8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu Hanagaki...cậu Hanagaki...!"

Viên cảnh sát không ngừng kêu tên cậu nhóc ngồi trước mắt nhưng đều vô ích. Kể từ khi cậu ta tỉnh lại tới giờ, bọn họ vẫn chưa thu thập được một lời khai nào từ nhân chứng sống sót cuối cùng này.

Takemichi nằm dựa vào giường bệnh nhìn vào không gian vô định, khắp cơ thể bị thương chi chít và nghiêm trọng nhất là vùng đầu phải khâu tận 20 mũi. Mặt mũi dán băng kín một bên mặt.

Cậu ta đã giữ tình trạng mất hồn này kể từ khi tỉnh lại sau cơn hôn mê 2 tuần rồi, kể từ ngày tỉnh dậy cũng chưa từng mở miệng nói chuyện. Hai viên cảnh sát khó xử nhìn nhau. Từ ngoài cửa, người đàn ông ăn mặc bảnh bao với bác sĩ cùng nhau đi vào, tự giới thiệu mình là luật sư bào chữa của Takemichi rồi đưa danh thiếp cho hai viên cảnh sát.

" Tình trạng thân chủ của tôi tạm thời chưa thích hợp để lấy lời khai."

" Mời các anh, hãy đến vào lần sau!" Hắn ta nở nụ cười chuyên nghiệp tỏ ý tiễn hai vị cảnh sát ra khỏi.

Viên cảnh sát bốn mắt nhìn nhau, rồi nhìn về phía Takemichi.

" Cậu Hanagaki, chúng tôi sẽ quay lại khi cậu sẵn sàng."

Tay luật sư sau khi nhìn cảnh sát chắc chắn đã đi khỏi,thì tự tìm cho mình một chỗ có thể ngồi được thì mới bắt đầu luyên thuyên giới thiệu bản thân mặc kệ Takemichi có nghe hay không.

" Chỉ cần nghe theo hướng dẫn của tôi, thì tôi đảm bảo với cậu sẽ chẳng bị gì hết." nhìn cậu nhóc bất động ngồi đó, không hề có phản ứng với mọi lời nói bản thân.

Cảm tưởng như mình đang nói chuyện với bức tường vậy, hắn gãi đầu có chút bất lực nhìn thân chủ của mình.

" Mai tôi sẽ quay lại, mong ngày mai cậu sẽ nói chuyện với tôi." Tay luật sư đứng dậy, chỉnh lại áo của mình, rồi tiến tới đặt tay lên vai của Takemichi tỏ sự thương tiếc.

" Tôi đã nghe về chuyện đã xảy ra, tôi rất tiếc về mẹ của cậu."

" Nhưng tôi chắc rằng mẹ cậu không muốn thấy cậu như thế đâu."

Trước khi rời khỏi phòng hắn không quên lấy trong túi ra một tấm card được ghi dòng chữ ở phía sau để trước tầm mắt cậu. " Sếp của tôi có gửi lời chào!"

Lời hứa của tôi vẫn còn hiệu lực.

Đến khi phòng bệnh được trả lại không gian tĩnh lặng vốn có, cậu nhìn tấm card một hồi lâu cũng không biết suy nghĩ gì mà lại xé cái card đó ra thành từng miếng nhỏ cho vào miệng nuốt xuống.

" Trời ơi, em làm gì vậy! thứ đó không ăn được đâu!"

Nhân viên y tá hoảng hốt chạy vào muốn lấy những miếng giấy ra nhưng cậu bịt chặt miệng của mình lại không cho cô ta gỡ ra ,chỉ cho đến khi cậu nuốt cho hết những mảnh còn xót lại trong khoang miệng thì mới buông tay.

.
.
.
.
.

" Tôi hiểu rồi, cậu Hangaki đừng lo lắng, tí hồi cảnh sát tới thì cậu cứ nói y như những gì cậu mới nói lúc nãy. Nếu như cảnh sát có hỏi những câu ngoài lề không nằm trong vụ án thì cậu không cần phải trả lời chúng."

Takemichi trầm mặc nghe theo những gì anh ta nói, cậu cảm thấy thế giới xung quanh mình đang dần sụp đổ. Chưa bao giờ giấc ngủ lại trở nên đáng sợ tới vậy, chỉ cần nhắm mắt thì cậu lại thấy bản thân đứng ở căn phòng đó, xác bà ấy cứ đứng nhìn cậu, trách sao cậu không về sớm hơn, sao chỉ có một mình bà ấy là bị rạch cơ thể chết nhục nhã còn cậu thì không, tại sao...tại sao cậu không chết chung...

Tay luật sư nhìn Takemichi thở từng nhịp nặng nhọc mồ hôi tuôn ra như nước, dường như cảm nhận được có điều không ổn, hắn liền bấm nút gọi bác sĩ, rồi tiến tới kiểm tra cho cậu nhóc.

Nhưng ngay khi vừa chạm tay vào Takemichi, tức khắc đã bị cậu đánh ngã ra sàn trong sự bất ngờ, ngay lúc còn choáng váng thì cậu đã đè lên người hắn mà bóp cổ lúc nào không hay. Ánh mắt cậu lúc này chỉ còn là một màu u tối, dường như cậu chẳng còn ý thức nữa.

" Giết...giết...tao sẽ giết mày..."

May mắn thay các y bác sĩ đã tới kịp lúc, bọn họ hợp sức kéo Takemichi ra khỏi người luật sư rồi cố gắng lắm mới có thể kìm lại Takemichi phát điên lên, miệng không ngừng gào đau đớn lặp đi lặp lại từ giết chỉ đến khi được tiêm thuốc an thân vào thì Takemichi mới liệm đi.

Tay luật sư kinh hồn lùi ra xa thở dốc, trên cổ hắn vẫn in hằn lằn đỏ chốt.

Mẹ nó! hắn không nhận công việc này nữa được không.

.
.
.
.
.

" Thằng nhóc đó chắc chắn là điên mẹ rồi!" Hắn nốc hết ly rượu rồi nới lỏng cavat để lộ vết lằn đỏ chốt cổ họng cho người đối diện xem.

" Mày to xác như con trâu để cho một thằng có 46kg bóp cổ đéo thấy nhục à!" Rindou nhoài đánh bi tạo ra tiếng cạch cạch vui tai, mồm không quên trêu chọc, Ran cũng hùa theo em mình bom đểu thêm mấy câu chọc cho tay luật sư nóng máu mặt.

" À! tao có nghe y tá có kêu thằng đó xé tấm card tụi mày đưa mà ăn đó!" nghe thế Rindou nhướn mày, vuốt lấy cằm tỏ vẻ suy nghĩ sâu xa.

Thằng nhóc này khẩu vị dị vậy! ăn vậy không đau bụng à!

" Mà chúng mày gu mặn thật, thích chơi loại tâm lý bất ổn à?! đã vậy còn là trai." Hắn hai tay em gái, mặc sức nắn bóp.

" Chơi loại đó thì phê đấy, miễn là lúc chịch phải thấy được hai tay của nó, chứ không thì..." Hắn ta ra dấu cắt cổ lè lưỡi chọc cho mấy cô gái trong phòng cười rộn ràng.

" Vụ đó chắc sẽ giải quyết ổn phải không!" Ran nhấm nháp ly rượu của mình thư thái kệ 8-12 đôi mắt trong phòng mà hưởng thụ, bên dưới đang được một em xinh tươi phục vụ.

Khác với ông anh mình hoang dâm 24/7 này, Rindou không hứng quan hệ tình dục bừa bãi, chỉ khi nào nứng quá mới đi giải quyết thôi.

" Dựa vào mọi bằng chứng, thì đảm bảo trắng án."

" Thằng nhóc có lẽ còn phải đi điều trị tâm lý dài. Tao có xem qua ảnh hiện trường, nó tởm đến mức phát ói, theo lời khai thì nhóc đó còn thấy được cảnh thằng kia qhtd với xác đó." Hắn ta tặc lưỡi, giờ nghĩ lại cũng thấy rợn gáy.

.
.
.
.
.

" Sau khi xem xét tất cả bằng chứng, phía bồi thẩm đoàn cho rằng phía bị cáo Hanagaki Takemichi là hành vi tư vệ chính đáng."

" Bên phía công tố đồng ý với quyết định trên."

" Dựa vào toàn bộ chứng cứ được cung cấp, sau khi xem xét và tham khảo ý kiến.

Tòa tuyên án bị cáo Hanagaki Takemichi được phán vô tội. "

Giây phút nghe được lời tuyên án, Takemichi nhìn về phía gia đình của kẻ sát nhân, bên đó vợ con và mẹ của hắn khóc nức nở không cam tâm, họ vẫn cho rằng chồng/con trai của họ là vô tội dù rằng mọi bằng chứng là thể hiện rành rành rồi.

Đứa con trai nhìn về phía Takemichi đầy cam hận, từ ánh mắt của cậu nhóc tràn đầy niềm hận thù với Takemichi, chính nó cho rằng Takemichi là người cướp đi người cha đáng kính của nó.

Nó giống cha nó một cách đáng ngạc nhiên.

Và điều này chọc điên Takemichi, ai cho phép nó nhìn cậu như thế, nếu là nhìn thì phải cậu mới đúng. Thằng chó đó giết mẹ cậu, chính hắn phá hủy cái gia đình tốt đẹp của cậu.

Trong phút không kiểm soát, Takemichi đã lao vào thằng nhóc đó, rồi đánh nó như cách cậu làm với thằng cha nó trước sự ngỡ ngàng của những người có mặt trong tòa.

Cả tòa án xôn xao lên, những tên cảnh sát lao vào kéo Takemichi ra khỏi người cậu bé, tiếng hét của bà mẹ và bà của nó thé lên,họ lao lôi kéo áo và đánh vào mặt của Takemichi.

Cậu đứng đó, nhìn thằng nhóc với khuôn mặt sưng phù đẫm máu thoi thóp dưới đất. Rồi ngẩng đầu nhìn về phía góc hàng ghế ngồi, dù lâu rồi không thấy nhưng hắn ta vẫn thế, vẫn là bộ suit như lần đầu gặp mặt, vẫn là nụ cười treo trên mặt ngứa đòn.

Lời hứa của tôi vẫn còn hiệu lực.

Takemichi tự nhiên nhớ về tấm card đó. Không ngờ những lúc như vậy, người duy nhất còn nhớ tới mình là lũ điên này.

Takemichi quay về phía hắn nở nụ cười thật tươi, miệng nhấp nháy khẩu hình trước khi bị cảnh sát thô bạo áp giải vào trong.

Ran tới đây chỉ là tiện đường, chả qua đúng lúc đi ngang qua nên vào coi luôn. Và nó như hắn đã nghĩ, chán chết. Có lẽ dường như do đã biết trước kết quả nên mọi thứ thật dễ đoán. Nhìn thấy thằng nhóc làm cho bản thân và em trai phải bỏ ra nhiều công sức giúp đỡ ngồi ngoan ngoãn ở ghế bị cáo, mặt mày vẫn luôn cúi gầm xuống, nhìn nó bây giờ còn gầy hơn lần cuối gặp.

Nghe được lời tuyên án đưa ra, Ran quay người đi trước, ở lại cũng chẳng làm gì thế thì thà về soạn trước hợp đồng mà bắt nó ký vào thì vui hơn. Bỗng tiếng hét lên kéo sự chú ý của hắn lên.

Takemichi đứng đấy, bộ mặt thỏa mãn khi đánh nhừ tử thằng nào đó. Rồi cậu nhìn hắn, mắt của hai người chạm nhau.

Không có mấy cái hiệu ứng như bink bink lấp lánh hay yêu từ cái nhìn đầu tiên, với vài giây ngắn ngủi đó hắn đã cảm nhận trong ánh mắt đó như cất dấu thứ gì, nó u ám và đen tối và thê lương.

Môi của cậu nhấp nháy vài nhịp rồi trao cho hắn nụ cười thật tươi, Ran nghĩ mình ảo giác rồi! Tại sao nụ cười đó có thể tỏa sáng đến vậy! Dưới sự ồn ào vang vọng chói tai, cậu ở đó giây trước còn đang chìm trong cảnh sắc màu đen nhầy nhụa mà giờ lại tỏa sáng rực rỡ khiến Ran ngơ ngác.

Hắn chưa gặp nụ cười nào tỏa sáng nào đến vậy.

Mà có thì nó chưa bao giờ dành cho hắn.

Giờ lời hứa còn hiệu lực không ?*

______________________________

* Well thì hàm ý của câu là dạng kiểu Takemichi chọc Ran, thay vì nói tao đồng ý thì cậu lại hỏi ngược lại Ran.
Hoặc cũng có thể là Takemichi nhằm khẳng định với Ran là mình đồng ý.

Tùy theo mn nghĩ, vì dù theo kiểu nào chăng nữa Takemichi đều đồng ý.























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net