5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Con đĩ kia, mày để tiền ở đâu??" 

" Tao phải gỡ lại, mau lên...MAU LÊN đưa đây cho tao !" 

Takemichi núp trong tủ quần áo nhìn mọi thứ diễn ra qua khe cửa,trên tay thì nắm chặt con dao, cậu có thể thấy cảnh hắn đánh đập mẹ rồi bới móc khắp nơi, còn bà ấy thì chỉ có thể co rúm lại một góc khóc lóc, cảnh này xảy ra thường xuyên tới mức có lẽ đến giờ cậu còn không còn sợ nữa rồi, trên tay siết chặt con dao nó như sợi dây cứu mạng. Nếu giết hắn mà chấm dứt cơn ác mộng này...cậu sẽ thay mẹ làm nó.

Takemichi có thể nghe được nhịp tim của mình đập rất nhanh, hai tay run bần bật, cậu đang sợ. Cậu thở từng hơi nặng nhọc, vào những phút giây quyết định cậu lại sợ hãi, nỗi sợ bao trùm khắp thân thể cậu, cây dao tưởng như nhẹ hìu thì giờ lại nặng cục tạ. 
  
" Agh...Thằng chết tiệt... mày dám đâm tao à!" Tiếc thay gã đã né được nó, con dao chỉ đâm sượt bụng gã. Hắn ta gào to, túm lấy cậu quăng vào tường, tiếp theo đó chỉ là những cú đấm đá như trời giáng xuống cơ thể gầy gò của cậu.

" Thằng chó đẻ, thằng làm con như mày dám đâm cha mình à, con đĩ đó dạy dỗ mày như thế sao." Gã rút thắt lưng từ quần ra, rồi liên tiếp là những cái quật xuống được vung xuống. Takemichi che đầu của mình lại, co ro người lại để giảm đi cái đau từ trận đánh, mẹ cậu thì vẫn như thế vẫn chỉ khóc lóc rồi liên tục bám chân gã cầu xin nhưng đòn roi chỉ có mạnh dần lên chứ không giảm xuống. Xen lẫn đòn đánh hạ xuống cậu vẫn có thể thấy rõ vẻ mặt khóc lóc bất lực cầu xin của bà ấy. 

Tại sao cứ phải khóc lóc như thế, nếu khóc lóc có thể giải quyết vấn đề thì mọi chuyện sẽ không như thế này. Cậu bấu chặt cánh tay, ngậm chặt miệng không phát ra tiếng rên nào, càng thế ông ta càng hăng máu, những cái vung ngày càng mạnh như phát tiết sự bực bội từ những trận bạc thua cháy túi.

Thật thảm hại.

Takemichi choàng tỉnh dậy giữa cơn mê, mặt cậu đã đẫm nước mắt từ lúc nào. Những tiếng mắng chửi vẫn luôn đeo bám tới tận giờ, như những con quỷ li tí bám chặt vào linh hồn cậu. Cho đến khi hoàn toàn tỉnh táo thì cậu mới chợt nhận ra là mình đang ở một nơi xa lạ, như một thói quen cậu nhanh chóng kiểm tra toàn bộ cơ thể xem có bị rạch đi chỗ nào không, may mắn là vẫn còn nguyên vẹn.

Ngồi ở không xa đó, Ran đang xử lí đống giấy tờ mà vẫn chưa biết Takemichi đã tỉnh dậy từ hồi nào, cậu dựa vào ghế mà lặng thing nhìn hắn làm việc, căn phòng ngập trong đống mùi ẩm mốc và khói thuốc hòa huyện vào nhau, nơi xa nhất bóng dáng hắn lấp ló dưới ánh đèn, không còn nụ cười giả tạo hay treo trên môi thì nhìn hắn trong nghiêm túc đến lạ thường. 

" Nhìn chằm chằm vào người khác là tật xấu đấy!" Hắn không ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt vẫn chăm chú vào mớ sổ sách từ mọi quán bar ở Roppongi dồn về cuối tháng. 

Cậu không trả lời hắn mà chỉ dời tầm nhìn của mình lên trần nhà, cái trần nhà xấu xí một cách nham nhở đầy ngứa mắt làm cho tâm trạng của cậu tệ hại đi, trong vòng hai ngày cậu trải qua đủ thứ khốn nạn: Bị bán cho bên buôn người, bj cho một thằng gay chết tiệt rồi suýt bị nó hiếp, bị đánh thuốc ngủ và đã có thể bị rạch nội tạng. 

" Đánh thuốc tôi thì chắc anh không chỉ định cho tôi nằm ngủ trên sofa vậy thôi hả?" Takemichi gác tay lên trán giọng đầy mệt mỏi, cả cơ thể không có tí sức lực nào. Ran ngẩng đầu lên sau câu nói móc của Takemichi, hắn dừng công việc hiện tại lại rồi lấy từ hộc tủ ra một tệp tài liệu.  

" Hanagaki Takemichi, 24 tuổi, mẹ là nội trợ, cha nghiện cờ bạc ma túy,hmmm một gia đình tệ điển hình ." giọng của Ran đầy giễu cợt, hắn rời khỏi chỗ ngồi của mình miệng phì phèo điếu thuốc trên tay thì cầm tệp mỏng tài liệu đáng thương, vì nói là tệp nhưng nó chỉ vỏn vẹn 2 tờ giấy mỏng dính.

" Mới 24 tuổi mà đã nợ tới bốn trăm ngàn yên lận à, cái này gọi là tuổi trẻ tài cao đúng không, cậu Takemichi!" 

" Không phải là nợ CỦA TÔI, mà là của ông già." Takemichi không chịu thua kém mà vặn ngược lời nói của Ran. Cơ mà hắn chả quan tâm, lời nói của cậu giống như cái đấm của trẻ sơ sinh vậy. 

" Điều đó cũng chẳng quan trọng đâu, cha làm thì con chịu thôi, cậu nghĩ nói mấy lời đó sẽ khiến lũ chủ nợ bỏ qua cho cậu mà tìm cha cậu đòi sao." Hắn ngồi xuống đối diện cậu, bắt chéo chân thổi ra hơi thuốc cháy khét. 

Takemichi nhấn lấy thái dương, đầu của cậu cứ ong ong từ nãy tới giờ, càng nói chuyện với tên này cậu càng thấy khó chịu, hắn cứ như con rắn đang nhìn chằm chằm vào miếng mồi ngon là cậu vậy. 

" Tôi được biết rằng em trai tôi đã cho cậu là một lời đề nghị đúng không?"

Takemichi bất động khi hắn nói đến từ em trai, vãi hóa ra hai tên này là anh em à!! cậu trợn mắt nhìn lại người trước mặt một cách kĩ càng, giờ nhìn kĩ thì hai tên này có nhiều đường nét giống nhau thật. Người cậu toát mồ hôi, liền nhớ lại cảnh bản thân đá vào hạ bộ của gã mà hai chân không tự chủ mà khép lại, đừng nói là anh trai báo thù cho em trai nha.

Nhìn thấy được phản ứng co rúm lại của cậu khiến cho hắn cảm thấy có cái gì đó thỏa mãn?? Ran theo thói quen chà xát hai ngón tay.

" Well, bây giờ tôi sẽ cho cậu một lời đề nghị mà cậu sẽ không thể từ chối, chúng bao gồm những đề nghị cũ mà cậu đã giao dịch với đứa em trai TỘI NGHIỆP BỊ ĐÁ VÀO HẠ BỘ của tôi, và mọi thứ sẽ được giao dịch trực tiếp, chúng ta sẽ kí vào một hợp đồng, tôi sẽ giải quyết tất cả vấn đề của cậu ngay khi đặt bút vào kí."  

" Này sao anh nhấn mạnh ở đoạn bị đá quá vậy." Này cậu đúng là có đá đấy, nhưng đó đá để bảo vệ sự trong trắng của bản thân mà, qua lời của hắn thành lỗi của cậu khi đá vào em trai hắn thế???

" Vậy hả!?" Ran làm bộ điệu bất ngờ như không hiểu tại sao từ đó bị nhấn mạnh.

Nhìn dáng vẻ giả nai của hắn, Takemichi cảm thấy ngứa mắt cực kì nhưng giờ bản thân đang ở thế bị động nên cũng không thể bật lại. 

" Thế thì cái thỏa thuận của em trai anh là trở thành NGƯỜI của gã ta, là theo nghĩa nào?? người theo thuộc hạ hay là cái đó." 

" Cả hai! " 

" Vậy thì không, xin lỗi tôi có lòng tự trọng của mình."  Takemichi không do dự mà từ chối, đừng hòng cậu phạm một sai lầm hai lần.

" Thôi nào, có thằng nào tự tin nói về lòng tự trọng của mình trong khi trước đó mới vừa BJ cho thằng đàn ông chứ." Ran nghe lời từ chối của cậu cứ như trò đùa vậy, lòng tự trọng..pft..vừa mới đi bú cho thằng em hắn xong ở đây nói về lòng tự trọng.

" Tôi biết anh đang nghĩ gì, và tôi đang hối hận về hành động đó đây! Vậy nên câu trả lời là không. Tôi thể đi được chưa, thưa Ngài tóc tím."  Takemichi bật người ra khỏi ghế đi ra cửa chính, tới đây là đủ rồi. Cậu đang cố gắng mong chờ cái đéo gì ở tụi này đây, mong rằng chúng sẽ giúp à, mà không lỗi không phải ở chúng mà là ở bản thân cậu mới đúng! Đitme Takemichi, mày ngu vừa thôi, thông cái não ra đi, chẳng rãnh mà giúp một thằng như mày đâu.

Khi mở cánh cửa duy nhất ở đây ra, cậu bị chặn lại bởi hai tên vệ sĩ. Chúng cao to gấp 3 lần cậu, đầu cạo trọc lóc trừng mắt đáng sợ nhìn cậu rồi nhìn về phía hắn ta đang ngồi. 

" Tên tôi là Ran, và yeah cậu có thể đi. Nếu suy nghĩ lại cứ gọi vào số trên danh thiếp." Hắn ngả đầu lưng ghế, cười trêu chọc Takemichi, tay ra hiệu cho đám vệ sĩ né ra. Lời nói của cậu chẳng khác gì câu chuyện cười vậy. Thế thì để xem nào, bao nhiêu lâu cậu sẽ quay lại đây, có khi tới lúc đó hắn nên thêm vài điều khoản không nhỉ! 

RENG RENG 

" Hiii Rindou, Rindou bé thế nào rồi. Nhìn em thế chắc là cậu bé đỡ hơn rồi nhỉ!" 

"..."

" Em ghét anh, anh trai!" Rindou đen mặt khi nghe Ran trêu chọc mình, ủa không nhắc về cậu em của gã có được không, nhắc lại thôi cũng đã thấy đau rồi.

" Mà thằng nhóc chết tiệt kia đâu rồi! em sẽ vặn gãy chân chó của nó."

" Đi rồi." 

" Đi cái gì cơ!! Em đã nói với anh là mang nó về cho em mà???" 

" Anh mày không thích phải ép buộc ai hết, để con mồi tự dâng hiến có phải ngon hơn không, mà bây giờ có mang về thì mày có ăn được nó đâu, chỉ có anh ăn được thôi nà." 

Rindou nhìn chằm chằm vào điện thoại, đây là anh trai của gã đúng không? có thằng anh trai nào cười lên nỗi đau của em mình một cách sung sướng như vậy không. 

______________________________

Móa có nhiều bạn có những cách đặt tên cho danh sách đọc cười đéo chịu được, bữa tôi coi dc quả tên danh sách cười xém chết

" Ờm nó không phải alltake nhưng có take là bot"    

Không biết có phải do tôi dị hay không nhưng coi mấy quả tên danh sách như thú vui riêng vậy. cười đéo chịu được.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net