5. Chiến Dịch San Diego: Grim Reaper

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Về rồi đây."

Mở cửa quán trọ, An cùng với Fubuki và Miyuki tiến vào. Phía bên trong là Oyodo đã chờ sẵn cùng với một bàn thức ăn thịnh soạn.

"Về rồi đấy à? Ngồi đi." Oyodo đứng dậy chào đón.

"Cám ơn vì đã chuẩn bị bữa ăn cho bọn em." An cười nói.

An để chiếc balo của mình xuống rồi cùng với 3 cô gái ngồi vào bàn ăn.

"An này." Oyodo lên tiếng.

"Vâng?" An gắp đồ ăn.

"Mục đích của em khi tìm kiếm nữ hạm là gì?"

An nhìn Oyodo. Một khẩu Colt M1911 màu bạc đã lên đạn xuất hiện từ lúc nào trên tay của cô và đang chĩa thẳng vào An.

"Vậy chị cũng tham gia vào dự án đó?" Bỏ qua mối đe dọa đang ngắm thẳng vào mình, An tiếp tục gắp thức ăn.

"Em chỉ cần nói mục đích của mình thôi." Oyodo mỉm cười, một nụ cười mang theo một luồng sát khí dày đặc.

"Hmm..." Ăn một muỗng cơm, An tỏ vẻ suy nghĩ. Một lúc sau, cô nói.

"Mình thích thì mình làm thôi."

Một viên .45 ACP bay thẳng đến má phải của An. Nhưng thay vì để lại một vết sẹo trên đó, viên đạn ngay lập tức nảy ra hướng khác khi vừa va chạm. Một luồng khí lạnh lẽo bắt đầu len lỏi ra cả căn phòng.

"Haiz. Nếu chị muốn biết đến thế..." An thở dài.

An bỗng nhiên biến mất. Trong lúc Oyodo đang bất ngờ thì bỗng nhiên, khẩu Colt trên tay cô biến mất. An xuất hiện với khẩu Colt trên tay, ngắm thẳng vào Oyodo từ phía sau.

"Chị biết rằng em rất ghét bị làm phiền khi đang ăn mà nhỉ?" Fubuki cười. Nhưng đi kèm với nụ cười đó là một giọng nói lạnh lẽo đến cóng người. Một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên khuôn mặt của Oyodo, cũng như cả Miyuki. Fubuki thì vẫn im lặng ngồi ăn.

"Nếu muốn em nói" An hạ khẩu súng xuống. Cô trả nó lại cho Oyodo khi tiến về chỗ ngồi của mình. "Vậy chị hãy nói về mình trước đi."

"Chịu thua em rồi." Oyodo giơ hai tay, tỏ vẻ đầu hàng.

"Công bằng mà." An cười. Cô bắt đầu tận hưởng tiếp bữa ăn.

"Được rồi. Chị không chỉ là một người tham gia dự án F.L.E.E.T, mà chị chính là một trong những thành quả của nó." Oyodo nói.

"Ooyodo, tuần dương hạm duy nhất của lớp Ooyodo. Chị đã được kích hoạt vào khoảng 7 năm trước ở đâu đó phía nam Los Angeles, nhưng chị lại không biết đó là ai. Chị bắt đầu lang thang đi khắp nơi xuống phía nam cho đến khi gặp được Karah."

"Trong khi đang lang thang ở thành phố này, chị đã nhìn thấy quán trọ này có tuyển nhân viên nên chị đã xin vào làm tiếp tân của nhà trọ. Khi đó, nhà trọ đang gặp vấn đề về nhân viên do chỉ có mỗi Karah và cha cô ấy quản lí. Nên khi vừa đến để xin việc, họ đã đồng ý ngay lập tức."

"Đó là khoảng thời gian hạnh phúc của chị. Karah là một cô gái năng nổ, rất tốt bụng và chung tình, cha của cô ấy thì hơi nghiêm khắc nhưng ông ấy cũng là một người tốt. Họ đã đối xử rất tốt với chị. Khi làm việc ở đây, chị như có lại mục đích sống. Khoảng thời gian đó cứ thế tiếp diễn, cho đến khi 'nó' xảy ra."

"Nội chiến Nam - Bắc?" An, vừa hoàn thành bữa ăn, nhắc đến.

"Một phần thôi." Ooyodo nhớ lại, một chút nét đau thương xuất hiện trên khuôn mặt cô. "Nhờ có cuộc nội chiến đó, lính của chính phủ đã phải điều bớt qua chiến trường ở phía đông. Vậy nên Tommy Park cùng với người của hắn mới có thể chiếm được CCPL này."

"Trong khoảng thời gian đầu, hắn đã điều hành rất tốt nơi này. Giảm thuế, chính sách chăm sóc người nghèo, hỗ trợ phát triển,.... Mọi người hạnh phúc, thành phố thì tràn đầy sức sống. Hắn còn là người mà Karah yêu nữa chứ." Ooyodo cười nhạt.

"Với nỗi sợ bị kẻ khác cướp mất vị trí hiện tại, Park trở nên điên loạn. Hắn bắt đầu nghi ngờ mọi người, kể cả Karah. Trong một lần xử lý vài tên côn đồ, chị đã tìm thấy một tờ giấy yêu cầu âm thầm điều tra một số đối tượng do hắn ký tên. Và trong đó có cả tên của Karah. Khi biết được tin đó, chị đã ngay lập tức nói với Karah. Nhưng cô ấy lại tin tưởng hắn, cho rằng hắn sẽ không làm gì quá đáng."

"Ngày hôm đó, chị cần phải lấy thêm đồ dự trữ nên đã ra ngoài một chút. Trong lúc đang chuẩn bị để quay về thì hắn đã cho nổ súng." Ooyodo dần siết chặt tay lại.

"Quân đội của hắn tấn công vào những khu vực đã được khoanh vùng. Hắn cũng tuyên bố trên loa rằng từ bây giờ, hắn là người duy nhất đứng đầu mọi thứ ở đây rồi bắt đầu thiết lập một chế độ độc tài mới. Trong lúc đó, chị đã cố gắng chạy về nhà trọ để kiểm tra, và thấy nó đang bị quân đội tấn công."

"Nhanh chóng hạ gục một tên lính gần đó, chị lấy khẩu súng của hắn và bắt đầu tiêu diệt những tên lính khác. Cũng nhờ vào khả năng của một nữ hạm, chị dễ dàng quét sạch bọn lính. Nhưng khi tiến vào trong quán trọ, thì đã trễ rồi."

"Cha của Karah, cùng với một số khách hàng khác, đã chết. Còn Karah thì bị bắn 1 viên vào bụng, cuối cùng cô ấy đã chết vì mất máu."

"Tại sao chị không trả thù?" Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, An lên tiếng hỏi.

"Chị có lý do riêng của mình, em có thể xem như chị không thể tự mình trả thù đi." Ooyodo đáp lại.

"Vậy...chị có muốn giết hắn không?"

"Muốn."

"Vậy được rồi." An mỉm cười. "À, Fubuki này. Nhóc đã biết trước việc Oyodo là nữ hạm rồi phải không?"

"Đúng. Nữ hạm chúng tôi có thể trực tiếp giao tiếp với nhau thông qua hệ thống radar" Fubuki lạnh nhạt giải thích. "Chị ấy đã nhờ tôi và Miyuki không tiết lộ việc chị ấy là nữ hạm cho cô."

"Em...em xin lỗi." Miyuki rối rít xin lỗi. "Chị ấy chỉ muốn xem thử mục đích của chị thôi."

"Được rồi Miyuki. Em không cần phải xin lỗi đâu." An xoa đầu Miyuki. "Mà Ooyodo này. Nếu chị đã hỏi họ rồi, sao chị còn phải đe dọa em như thế chứ?"

"Chị chỉ muốn xác nhận một vài điều khó tin thôi mà." Ooyodo nhún vai.

"Haiz. Sao cũng được." An thở dài. "Nếu như chị muốn thì tối nay sẽ hành động."

Dọn dẹp phần bát dĩa của mình, An tiến về phòng. Bỗng chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay lại nhìn Ooyodo.

"Hồi nãy, lúc chị hỏi em về mục đích khi tìm kiếm nữ hạm." An nói, giọng nghiêm chỉnh.

"Và nó là?" Ooyodo chờ đợi câu trả lời.

"Vì em thấy nó thú vị!"

Nói xong, An chạy thẳng vào phòng. Miyuki, vội dọn dẹp phần chén dĩa của mình và Fubuki rồi cúi chào Ooyodo, chạy theo An.

"Nói dối kém thật." Ooyodo, nhẹ nhàng ngồi ở kế bên Fubuki, cầm lấy ly nước trên bàn rồi từ từ uống.

"Đúng vậy nhỉ?" Fubuki nói với giọng nhẹ nhành, khác hẳn với khi ở cùng với An.

Cả 2 cứ ngồi ở đó, tận hưởng khoảng không gian yên tĩnh vào buổi trưa mùa thu.

"H..Hứa với chị, Y..odo. Đừ..ng giết Park."

'Có lẽ em không thể giữ được lời hứa với chị rồi, Karah.'

-------------

23 giờ 57 phút.

Phía trong con hẻm đối diện khách sạn Starlight.
Hạm đội đang chuẩn bị.
Thứ hai, ngày 1 tháng 10, năm 2029.

"Chuẩn bị xong rồi." An cất cây Push Dagger của mình vào túi rồi cầm khẩu M4 MWS của mình lên. Cô đã hack xong hệ thống camera của khách sạn, trong 2 phút.

Kế bên cô, Miyuki run rẩy nắm chặt khẩu MP-7 trên tay. Có vẻ như cô nhóc khá là lo lắng khi lần đầu tham chiến kiểu này. Trái ngược với sự lo lắng của Miyuki là sự bình tĩnh tuyệt đối đến từ Fubuki phía đối diện.

"Vậy để chị nói lại. Theo nguồn tin từ Ooyodo, Park hiện tại đang ở tầng thứ 17, tầng cao nhất của khách sạn. Còn các nữ hạm thì nằm ở tầng thứ 16. Kế hoạch của chúng ta cũng rất đơn giản: Xông thẳng vào trong, KOS (Kill on sight). Cứ thế rồi tiến đến thang máy, lên tầng 16, cứu 8 nữ hạm, đi thang bộ lên tầng 17, tìm và tiêu diệt tên Park. Cuối cùng, chúng ta sẽ lên sân thượng, từ đó nhảy qua tòa nhà ở kế bên khách sạn. Rồi nhảy dần xuống đến khu vực mà chị đã chuẩn bị xe, sau đó sẽ là phần 2 của chiến dịch. Các em đã rõ chưa?" An trình bày kế hoạch của mình.

"Liệu cơ thể của em có chịu được không? Chị không chắc lắm về vụ nhảy dần xuống từ tầng 17 đâu." Ooyodo lo lắng.

"Đừng lo." An cười. "Lúc còn ở phòng thí nghiệm của John, ông ta còn bắt em phải làm mấy trò còn nguy hiểm hơn cơ mà."

"Haiz. Sao cũng được." Ooyodo thở dài. Cô nạp đạn cho khẩu MP-7 nhận được từ An. "Vậy chúng ta bắt đầu chứ?"

An nở một nụ cười khát máu, chĩa súng về phía khách sạn, rồi bóp cò. 2 viên đạn ngay lập tức xuyên thẳng vào đầu 2 tên lính canh gác. Với sự trợ giúp từ ống giảm thanh, tất cả âm thanh phát ra sau đó chỉ là tiếng 2 cái xác ngã xuống.

"Bắt đầu thôi! Chiến dịch Grim Reaper!"

Cả 4 người chạy về phía cửa khách sạn. Sau khi xác định cả 3 người còn lại đã sẵn sàng, An đạp mạnh cánh cửa rồi xông vào. Có 2 tên ở phía quầy tiếp tân và 5 tên khác đang tụ tập ở sảnh. An nhanh chóng cho 2 tên ở phía quầy 2 viên đạn ngay giữa đầu. Trong lúc đó, Fubuki và Ooyodo ở phía sau dễ dàng xử lý 4 tên khác. Miyuki, do chưa quen với súng, chỉ bắn trúng 1 viên vào chân phải của kẻ còn lại. Hắn hét lên, rồi nhanh chóng im lặng bởi một cú đập từ báng súng của An.

"E..Em xin lỗi." Miyuki rối rít xin lỗi.

"Được rồi Miyuki. Không cần phải xin lỗi." An cười vui vẻ. "Bây giờ thì chúng ta cứ tiến đến thang máy đã."

Cả nhóm 4 người nhanh chóng tiến đến thang máy. Bước vào trong, An nhanh chóng chọn tầng thứ 16. Cửa thang máy từ từ đóng lại, rồi bắt đầu đi lên. Trong lúc Ooyodo và Fubuki đang kiểm tra lại trang bị, Miyuki lại đang run rẩy, bám chặt vào cây súng hơn. Thấy thế, An nhẹ nhàng xoa đầu cô nhóc. Miyuki, ban đầu thì giật mình, rồi cô nhóc cũng từ từ để cho An làm những gì mà cô thích.

"Thôi được rồi, An. Chúng ta đến đây không phải để em lập harem đâu." Để ý thấy vài nét ửng hồng trên khuôn mặt của Miyuki, Ooyodo cười gian.

"Thôi nào. Miyuki cũng đâu có ý kiến gì đâu." An ôm Miyuki vào lòng, tay vẫn mân mê vuốt ve mái tóc cô nhóc. Miyuki đứng hình, khuôn mặt thì đỏ rực. Một lúc sau, để ý thấy thang máy đã gần đến nơi, An mới bỏ Miyuki ra, ra hiệu cho cả nhóm sẵn sàng. Miyuki, tuy trên mặt vẫn còn vài nét ửng hồng, nắm chặt khẩu súng của mình. Fubuki vẫn nhắm mắt yên lặng.

Cửa thang máy vừa mở ra, An lập tức chĩa súng kiểm tra.

"Được rồi. Chia nhau ra. Giết sạch!" An nhấn mạnh. "Trừ phòng cuối cùng bên phải."

"Rõ!" Ooyodo và Miyuki đồng thanh.

Cả nhóm bắt đầu chia ra, đến từng căn phòng. Có lẽ do chủ quan, không có căn phòng nào khóa cả. 9 căn phòng đều lần lượt được dọn dẹp sạch sẽ. Sau khi xong việc, cả nhóm tập trung ở trước cửa phòng cuối cùng. An thử mở cửa, nhưng nó đã bị khóa lại từ bên ngoài. Cô đấm mạnh vào phần chốt cửa, rồi nhẹ nhàng mở nó ra.

"Mọi người!" Vừa mở cánh cửa ra, Miyuki đã vội vàng chạy vào trong. An, ở ngay sau, bắt đầu nhìn xung quanh căn phòng. 8 cô gái nằm bất tỉnh xung quanh căn phòng, trên thân của họ đều có nhiều vết bầm, kể cả vết roi vụt, dao đâm. Ở giữa đùi của mỗi người đều có những giọt màu trắng chảy xuống.

An nhanh chóng cắn ngón tay của mình, sau đó chạy lại gần chỗ của từng người rồi cho họ một ít máu. Sau đó cô đóng cửa lại, bật đèn lên và đứng đợi. Một lúc sau, từng người một tỉnh dậy.

"Miyuki?" Cô gái với mái tóc dài màu hồng, nhìn thấy Miyuki ở trước mặt, nói với giọng yếu ớt. "Sao em quay lại đây?"

"Akashi!"Miyuki ôm lấy Akashi. "Mọi người được cứu rồi, chị đừng lo nữa. Đô đốc sẽ cứu mọi người!"

"Đô đốc? Lại là gã khốn nạn nào đây kuma?" Cô gái với mái tóc màu nâu và một sợi Ahoge khá giống với đuôi của pikachu lên tiếng.

"Này. Chị có thể hơi khốn nạn, nhưng chị đây không phải là con trai nhé!" An vui vẻ lên tiếng.

"Cô là..." Một cô gái khác, với mái tóc đuôi ngựa màu đen đang từ từ gượng dậy, hỏi.

"À. Tôi là An. Cô có thể gọi tôi là đô đốc hay gì cũng được, nhưng tôi vẫn thích được gọi bằng tên hơn." An tự giới thiệu bản thân mình. "Tôi đến đây để 'cứu' mọi người? Chắc th..."

Bỗng nhiên, một cú đấm trực diện hướng thẳng đến khuôn mặt An. Nhưng cô dễ dàng chặn nó lại. Quay lại hướng mà cú đấm được tung ra, An nhìn thấy một cô gái với mái tóc màu xanh, đang thở hổn hển, nhìn cô bằng một ánh mắt chứa ẩn chứa gần như toàn bộ lòng căm thù.

"Wow. Có lẽ chị đây không được yêu mến lắm nhỉ?" An quay qua nhìn Fubuki ở kế bên. Cô nhóc cũng chỉ "Hmm", tỏ vẻ không quan tâm.

"Kiso!" Cả 2 cô gái, 'kuma pika' và một người nữa với mái tóc màu hồng, hét lên.

"Có lẽ mọi người vẫn chưa được bình tĩnh cho lắm. Thế nên, tôi ra ngoài trước đây." An mở balo ra, đưa cho Ooyodo 8 bộ quần áo thun, 8 nắm cơm cùng với 8 chai nước. "Ooyodo. Chị đưa mỗi thứ này cho từng người, rồi cùng với Fubuki và Miyuki chăm sóc bọn họ. Khoảng 15 phút nữa thì tập trung ở ngoài. Em sẽ đợi ngoài đó."

Nói xong, An đi ra ngoài. Cô quyết định cho bọn họ một chút thời gian để bình tĩnh lại. Tranh thủ một chút thời gian, cô đến từng căn phòng hồi nãy để nhìn thử xem 3 nữ hạm của cô giải quyết như thế nào.

Ở các phòng do Fubuki và Ooyodo xử lý, chỉ có duy nhất một viên đạn ngay đầu ở mỗi cái xác. Nhưng các phòng do Miyuki chịu trách nhiệm, là cả một băng đạn. Thậm chí, cái xác của căn phòng thứ 5 ở bên trái khá là vặn vẹo. Khuôn mặt thì bị đạn bắn đến biến dạng, xương sườn gãy làm đôi, và phần dưới thì...khá là nát.

"Chắc tên này cũng thường xuyên tham gia vào việc đó nhỉ?" Cô nhớ lại vết máu trên tay của Miyuki khi họ tập hợp vào lúc nãy.

Quan sát xong, An trở lại trước căn phòng. Cô rút một điếu thuốc lá ra từ túi của mình, châm lửa, rồi bắt đầu hút.

"Hương chanh nhỉ?" Rít xong một hơi, An nhìn phía đầu của điếu thuốc, nó có vòng màu vàng, tượng trưng cho hương chanh, hương mà cô thích nhất. "May thật."

Vừa hút, An vừa lắp ráp mấy khẩu súng từ các bộ phận mà mình đã đã đem theo. Thời gian cứ thế trôi qua.

Nghe thấy tiếng mở cửa, An cất thanh Push Dagger của mình, và nhìn vào những cô gái bước ra khỏi căn phòng. 8 nữ hạm mới lần lượt xếp thành một hàng trước mặt cô.

"Tôi là tuần dương hạng nhẹ đầu tiên của lớp Kuma, Kuma kuma." Cô gái đầu tiên giới thiệu. Mắt vàng nâu, tóc nâu dài với một sợi ahoge kiểu đuôi pikachu. Kuma cao hơn vài cm nếu so với Miyuki. Bằng cặp mắt nhìn người không bao giờ sai(?) của mình, An chắc chắn cô rất mạnh. Một thứ sức mạnh hoang dã có thể dễ dàng đè bẹp kẻ thù.

"Tuần dương hạng nhẹ thứ hai lớp Kuma, Tama nya." Người tiếp theo. Mắt đỏ, tóc ngắn màu tím hồng. So với sức mạnh hoang dã từ Kuma, Tama lại thiên về sự cơ động. Và với cái 'nya' đó, An có thể tự tin mà nói rằng 'Tama là mèo!'.

"Tuần dương hạng nhẹ thứ năm lớp Kuma, Kiso!" Và đây là chân dung của người muốn đấm vô mặt An. Mắt phải của cô có một vết sẹo do bị thứ gì đó cắt qua, nên cô nhóc chỉ có thể nhìn được từ con mắt màu xanh còn lại bên trái. Cô có chiều cao tương tự so với Kuma và Tama, có thể do là tàu chị em với nhau. Nhìn cô nhóc đang dang cánh tay của mình để chắn phía trước 2 người chị của mình, An cảm thấy một ý chí bảo vệ đồng đội mãnh liệt đến từ cô.

"Tôi là Yamashiro, thiết giáp hạm thứ hai của lớp Fusou." Cô gái có nét mặt hơi buồn tự giới thiệu. Cô ấy, cùng với 4 người còn lại, đều nhỉnh hơn An nửa cái đầu. Tóc đen cắt ngắn ngang vai với cặp mắt nâu. Theo như Miyuki, cô ấy buồn vì vẫn chưa gặp được chị gái của mình.

"Tôi là hàng không mẫu hạm Souryuu. Còn đây là em gái của tôi, Hiryuu." Cô gái với mái tóc xanh đậm được thắt kiểu 2 bím giới thiệu. Kế bên Souryuu là một cô gái với mái tóc nâu ngắn Hiryuu, vẫn còn đang run rẩy một chút. An cảm thấy rằng mình nên dành thêm một chút thời gian để chăm sóc Souryuu, vì cô ấy có vẻ gần chạm đến 'giới hạn' rồi.

"Tôi là mẫu hạm hạng nhẹ Houshou. Cám ơn cô vì đã đến cứu chúng tôi." Houshou cúi đầu cám ơn An. Mái tóc đen còn đang xõa xuống khi nãy đã được cột lại theo kiểu đuôi gà. Cô có vẻ là người trưởng thành nhất trong số những người ở đây. Và An cũng biết rằng 'gừng càng già càng cay'. Nhất là khi Houshou, tuy đang cám ơn An, nhưng vẫn tỏa ra một lượng sát khí lớn nhắm đến cô.

"Và tôi là Akashi, một tàu sửa chữa. Hân hạnh được gặp." Akashi tiến lên bắt tay An. Cô gái tóc hồng này có lẽ là người duy nhất có thiện cảm với An trong số 8 nữ hạm mới. Và tàu sửa chữa à? Khá là thú vị đây.

"Được rồi. Vậy để tôi giới thiệu lại. Tôi là An, đô đốc mới của mọi người. Nhưng đừng gọi tôi là đô đốc, tôi không thích được gọi bằng mấy cái chức vụ cho lắm." An giới thiệu lại bản thân.

"Nếu như không gọi cô là đô đốc thì chúng tôi phải gọi cô là gì đây, đô đốc?" Kiso nhấn mạnh 2 chữ đô đốc.

"An. Gọi là An được rồi." An trả lời câu hỏi của Kiso. "Vậy Fubuki hay Miyuki hay Ooyodo đã giải thích về tình trạng của chúng ta chưa?"

"Rồi." Akashi trả lời. "Ooyodo đã giải thích cho chúng tôi về chiến dịch."

"Tốt. Vậy hãy tự chọn cho mình một khẩu đi." An chỉ tay vào những khẩu súng đang được đặt dựa vào bức tường. "Mấy cô cũng muốn được làm gì đó trước khi rời khỏi đây mà nhỉ."

8 cô gái lần lượt chọn lấy một khẩu súng cho riêng mình. Kuma và Tama lấy KRISS Vector, Kiso và Akashi lấy MP-7, Yamashiro lấy SCAR-L, Souryuu và Hiryuu lấy M16A4 còn Houshou lấy MK14 EBR. An cũng đưa lại cho Fubuki và Miyuki 2 khẩu Type100 và Arisaka.

"Được rồi. Không cần chơi bí mật nữa. Chúng ta sẽ tiến lên tầng trên bằng thang bộ. Phòng thứ 2 ở dãy bên phải do tôi, Fubuki và Ooyodo xử lý. Những người khác, chia nhau ra và xử lý 9 phòng còn lại. Rõ chưa!?"

"Rõ!(kuma) (nya)"

"À mà này. Dùng súng thì nhanh lắm. Nên mấy cô cứ từ từ và thong thả đi nhé." Trong lúc tiến lên tầng trên cùng, An nhắc nhở mọi người.

Nhanh chóng tiến đến căn phòng, An nhìn quanh, mọi người đều đã chuẩn bị. Cô bắt đầu giơ bàn tay đếm ngược. Khi cả 5 ngón tay của An đã gập xuống, cô đá tung cánh cửa. Nhanh chóng tiến vào phòng cùng với Fubuki và Ooyodo, An dễ dàng nhìn thấy một chàng trai hiện đang ngồi ở trên giường với một khuôn mặt bất ngờ và hoảng sợ. Ngay khi hắn vừa cầm lấy khẩu súng ngay bên cạnh, An liền tặng cho hắn 1 viên đạn ngay tay phải. Sau đó, Fubuki nhanh chóng chạy lại gần, đạp thẳng một cú vào bụng của hắn, rồi khóa tay hắn lại.

"Xin chào, Tommy Park." An tiến lại gần.

"M..mấy người là a..ai!?" Park gào lên đau đớn.

"Tao chỉ muốn hỏi mày vài câu thôi." An cười. Cô giẫm mạnh vào bàn tay phải của Park, khiến hắn đau đớn hét lên. "Nếu mày trả lời thành thật, tao sẽ tha mạng cho mày."

"Cô mu..muốn gì?"

"Thứ nhất, những cô gái ở tầng dưới, mày tìm thấy bọn họ ở đâu?" An bắt đầu trở nên nghiêm túc.

"Mày nghĩ tao s..." Ooyodo đá mạnh vào bụng của Park, hắn hét lên đầy đau đớn. "T..ôi mua bọ..n chúng từ Ti..mmy, người quản l..ý Los Angeles."

"Vậy bọn họ đến từ L.A?" An dồn thêm lực vào chân.

"ĐÚNG! HẮN NÓ..I HẮN MUỐN BÁ..N MẤY CON BÚP BÊ TÌNH DỤC ĐÓ! VÀ TÔI Đ..Ã MUA CHÚNG KHI ĐƯỢ..C HẮN GIẢM GIÁ!"

"Hắn còn giúp mày làm gì nữa?"

"Tôi cũng mua vũ k..hí từ Timmy. Và hắn cũng giú..p tôi đảo chính vào 4 năm trước. "

"Tốt. Tao cũng đéo còn gì để hỏi mày nữa, nên tao sẽ tha cho mày." An bước về phía cánh cửa. Chưa kịp để cho Park mừng rỡ, cô nói tiếp. "Tao sẽ tha cho mày, nhưng những cô gái này thì...chắc là không đâu."

Ngay khi An bước ra khỏi phòng, 9 nữ hạm của cô liền đi vào. Trên người của họ đều dính nhiều máu, một số còn có vết máu ở khóe miệng, kinh dị quá đi~~

"15 phút thôi đó." An nhắc nhở. Và đáp lại cô là những cái gật đầu đi cùng với vài nụ cười khá là...

Đóng cửa lại, An bắt đầu dựa lưng vào tường, xem xét lại phần tiếp theo của chiến dịch. Nhưng ngay khi An vừa đi ra, Fubuki cũng theo sau.

"Sao thế? Không ở trong cùng với bọn họ à?" An bất ngờ hỏi. Vài tiếng la hét phát ra từ trong phòng.

"Không. Tôi là người ngoài, không nên tham gia vào việc riêng của họ." Fubuki trả lời.

Gật đầu, An rút gói thuốc lá từ trong túi ra, chọn lấy một điếu.

"Đó là thuốc lá phải không?" Fubuki hỏi.

"Đúng hơn là thuốc lá trái cây (fruit cigarettes)." An chọn ngẫu nhiên một điếu, châm lửa lên và bắt đầu hút. "Sau khi chiến tranh kết thúc, nguồn cung vitamin C từ trái cây trở nên thiếu thốn. Nên mọi người phải dùng những viên thuốc cung cấp vitamin C. Vài năm trước, bọn Marlboro và Camel nghĩ ra cách bổ sung thêm vitamin vào trong thuốc lá. Khi người ta hút, vitamin C sẽ được bơm trực tiếp từ phổi vào trong máu, thay cho khói độc hay hóa chất." An thổi ra một làn khói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net