hai nửa. Tuy nhiên các cơ thần kinh vẫn còn hoạt động, não trong vài giây vẫn còn giật các mô của nó. Cô ta ú ớ những câu vô nghĩa trước khi tắt thở. Người đàn ông bị trói bên ngoài đang gào thét đầy phẫn uất, liên tục chửi rủa người ngồi cạnh bằng những ngôn từ tệ hại nhất có thể. Nhưng nó chẳng khiến hắn ta tức giận mà ngược lại, mắt hắn chỉ luôn dõi theo chàng trai bên trong lồng kính, hắn có thể quan sát thấy tất cả những cử động trên khuôn đó.

Tội lỗi, hoảng loạn, chồng chất đan chéo lẫn nhau.

Ôi thật là một chàng trai tuyệt vời. Ran nhoẻn miệng kéo dãn về hai bên mang tai, tay giơ lên bao bọc hình dáng cậu trong lòng bàn tay. Thứ này, sẽ VÀ LUÔN thuộc về hắn.

Thành thực xin lỗi.

Đó là lỗi của mày!!

Là lỗi của tôi!!!

Vì một điều gì nhưng mắt cô ta đang nhìn vào Takemichi, cô ta nhìn cậu đầy oán hận,...như nhìn một kẻ giết người. Dù hoàn toàn cô ả đã chết, nhưng ánh mắt đó vẫn rất người. Không cam lòng, hận thù ghim lên Takemichi. 

Hơi thở của cậu loạn nhịp, các cơn hoảng loạn kéo tới và bỗng xen lẫn trong đó một suy nghĩ chợt lóe lên.

Liệu đây mẹ cậu có từng nhìn kẻ giết mình như thế không?

...

Takemichi nhớ mình đã lao ra khỏi căn phòng đó để tìm một nhà vệ sinh gần nhất để có thể nôn hết tất cả mọi thứ trong ra.

Tất cả những điều đang làm cho bao tử cậu phải cồn cào đến phát đau đớn.

Mày cũng sẽ giống như hắn ta. Như kẻ đã giết mẹ mày.

Câm đi.

Đến cuối cùng mày cũng chẳng hơn ai.

Thằng giết người.

MẸ NÓ CÂM ĐI.

Hãy để tao yên đi.

Cậu gục xuống nền nhà vệ sinh ẩm ướt, co người lại ôm lấy bản thân như một bào thai. Takemichi khóc, chàng trai ấy chỉ nằm đó, nước mắt chảy xuôi xuống hai bên má, như con thú nhỏ đang bị thương.

Không biết trải qua bao lâu, tiếng giày cộp cộp chậm rãi bước vào, nó dừng trước Takemichi một hồi quan sát. Người đó cúi người nhẹ nhàng ôm Takemichi vào lòng bế lên.

Lòng ngực người đó rất rộng lớn, truyền tới nhiệt độ ấm áp đầy vững chãi. Trong vô thức Takemichi nhích sát lại gần tới hơi ấm đó, thút thít mà lịm đi.

Rindou nhìn cậu, thằng nhóc nhẹ tới không ngờ. Gã đi ra khỏi nhà vệ sinh, mà bên ngoài anh trai đã đợi gã, tên đầu sỏ đó còn chưng vẻ mặt đáng đánh cười tiến tới quệt đi nước còn đọng trên gò má cậu.

Rindou tặc lưỡi, mắng hắn làm quá.

Ran chỉ nhún vai, bảo gã còn non lắm. Nếu muốn cậu ta hoàn toàn dựa vào, thì phải phá tan cái tâm trí đó. Nếu không, sẽ có một ngày chúng ta mới sẽ là kẻ hối hận vì đã không làm điều này sớm hơn.

Rindou chỉ không nói gì mà hừ một cái. Ôm chặt chàng trai gần với mình hơn.



----------------------------

Ban đầu tôi còn định là viết cảnh tra tấn về Himawari nhưng khi viết xong lại cảm thấy nó chẳng giúp ít đéo gì cho cốt truyện. Lmao!

Chúc mọi người ăn tết dương lịch vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net