PN 4.2: Ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1) Thai kỳ 3 tháng đầu là nỗi ám ảnh tột cùng, khi Takemichi hầu như chẳng thể ăn bất cứ thứ gì mà không nôn ra toàn bộ chúng, mới đầu các triệu chứng chỉ nằm ở mức bình thường thì bây giờ nó nâng lên cấp độ nguy hiểm quốc gia, chứng ốm nghén thời kỳ đầu.

Đây là lần 4 rồi, Takemichi úp mặt vào bệ vệ sinh mà không ngừng nôn ra ra hết những thứ mới vừa ăn khi nãy. Dù rất muốn giúp cho cậu đỡ hơn nhưng gã không thể làm gì hơn ngoại trừ việc xoa lưng, an ủi chàng trai của mình.

" Ta-tao không sao, xin lỗi...đồ ăn mày làm ngon lắm, chỉ là...ọe "

" Lo cho thân mày trước đi đã!" Gã nhíu mày, nhẹ nhàng vuốt ve lưng chàng trai nhuận khí.

Takemichi mặt mũi tái nhợt, thần sắc lờ mờ. Ban đầu cậu cứ tưởng hóa ra mang thai chỉ như thế, hơi buồn nôn một chút, ngủ nhiều hơn một chút chứ đâu có ai ngờ chỉ sau 1 tuần phát hiện ra thai thì các triệu chứng ngày càng nặng. Nếu như hồi trước, nếu không thích thì cùng lắm không ăn, giờ chỉ cần nghĩ tới thôi cũng cảm thấy phát ói lên vì nó.

Thịt cá thì không ăn được, hay có bất kỳ con sinh vật nào được vớt từ biển lên thì Takemichi đều có thể ngửi được cái mùi tanh tưởi từ nó, thịt thì càng nói không, không hiểu bằng một kiểu gì mà Takemichi có thể ngửi được mùi hôi từ nó. Mặc cho khi miếng thịt đó được mổ và giao tới trong ngày thẳng tới cửa nhà do chính Rindou đứng ra xem xét và tìm hiểu trang trại.

Rindou nhẹ nhàng mà bế cậu trai nhỏ con vào lòng để di chuyển tới giường ngủ. Gã đối xử với Takemichi như con búp bê sứ, chỉ cần mạnh tay một chút là có thể vỡ tan thành từng mảnh. Dịu dàng lau mồ hôi trên khuôn mặt tái nhợt của chàng trai. Gã và Ran đều đã đồng thuận rằng sẽ làm theo ý của Takemichi, vì có muốn bỏ đứa trẻ cũng chẳng được vì sẽ chẳng có bất kỳ nơi nào chấp nhận phá thai cho một người đàn ông, đã thế còn là người đầu tiên giới tính nam mang thai. Thậm chí họ đã phải bỏ ra một số tiền lớn để mua lấy sự yên lặng của những người biết tới nó, để có thể chuyển sang nơi đủ bí mật hơn để bảo mật danh tính cho Takemichi.

Gã vốn không và chưa hề có ý định sẽ có con hay nhận nuôi bất cứ đứa nào trước và sau khi chấp nhận mối quan hệ này. Rindou không nghĩ mình đủ trách nhiệm để có thể nuôi dạy bất kỳ ai, gã không thích con nít và cũng chẳng muốn tiếp xúc với chúng, và bây giờ nhìn thấy cái bào thai này đang hành hạ Takemichi càng làm Rindou càng chẳng thích nó chút nào.

Bất giác đặt tay lên cái bụng xẹp lép kia, ấn xuống vài cái mà thì thầm " đứa nhóc hư hỏng"

" ptff... trong mày buồn cười đó đấy!" Takemichi mệt mỏi nở nụ cười. Cánh tay giơ lên vuốt ve gương mặt nam tính đó.

" Chờ ngày nó mà ra được thì tao sẽ đánh đít nó vì đã làm mày thành như con ma thế này!" Gã dụi má về hướng bàn tay thầm thì. Tay của nó lạnh thật.

" Chê à?"

" Không...như ma cũng được...vẫn đẹp trong mắt tao."

" eww...ghê chết đi được!"

2) Tháng thứ tư đến, các cơn ốm nghén đã giảm dần, không còn dữ dội như trước nữa, tuy rằng mỗi lần nhìn thấy cá thì mặt Takemichi vẫn nhăn như đít khỉ. Ran thậm chí còn chụp đúng khoảnh khắc ấy, bảo rằng về sau khi đứa trẻ lớn sẽ cho nó xem. Takemichi đã phát điên khi cố gắng xóa tấm hình đó.

Bụng cậu đã nhô ra một chút, trông như bụng bia vậy nên chỉ cần bận quần áo dày một chút là có thể che được. Dù cả hai anh em Haitani đều phản đối việc Takemichi đi làm, nhưng việc cậu mang thai thì cả bọn Phạm Thiên chưa ai biết cả. Takemichi cho rằng vẫn chưa là thời điểm tốt để nói với tụi đấy, nên cũng cấm tiệt hai tên kia bép xép với bất kỳ ai, kể cả Kakuchou.

Ngược lại Rindou cấm tiệt Takemichi tham gia vào bất cứ cuộc xung đột nào, thậm chí tới việc xách đồ cũng không, nếu tới chỗ làm thì chết dí trên văn phòng rồi khi nào muốn về thì nhắn tụi hắn hoặc kêu tụi cấp dưới chở về.

Cấm thì cấm đấy, nhưng có ai hiểu cảm giác khi đi đón người trong lòng mà thấy thằng đó trong tay cầm búa, người dính đầy máu xung quanh là xác người là cảm giác thế nào không?

Gã nghĩ mình có thể ngất đi rồi.

Tới khi Rindou gào lên mắng thì Takemichi chỉ nhún vai bảo rằng chúng dám đùa giỡn trên danh nghĩa Phạm Thiên. Đã thế còn nhân lúc đi tới chỗ không người mà nắm lấy bàn tay gã áp lên bụng bảo rằng đứa nhóc ngoan lắm, không hề làm phiền trong lúc cậu đi gõ đầu chúng.

" ... " Rindou.

Thay vì về nhà thì Takemichi được một tour du lịch trong bệnh viện thuộc sở hữu của Phạm Thiên.

3) Takemichi bắt đầu thích kết hợp những thứ kì lạ với nhau để ăn, như kiểu bơ đậu phộng với khoai tây chiên hoặc là mứt cam, thứ kinh dị nhất cuộc đời hắn từng thử là cá mồi với bơ đậu phộng. Ran đã thử nó khi thấy Takemichi ăn nó như thể đó sơn hào hải vị và nó gớm tới khiến hắn đã ói ra tại chỗ.

Thề rằng trong khi bụng hắn đang đánh nhau lại vì một nhúm hỗn tạp đó đã chui  xuống được bao tử, thì trước mặt Takemichi còn đang vui vẻ trộn nó trong một cái chén rồi phết lên Sandwich ăn một cách ngon lành.

Tuy nhiên hắn cũng chẳng ngăn cản Takemichi đang đút cho Rindou phần còn dư của cái bánh khi nó chỉ vừa mới về nhà. Và quá vui vẻ để nhận ra sự kỳ lạ của anh trai mình.

Chỉ khi vài giây sau, Rindou lao thẳng ra bồn rửa bát mà móc họng. Tiếng nôn ọe vang khắp phòng khách. Gã gào lên, nhưng cũng nhanh chóng cũng sẽ bị tiếng nôn lấn áp.

Ran cười như điên.

Còn Takemichi vẫn vô tư ăn thứ đó và không hiểu sao tụi hắn lại không thích nó. Nó ngon mà! Mặn mặn ,ngọt ngọt kèm tí bùi bùi béo ngậy.

4) Takemichi quá đói để có thể ngủ tiếp nên sẽ quyết định lay một trong hai người đàn ông của mình dậy. Cậu chọn đại một bên, mổ lên mặt người còn đang ngủ say vài cái rồi mới lay vai người đó kêu tỉnh dậy.

" Rindou...Rinrin...rinrin ơi... rinrin à" Chàng trai thì thầm, tay lẫy bả vai người nọ.

"Làm gì vậy?...mau ngủ đi!" Rindou ngái ngủ, mắt nhắm nghiền trả lời.

" Tao đói." Người kia làm như không nghe thấy. Gã không nghe, không hiểu tiếng người.

Takemichi bĩu môi, lần nữa sấp lại lấy tay gã nhét vào bụng cậu. " Con kêu đói kìa."

Lông mi người đàn ông rung nhẹ bị cậu bắt trọn, tiếp tục lấn tới. " Bố Rindou chẳng yêu con tí nào!" Lông mi gã lần nữa run rẩy dữ dội, lông mày nhăn nhúm va vào nhau.

" Con yêu...chắc bố và con sẽ phải đói đêm này rồi, mà nếu có chết đói cũng chắc chẳng ai biết." Takemichi xoa bụng rầu rì với bé cưng đầy thương cảm, giọng nói cậu run lên uất ức và tủi thân.

Rindou bật dậy, tóc tai bù xù trừng mắt nhìn Takemichi, kéo mặt cậu lên hôn một cái thật thô bạo cho bỏ ghét thì mới bực bội mà lầu bầu xuống giường tìm đại cái áo Hoodie mà tròng vào. Gã khó chịu hỏi Takemichi muốn mua gì, chàng trai vui vẻ mà liệt kê một đống món với cái danh sách dài ngoằng.

Nghe hết mớ đồ ăn mà Takemichi muốn, Rindou thấy đầu mình đang giật từng cơn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong chờ của cậu thì cũng phải ngậm ngùi mà càu nhàu trong họng mà rời đi.

" Chờ đã." Mắt thấy Rindou khuất khỏi cửa phòng ngủ, Takemichi vội vàng kêu gã dừng lại.

" Mày còn cần gì nữa à?" Gã càu nhàu quay lại thì bất ngờ người đáng lý phải ở trên giường đã xuất hiện trước mặt Rindou, vòng tay lên ôm vai gã, hôn nhẹ lên môi thì thầm bảo gã nhớ về sớm rồi lon ton nhảy phốc lại lên giường chui vào người Ran mà ủ ấm.

Gã ta sững sờ giây lát, nụ hôn cứ như con chuồn chuồn lướt qua đầu tim.

" Mẹ nó, phát gớm chết đi được!" Mồm thì chê, nhưng lỗ tai đã đỏ ửng như lửa, Rindou xoa gáy, lầm bầm ra khỏi nhà, ấy mà lại chẳng biết trên vành môi bất giác cong lên lúc nào không hay.

5) Vào một buổi đêm trong một ngày nào đó, khi mà cơn đói lần nữa đánh thức Takemichi trong cơn mê, chàng trai chẹp miệng, xoay trái xoay phải nhìn hai bên như đang chọn rau. Đến khi nhắm trúng mục tiêu thì dùng lại cái bài cũ.

"Ran ơi...Ran à." Người kia nhíu mày nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn, Takemichi nhoài người lên mổ lên khắp mặt người nọ, hết bên này rồi tới bên kia đến khi đôi mắt màu tím kia mơ màng hé mở, Ran ngái ngủ giọng khàn đặc vang lên " Takemichi?"

" ưm ưm, tao đói...con đói...đói tới phát điên rồi!" Takemichi tủi thân, gấp gáp cầm bàn tay hắn để lên cái bụng nay đã lớn như trái bóng đá xoa qua xoa lại.

Ran nghiêng người chớp mắt vài lần cho tỉnh ngủ hẵn, ngón tay ma sát trên thành bụng mà nói nhỏ " Chó con ham ăn." " Chỉ giỏi bắt nạt người khác!" Takemichi mặt méo mặt cau có không đồng tình với ý đó, cậu có bắt nạt ai bao giờ đâu, bé cưng cũng không nha, chỉ có hai tên này mới bắt nạt cậu thôi.

Hắn ta ngáp một cái rõ to, ưỡn ẹo vài cái rồi bảo Takemichi có muốn đi ăn Ramen không. Chàng trai mở to mắt lập tức vui vẻ mà gật đầu, không nhắc thì thôi, mà đã nhắc tới thì đã thèm chảy cả dãi rồi. Ran mỉm cười, lợi dụng sải tay dài mà đập mạnh lên Rindou còn đang há mồm ngủ như chết.

Gã bật người ngơ ngác nhìn xung quanh, trước khi va vào bốn ánh mắt nhìn mình. Cơn đau truyền từ má gã cảm giác thật lắm, không giống mơ đâu.

Rindou nhìn tụi Takemichi, còn hai đứa đó thì nhỏe miệng cười thật tươi với gã. Và trước khi để bất kỳ từ ngữ nào không hợp với trẻ em thoát ra từ cái miệng đó. Takemichi kiêu ngạo thách thức, ưỡn lưng để lộ cái bụng phình ra như trái banh. Nói như thể đương nhiên " Con đói."

Rindou nghiến răng, gầm gừ hằn hộc nhìn cả hai thứ rảnh nợ kia đang thay đồ để đi ăn Ramen. Muốn đi thì tự mà lết xác đi một mình đi, mắc giống loz gì còn đánh gã đi chung cho vui??

" Ngày mà đứa nhóc chui ra khỏi đó, thì tao sẽ tính sổ với mày."

" Làm như bố đây sợ lắm."

-----------------------------------

Khi mà mang thai tự nhiên thì từ người lớn thành trẻ con.

Mùng 5 thì dừng ở số 5 là đẹp.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net