2. Bên Lửa Trại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ phía tây nam của sân bay, một chiếc Jeep A2 tiến vào đường S Airport Blvd nằm kế bên sân bay. Trên xe là một nhóm 5 người trong những bộ đồ chống phóng xạ được vũ trang đầy đủ với những khẩu M16, SCAR và cả một khẩu RPG.

"Này." Người lái xe lên tiếng, giọng nói bị biến đổi vì phải nói qua chiếc mặt nạ phòng độc đang đeo. "Liệu chúng ta có nên tiến vào đây không? Nơi này vẫn chưa được làm sạch phóng xạ mà."

"Đừng lo. Chúng ta đang mặc một bộ đồ chống phóng xạ mà. Với lại nơi này vì có phóng xạ nên mới giá trị chứ." Người bên cạnh vui vẻ.

"Nhưng tôi vẫn có cảm giác xấ..."

Chưa kịp nói xong, một viên đạn 5.56x45mm găm thẳng vào đầu của người lái xe. Cái xác bị lực găm của viên đạn đẩy văng khỏi chỗ ngồi. Nhưng chân phải của nó lại mắc vào thành xe khiến cái xác bị kéo theo đến khi chiếc xe dừng lại.

"Phụ..." Người kế bên chưa kịp hét xong thì ngay lập tức đã bị một viên đạn 9x19mm đã găm thẳng vào ngực, xuyên qua bộ áo chống phóng xạ. Cơ thể tiếp xúc trực tiếp với phóng xạ đã ngay lập tức giết chết người đó.

3 người phía sau ngay lập tức nhảy ra khỏi xe rồi nấp ở một bên xe. Họ nhanh chóng tìm kiếm kẻ đã tấn công họ. Người ở giữa, trên tay là một khẩu SCAR-L, bỗng nhìn về tháp kiểm soát không lưu phía đông rồi cúi xuống, hét lên:

"THÁP KHÔNG LƯU! THÁP KHÔNG LƯU!"

Cả hắn lẫn người kế bên, trên tay là một khẩu RPG-7, đồng loạt đứng lên và ngắm vào tòa tháp không lưu cách đó 100m. Nhưng ngay lập tức, một bóng người xuất hiện ngay phía trước họ. Rút kiếm, Fubuki lia nhẹ một đường ngang qua cổ 2 kẻ xấu số. Tia máu phun ra, nhuộm đỏ một bên chiếc xe đang được sử dụng như một vật chắn đạn. Người còn lại, thấy 2 cái xác ngã rụp xuống, còn 2 chiếc đầu thì rơi ở ngay kế bên, hét lên. Dùng khẩu M16A4 của mình như phao cứu sinh, hắn bắn liên tiếp những viên đạn 5.56x45mm về phía Fubuki đến khi hết đạn. Những loạt đạn có thể giết chết một người lính liên tiếp "văng" khỏi Fubuki.

"Quái vật! QUÁI VẬT!"

Không chấp nhận số phận của mình, người đàn ông trong bộ đồ phóng xạ quăng khẩu M16A4 của mình rồi quay lưng bỏ chạy. Nhưng, không biết từ khi nào, An đã xuất hiện ở phía sau hắn. Trên tay cô là một thanh Push Dagger với lưỡi thép màu xanh nhạt kỳ lạ.

"Này ~ ~ Nói một cô gái là quái vật rồi chạy đi là không hay lắm đâu nhé ~ "

Một nhát đâm xuyên thẳng qua cả cổ của người đàn ông đang cố chạy trốn. Hắn trợn mắt nhìn người phụ nữ trước mặt. Đôi mắt cô phảng phất một ánh đỏ kỳ dị với một nụ cười khát máu. Hắn trợn mắt, cả cơ thể rung lên rồi gục xuống. Rút con dao của mình, những giọt máu theo áp lực trào ra, thấm đẫm chiếc T-shirt mà An đang mặt. Vẫy hết máu đang dính trên cây Push Dagger của mình, cô nhờ Fubuki kiểm tra những thứ trên xe.

Sau khi nhặt khẩu M16A4 bị quăng đi lúc nãy, An trở về xe. Fubuki, sau khi kiểm tra chiếc xe xong, báo cáo với An:

"Hiện tại, tính cả những khẩu súng mà những tên này đang sử dụng" Fubuki chỉ tay về một cái xác "thì chúng ta có:

 -1 M4 MWS

 - 2 M16A4

 - 1 SCAR-L

 -1 MK14 EBR với ống ngắm ACOG.

 -1 RPG-7

 - 2 KRISS Vector

 - 2 M1911

 - 4 băng 7.62x51mm NATO

 - 28 băng 5.56x45mm NATO

 -  15 băng 9x19 mm Parabellum loại 17 viên

 - 6 băng .45 ACP

 -3 viên PG-7VL

"Hơn nữa," Fubuki đưa cho An một chai nước lọc "tôi cũng phát hiện thêm 17 gói MRE và 10 chai nước lọc. Có thể nói rằng chúng chuẩn bị khá đầy đủ cho chuyến đi này."

" Xui cho chúng." An mở nắp, tự thưởng cho mình một ngụm nước. Từng ngụm nước như làm mát đi cổ họng của cô. "Đã quá ~ Nhóc cũng làm một ngụm đi."

Bắt lấy chai nước được ném từ An, Fubuki cũng nhanh chóng uống một ngụm nước.

"Vậy làm gì tiếp đây?" Fubuki hỏi.

"Có lẽ chúng ta nên mượn chiếc xe này, đi dọc theo đường 347 để đến San Diego, ở đó có một CCPL, viết tắt của 'Khu vực đã được làm sạch để bảo vệ sự sống' (Cleaned centers for protected living). Nó được quản lí bởi chính phủ Mỹ, nhưng một cuộc nổi dậy đã diễn ra nên bây giờ nó đang được quản lý bởi một người có tên là Tommy Park."

"Vậy à." Fubuki gật gù. " Bây giờ chúng ta sẽ đi đến đó à?"

"Không. Chúng ta chỉ đi khoảng 2 tiếng rồi sau đó dừng lại nghỉ ngơi." An nhìn vào cây Push Dagger của mình, điều đó làm Fubuki tò mò.

"Cô làm gì mà cứ nhìn vào con dao của mình thế?"

"À. Đây là một món quà mà cha chị để lại cho chị." An giơ con dao của mình lên, cười vui vẻ. "Đây là một con dao thông minh! Chị có thể bật nhạc, quay phim, thậm chí là hack!"

"Sugoi ~ quả là 'bác học điên'! Việc như thế cũng nghĩ ra được." Fubuki nói với giọng thán phục.

"Chị cũng không biết là em đang khen hay đang nói móc cha chị nữa." An cất con dao vào túi của mình. "Thôi. Chúng ta khởi hành được rồi."

Đạp chân ga, An cùng Fubuki đi về hướng cao tốc số 8 trên chiếc Jeep A2 vừa cướp được.

---2 tiếng sau---

Ở đâu đó kế bên đường cao tốc, một chiếc Jeep A2 đậu kế bên một lửa trại. Xung quanh đó là 2 cô gái đang hoàn thành bữa ăn bằng 2 túi MRE của mình.

"Dở quá " Vừa ăn xong, An than vãn. Dù "sống" ở Mỹ nhưng cô vẫn có thể nói được tiếng Việt một cách trôi chảy. " Chị vẫn không thể quen được với mùi vị của những túi MRE này. Chắc chắn chị sẽ kiếm nguyên liệu để nấu ăn trong thành phố mới được."

Fubuki, âm thầm hoàn thành bữa ăn của mình, quyết định rằng đây là lúc tốt nhất để hỏi An về một số việc.

"Này, đô đốc? Tôi muốn hỏi cô một số việc." Fubuki lên tiếng.

"Hmm. Cũng được, nhóc cứ hỏi đi. Nhưng sau khi trả lời, chị cũng muốn hỏi nhóc vài điều." Uống một ngụm nước, An lắng nghe cô nhóc nữ hạm đầu tiên của mình.

"Vậy, cô là ai? Hay đúng hơn, cô là thứ gì? Và cả quá khứ của cô nữa."

"Này! Chị không phải là thứ gì nhé!" An hét lên, cười đùa vui vẻ. Nhưng sau đó, khuôn mặt cô lại tỏ vẻ như hết cách.

"Thôi được rồi. Dù gì thì nhóc cũng người bạn đồng hành đầu tiên của chị, chị sẽ cho nhóc biết."

"Ban đầu, chị được sinh ra ở Việt Nam, là một cô bé bình thường. Năm lên 2, chị cùng mẹ sang Mỹ định cư vì ba của chị, Tuấn, hoặc là John, đang làm việc ở bên này. Ông ấy tuy là một trong những người đứng đầu của dự án F.L.E.E.T, nhưng ông lại được đặc cách thường xuyên được về thăm nhà. Mọi chuyện có lẽ vẫn sẽ bình thường nếu như những quả bom hạt nhân không bắt đầu rơi xuống."

"4 tuổi, ngay sau khi hầm trú ẩn bị một trái bom hạt nhân phá hủy, chị nhận ra rằng mình đang ở một trại mồ côi tại một CCPL dưới lòng đất ở Chicago. Không chắc có phải là do chúa cảm thấy con người chết nhiều quá rồi hay sao đó nên quyết định quăng luôn cho chị cái thứ đột biến này luôn. Chị sống ở đó đến năm 14 tuổi. Khi đó, để tự nuôi sống bản thân mình, từ năm 6 tuổi thì chị đã bắt đầu làm việc. Từ khuân vác, phụ bếp đến hỗ trợ chăm sóc bệnh nhân.  Khoảng thời gian đó có lẽ là khoảng thời gian quý giá nhất của chị. Vì từ đó mà chị có thêm rất nhiều kinh nghiệm sống. Năm 14, nhìn thấy chính quyền đang tuyển phi công lái trực thăng chở hàng với một mức lương rất hậu hĩnh, chị quyết định đăng ký và được nhận."

"Kể từ đó, chị thường xuyên tham gia vào việc vận chuyển các chuyến hàng cứu trợ đến các CCPL khác nhau. Đôi lúc, chị cũng chấp nhận những chuyến bay đêm vì sẽ có thêm tiền thưởng. Số tiền mà chị kiếm được trong 1 năm cũng đủ để một người bình thường sống dư dả đến cuối đời."

"Sau đó, vào năm chị 17, một cuộc nội chiến nổ ra giữa chính phủ Mỹ và các lực lượng nổi dậy ở phía nam. Chị được yêu cầu tham gia với vai trò vận chuyển hàng hóa và binh sĩ. Vậy nên, với chiếc UH-1, chị đã bay qua rất nhiều trận chiến đẫm máu. Em hãy tưởng tượng rằng mình đang bay trên một chiếc Zero, phía dưới là hơn hàng trăm khẩu pháo phòng không liên tục bắn phá bầu trời, em sẽ hiểu rằng cuộc chiến đó ác liệt đến mức nào. Nổi tiếng nhất là trận đánh ở Baltimore. Khoảng hơn 15000 người tham gia vào trận đánh và chỉ có 4 người sống sót. Chị chỉ phục vụ vận chuyển ở đó khoảng 2 ngày rồi được lệnh đến nơi khác, nên chị không được tính là người sống sót ở đó."

"Kết thúc nội chiến, chính quyền tuy đã chặn đứng được lực lượng miền nam nhưng họ cũng không khấm thá hơn gì. Cả 2 phe quyết định đình chiến. Còn chị thì vẫn tiếp tục công việc vận chuyển của mình. Trong một lần vận chuyển hàng đến Utah, chị được chính quyền nơi đó yêu cầu bay đến Tucson để 'hỗ trợ khẩn cấp'. Nhưng khi vừa bay đến không phận của Tucson, một tia sáng kỳ lạ chiếu thẳng vào buồng lái, qua chỗ trống kế bên chị, khiến chiếc trực thăng nổ tung. Đó là lúc chị nghĩ rằng cuộc đời của mình đã kết thúc."

"Lờ mờ tỉnh dậy, chị nhận ra rằng mình đang ở trong một căn phòng màu trắng kỳ lạ. Trong khi đang tự hỏi tại sao mình còn sống sót thì cửa phòng đột ngột mở ra. Bước vào là một ông bác trung niên khoác trên mình một bộ đồ bác sĩ. Ông nói rằng ông là John, một trong những người đứng đầu dự án F.L.E.E.T và đây là một căn cứ bí mật ở Tucson mà ông đã xây dựng. Trong lúc đang thử nghiệm một hệ thống phòng ngự thì nó vô tình gặp lỗi, dẫn đến việc hệ thống đã nhận nhầm chị là kẻ địch và ngay lập tức bắn hạ. Ông ấy trong lúc đến kiểm tra hiện trường thì thấy chị vẫn còn thoi thóp nên đem về. Sử dụng chị như chuột bạch, ông ta đã thử nghiệm nhiều thí nghiệm lên người chị. Nhờ những thí nghiệm đó mà chị đã sống sót, nhưng chị cũng gần như không còn là một con người nữa."

"Ông ấy muốn chị ở lại đó để có thể nghiên cứu thêm về những tác động mà thí nghiệm đã để lại trên cơ thể của một con người. Sau nhiều thí nghiệm, chị nhận thấy rằng mình đã trở nên mạnh hơn, nhanh hơn, sức bền tốt hơn gấp nhiều lần một con người bình thường. Sau đó, ông ta đề nghị 'cải tạo' lại cơ thể chị bằng thứ vật liệu gọi là Smartsteel, thứ đã tạo nên cơ thể, vũ khí và đạn dượt của các nữ hạm. Vì chị cảm thấy rằng mình vẫn nợ ơn cứu mạng của ông nên chị đã đồng ý."

"Cơ thể mới của chị cơ bản là không khác gì so với cơ thể cũ. Nhưng vì được cấu tạo bằng Smartsteel, chị có thể di chuyển hoặc lướt trên mặt nước, sử dụng được gần như toàn bộ vũ khí của các nữ hạm. Hơn nữa, thông qua việc cấy một 'nhà máy mini' vào người, chị có thể tự cung cấp cho mình nhiên liệu để hoạt động trên biển trong hơn 2 năm mà không cần tiếp dầu. Và nếu chị bị thương, hoặc kể cả chết, thì 'nhà máy' sẽ liên tục cung cấp các phân tử Smartsteel để tái tạo lại cơ thể, nên có thể nói rằng chị gần như là bất tử."

"Tuy là thế, nhưng sức mạnh của chị vẫn có điểm yếu. 'Nhà máy mini' trong người chị cần năng lượng để hoạt động. Tuy chị có thể nhịn ăn hơn 2 tháng nhưng nếu như nhịn càng lâu, khả năng hoạt động của nó sẽ càng giảm. Hiện tại thì đó là điểm yếu duy nhất của chị. Chị vẫn chưa tìm ra những điểm bất lợi khác của cơ thể này."

"Sống ở đó 4 năm, chị học được cách điều khiển cũng như cải thiện sức mạnh của mình. Nhưng chị nhận thấy rằng khi mình quá mạnh, chị lại cảm thấy buồn chán. Vì thế nên chị cũng tập sử dụng các vũ khí cá nhân như súng và con dao găm này. Ngoài ra, chị còn học thêm về công nghệ như máy tính, đặc biệt là hack. Ông bác tiến sĩ kia cũng nhiệt tình hướng dẫn chị, quan hệ của chị với ông ấy cũng tốt lên. Nhưng chị vẫn không biết gì thêm về quá khứ của ông ấy, đến khi chị đọc được lá thư ông để lại vào 3 ngày trước."

"Ngày hôm đó, chị tỉnh dậy, vệ sinh cá nhân rồi tới phòng khách như thường lệ. Nhưng trên chiếc bàn ở giữa phòng là một mẫu thư mà ông ấy để lại."

Nói đến đây, An lấy một lá thư từ trong chiếc balo của mình rồi đưa cho Fubuki. Fubuki cầm lấy lá thư rồi lặng lẽ đọc:

"Gửi An, con gái của ba.

Ba xin lỗi vì đã giữ bí mật với con về điều này trong suốt 4 năm qua. Thật ra, ba đã nhận ra con khi ba đang chữa trị cho con ở trong căn cứ nhờ vào đôi mắt xanh ngọc bích mà chỉ có mỗi con và mẹ con có. Ba rất xin lỗi khi đã để con phải sống lang thang khắp nơi trên nước Mỹ. Vào ngày mà những trái bom bắt đầu rơi, ba đang hoàn thành dự án F.L.E.E.T ở phía dưới lòng đất Nhật Bản. Ba không thể liên lạc ra thế giới bên ngoài trong suốt 2 năm trời. Đến khi được đưa về Mỹ, ba đã không thể tìm lại được 2 mẹ con. Ba đã rất buồn và thất vọng. Vì thế ba đã đến căn cứ này để có thể tiếp tục nghiên cứu, mong rằng có thể quên được nỗi đau của bản thân mình. Thế nhưng, khi con xuất hiện, ba như vừa sống lại từ cõi chết. 4 năm vừa qua có lẽ là 4 năm hạnh phúc nhất kể từ khi ba rời khỏi Nhật Bản. Thế nhưng, ba không thể ở lại bên con tiếp nữa. Bây giờ, con hãy đến nhà kho số 7 ở sân bay đô thị Chandler ở thành phố Phoenix. Ở đó có một nữ hạm do đích thân ba đã chế tạo và để lại đó. Con hãy tìm chiếc thùng chứa màu xanh nhạt, sau đó dùng máu của mình để kích hoạt cô bé. Sẽ có một bài kiểm tra, và nếu con vượt qua được, cô bé ấy sẽ trở thành một người bạn đồng hành đắc lực nhất. Ba muốn con tìm thêm những nữ hạm và tạo cho họ một cuộc sống 'con người' nhất có thể. Đừng cố tìm ba, đến một lúc nào đó thích hợp, ba sẽ tìm con.

Tuấn, ba của con."

"Câu chuyện khó tin nhất mọi thời đại." Fubuki, sau khi đọc xong thư, vẫn giữ khuôn mặt lạnh lẽo của mình, bình luận.

"Nhóc tin hay không thì tùy. Đôi khi chị còn tưởng rằng mình có 'hào quang của nhân vật chính' mà." An vui vẻ.

Đưa lại lá thư cho An, Fubuki thở dài.

"Vậy bây giờ cô muốn hỏi điều gì?"

"Nhiệm vụ của nhóc." An hỏi

"Hmm. Tại sao cô lại hỏi như vậy? Tôi tưởng ba cô đã nói với cô rằng nữ hạm chúng tôi là một món 'vũ khí' được chế tạo cho hải quân Mỹ." Fubuki thắc mắc.

"Đúng là ba của tôi đã nói như thế. Nhưng không lý nào một trong những người đứng đầu dự án lại đích thân chế tạo một nữ hạm riêng cả." An giải thích.

"Suy luận tốt đấy." Thanh katana bỗng dưng lại xuất hiện trên tay Fubuki. Cô nhóc nhẹ nhàng rút thanh kiếm ra rồi ngắm nó. "Nhiệm vụ của tôi thì cũng như các nữ hạm khác. Đó là nghe lệnh và chiến đấu cho đô đốc của mình."

"Thế nhưng, John đã giao cho tôi thêm 2 nhiệm vụ. Thứ nhất, tôi có trách nhiệm phải kiểm tra khả năng lẫn nhân cách của các đô đốc nắm giữ nữ hạm. Nếu như một đô đốc không thể đáp ứng được tiêu chí mà tôi đã đưa ra, nhẹ thì mất quyền kiểm soát cũng như ra lệnh nữ hạm của mình, nặng thì..." Fubuki nhặt lấy một cục đá dưới chân mình, thảy lên rồi nhanh chóng dùng thanh kiếm chém nó. Hòn đá dễ dàng bị chẻ làm đôi với nhát chém của cô nhóc. Thấy cảnh đó, An chỉ mỉm cười.

"Nhiệm vụ thứ hai, là hỗ trợ nhóm demi-god hoàn thành nhiệm vụ của họ." Fubuki đặt lại thanh katana vào vỏ.

"Demi-god? Đó là gì?" An tò mò.

"Không biết. Chỉ biết rằng họ là một lớp tàu có nhiệm vụ đặc biệt trong dự án."

"Vậy thì ba chị đã làm gì nhóc." Lần này, một nét mặt nghiêm túc xuất hiện trên khuôn mặt của An.

"Đầu tiên, khi đã cơ bản hoàn thành tôi, John đã cài vào bộ xử lý trung tâm một chương trình khiến cho nó liên tục bị quá tải, và một chương trình khác liên tục sửa chữa và nâng cấp." Fubuki chĩa ngón tay vào một bên thái dương của cô nhóc. " Lúc đó, tôi có cảm giác như chết đi rồi sống lại, rồi lại chết đi và cứ thế lặp đi lặp lại."

"Hắn cũng cài cặp chương trình đó vào từng bộ phận của tôi. Đúng đấy, TỪNG BỘ PHẬN! Trong khoảng thời gian đó, tôi gần như không thể nghỉ ngơi bởi các cơn đau liên tục trên cơ thể mình. Nhưng khoảng một thời gian sau, cơn đau càng lúc càng giảm dần. Trước khi được gởi đến Mỹ, John cài thêm một chương trình lạ nữa vào bộ nhớ của tôi. Sau đó, hắn khởi động bộ xử lý trung tâm trong khi vẫn tắt các chương trình khác. Trong suốt khoảng thời gian trước khi cô tìm thấy tôi, tôi bị kẹt trong một khoảng không gian lạ. Đó là một nơi luôn luôn biến đổi, rất khó lường. Mỗi khi tôi ngủ dậy, không gian lại biến đổi, khi thì là một thành phố, khi thì là một nơi đồng không mông quạnh."

"Ở đó, có một 'tôi' khác. 'Tôi' đó như là một phiên bản người lớn hơn của tôi vậy. Nhưng cô ấy tự nhận rằng mình là một bản sao của tôi. Cô ấy đã chỉ dạy tôi rất nhiều điều. Có thể nói rằng tôi mang một món nợ rất lớn đối với cô ấy."

"Vào 3 ngày trước, bỗng nhiên tôi nhận được một đoạn code chứa thông tin của cô. Và, bất ngờ chưa, lần đầu tiên kể từ khi chế tạo ra tôi, hắn trực tiếp ra lệnh. Và mệnh lệnh đó, cũng ngạc nhiên chả kém, đó là trở thành nữ hạm của cô!" Fubuki trỏ vào An, rồi cô nhóc ngả người về sau.

"Đó là câu chuyện của tôi. Vậy, cô, hay đúng hơn, chúng ta sẽ làm gì tiếp theo đây?" Hoàn thành câu chuyện về mình, Fubuki đặt câu hỏi về dự định tương lai của An.

"Không rõ nữa sao? Đương nhiên là chúng ta sẽ tìm thêm thật nhiều nữ hạm, rồi sau đó chị sẽ mua nguyên một căn nhà cho mọi người cùng sống chung vui vẻ với nhau đến hết đời!" An lạc quan trả lời.

"Wow. Cô tính lập nguyên một dàn harem là các nữ hạm à?" Fubuki nói đùa.

2 cô gái cùng bật cười. Nụ cười của họ đầy vui vẻ và lạc quan. Nhưng họ vẫn chưa biết gì về những kẻ thù mà họ sẽ đối mặt sắp tới.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net