1. Gặp Gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phoenix, bang Arizona.

Hay chính xác hơn, từng là Phoenix, bang Arizona.

Một cô gái người châu Á đang đi ngang qua những đống đổ nát ở trên đường số 10. Cô đã đi bộ hơn 2 ngày từ Tubac đến đây. Sau khi thưởng thức một ít nước từ một bình đựng vắt ngang hông, cô bắt đầu rời khỏi đường chính và tiến đến hướng đông nam của thành phố.

Trên đường đi, cô dễ dàng nhận ra những tòa nhà cao tầng, một trong những niềm tự hào về nền kinh tế của Hoa Kỳ, gần như đã sụp đổ toàn bộ, số còn lại thì bị bỏ hoang với những vết nứt gãy xung quanh. Xung quanh cô chỉ còn lại những xác cây bụi, không hề có một chút sức sống quanh nơi này.

An, không có họ, cao 1m72 với 47kg. Cô có một mái tóc ngắn màu đen khá bù xù. Có thể nói rằng cô có một khuôn mặt khá bình thường so với phụ nữ nước Mỹ trừ đôi mắt xanh ngọc bích của mình. Một chiếc T-shirt màu đen đơn giản với một chiếc quần jean 4 túi màu xanh đã phai màu. Cô cũng đeo một chiếc balo Jansport màu nâu phía sau lưng mình.

Trên tay An là một khẩu M4 MWS với ống ngắm Trijicon ACOG đã lắp đạn và một khẩu SIG P226 được cất ở túi quần phía bên phải. Cô cũng may mắn tìm được khoảng 6 băng đạn 5.56x45mm NATO và 9 băng đạn 9x19 mm Parabellum khi nhặt được 2 khẩu súng này trên đường đi.

"Để xem, sân bay đô thị Chandler... Đây rồi."

Xác máy bay hoen gỉ, những tòa nhà đổ nát là những gì mà cô có thể nhận xét ở nơi này. Cô nhanh chóng đi về phía nhà kho để truy tìm một món quà mà ba của cô đã để lại trước khi biến mất.

Bước vào trong một nhà kho ở phía ngoài cùng, cô dễ dàng nhận ra một cái thùng chứa màu xanh nhạt ở phía góc phải của nhà kho trống. Trên chiếc thùng đã có nhiều vết trầy xướt, có thể là do bọn looter đã cố gắng cạy chiếc thùng. An nhanh chóng tiến lại gần và "nhẹ nhàng" mở tung nắp thùng.

Phía bên trong là một cô nhóc tầm khoảng 16 tuổi. Mái tóc màu đen cột kiểu đuôi ngựa, khuôn mặt kiểu khoai tây và bộ đồng phục thủy thủ. Kế bên cô nhóc là một cái bảng nhỏ:

"Khu trục hạm thứ nhất lớp Fubuki, Fubuki."

"Đây rồi." An huýt sáo. "Bây giờ thì..."

Cắn nhẹ vào ngón tay của mình, An nhẹ nhàng đặt nó vào đôi môi của Fubuki. Vài giây sau, Fubuki nhẹ nhàng mở đôi mắt màu nâu pha lẫn một chút sắc xanh đậm của mình, nhẹ nhàng quan sát xung quanh, rồi nheo mắt nhìn An.

"Cô là...con gái của John?" Một giọng nói lạnh lẽo phát ra từ Fubuki.

"Đúng vậy, tôi là con gái của Tuấn, hoặc là John theo như nhóc gọi." An đặt khẩu M4 MWS của mình xuống đất. "Vậy chúng ta bắt đầu thôi nhỉ?"

Ngay lập tức, Fubuki biến mất. Cảm thấy nguy hiểm, An đưa 2 tay lên bắt chéo để bảo vệ. Một thanh katana được để trong vỏ kiếm màu đen tuyền, từ lúc nào đó, đã được Fubuki xuất hiện từ phía sau lưng của An và chém mạnh xuống. Lực chém của thanh katana, dù vẫn còn ở trong vỏ, mạnh đến mức khiến An khụy thẳng xuống.

"Hmm. Cô có phải là con người không đấy? Phát đó có thể đập nát cả một chiếc xe tăng đó." Fubuki cười khẩy. Ánh mắt đầy sát khí của cô nhóc đều nhắm thẳng vào người của An.

"Chị cũng không biết mình có còn là con người khô..."

An chưa kịp nói xong thì Fubuki lại một lần nữa biến mất rồi xuất hiện ngay trước mặt của An. Lần này Fubuki cầm thanh katana ở ngang hông, tay phải nắm chặt phần chuôi kiếm. Cô khụy người xuống, vào tư thế.

"Ôi đệt! Đừng nói đó là..." Câu nói của An lại một lần nữa bị ngắt quãng khi giọng nói lạnh lùng của Fubuki cất lên.

"Iai-jutsu."

Thanh katana ngay lập tức được rút ra khỏi vỏ của mình. An chỉ vừa kịp để nhìn thấy một lưỡi kiếm xanh với đường vân kiếm trắng như tuyết, thì nó đã gần như chém trúng phần ngực cỡ A của cô. Nhanh chóng ngả người về phía sau, cô thầm cảm ơn rằng mình không có 2 cục mỡ thừa ở ngực, vì lưỡi kiếm chỉ cách người cô đúng 7mm. Lộn 1 vòng, An nhanh chóng lấy lại cân bằng. Còn Fubuki, sau khi để lại thanh kiếm vào vỏ, cô nhóc cũng ngưng tỏa ra luồng sát khí lạnh giá của mình. Vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lẽo ban đầu,Fubuki chậm rãi vỗ tay.

"Chúc mừng cô đã vượt qua được thử thách. Bây giờ tôi công nhận cô là đô đốc của tôi."

"Dù là thử thách nhưng có cần mạnh tay đến thế không?" An cằn nhằn.

"Thứ nhất, đó là nhiệm vụ của tôi. Thứ hai," Nói đến đây, Fubuki lại tỏa ra một chút sát khí. "hỏi thằng cha nào đó tên John đã cài một đống chương trình lạ vào tôi. Rồi trước khi tôi được gửi đến Mỹ từ Nhật Bản thì gã kích hoạt bộ xử lý trung tâm của tôi nhưng lại không kích hoạt lõi năng lượng, rồi đưa tâm trí của tôi vào một nơi nào đó gọi là 'reality marble', rồi bắt tôi phải trải qua hàng trăm bài tập khác nhau để rèn luyện khả năng, còn mấy cái chương trình của hắn thì liên tục 'cải thiện' cơ thể của tôi, khiến lúc nào tôi cũng cảm thấy mệt mỏi, đôi khi là đau thấu trời! Tất cả chỉ để thực hiện mấy cái nhiệm vụ chó chết của hắn!"

"Ờ...thì...chị cũng không biết là cha chị 'điên' tới vậy. A...ha...ha..."

"Thôi được rồi. Bây giờ thì cô có thể giải thích tình hình được không? Và tại sao HUD của tôi lại cảnh báo có phóng xạ quanh đây vậy, thưa Đô Đốc?" Fubuki cố tình nhấn mạnh chữ đô đốc.

"Được rồi, được rồi. Theo lời ba của chị, dự án F.L.E.E.T được phát triển và hoàn thành vào năm 2010. Cùng lúc đó, thế chiến thứ 3 xảy ra khi Mỹ và Iran ném bom nguyên tử vào nhau, kéo theo cả thế giới vào cuộc chiến này. Kết quả là một nửa dân số trên thế giới đã chết, nhiều quốc gia bị sụp đổ. Mỹ là một trong những mục tiêu bị ném bom nhiều nhất." Đến đây, An hạ giọng. "Sau khi được gửi đến Mỹ, những nữ hạm, sản phẩm từ dự án F.L.E.E.T chìm vào quên lãng."

"Đây là năm 2029, và nhóc đang ở thành phố Phoenix, bang Arizona, đừng hỏi vì sao nhóc vào được đất liền, vì chị cũng méo biết đâu." An nhặt khẩu M4 MWS ở dưới đất. "Bây giờ thì chị và nhóc sẽ đến một khu tuyển dụng vệ binh ở gần đây để thử tìm cho nhóc một món vũ khí nào đó."

"Và sau đó?" Fubuki tỏ ra một chút bất ngờ khi nghe về tình hình hiện nay, nhưng cô nhóc vẫn thành công giữ được bộ mặt lạnh lùng của mình.

"Tiến đến San Diego. Theo những gì ba chị đã để lại, toàn bộ nữ hạm nằm trong dự án đều được gửi đến các hải cảng khác nhau của Mỹ. Chị muốn tìm thêm các nữ hạm khác nữa." An quay mặt về hướng cửa kho. "Bây giờ thì chúng ta nên đi thôi. Nếu muốn hỏi gì khác thì đợi đến khi chúng ta tìm được một chỗ nghỉ ngơi đã."

Tuy còn muốn làm rõ thêm một số vấn đề nhưng Fubuki vẫn nghe theo lời An. Bằng cách nào đó, thanh kiếm trên tay cô nhóc đã biến mất.

2 cô gái đi bộ dần về phía đông bắc của sân bay. Trong lúc di chuyển, An lấy khẩu P226 từ trong túi quần của mình cho Fubuki.

"Nhóc biết đây là gì không?" An hỏi.

"Súng ngắn SIG SAUER P226, hộp đạn 18 viên loại 9x19 mm Parabellum." Fubuki cầm lấy khẩu súng. "Tôi đã từng tập sử dụng nó, khá thoải mái dù hơi mất cân đối một chút. Cô còn khoảng mấy băng đạn 9x19 thế?"

"Tính cả băng đang nạp là 9 băng đầy đủ." An lấy từ trong balo của mình thêm 2 băng đạn rồi quăng nó cho Fubuki. "Chị sẽ thử tìm thêm vũ khí khi chúng ta đế..."

An đột ngột yên lặng. "Fubuki, em có thể dùng radar của mình để dò tìm sự sống không?"

"Có." Fubuki áp tay phải của mình vào tai phải của cô nhóc, đôi mắt của cô dần chuyển sang màu tím. "Phát hiện một nhóm gồm 4 người, đang tiếp cận tốc độ cao từ phía Tây, có lẽ đang hướng đến sân bay này."

"Chúng có lẽ đang sử dụng xe hơi." An nghĩ ngợi một lúc.

"Được rồi. Fubuki, chúng ta sẽ phục kích bọn chúng!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net