3. Trên Đường Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6 giờ 12 phút.

Đường cao tốc số 8.
Hạm đội đang trên đường đến San Diego.
Thứ hai, ngày 1 tháng 10, năm 2029.

"Nhóc nói gì chứ?"

Một chiếc Jeep A2 đang chạy băng băng trên một con đường cao tốc đổ nát. Trên chiếc xe, An vừa lái vừa quay qua hỏi Fubuki, cô nhóc ngồi kế bên.

"Đúng vậy. Máu của cô không chỉ có khả năng kích hoạt và ghi đè thông tin rằng cô là đô đốc của họ. Mà nó còn có khả năng hồi phục sức khỏe và gia tăng sức mạnh của nữ hạm đó." Fubuki lạnh lùng trả lời.

"Vậy tại sao nhóc phải nói rằng chị nên cẩn thận với nó." An lách xe qua một chiếc hố trên đường. Cô tò mò về khả năng của những giọt máu của mình.

"Bởi vì, khi kiểm tra lại thông tin trong hệ thống của mình, tôi phát hiện ra một tệp lạ. Nhưng khi kiểm tra nó, tôi thấy rằng nó khá là nguy hiểm." Fubuki nhắm mắt lại rồi từ từ mở ra. Thay cho đôi mắt nâu xanh cũ của cô nhóc là một sắc đỏ đầy chết chóc.

"Cái đó... là do máu của chị?" An nhìn vào cặp mắt đỏ của Fubuki. Cô như thể bị hấp dẫn vào đôi mắt ấy. Nhưng vì phải lái xe, An lại phải nhìn về phía trước.

"Đúng vậy. Khi cô dùng máu của mình để kích hoạt tôi, một tập tin mới đã xuất hiện. 'Giao thức khát máu' (Bloodthirsty Protocol). Nó cho phép tôi trở nên mạnh hơn mỗi khi giết chết một sinh mạng." Fubuki giơ tay phải ra, thanh katana bỗng xuất hiện trên tay của cô nhóc.

"Thanh katana này cũng từ nó mà ra. Khi tôi giết một thứ, tôi sẽ mạnh hơn. Nhưng khi dùng thanh katana này thì sức mạnh mà tôi nhận được sẽ tăng nhiều hơn nữa. Bộ nhớ, hệ thống xử lí thông tin, hệ thống radar, hệ thống sử dụng vũ khí và cả thể chất. Gần như toàn bộ khả năng của một nữ hạm đều được gia tăng khi giết một thứ." Thanh katana lại biến mất, và đôi mắt của Fubuki đã trở lại bình thường.

"Nhưng..." Giọng nói của cô nhóc trở nên nghiêm trọng. "thứ này có một nhược điểm vô cùng nghiêm trọng."

"Nhược điểm ư?" Chỉ cần lắng nghe giọng nói của Fubuki, An cũng biết được nguy hiểm của thứ năng lực này.

"Đúng. Như tên gọi của nó, 'Giao thức khát máu' khiến cho tôi trở nên hiếu chiến hơn. Ngay cả bây giờ, tôi vẫn có thể cảm nhận được một cơn khát máu đang trở nên mạnh mẽ hơn trong người." Fubuki chỉ vào ngực của mình.

"Vậy có cách nào để áp chế nó không?" An hỏi.

"Chiến đấu. Đó là cách duy nhất." Fubuki nắm chặt khẩu SCAR-L ở kế bên. "Chỉ cần ở mức tập luyện, không cần phải giết."

"Vậy thì chị còn có thể lo được. Chứ cho nhóc chạy vòng vòng kiếm gì đó để lấy mạng thì..." An cười khúc khích, tưởng tượng đến cảnh một cô nhóc cầm thanh katana chạy xung quanh để giết thứ gì đó.

"Cô nghĩ cái gì thế." Fubuki, nhìn An với một đôi mắt lạnh tanh, hỏi.

"Không có gì. Không có gì." An quơ tay. "Mà này, đôi mắt màu tím lần trước là sao vậy?"

"Đó là khi chủ động sử dụng hệ thống radar của mình. Bình thường, hệ thống radar của tôi có thể phát hiện sự sống ở bán kính 500m. Nhưng khi chủ động sử dụng hệ thống, tôi có thể nâng tầm quét lên đến 2km với sự sống, và 14km đối với Smartsteel , hơn 2km so với tầm của một chiến hạm (BB).

"Vãi. Đâu, nhóc sử dụng bộ radar của mình để quét thử đi. Biết đâu ta có thể phát hiện thêm một nữ hạm nào đó ở quanh đây." An thích thú.

Fubuki nhìn đô đốc của mình với một ánh mắt "Cô đang nói gì vậy?" rồi thở dài. Cô nhóc từ từ áp tay phải của mình vào tai, đôi mắt cô dần chuyển sang màu tím. Đột ngột, Fubuki mở to mắt của mình rồi nói với An.

"Đô đốc! 6km hướng đông nam! Có một nữ hạm đang ở đó!"

"Làng Morena cũng nằm ở hướng đông nam. Chắc là ở đó."

An nhanh chóng chuyển hướng chiếc xe ra khỏi đường cao tốc. Thay vì tách vào một con đường nhỏ nào đó, cô quyết định cho xe chạy thẳng đến Morena. Chiếc xe bị xốc liên tục vì phải chạy trên đường đất, nhưng nó không phải là lý do để An giảm tốc độ.

"Sao thế Fubuki? Trông nhóc có vẻ lo lắng." An nhìn Fubuki. Lần đầu tiên cô thấy được hình ảnh một Fubuki lo lắng dù trông cô nhóc vẫn cố tỏ ra bình tĩnh đến lạ thường.

"Không. Không có gì." Fubuki quơ tay. "Nhưng tín hiệu này..."

"Tín hiệu này làm sao?" Tránh một hố bom ở trên đường, An hỏi.

"Tín hiệu này.... Nữ hạm đó đã được kích hoạt. Nhưng chế độ nữ hạm của cô ấy đã tắt."

"Chế độ nữ hạm?" Thêm một cụm từ làm An thắc mắc.

"John không nói cho cô biết à?" Fubuki thở dài. "Chế độ nữ hạm giúp cho nữ hạm có thể di chuyển và chiến đấu trên mặt nước. Hơn nữa, chế độ nữ hạm giúp cho chúng tôi có thể di chuyển bình thường và chiến đấu ở trên mặt đất. Nếu tắt nó đi, nữ hạm sẽ cực kỳ khó khăn trong việc di chuyển trên mặt đất và không thể chiến đấu trên biển."

"À~~ Vậy Fubuki-sensei, liệu nữ hạm có thể làm quen với việc tắt chế độ nữ hạm không?" An vui vẻ hỏi, mong Fubuki tạm thời quên đi nỗi lo lắng của mình.

"Sensei?" Fubuki liếc xéo An. Nhưng cô nhóc lại thở dài rồi bỏ qua. "Có thể. Nhưng một nữ hạm sẽ không dễ dàng gì hoạt động khi tắt nó đi đâu. Bộ cô tính làm gì à?"

"Không có gì. Chỉ là muốn lên kế hoạch một chút thôi." An cười, một nụ cười đáng sợ.

Cả 2 lại im lặng. An đạp chân ga phóng với tốc đô hơn 60km/h. Vài phút sau, cả 2 đã tiếp cận ngôi làng.

Làng Morena, miền nam nước Mỹ. Một ngôi làng từng tràn đầy sức sống giờ đây chỉ còn là một đống hoang tàn. Một cuộc chiến đã từng diễn ra ở đây. Hố bom, gạch đổ ở khắp nơi. Hơn nữa, khu vực này lại còn bị phóng xạ bao phủ. Ngôi làng này đã trở thành một vùng đất chết.

Một chiếc Jeep đậu ở phía bắc ngôi làng. Cách đó 60m, ở phía trước một căn nhà hiếm hoi còn đứng vững là 2 cô gái.

"Nhóc có chắc là ở đây không?" An hỏi Fubuki.

"Chắc chắn. Tín hiệu phát ra từ đây." Fubuki trả lời. Giọng cô nhóc lạnh lùng nhưng vẫn ẩn chứa một sự lo lắng.

"Vậy vào thôi."

Sau câu nói, An đạp mạnh cửa. Chiếc cửa bay thẳng vào bên trông ngôi nhà. Bụi bốc lên mù mịt. Cả 2 cô gái lần lượt tiến vào trong. Fubuki nhanh chóng tiến đến nơi phát ra tín hiệu, một căn phòng nhỏ. Cô nhóc mở cửa tiến vào rồi hét lên.

"MIYUKI!" Fubuki lao đến ôm lấy cô gái kia. An ngay lập tức chạy đến để kiểm tra. Cô nhìn thấy Fubuki đang ôm một cô nhóc khác. Trên người cô nhóc ấy không mặc gì cả, vì thế nên An dễ dàng phát hiện ra nhiều vết bầm trên cơ thể cô nhóc. Hơn nữa, An còn phát hiện ra một số vết bầm ở vùng âm đạo. Cô chắc chắn rằng cô nhóc đã bị xâm hại tình dục.

"Fubuki. Nhóc có thể kiểm tra tình trạng của cô nhóc được không?" An nhanh chóng tiếp cận để kiểm tra xem Miyuki còn bị gì khác không.

"Được. Được!" Fubuki nhanh chóng dùng bàn tay phải của mình để rà khắp cơ thể của Miyuki. Sau một hồi, cô nhóc quay sang báo cáo với An.

"Đô đốc! Chắc chắn Miyuki đã bị hành hạ và xâm hại tình dục. Hơn nữa..." Giọng Fubuki trầm xuống. "tôi còn phát hiện ra trong cơ thể em ấy, có sự xuất hiện của thuốc kích dục gây nghiện."

"CÁI GÌ!" An giật mình. Những năm tháng còn làm việc cho trạm y tế ở Chicago đã cho cô biết sự đáng sợ của thuốc kích dục và gây nghiện. "Nhóc có phát hiện ra nó là loại gì không?"

"Không. Loại thuốc này không nằm trong dữ liệu của tôi. Chắc nó là loại tự chế." Fubuki lo lắng trả lời.

An loay hoay. Cô không biết mình nên làm gì. Chợt nhớ ra một điều gì đó, cô hỏi Fubuki.

"Fubuki. Nếu dùng máu của chị thì có thể phục hồi sức khỏe cho Miyuki được không?"

Như ném được một chiếc phao cứu sinh cho em gái của mình, Fubuki nhanh chóng gật đầu đồng ý. An nhanh chóng cắn đầu ngón tay của mình rồi cho những giọt máu chảy vào miệng của Miyuki. Sau vài giây, những vết bầm tím trên cơ thể của cô nhóc dần dần biết mất. Fubuki cũng bất ngờ nói với An.

"Đô đốc. Loại thuốc đó đã tạm thời bị ức chế."

"Có nghĩa là nó vẫn chưa biến mất hoàn toàn?" An thắc mắc.

"Có lẽ là như vậy." Fubuki buồn rầu.

"Được rồi, chúng ta sẽ tính việc đó sau. Chị vẫn còn một bộ đồ trong balo của mình. Nhóc hãy mặc cho Miyuki đi." Lấy một chiếc T-shirt màu xanh nhạt cùng với một chiếc quần jean thun cho Fubuki, An tiến đến phòng khách. Cô nhanh chóng kiểm tra và sắp xếp những thứ ở trong balo.

Một lúc sau, An tiến vào phòng. Căn phòng hiện giờ chỉ còn mỗi một chiếc giường mốc mà Miyuki đang nằm trên đó. An tiến lại gần Fubuki.

"Cô nhóc sao rồi?"

"Tạm thời thì Miyuki đã ổn. Tầm một lúc nữa em ấy sẽ tỉnh lại." Fubuki trả lời.

"Nếu chị không nhầm thì Miyuki là em của nhóc đúng không." An cố nhớ lại những chiếc tàu thuộc lớp Fubuki mà cô đã từng đọc qua khi còn ở căn cứ bí mật. Cô rất hứng thú khi tìm hiểu về WW2 khi còn ở đó.

"Đúng vậy. Miyuki là chiếc tàu thứ 4 của lớp Fubuki, tức là em gái của tôi." Fubuki nói, giọng buồn rầu. "Trước khi chúng tôi được chuyển đi, tôi đã gặp em ấy cùng với những người khác. Em ấy rất năng động và luôn sẵn sàng để chiến đấu."

"Là vì Miyuki đã không tham gia WW2 phải không?" An đoán.

"Đúng vậy. Ngày 29 tháng 6 năm 1934, va chạm với Inazuma ở eo biển Triều Tiên."

Cả 2 lại im lặng. An lặng lẽ quan sát Miyuki. Cô nhóc có một kiếu tóc ngắn tương tự của cô, trừ việc mái tóc của cô nhóc có màu nâu đen. An đoán rằng Miyuki cũng có chiều cao tương tự với Fubuki. Ờ...thì...2 người là chị em mà.

"Này. Nhóc kiểm tra thử xem Miyuki có 'Giao thức khát máu' không?" An vỗ vai Fubuki.

"Có. Miyuki cũng mang trong mình 'Giao thức khát máu' từ khi cô truyền máu của mình cho em ấy." Fubuki nói.

"Vậy à." An thì thầm. "Mà hình như em ấy đang tỉnh lại đó."

Từ từ mở mắt, Miyuki khó nhọc ngồi dậy. Vừa nhìn thấy Fubuki, cô nhóc như ngay lập tức bật lại ôm chầm chị của mình.

"FUBUKI! CHỊ ĐÂY RỒI! CHỊ ĐÂY RỒI!" Miyuki khóc lóc ôm chặt Fubuki. Trong khi Fubuki đang loay hoay tìm cách làm cô em của mình bình tĩnh lại thì đô đốc của cô, An, lại cười khúc khích và đứng quan sát cảnh 2 chị em đoàn tụ.

"Được rồi Miyuki, bình tĩnh lại nào." Fubuki ôm lại Miyuki và vỗ vai cô nhóc. Trên khuôn mặt của cô hiện giờ là một nụ cười ấm áp của một người chị, không phải là một con người trầm tĩnh mà An đã tiếp xúc trước đó.

Khi Miyuki buông tay ra khỏi người của chị mình, cô nhóc vô tình nhìn về phía An. Bỗng dưng cảm thấy nguy hiểm, An ngay lập tức thủ thế. Miyuki khi nhìn thấy An, hét lên một cách hoảng loạn và lao đến tấn công An

"KHÔNG! KHÔNG! KHÔNG!" Miyuki liên tiếp đấm An, khiến cho cô phải vất vả né và đỡ những cú đấm dư sức làm cho người bình thường tan xương nát thịt. Fubuki, ngay khi nhìn thấy Miyuki lao đến tấn công An, liền lao lên ôm chặt cô nhóc.

"Miyuki! Bình tĩnh! Cô ấy không hại em đâu. Bình tĩnh!" Fubuki hét lên.

Không thắng được sức mạnh vô lý của cô chị, Miyuki cũng dần bình tĩnh lại. Cô nhóc bắt đầu sợ hãi khi nhận ra người trước mặt là đô đốc được ghi đè vào bộ nhớ của cô. Cả người Miyuki bắt đầu run lên. Cô nhóc ôm chặt Fubuki, sợ hãi.

"Nào nào. Chị không có phạt em đâu." An cười, lấy một gói MRE để sẵn ở túi quần rồi đưa cho Miyuki. "Đây. Em hãy ăn tạm nó đi. Chị chỉ có thứ này là ăn được thôi."

Đưa gói MRE cho Miyuki, An quyết định đợi cô nhóc bình tĩnh lại. Miyuki run rẩy cầm lấy gói MRE rồi từ từ ăn nó. Fubuki cũng nhẹ nhàng vỗ về cô nhóc.

Một lúc sau, khi Miyuki đã bình tĩnh trở lại, An quyết định hỏi cô nhóc một số chuyện.

"Vậy Miyuki, em đến từ San Diego phải không?" An nhẹ nhàng hỏi.

Cả người Miyuki lại run rẩy còn Fubuki thì nhìn An với một ánh mắt chết chóc.

"Chị không biết nhóc đã trải qua những gì. Nhưng chị cần thông tin để có thể quyết định chúng ta sẽ làm gì tiếp theo." An giải thích.

Fubuki vừa định lên tiếng thì Miyuki đã giơ tay cản lại. Dùng tay còn lại để ôm chặt bản thân, cô bé bắt đầu kể.

"Như đô đốc đã biết, em là Miyuki, khu trục hạm thứ 4 lớp Fubuki. Em được kích hoạt vào khoảng 1 tuần trước, ở San Diego, cùng với 8 người khác. Một kẻ tên là Tommy Park đã kích hoạt chúng em. Hắn đã đem bọn em đến một căn nhà nào đó ở trung tâm thành phố và... và..." Miyuki lại run lên. Cô nhóc nhớ lại những việc kinh khủng đã xảy ra trong khoảng thời gian đó.

"Vậy sao em lại ở đây?" An thắc mắc.

"Vào khoảng 2 ngày trước, một cuộc nổi loạn đã diễn ra. Lợi dụng tình thế hỗn loạn lúc đó, mọi người đã quyết định giúp em trốn thoát. Em cứ đi về phía tây cho đến khi đến được nơi này. Lúc đó, em cảm thấy cực kỳ khó chịu và mệt mỏi nên đã đi vào căn nhà này rồi gục xuống."

"Hắn có cho em uống một loại thuốc kỳ lạ nào đó phải không?" An quyết định thử tìm hiểu về loại thuốc trong cơ thể của Miyuki.

"Đúng vậy. Trước khi diễn ra cuộc nổi loạn 1 ngày, hắn đã cho em uống một loại thuốc nào đó. Nó khiến cho cơ thể của em nóng lên và..." Fubuki ôm chầm lấy Miyuki, không cho cô nhóc nói thêm một lời nào nữa.

"Chị muốn hỏi thêm một điều nữa. 8 người cùng với em là ai?" Câu hỏi cuối cùng của An dành cho Miyuki.

"Họ là Kuma, Tama, Kiso, Yamashiro, Houshou, Souryuu, Hiryuu và Akashi." Miyuki trả lời. Sức khỏe của cô nhóc đã tốt hơn một chút.

"Cám ơn về số thông tin. Bây giờ em nên nghỉ ngơi đi." Lấy 1 gói MRE và 2 chai nước từ trong balo, An đưa nó cho Fubuki. "Đây. Đồ ăn sáng của nhóc đó. Cả 2 cứ trò chuyện với nhau đi. Chị cần suy nghĩ một lát."

Bước ra khỏi phòng, An tiến đến căn phòng khách của căn nhà. Chiếc cửa bị đá văng vẫn nằm ở giữa căn nhà. Tiến đến một góc căn phòng, An tự nhẩm lại những cái tên mà Miyuki đã nhắc tới. 3 tuần dương hạm hạng nhẹ, 1 chiến hạm, 3 hàng không mẫu hạm và 1 tàu sửa chữa. Theo như Miyuki nói thì Tommy Park không hề biết giá trị thật sự của nữ hạm. Hơn nữa, có lẽ chế độ nữ hạm của họ, bằng một cách nào đó, đã bị tắt. Đó là lý do mà họ không thể phản khán.

"Chuyện này sẽ vui lắm đây." An nở một nụ cười khát máu.

Khoảng 1 tiếng sau, Fubuki cùng Miyuki tiến đến phòng khách. Cả 2 đã chia sẻ tập tin bộ nhớ cho nhau nên Miyuki cũng đã phần nào nắm bắt được tình hình hiện tại. Đến phòng khách, cả 2 nhìn thấy An đang lau chùi cây Push Dagger của mình.

"Xong rồi à?" Nhìn thấy 2 nữ hạm tiến đến gần, An cất lại cây Push Dagger vào túi quần rồi đứng dậy. "Mà Miyuki này, em có biết cách sử dụng súng không?"

"Em đã tải dữ liệu về cách sử dụng vũ khí cá nhân từ chị Fubuki rồi ạ. Nên em cũng biết cách sử dụng chúng." Miyuki trả lời.

"Được rồi. À khoan đã," Vừa chuẩn bị ra khỏi căn nhà, An quay lại hỏi Miyuki thêm một câu. "Liệu người dân có nhận ra em không?"

Một ánh nhìn "Cô vừa mới hỏi clgt?" đến từ Fubuki cùng với cả tấn sát khí hướng đến An. Còn cô chỉ đáp trả bằng một cái nhún vai.

"Không. Có lẽ là không." Run rẩy một lúc, Miyuki trả lời.

"Vậy thì tốt." Bước ra khỏi căn nhà, An cùng với 2 cô nhóc tiến về chiếc Jeep đậu ở gần đó. Ngồi vào ghế lái, với Fubuki ở kế bên và Miyuki ở đằng sau, An khởi động chiếc xe rồi lái về phía đường cao tốc số 8.

"Vậy Fubuki, M16 hay SCAR?" Vẫn tập trung về phía trước, An hỏi Fubuki ở kế bên.

"M16." Fubuki lạnh lùng trả lời.

"Okay. Vậy còn nhóc thì sao." An quay xuống hỏi thành viên mới.

"Em...em được chọn ư?" Miyuki lo lắng.

"Được chứ. Em nên chọn loại vũ khí thích hợp với mình." An cười nói.

"Vâng. Em cũng muốn M16." Miyuki lí nhí.

"Okay. Xong phần vũ khí. Tầm 9h thì chúng ta sẽ đến San Diego. Chị sẽ thuê một phòng ở khách sạn, rồi chị sẽ dẫn các em đi mua sắm cũng như lấy thông tin."

"Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu như chúng phát hiện ra Miyuki. Không phải vì vừa có một vụ nổi loạn nên an ninh sẽ được thắt chặt hơn sao?" Fubuki hỏi.

"Không đâu. Nếu như Miyuki nói đúng thì Tommy Park và đồng bọn của hắn đang khá là bận rộn đấy. Và có khi hắn còn không nhận ra cô nhóc đã trốn thoát đấy chứ." An vẫn lạc quan.

"Vậy chị không biết đến Định luật Murphy à?" Fubuki cười khẩy.

"Đừng lo. Chúng ta vẫn còn kế hoạch 'Y'."

"Và kế hoạch đó là?"

"Yolo!" Bằng khuôn mặt nghiêm túc nhất của mình, An trả lời.

Fubuki bật cười. Cô nhóc gần như quên mất thứ sức mạnh vượt xa con người của mình trong khi Miyuki thì bất ngờ với sự lạc quan của An.

"Được rồi mấy nhóc. Chị đây tuyên bố, chiến dịch 'San Diego' bắt đầu!"

Chiếc xe phóng thẳng về hướng tây, khởi đầu cho chiến dịch đầu tiên của An cùng với những nữ hạm của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net