Chương 17: Tôi đã kiểm tra thứ đó.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Tôi đã kiểm tra thứ đó.
Trans: Qansjp3lo
Edit: NBT
∆~~~~~~~~~~∆

Hiện giờ căn phòng ở tầng hầm đã trở thành phòng của Alec.

Như vậy có gọi là đối sử tệ bac với cậu ấy không á ? Well, Alec nói là cậu ấy không thích ngủ ở phòng tôi và cậu ta cũng cản trở tôi phu vụ xâm nhập vào phòng Master nữa. Nên là cậu không được phép ở đây.

Thế là căn phòng trống duy nhất ở dưới tầng hầm đã biến thành phòng của cậu ấy.

Vào buổi tối, sau khi đi mua một vài thứ trở về. Để giải đáp một số thắc mắc tôi cần phải làm vài việc với mấy món đồ. Nên là tôi đã phải thức tới tận khuya để hoàn thành nó.

Đến nữa đêm sau khi xong việc tôi mới có thể bò vào giường của Master.

Nhưng mà vì một lí do nào đó, Master của tôi, người đang nằm ngủ ngon lành đã thức dậy và nhìn tôi với ánh mắt cay đắng.

Sáng hôm sau, khi thức dậy Master đã không còn ở trên giường. Những tiếng lách cách lách cách của những mãnh gỗ nhịp nhàng vang lên. Anh ấy phải huấn luyện cho Alec từ sáng sớm.

Vẫn còn buồn ngủ, tôi thay quần áo và ra giếng để rửa mặt. Sử dụng [Telekinesis] để chuyển nước vào xô.

--Phải chi có thể lấp một máy bơm nước trong nhà bếp.

Những lời phàn nàn cứ hiện lên trong đầu tôi vào mỗi buổi sáng. Nhưng riêng hôm nay thì không phải thời gian để ngồi phàn nàn.

Quay trở lại phòng mình, lấy ra một thanh kiếm hai tay nguyên mẫu cầm trên tay. Và đi đến chỗ của Master và Alec.

"Chào buổi sáng, Master, Alec."

"À, chào buổi sáng, hôm qua em thức khuya lắm à ?"

"Chào, Yuuri."

Tiếng chào của Alec làm cho tôi có cảm giác như mình đang có một đứa em trai, nó khiến tôi cảm thấy hạnh phúc. Ở kiếp trước tôi chỉ có duy nhất một đứa em gái nhỏ.

Master có lẽ đã vận động khá nhiều trong buổi luyện tập? Nên mồ hôi ra khá nhiều và anh ấy phải dùng khăn để lau người.

Giữa thời tiết lạnh giá này đang có một cậu bé và một quý ông trung niên cường tráng ở trần và lau mồ hôi trên cơ thể mình. Một cảnh tượng sẽ khiến cho một vài người phụ nữ có sở thích kì lạ trở nên điên cuồng.

Nhưng tôi không có cái sở thích kì cục kiểu đấy, nên mị không quan tâm.

Aaaa~, thôi được rồi, tôi thật sự đang có cái suy nghĩ đó trong đầu, OK?. Nhưng mà nó không giống như là tôi sẽ dán chặt đôi mắt của mình vào Master và không rời khỏi nó. Tôi không có....

"A hèm, Master, người đã xong bài tập luyện buổi sáng của mình chưa?"

"Ừm, ta thì có thể tiếp tục được một lúc nữa nhưng.... Alec thì sao?"

"Ừm, vâng, con vẫn ổn. Con vẫn có thể tiếp tục."

Chàng trai trẻ hăng hái trả lời. Ừm, tôi thấy vui khi mà cậu ấy đã bình phục hoàn toàn.

"Này, Alec cậu có thể thử sử dụng thanh kiếm này giúp tôi được không."

"Sao... Hả? Thanh kiếm cần phải cầm bằng cả hai tay mà. Nhưng mà tôi chỉ có một tay..."

"Thôi nào, thôi nào. Cậu cứ việc dùng nó sau đó hãy nói tôi nghe về cảm tưởng của cậu sau khi dùng nó."

Cậu ấy rụt rè cầm lấy thanh kiếm. Về cơ bản có thể nói cậu ấy khá thông minh, nhưng xem ra cậu ta vẫn chưa hiểu hết được con người của tôi rồi.

Bộ cậu ấy nghỉ tôi có thể cầm một thanh kiếm luyện tập nhìn nặng nề một cách nực cười mà không cần tới phép thuật à?

"Hả, sao nó nhẹ vậy ?"

"À, tôi có thêm [Weight reduction] với [Toughness] cho thanh kiếm và
[Smashing] bị bỏ trống nên đây cũng chưa là sản phẩm chưa hoàn thành.

Do nó không có lưỡi kiếm nên không thể thêm [Sharpness] vào như mấy lần trước.

"Vì nó đã nhẹ hơn rồi nên cậu có thể vung nó với một tay rồi phải không ?"

"Tôi đoán nó chỉ nặng gần bằng một cây đoản kiếm? Nên chắc là khá nhẹ với tôi."

"Nhưng mà, tôi cuối cùng vẫn muốn cầm lấy nó với hai tay hơn..."

Em trai tui mạnh một cách đáng kinh ngạc. Tôi không nghỉ là cơ thể mình chịu nổi nếu bị cậu ấy nện cho một phát, ôi lạy chúa trên cao.

"Lại lãng phí mất mấy kĩ thuật tiên tiến vào mấy thứ không cần thiết rồi... Thôi, sao cũng được. Mà sao không để Yuuri làm đối thủ cho nhóc lần này nhỉ?"

"Master, người đang mưu đồ sát hại em hả?"

"Ta không có nói như vậy, em có thể sử dụng [Body Reinforcemen] mà."

"Thế bây giờ người chuyển qua ám sát Alec sao?"

"Ta không có nói là em cần phải đánh hết sức!"

Không hiểu được chúng tôi đang nói gì nên là Alec đang đứng nhìn trong bối rối.

Biểu cảm trên khuôn mặt cậu ta bây giờ có thể gây một lượng sát thương rất lớn cho một vài phụ nữ có sở thích kì lạ, nên là cậu có thể thôi ngay dùm tôi được không ?

"Xem nào.... Em có thể [Body Reinforcement] ở mức thấp nhất là bao nhiêu?"

"Chắc tầm 1%"

"Thông thường ta thấy nó chiếm khoảng 5%..."

"Nó là bởi vì em là một chuyên gia."

"Em có biết đang nói gì không? A, được rồi. Đầu tiên thì, trừ sinh lực ra thì hãy đánh với cậu ấy ở mức tối thiểu là 1%"

Với 1%... Như vậy là gấp hai lần người bình thường rồi đấy.

Tôi phân chia pháp lực của mình 1% vào nhanh nhẹn và 2% sinh lực và nhanh chống vào thế phòng thủ với một chiết dao luyện tập trên tay.

"Được rồi, bắt đầu."

Master ra hiệu lệnh để trận đấu bắt đầu.

Ngay lập tức, Alec lao thẳng về phía tôi mà không suy nghĩ. Với một cú vung mạnh, thanh kiếm trong tay Alec ngay lập tức ở trước mặc tôi.

Cách tấn công của cậu ấy không khác gì một đứa trẻ. Chuyển động và khoảnh khắc ra đòn của cậu ta có thể hoàn toàn được nhìn thấy.

Tôi lùi lại một bước để tránh đồn tấn công...ể ?

Với âm thanh swosh, tôi có thể cẩm nhận được tác động trên chóp mũi tôi.

Đáng lẽ tôi đã né được nó, nhưng đòn tấn công --nó đã sượt qua được mũi tôi.

"Cái gì vậy?"

Khó chịu thật, rốt cuộc chuyện gì vừa mới diễn ra vậy? Cậu ta xoay thanh kiếm về phía hông mình tạo thành một hình tròn nhỏ và lao tới tấn công.

--Cậu ta không hề di chuyển theo kĩ thuật theo dùng kiếm, Tên này?!

Đặt tất cả sức lực vào con dao và tấn công nó từ bên dưới.... Chậc, hụt rồi!

"Ể? Làm sao mà... Uwa!?"

Tôi gục đầu xuống và lăn trên nền đất, tôi hầu đã không thể tránh được đòn tấn công của cậu ta.

Nhanh chóng sữa lại tư thế. Nhìn lên và tung ra một vài nhát chém.

Chuyển động tay của cậu ta.... Cậu ta uốn cong cổ tay lại, bọc lưỡi kiếm lại quanh cơ thể để tăng lực và tốc độ vung kiếm. Đây là một động tác rất đặc biệt.

--Vậy ra đây chính là sức mạnh của gift two-handed sword sao?!

Không biết nếu như không có gift thì cậu ta có kịp điều chỉnh lại đường kiếm của mình không nhỉ?!...

Để tránh đòn tấn công, tôi nhảy ra xa để lấy lại khoảng cách.

Nhận thấy tôi đang cố trốn thoát, Alec tiến lên trước.

Tôi lùi sang một bên để thoát khỏi phạm vi tấn công của cậu ta là những gì tôi đã nghĩ, nhưng... Cậu ta xoay chân vào trong, đưa eo và vai vươn tới trước để tăng kéo dài phạm vi tấn công của thanh kiếm.

-- Cậu ta đã bắt được tôi. Món quà đó quả là một thứ khó chịu,... Và một tên tập sự như Alec có thể di chuyển hoàn hảo như thế này sao ?!

Vẫn còn chưa hết ngạc nhiên, tôi đỡ nhát chém của Alec bằng con dao của mình và lăn về sau để giảm bớt đà của thanh kiếm.

Khi quán tính của cả hai món vvũ khí mất đi chúng tôi nhanh chóng trở lại vị trí và đứng đối mặt nhau một lần nữa.

"Thôi, như vậy là đủ rồi"

Giọng nói của Master vang lên ngăn trận đấu lại.

∆----------∆

"Alec, cậu có thấy mình đánh tốt hơn khi sử dụng thanh kiếm đó đấu với tôi không ?"

"Ừ, nó thật sự rất dễ sử dụng"

“… Theo một cách nào đó tôi đã đoán được rằng cậu ấy không hề nhường một đòn nào cho em chắc bởi vì cậu ấy ghét Yuuri, huh.”

"Master, tại sao người lại có suy nghĩ như vậy? Em đã cố gắng đối xử với cậu ấy tử tế nhất có thể rồi  đấy, người biết không ?"

"Ngay cả khi về cơ bản như vậy là quấy rối cậu ấy ?"

“Em muốn bản thân cậu ấy trở nên vui bằng một chút ít lòng tự trọng.”

“Nghĩa là sao?!”

—Tôi thực sự muốn nghe giọng cười của cậu, nhưng những lời được nói ra từ cậu ấy thực sự rất kinh khủng.

"Nhưng mà này, nó chỉ đơn giản là 'dễ sử dụng hơn' thôi. Nhưng tại sao lại có sự khác biệt lớn tới vậy?"

"A, Master, cái này là do tác dụng gift của cậu ấy"

" Gift sao? Nhưng ta chỉ thấy cậu ta cầm nó bằng một tay mà ?"

" Giải thích ngắn gọn là như thế này gift two-handed sword talent của Alec không phải là tài năng sử dụng kiếm bằng hai tay. Mà thay vào đó nó là tài năng sử dụng những thanh kiếm hai tay. Nói theo cách khác, việc sử dụng một thanh kiếm hai tay bằng một tay không phải vấn đề. Nhưng thông tường, chúng rất nặng nên việc đó hầu như không thể."

"Vì vậy cho nên em đã sử dụng [Weight Reduction] cho thanh kiếm, huh?"

"Vậy là Gift của tôi.... Vẫn...."

"Phải, tài năng của cậu nó vẫn chưa chết. Sức mạnh để cậu bảo vệ những người khác chỉ đang nằm yên trong giấc ngủ say."

Cảm xúc tuôn trào. Alec nhìn vào lòng bàn tay của mình và đôi mắt cậu ấy nhanh chóng tuôn ra những giọt nước mắt hạnh phúc.

"Cảm ơn,cậu....Yuuri, cảm ơn cậu rất nhiều...."

Cứ như vậy, cậu ấy ôm đầu gối mình và cứ khóc như vậy được một lúc.

∆----------∆

"Dù sao thì, Yuuri, em đã làm rất tốt một việc vô cùng quan trọng"

Tôi đang được Master khen ngợi trong khi mọi người đang cùng nhau ăn trưa, và bây giờ thì Alec cũng đã bình tĩnh hơn được một chút.

"Vâng cũng không có gì đâu, mà tiện thể thì em đã có một vài trải nghiệm khủng khiếp khi đi tìm hiểu về gift của Alec.... Nhân tiện, Alec cậu có thể né ra xa tôi một tí được không ?"

"Không được sao? Mình thích ở bên cạnh cậu mà, Yuuri"

"Nhưng mà tôi thì không quen với việc này"

"Thế thì bây giờ sao không thử tập làm quen với mình xem nào ?"

"Như thể tôi sẽ nghe theo lời cậu vậy---"

Kể từ đó Alec đã trở nên thân thiết với tôi hơn.

Sẽ ổn thôi nếu như tôi là người đụng vào cậu ấy nhưng tôi vẫn không thích bị người khác đụng chạm hay tiếp cận.

Cậu ta nói rằng Master là người thầy đáng kính của cậu ấy còn tôi là vị ân nhân đã cứu vớt cuộc đời của cậu ta...

Master là một người thầy tuyệt vời của hai chúng tôi nên tôi hoàn toàn hiểu được tình cảm cậu ấy dành cho Master.

"Mà dù gì thì, chúng ta vẫn chỉ mới có một thanh kiếm gỗ tập luyện cho Alec thôi."

"Chúng ta cần phải chuẩn bị một món vũ khí thật sự cho cậu ấy."

"Phép [Weight Reduction] khá phù hợp với các món đồ bằng sắc. Nên là em đã có một ý tưởng và đã chuẩn bị sẵng sàn cho nguyên liệu chính của chúng ta rồi"

"À là cái khối sắc to lớn một một cách vô dụng hồi qua đó hả?"

"Nó được gọi là Sentinel"

"Chúng ta có thể nâng thứ đó được sao? Nhìn trong còn chả nhút nhích được nó nữa kìa"

"Nó hoàn toàn có thể. Nhưng với [Weight Reduction] thanh kiếm sẽ cần phải nhỏ gọn hơn một chút."

Thứ này thật sự rất to nên là vòng tròn ma thuật sẽ cần phải to hơn bình thường. Và đó chính là vấn đề cần phải giải quyết bây giờ.

Nếu khắc [Weight Reduction] vào một thanh kiếm ngắn, tôi có thể giảm trọng lương của nó xuống bằng một con dao. Bây giờ thì tôi chỉ có thể làm được như vậy.

"Lúc này thì [Weight Reduction] chỉ hữu ích với những người không cầm nổi một thanh kiếm ngắn như em thôi. Đối với những người có thể vung kiếm một cách bình thường thì nó hoàn toàn vô dụng. Và vấn đề là như vậy."

"Yuuri, cho ta xem qua vòng tròn ma thuật. Ta nghĩ ta có thể làm gì đó với nó"

“Bây giờ ngài mới chịu đề cập đến nó,Master,ngài là người thậm chí còn khắc những vòng tròn ma thuật trên của kính của tôi, huh.”

"Vậy cậu sẽ làm một thanh kiếm cho riêng tôi sao ?"

"Ừ thì tôi sẽ làm tất cả những gì nằm trông khả năng của tôi, nên cậu cứ việc chờ đợi thôi, nhưng cũng đừng kì vọng nhiều vào nó."

Và đôi mắt cậu ấy sáng bừng lên, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài nỗ lực hết mình để đáp lại kì vọng của cậu ta.

Và đó là cách mà tôi chế tạo vũ khí cho đứa em trai của tôi  và chiếm giữ lại Master, nhiệm vụ hoàn thành.

Alec, tôi vẫn chưa đầu hàng và sẽ không bao giờ có chuyện tôi giao Master lại cho cậu đâu. Biết chưa...?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net