6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời dần lột xác gạt bỏ đi lớp áo mùa hè nóng nực mà chuyển mình sang thu, những cơn mưa lất phất cũng dần xuất hiện. Takemichi ôm lấy bánh sinh nhật vào lòng mà chạy thật nhanh về nhà, cậu phải về trước 10 giờ để chuẩn bị sinh nhật cho mẹ. Chỉ là không hiểu sao trời chuyển biến ngày càng tệ đi, cơn mưa tưởng chừng như chỉ lất phất thì ngày càng nặng hạt khiến cho Takemichi không thể nào có thể cắm đầu chạy về được nữa, cậu sợ rằng nếu cứ chạy thì chiếc bánh sẽ tan nát trước khi nó có thể được cắm bất kì cái nến nào lên.

Nên Takemichi chỉ đành có thể co rút vào góc dưới hiên của một cửa hàng gần đó, cậu để chiếc bánh vào chỗ khô ráo nhất, đây là cái bánh mà cậu đã phải đi cắm mặt bóc vác hơn cả tháng mới có thể mua được cho sinh nhật của mẹ. Đây sẽ là sinh nhật vui vẻ và yên ổn nhất của họ sau khi chạy trốn khỏi ông ta. 

Cái ngày khi cậu về nhà sau khi ra khỏi quán Bar của tên Ran kìa, bà ấy cuối cùng đã có đủ cảm đảm để có thể nắm tay cậu chạy trốn khỏi hắn. Cả hai vớ nhanh lấy tất cả đồ có thể mà nhanh chóng trốn khỏi nhà trước khi tên nát rượu đó về, bọn họ đã có một khoản thời gian đầu chật vật vì không đủ tiền để thuê nổi một phòng trọ, nên chỉ đành có thể vào ở tiệm Net trong hơn 2 tháng đầu.

( Ở Nhật, có rất nhiều người không đủ điều kiện kinh tế để thuê nhà thì họ sẽ ra các tiệm net để ở vì tiền thuê ở trong tiệm Net giá rất rẻ mà còn đầy đủ tiện nghi, điều này rất được ưa chuộng ở Nhật.)

Họ của bây giờ đã có thể thuê được cái trọ nhỏ, mẹ thì làm nhân viên căn tin cho một trường trung học, còn Takemichi thì làm lao động tay chân, hai bàn tay của cậu đã không còn mềm mại như trước nữa, chúng giờ đầy những nốt chai lì, da thì chuyển màu sẫm do phải phơi nắng, tuy vậy nó làm cho cậu có cảm giác bản thân đã trưởng thành và đàn ông hẵn ra.

Cậu sốt ruột nhìn đồng hồ rồi lại nhìn bầu trời đỏ sẫm, mưa ngày càng lớn hơn đã vậy sấm còn đánh rầm rầm thiếu điều đánh cho Takemichi hồn lìa khỏi xác. Cậu cắn môi chửi thề, mưa lúc nào không mưa cứ canh ngày lúc gấp nhất thì mưa, tự nhẩm tính toán đường về nhà trong đầu, Takemichi hít một hơi sâu, dùng áo khoác phủ lên hộp bánh rồi dầm mưa cắm đầu chạy.

"..."

Từ bên kia đường, chiếc xe màu đen đã đỗ rất lâu chỉ cho đến khi thấy Takemichi chạy đi thì chiếc xe đó mới chậm rãi lăn bánh theo sau.
.
.
.
.
.

" Mẹ ơi, con về rồi!"

Cả người Takemichi ướt sũng từ đầu tới chân làm cậu trước khi mở cửa vào nhà còn phải cởi áo ra vắt cho ráo nước thì mới dám vào, ngay khi vừa vào cửa thì đã thấy giày của mẹ nằm ngay ở bậc thềm, buồn thật đấy! cậu đã định sẽ về sớm hơn để tạo sự bất ngờ cơ mà. Căn nhà im lặng tới lạ thường, nếu mà bình thường thì bà ấy sẽ trả lời lại rằng " chào mừng con đã về!". 

Không hiểu sao Takemichi có một dự cảm không lành, mọi thứ không diễn ra như thường ngày, căn nhà bình thường sẽ tràn ngập ánh sáng và ấm áp nay lại chỉ là không khí tĩnh lặng tới kì dị, xen lẫn là tiếng TV phát ra bản tin thời sự nói về những vụ án giết người xảy ra gần đây. Takemichi chậm chạp đi vào nhà, đặt cái bánh lên bàn ăn. Một lần nữa gọi mẹ, nhưng không có ai đáp lại.

Takemichi tiến tới phòng của mẹ mình, áp sát tai vào cửa, từ trong đó những tiếng gầm gừ rên rỉ nỉ non phát ra từ bên trong. Cậu luồn tay vào túi cầm chặt lấy con dao gập trong tay rồi cứ vậy đứng đó nghe những tiếng động trong phòng.

Nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa, bên trong tối đen như mực. Bóng người đang hì hục vận động trên người phụ nữ, kẻ đó không quan tâm có người phía sau mà vẫn tiếp tục đẩy hông liên tục trên người phụ nữ nằm dưới. Hắn ta rên rỉ, rồi cúi đầu hôn lên khuôn mặt của cô ta, gã liếm khắp mặt cô ta rầm rì khen gợi người dưới thân làm tốt lắm. Sau hơn chục cái đưa đẩy thì hắn ta ưỡn mông gào to rồi nằm sập xuống người phía dưới. 

" Nạn nhân là những người có giới tính nữ, họ bị rạch từ ngực tới bộ phận sinh dục và có dấu hiệu của việc bị xâm phạm tình dục. Theo bên phía cảnh sát, đặc điểm nhận dạng hung thủ là người đàn ông trung niên, cao khoảng 1m78, tạng người mập mạp, có thể bị mất ngón trỏ ở bàn tay trái. Nếu nhìn thấy người có đầy đủ đặc điểm nhận dạng xin hãy báo ngay cho cơ quan chức năng, số xxxxxxx..........."

Takemichi nặng nhọc thở gấp, cậu không tin được vào thứ trước mắt mình nữa. Dạ dày như sôi sục mà quặn lại, con dao trên tay đã nắm chặt tới mức bật cả máu, để rồi đến khi gã đàn ông hoàn toàn thõa mãn phóng thích thì mới quay mặt lại, từ đầu tới chân phía mặt trước đều là máu, gã nở nụ cười quỷ dị nhìn Takemichi.

Takemichi không biết mình đang làm gì nữa. Cậu không nghe được bất kì gì, âm thanh chỉ còn là những tiếng rè rè.

Chân cậu như có thứ gì kiềm lại, mắt cậu cứ chăm chăm về bóng người phụ nữ trên giường, những hồi ức cứ như đang tua chậm lại, từng chút một lướt qua cậu. 

" Michi, chúng ta bắt đầu cuộc sống mới nhé!"

" Tay con có sao không?"

" Mẹ xin lỗi nhé!"

" Michi của mẹ trưởng thành rồi nè!"
.
.
.

" Mẹ yêu con nhất!"

Hắn không mảnh vải dính bê bết máu, miệng cười khúc khích từng bước tiến tới rồi khi đứng trước mặt Takemichi, vóc dáng cả hai khác biệt rõ. Cả thân xác to béo của gã hoàn toàn chắn toàn bộ tầm mắt của Takemichi.

" Tao sẽ giết mày!" * 

Gã vung nắm đấm, đánh bay Takemichi ra phía sau, va đập vào bàn ăn tạo ra những tiếng đổ vỡ rồi lững thửng bước về phía Takemichi gục trên đất. Hắn tóm lấy tóc của cậu kéo lên, lè lưỡi liếm một vệt dài trên mặt để rồi khi Takemichi vung tay. Yết hầu của gã tách ra làm đôi, máu như xối xả phun vào mặt của cậu. Mắt gã trợn trừng lên vui sướng rên rỉ bằng những âm thanh kinh tởm.

Takemichi thì như mất hết thần trí liên tục lao tới đâm gã, từng nhát hạ xuống liên tục được hạ xuống ở ngực và cổ. Đến khi việc đâm bằng dao không còn đủ nữa, Takemichi vung nấm đấm vào mặt gã vừa cứ thế từng cú chốt một hạ xuống. Miệng vẫn luôn lẩm bẩm câu tao sẽ giết mày, cậu chẳng biết nữa, có lẽ đây chỉ là ác mộng rồi khi tỉnh dậy mọi thứ vẫn sẽ như thế. Mẹ vẫn sẽ làm sẵn đồ ăn với tờ giấy note nhắc nhở cậu ăn sáng. Rồi đến tối cả hai sẽ tổ chức sinh nhật bên nhau. 

Từng hơi thở nặng nhọc, bàn tay tróc ra từng lớp da. Nắm đấm vẫn cứ vung xuống không nghỉ.

Phải chỉ là ác mộng thôi.

Chỉ cần vượt qua nó, cậu sẽ lại tỉnh dậy và mọi thứ như lúc ban đầu.

.
.
.
.
.
.
.

Rindou bẻ lấy khớp cổ, mồm ngậm điếu thuốc vươn mắt cá chết nhìn lên tòa nhà cũ kĩ trước mắt, trong đầu hiện về hình ảnh của một cậu trai với đôi mắt xanh biếc, nhưng trí nhớ lướt tới đoạn thằng chó đó đá gã thì Rindou lại cảm thấy điên máu lên nữa rồi. Cả cuộc đời gã chưa bao giờ nhục nhã đến vậy, việc gã bị đá còn bị ông anh trai đi rêu rao cho tụi khốn kia, nhất là với thằng loz Sanzu.

Rindou liếc mắt tóe cả lửa về Ran, làm cho ai kia đứng kế bên cũng không nhịn được lên tiếng trêu chọc.

" Mày giận dai vậy Rindou,cứ như đàn bà vậy!" Hắn ngã ngớn nói, anh chỉ nói cho một đứa biết thôi, ai ngờ đâu nó nói cho cả hội cùng nghe. Lỗi có phải của hắn đâu chớ!

Cả hai cùng đi lên khu chung cư xập xệ, Rindou nhìn không gian xung quanh chửi thầm. Bảo sao gã cho bọn đàn em đi tìm cậu mà đéo thằng nào mò ra, ai ngờ trốn ra tận ngoại ô khỉ ho này. Cậu giống như là cái gai trong lòng của gã vậy, nhổ ra thì đéo thích mà giữ lại thì bực bội, dù vô tình hay cố ý thì những người phụ nữ gã thường xuyên đi đêm là có vài điểm nét của tên nhóc đó. 

Rindou vò đầu, càng đi đến gần căn nhà của cậu thì lòng ngực gã như có gì đó thúc ép, cái cảm giác bồn chồn ngứa ngáy khắp cơ thể, gã vuốt mặt như không kiểm soát được mà nở nụ cười kì dị tới mức mà Ran đi cạnh cũng ớn lạnh. Thằng em hắn bị bỏ bùa rồi à, chưa gặp mà đã vậy tới khi gặp liệu nó có giết thằng nhóc không? 

Anh còn chưa húp được cậu nhóc đâu nếu để chết đi thì hơi phí, Ran đặt tay lên vai em mình làm gã khó hiểu mà nhìn qua. 

" Anh biết em phải kiềm nén nhiều điều đó chắc đã để lại vết thương tâm lí cho em phải không, nhưng này nhé hay để anh húp trước rồi cho em nhé!" Ran tỏ vẻ mặt anh hiểu mà.  

"..." 

" Đi chết đi! anh trai." 

Căn phòng cuối dãy mà cậu đã vào, dưới chân họ còn có vũng nước còn động lại. Ran gõ cửa, nhưng không ai đáp. Lần 1...Lần 2...Lần 3, đáp lại họ là sự im lặng. Rindou mất kiên nhẫn định đạp cửa vào, thì anh trai gã cản lại, chỉ nhẹ nhàng móc ra kẹp tóc rồi chọt vài cái là cửa tự mở, rồi nhìn qua chọc tức gã, em còn gà lắm.

Dây thần kinh gã giật liền hồi, gã muốn chuyển công tác! Mẹ kiếp !

Hành lang của căn nhà tối u ám cực độ, bọn họ nghe được tiếng TV vang vọng từ bên trong, cả hai bước vào trong nhà, bỏ qua cảm giác sởn gai óc mà đi tới nơi phát ra âm thanh.

BỊCH...BỊCH...BỊCH 

Những âm thanh lặp lại to dần khi rút ngắn khoảng cách, chúng nghe như tiếng búa được đập vào miếng thịt mọng nước cho nhừ ra. Và mùi quen thuộc này, tanh nồng hôi thối, như thói quen cả hai cho tay vào túi áo trong. Rồi từng bước tiếng về âm thanh khó chịu đó.

" Cái con c*c gì vậy?!"

Cả hai người choáng váng trước cảnh tượng trước mắt, tên nhóc đó liên tục đánh vào mặt của xác chết. Mặt của xác đó đã không còn được nhận dạng ra được, chúng lõm vào trong đến mức lồi cả con ngươi ra nhưng cậu ta vẫn cứ đánh mặc kệ việc hắn đã không còn cử động nữa. 

Để khi Takemichi nhận ra đang có người phía bên kia thì cậu chậm rãi đứng dậy, máu từ tay cứ nhiễu xuống, ánh mắt không còn hồn, nhìn thẳng vào họ.

" Chúng mày cũng là ác mộng của tao sao?"

Nếu đã là ác mộng thì tới đây nào, tao sẽ diệt từng cái một để thức dậy vào mai kia.

__________________________________________

 Tôi nghe Mozart để viết ra chap này.
Ban đầu đây là một chap khá bình thường tới khi chợt nhận ra nó thành kinh dị nửa mùa.

  








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net