Chương 15: Tôi đã có một đứa em trai bé bỏng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Tôi đã có một đứa em trai bé bỏng.
Trans: Qansjp3lo
Edit: NBT

(Edit: do mình và trans ôn thi và thi mấy hôm nay nên đăng hơi trể)
∆----------∆

Alec đang được Master cõng về nhà của chúng tôi, còn tôi thì đi theo phía sau của anh ấy.

Ông Zeppel và Gusta đang kiểm tra cây cầu lần cuối nên họ cho phép chúng tôi về trước.

Với tác dụng của lọ thuốc hồi phục cậu ta đã ngừng chảy máu, Nhưng tôi đoán là cậu ta đã mất khá nhiều máu trước khi tôi kịp đến.

Hơn nữa, có lẽ cậu ta đã phải nhận lấy một cơn đau kinh khủng, nên cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại.

Ngay cả như vậy....

"Đó là chổ ngồi yêu thích của tui đấy, người mới..."

Vì một vài lí do mà tôi đã buộc miệng nói ra mà không suy nghĩ.
∆----------∆

Bây giờ chúng tôi đặc cậu ấy xuống giường ở trong phòng tôi để tiện cho việc theo dõi cậu ấy vào ban đêm.

-Tại sao lại là giường của tôi? Master đã hỏi như vậy.

Từ lúc đó, tôi đã ngủ cùng với Master, vì vậy chiếc giường ở đây đã không được sử dụng tới và làm cho nó trở thành chiếc giường trống và tốt nhất trong nhà.

Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn một chậu nước cùng với thuốc hạ sốt đặc ở trên bàn để giải quyết cơn sốt của Alec.

Việc cởi quần áo và vệ sinh cơ thể cậu ấy đã được Master làm thay cho tôi.

Sau đó lấy một mảnh vải lạnh đặt lên trán cậu ấy và... Ổn rồi. Tôi đoán tôi nên thêm một ít đá nữa vào chậu nước.

Tôi nhẹ nhàng sử dụng [Freeze] vào một phần nước trong chậu nước và làm giảm nhiệt độ nước.

Có thể cậu ấy sẽ cảm thấy khát nước nên có lẽ tôi cũng nên chủng bị cho anh ta một ly nước.

Tôi ngâm lá hạ sốt vào nước và để giảm bớt vị đắng tôi cho thêm một ít nước táo vào.

"Không biết như thế này đã ổn chưa ?"

Chúng tôi đã cùng nhau chuẩn bị mội thứ rất nhạnh chóng, khi Master lên tiếng hỏi, anh ấy đã nhìn tôi với một nụ cười dễ chịu trên mặt.

"Gương mặt như vậy là có ý gì, Master ?"

"Ừ thì... Ta nghĩ lúc này nhìn giống như lúc một đứa em gái nhỏ đang chăm sóc cho người anh trai đang bị ốm của mình vậy."

"Theo như em được biết, Alec chỉ mới 12 tuổi. Thế nên cậu ấy nhỏ tuổi hơn em đó biết không."

" Với vẻ ngoài như vầy, dù ngực của em mới chỉ nhô lên được một tí...."

Với một cái mũ đầu bếp trên đầu cùng với một cái tập dề nhìn giống như đang nấu buổi trưa, Master nhìn tôi với một nụ cười cây đắng. Như thế thật thô lỗ.

"U... uk...uhm, em có chổ nào không tốt chứ ??"

Tôi tự hỏi có phải do chúng tôi ồn quá không Mà Alec đã tỉnh dậy.

"Ồ, cậu ấy dậy rồi sao ?"

"Cậu cảm thấy sao rồi, có thấy đau nhứt chổ nào không ?"

U fu fu,mặc dù anh ấy giả vờ như không quan tâm tới tới chuyện này. Nhưng Master cũng đã vô cùng lo lắng cho cậu ta. Các câu hỏi của anh ấy cứ lập đi lập lại một cách vô cùng rõ ràng.

"Yuuri, hãy thôi ngay cái kiểu cười kì quặc đó được không ?"

"H-hửm~, mặc dù người đã nói như vậy, nhưng chả phải người cũng lo lắng cho cậu ấy sao, Master."

"Đương nhiên rồi, ta điều trị cho cậu ta vì ta cũng có một phần trách nhiệm trong đây."

"Điều... Trị sao?"

Với những gì chúng tôi vừa nói có lẽ đã làm cậu ta nhớ lại một vài cảnh tượng thảm khóc trước khi cậu ta ngất đi.

Alec nhìn về phía cánh tay trái của mình.... Nó đã không còn ở đó. cậu ấy chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

"Ah, Aaah.... AAAhhh... UWAAAAaaaaaaAAAAAAaaaaaaa!!"

Đột nhiên, cậu ấy bắt đầu đánh lung tung.

"Này, ngồi xuống và.... Bình tĩnh lại, cậu ta đang hoảng loạn sao ?"

"Wa, M-Master-người làm, cái gì đi- uwa !?"

"Ta đoán là ta sẽ phải làm điều này."

uỵch.... Và cơ thể cậu ta ngã xuống.

Ném gối, vứt chăn và đá chân lung tung. Alec trở nên vô cùng hung dữ- thế nên là Master đã cho một cú vào bụng của cậu ấy.

Cú đánh đã đánh trúng cơ hoành của Alec khiến cậu ấy bị khó thở, mặt bị tái xanh lại và cuối cùng đổ gục xuống giường.

"... Master "

Đó là cách giải quyết quá thô bạo để đối phó với tình huống này, tôi đưa một ánh nhìn lên án về phía Master của tôi.

"Ah, Chúng ta không thể làm gì khác phải không ? Nếu như cậu ta mất bình tĩnh thì chúng ta không thể làm gì thêm được."

Người có vẻ như đưa ra một lời giải thích khá bình tĩnh, thế tại sao mắt người cứ đảo đi đâu vậy ?

"Bây giờ, em đoán là nên đốt một và nén hương có tác dụng an thần..."

"Sẽ không tốt nếu cậu ta mất bình tĩnh một lần nữa, em sẽ xử lí việc này. Master, xin vui lòng đưa cậu ấy trở lại giường "

Tôi không thể làm việc này vì tôi không thể chạm vào cậu ấy.
∆----------∆

"A, dậy rồi à ?. Lúc này cậu đừng nên kích động."

Khi Alec mở mắt, Master nói chuyện với cậu ấy một giọng nghe có vẻ nặng nhọc hơn bình thường.

Không trả lời, Alec đưa cánh tay của mình ra trước mặt-

"Vậy đây không phải là mơ..."

"Phải, thật không may, ta đã không thể mang cánh tay của cậu trở lại."

"Chuyện gì đã xảy ra với cha mẹ tôi ?"

"Cả chuyện đó cũng vậy, thật là.... Đáng tiếc."

Như thể đang nhìn một thứ gì đó rất xa cậu ấy nói với một giọng nhẹ nhàng.

Tôi biết rất rõ âm thanh đó là gì. Nó là giọng nói của một người đang tuyệt vọng và mất hết hy vọng.

Tôi lặng lẽ rời khỏi phòng và đi đến nhà kho dưới tầng hầm.

Sau khi pha một cốc trà để sua tan đi " những phiền muộn mà cậu ấy đã trải qua" và quay trở lại phòng.

"Có lẽ cậu sẽ cảm thấy khát nên tôi đã đi pha một ít trà. Nó vẫn còn nóng nên xin hãy cẩn thận."

"A cảm ơn, ta cũng cảm thấy hơi khát rồi."

giật, giật ( lông mày co giật )

"AaaaaAAAAaaaah!!?"

"Có chuyện gì sao ? "

Tại sao người lại uống nó,Master-?!

Tệ rồi. Tôi phải đưa anh ta ra khỏi đây trước khi viên thuốc phát huy tác dụng.

"À-à phải rồi, Master! E-em có một vài việc muốn nói với người, nên làm phiền người hãy ra ngoài này cùng em !"

"Ừ-ừum.... Được rồi ta sẽ đi nên đừng có kéo ta nữa."

Tôi siết chặc cổ áo của Master và kéo anh ấy ra khỏi phòng.

Ngay khi tôi kịp lôi anh ta tới phòng thì viên thuốc ngay lập tức phát huy tác dụng.

"ZZZz-... Zzzzz-..."

Ngay khi tới phòng anh ta lăn gục xuống. Bây giờ Master của tôi đang nằm ngáy ngủ... Ở ngay trên sàn.

"Anh chàng này, anh ta rõ ràng chỉ hành động theo tật tham ăn của mình. Nói thật thì... Hừ ừ"

Không thể cứ để anh ta thế này được. Với vai trò là một người học trò tôi nghĩ tôi nên mang anh ta lên giường.

"Ưưưưư"

Tôi đã từng nói điều này lúc trước nhưng tôi cơ thể của Master đầy rẫy những cơ bắp rắn chắc. Thế nên nếu muốn kéo anh ta lên giường thì phải khiên anh ấy trên lưng tôi

Trong khi kéo lê cơ thể anh ta trên đôi chân của mình. Bằng một cách nào đó tôi đã đến được bên cạnh giường-

"Uuwahh !?"

Và tôi đã bị trược chân nên là cơ thể của Master đã đè lên người tôi và ép tôi xuống.

Nó nặng quá, nóng nữa, tôi thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của anh ấy trên cổ mình, À nhưng mà cứ thể này có lẽ cũng rất tuyệt... Không, dừng lại ngay!

" A- nou- Master, làm ơn tránh ra đi. Người nặng quá!"

"Hai người đang làm gì vậy...?"

Trong khi bị ép chặt giữa giường và cơ thể của Master, cố gắng vùng vẩy và kêu la thảm thiết thì tôi nghe thấy một giọng ngạc nhiên phát ra phía sau tôi.

Lúc nãy khi cơ thể Master ngã xuống nó đã nên một tiếng động lớn, nên có không lẽ cậu ta lo lắng và đến đây để kiểm tra chúng tôi sao ? Quả là một cậu bé ngoan.

"Alec, cậu có thể giúp tôi thoát ra... Nyaa."

" Nhưng tôi từng được nghe nói rằng đây không phải việc nên làm bằng 3 người?."

" A, ể ? Khoan đã ! Không phải như vậy đâu."

Tôi đoán là cậu ta đã hiểu nhầm do tôi đá phát ra vài âm thanh kì lạ khi Master thở vào cổ tôi. Nhưng dù lí do là gì thì cậu ta có vẻ đã hiểu nhầm sang một số chuyện kì lạ.

"Ừm, tôi sẽ lặng lẽ rời khỏi đây nên cứ việc tận hưởng thời gian của cô."

"Nó không giống như vậy mà, nó thật sự không phải như vậy mà !"

Có lẽ tôi nên đẩy anh ấy ra bằng [Body Reinforcement].
∆----------∆

"Master, em nghĩ là việc này không đáng để bị treo lộn ngược lại như thế này."

"Không, như vậy mới đủ với việc em đã làm."

"Người thật sự hài lòng về việc này sao ?"

Sau khi Alec giúp tôi thoát ra, thì tôi đã lấy thuốc giải cho Master. Khi ông ấy tỉnh lại ông ấy treo tôi lộn ngược trên trần nhà.

"Chà, chúng ta nên rồi khỏi đây và để con ngốc này sang một bên."

"Làm ơn đừng bỏ rơi em mà "

"Im lặng"

"Vâng ạ "

"Điều gì khiến em làm như vậy ngay từ đầu ?"

"Alec nhìn trong cậu ta cứ như là người mất hồn. Nên là em nghĩ nên để cậu ta nghỉ ngơi với một vài viên thuốc ngủ."

"Ta nghĩ là ngay cả khi cho cậu ấy ngủ thì cũng không làm gì được cho cậu ta cả"

"Người không biết sao? Ngủ là một trong những phương pháp hồi phục cơ bản nhất trong những trường hợp thế này. Một vài thứ sẽ trở nên tốt hơn nếu cho nó một ít thời gian hồi phục, và tất nhiên nó cũng có tác dụng ngược lại đối với một số trường hợp."

Mặc dù đây chỉ là một vài kinh nghiệm của tôi trông kiếp trước.

Trong trường hợp của tôi, nó thuộc dạng ngược lại. Khi tôi cho nó thêm một ít thời gian, tình trạng của tôi sẽ nhanh chóng trở nên tệ hơn.

Tôi đã từng khép cánh cửa trái tim của mình lại và đột nhiên... Trước khi tôi nhận ra thì những người xung quanh tôi đã tăng lên gấp ba lần.

Sự tuyệt vọng cứ ngày càng tăng lên, nhưng tôi cảm thấy như trái tim mình đã được chữa lành dù chỉ một chút. Kể từ ngày hôm đó.

"Chà, như vậy là đủ rồi đấy. À, bọn ta có thể gọi nhóc là Alec được không ?"

"À, vâng. Tôi tên là Alec Burns."

"Ta là Haster Albine. Còn đây là người học trò của ta, Yuuri."

"Tôi là Yuuri. Tui không có họ. À nhân tiện thì, Master. Kính của em sắp rơi ra rồi. Không tốt đâu."

"... ..."

"Tại sao người lại mang một cái túi về phía này?.... U waaa!?"

"Hãy ở yên như thế này một chút nữa"

" Mắt tôi-, tôi không thấy gì cả-!?"

Master trùm đầu tôi lại bằng một cái túi và tôi không thấy được gì cả.

"Vậy thì, Alec. Về những việc nhóc cần làm từ bây giờ."

"Phải rồi, nếu như có bố và mẹ thì...."

"Về vấn đề đó, ta đã hỏi ở Mareba... À. Là ngôi làng ở gần đây, để tìm ba mẹ nuôi cho nhóc rồi."

"A, vậy sao ? Cảm ơn nhiều "

Tôi đoán là có vẻ như cậu ta đã hiểu được tình trạng của mình hiện tại, thật là một đứa trẻ thông minh.

"Dù sao thì chúng ta không thể đá nhóc đi được. Và còn một vấn đề nữa."

"Còn nữa ?"

"Là về gift của nhóc "

"Gift... Của tôi ?"

"Theo như xác nhận của Yuuri thì nhóc có một gift là Two-handed sword."

"Two-handed sword... Với cánh tay như thế này ?."

Alec nhìn vào nơi đã từng là cánh tay của cậu ấy.

"Bây giờ thì...."

"Chà, ta biết cậu đang nghĩ gì. Nhưng vận mệnh của mỗi con người là nằm ở bản thân hiện tại của họ. Ta cũng đã từng bị nguyền rủa vô số lần trước đây."

"Nếu như tôi có nhiều sức mạnh hơn vào lúc đó."

"Quá khứ không thể nào thay đổi được. Tuy nhiên cậu có thể thay đổi được tương lai của bản thân... Thế nên sao cậu không thử học kiếm thuật."

"Điều đó là không thể và càng trở nên vô nghĩa từ khi tôi mất đi cánh tay trái của mình."

Alec nói thì thào trong tuyệt vọng. Đối với những người sở hữu Two-handed word, việc mất đi một cánh tay giống như là cướp lấy hi vọng vào cuộc sống của họ.

"Điều này chả là gì với việc mất đi cả hai cánh tay của nhóc. Ngay cả khi nhóc không còn gift, thì điều đó không có nghĩa là nhóc không thể vung kiếm."

"Vậy sao ông không thử nói tôi nghe làm thể nào để cầm thanh kiếm với một tay ?"

"Nhóc biết không, hầu hết những người lính trong quân đội điều không sỡ hữu gift thuộc loại kiếm thuật. Tất nhiên cả ta cũng vậy, nhưng bọn ta điều có thể cầm và vung kiếm. Nếu nhóc muốn, ta có thể dạy nhóc một vài kĩ thuật cơ bản."

"Nó có thể sao...?"

"Hoàn toàn có thể, ít nhất là đủ để dọa lũ chó hoang chạy đi."

"Tôi có thể, bảo vệ cho họ ?"

"... Điều đó điều phụ thuộc vào nhóc "

' Ai ' là điều mà Master tôi đã không hỏi. Tôi đoán những người mà cậu ta đã nhắc đến " họ " là những người mà cậu ta đã không thể bảo vệ được.

" Làm ơn, hãy dạy cho tôi...."

Và đó là cách mà tôi có được một đứa em trai.

Ngoài ra thì. Trong mắt của hai chàng trai đang trò chuyện với nhau, tôi trở thành không khí.... A, chảy máu cam rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net