6. Chiến Dịch San Diego: Gatekeeper

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

00 giờ 41 phút.
Đường 75. Phía nam Coronado.
Hạm đội đang chuẩn bị.
Thứ ba, ngày 2 tháng 10, năm 2029.

"Mọi người đã biết cách sử dụng súng chưa nhỉ?"

Cách căn cứ hải quân Coronado khoảng 2 km, một chiếc Jeep A2 đang chầm chậm tiến về phía bắc. Trong suốt hành trình từ khách sạn Starlight, cả 12 cô gái ở trên xe vẫn giữ im lặng, không hề nói bất cứ điều gì cả. Cảm thấy một chút ngột ngạt, An quyết định lên tiếng.

"10 GB 'Hướng dẫn sử dụng vũ khí cá nhân' từ Fubuki. Cô nghĩ đủ chứ, ĐÔ ĐỐC?" Kiso là người trả lời cô. Cô nhóc vẫn giữ thái độ khó chịu của mình đối với An.

"Con nhóc này kuma!" Kuma, đang ngồi ở kế bên, gõ đầu Kiso. "Xin lỗi cô, đô đốc. Em ấy không có thiện cảm với 'con người' cho lắm kuma."

"'Con người?" An thắc mắc với cụm từ này. "Này Fubuki, em đã kể cho họ về những gì?"

"Không phải em ấy đi lang thang khắp nơi trong 2 năm, sau đó gặp được cô ở Phoenix sao?" Houshou lên tiếng.

An quay xuống nhìn Fubuki. Và cô nhóc vẫn nhắm mắt im lặng.

"Haiz. Nói thế thì cũng đúng." An thở dài cho qua. "Vậy thì coi như mọi người đã biết sử dụng súng. Nên chị sẽ trình bày phần tiếp theo của chiến dịch." Cô bắt đầu chạy chậm lại

"Cách chúng ta khoảng 800m về phía trước là một trạm gác, và phía sau nó là doanh trại của một đội lính đánh thuê làm việc cho Park ở Coronado. Nhiệm vụ của chúng ta là chiếm trạm gác, sau đó là phòng thủ tại đó. Khi kẻ địch đang bận tấn công chúng ta, một đội khác do Rick, người lãnh đạo cuộc nổi dậy, âm thầm tiến qua cầu Coronado và giải cứu tù nhân đang bị giam giữ ở căn cứ hải quân Coronado. Khi họ bắn pháo hiệu màu xanh, tức giải cứu thành công, chúng ta sẽ cùng với đội của Rick xử lý những tên còn lại. Mọi người có điều gì muốn hỏi không?"

"Nếu như họ thất bại nya?" Tama đặt câu hỏi.

"Pháo đỏ. Và chúng ta sẽ tự thân vận động."

"Cô sẽ đi cùng với chúng tôi?" Souryuu thắc mắc.

"Tại sao tôi không được đi cùng?" An cảm thấy một chút tự ái.

"Cô là con người. Cô mỏng manh, dễ vỡ. Cô cần chúng tôi bảo vệ. Đó là lý do cô tìm chúng tôi. Để chúng tôi có thể bảo vệ cô như một nàng công chúa." Kiso cười trêu chọc An.

An không nói gì. Cô từ từ rút khẩu SIG SAUER P226 từ trong túi quần ra, rồi chĩa nó vào thái dương của mình. Ngay lập tức, Miyuki vội vã kéo cánh tay của An xuống. Cả Hiryuu, từ phía sau, cũng chồm lên phía trước để ngăn An lại, làm Kiso đang ngồi trên người cô cũng ngã về phía trước. Nhưng dù cho cả 2 nữ hạm này có cố gắng thế nào, tay của An cũng không dịch lấy một ly nào cả.

An bóp cò. Viên đạn 9x19mm với sơ tốc đầu nòng lên tới 350 m/s nhanh chóng vượt qua khoảng cách 8 cm, hướng về phía thái dương của An. Nhưng thay vì găm thẳng vào đầu của cô, viên đạn lại bị văng thẳng lên trời theo hướng ngược lại.

Trước sự ngỡ ngàng của những nữ hạm, An quay xuống, nhìn từng người một. "Những thứ này không làm gì được tôi. Thế nên, tôi có thể chiến đấu mà không cần bất kỳ người nào bảo vệ. Nhiệm vụ duy nhất của các cô, là làm theo lệnh của tôi! ĐÃ RÕ CHƯA!?"

"Và Kiso này." Khẩu P226 trong tay của An từ từ chĩa thẳng vào con mắt trái Kiso. "Đừng bao giờ so sánh tôi với lũ con người yếu đuối đó."

An quay lên, và chiếc xe lại chìm trong sự tĩnh lặng. Tất cả nữ hạm, trừ Fubuki, đều cảm thấy một chút sợ hãi, nhất là Kiso. Khi An chĩa khẩu súng vào cô, cô như nhìn thấy một con quái vật kinh khủng chuẩn bị xông tới giết chết mình. Kiso vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng lưng của cô lại dần trở nên ướt đẫm.

"Miyuki, em giữ vô lăng giùm chị chút nhé." Để cho Miyuki giữ tay lái, An cầm lấy khẩu SKS được đặt dựa vào ghế của cô lên. 2 tòa tháp quan sát dần dần hiện lên ở phía trước chiếc xe. "Houshou, chị nhắm vào tên lính canh ở tháp bên phải. Em bên trái. Những người còn lại xử lý ở phía dưới. Rõ chưa?"

"Rõ." Chỉ có Houshou và Akashi trả lời. An bắt đầu nghĩ rằng mình đã phản ứng hơi quá đối với Kiso.

"Vậy chiến dịch Gatekeeper, bắt đầu!"

Viên đạn 7.62x54mm từ khẩu SKS của An, vượt hơn 200m, găm thẳng vào đầu một người lính ở phía trên tháp quan sát bên trái. Ngay sau đó là một viên 7.62x51mm từ khẩu MK14 của Houshou hạ gục luôn tên lính ở tháp bên phải.

Lấy lại tay lái từ Miyuki, An đạp chân ga, phóng thẳng về phía trạm gác. Những tên lính ở phía dưới, nhìn thấy một chiếc Jeep đang phóng nhanh về chỗ của mình, giương súng lên và ra hiệu dừng lại. Nhưng đáp trả họ là những viên đạn chính xác đến từ các cô gái. Ngay khi nhận ra mình đang bị tấn công, bọn chúng bắt đầu bắn trả. Nhưng các nữ hạm cũng nhanh chóng hạ gục những tên còn lại.

"Houshou, Yamashiro bên phải. Hiryuu và Souryuu bên trái. Kuma, Tama phía dưới tháp phải. Akashi, Ooyodo phía dưới tháp trái. Kiso, Fubuki, Miyuki cùng với tôi sẽ ở phía sau xe. " Dừng xe ở giữa 2 tháp quan sát, An phân công.

"Hiryuu!" Bất ngờ được kêu tên, Hiryuu giật bắn mình quay lại. An ném cho cô khẩu SKS cùng với 4 băng đạn loại 10 viên. "Chị cùng với Houshou xử lý những tên sử dụng vũ khí hạng nặng. Những tên còn lại sẽ do bọn em xử lý."

"An. Có ai đó đang liên lạc bằng radio ở bên này." Ooyodo hét lên.

An chạy tới chỗ của Ooyodo. Phía trong căn phòng là một chiếc bàn hình chữ nhật với những lá bài lộn xộn ở phía trên, 4 chiếc ghế với 4 xác chết ở phía cửa sổ. Trong góc của căn phòng là một bộ radio được đặt trên một chiếc bàn khác.

"Southwall. Có chuyện gì thế? Tại sao lại có tiếng súng từ phía của các cậu." Một giọng trung niên được nói qua bộ đàm.

An cầm lấy bộ đàm nối với radio, hắng giọng:

"Hiện tại, quân khởi nghĩa đang làm chủ đầu dây bên này. Thế nên, nếu các bạn muốn đầu hàng, vui lòng bỏ vũ khí xuống, giơ tay lên và để lại lời nhắn sau tiếng beep. Beeeeeeep."

Chưa kịp để bên kia trả lời, An rút khẩu P226 ra bắn liên tiếp vào bộ radio. Ra hiệu cho Ooyodo trở lại vị trí, An đi lại phía sau chiếc Jeep của mình, mở cốp xe ở phía sau ra để lấy khẩu RPG.

"Đến lúc gửi tín hiệu rồi."

An vác khẩu RPG vừa lấy lên vai, ngắm vào một cánh cổng sắt cách đó khoảng 120m về hướng bắc, rồi khai hỏa. Viên PG-7V được phóng ra nhanh chóng bay đến, đục một lỗ trên đó, rồi phát nổ. Một vài người lính đứng phía sau nó nhanh chóng bị tiêu diệt bởi các mảnh thép từ cánh cửa cũng như áp lực từ vụ nổ.

'Phải chi mình có đạn OG-7V.' An lầm bầm. Cô mong đợi một vụ nổ lớn hơn so với hồi nãy. "Được rồi mọi người. Chị đã gửi tín hiệu cho phía bên kia rồi. Nhiệm vụ của chúng ta bây giờ là bắn áp chế, thu hút kẻ địch tập trung về phía bên này. Rõ chưa?" An nhắc lại nhiệm vụ một lần nữa. Và tiếng súng đến từ Houshou như đã trả lời thay cho mọi người.

An lấy khẩu M4 MWS được đặt dựa vào chiếc Jeep khi cô lấy khẩu RPG, rồi bắt đầu bắn. Ở phía bên kia, những tên lính đánh thuê nhanh chóng tìm chỗ nấp và bắt đầu bắn trả. Bằng ưu thế về quân số cũng như trang thiết bị, phía bên kia dần dần lấy lại ưu thế về hỏa lực. Nhưng kì lạ ở chỗ, dù có bắn bao nhiêu viên đạn, áp lực đến từ phía nam vẫn không hề giảm xuống. Họ kết luận rằng quân khởi nghĩa, hoặc bất tử, hoặc rất đông. Và đương nhiên, bọn họ đều đi đến kết luận thứ hai. Để nhanh chóng dứt điểm cuộc chiến, 2 chiếc M113A3 trang bị Browning M2 đã khởi động và bắt đầu lăn xích.

"Mấy viên đạn này khó chịu quá." Souryuu càm ràm. 2 tháp quan sát là nơi tập trung nhiều hỏa lực đến từ kẻ địch nhất. Thế nhưng, những viên đạn 5.56mm hay 7.62mm gần như không thể gây được một chút tổn hại cho bọn họ. Thậm chí, một viên 5.56mm đã bay thẳng vào mắt trái của cô. Nhưng cuối cùng, những gì nó để lại cho Souryuu là một cái chớp mắt cùng với một chút khó chịu trước bị nảy về hướng khác. "Chắc chắn chị phải xin An thêm vài bộ đồ rồi."

Nhìn vào bản thân mình cũng như Hiryuu đang dùng khẩu SKS ở kế bên, bộ đồ thun mà An đưa cho cả 2 hiện đã trở nên rách nát do những viên đạn.

"Souryuu.." Hiryuu, trong lúc đang nạp đạn, bất chợt hỏi người chị của mình. "Chị nghĩ như thế nào về đô đốc?"

"Hmm? Em đang hỏi ấn tượng của chị về một người mà chúng ta vừa gặp chưa tới 1 tiếng à?" Souryuu vừa nhắm bắn vừa trả lời. Những loạt đạn 3 viên đến từ khẩu M16A4 của cô góp phần kìm chặt đội lính đánh thuê ở ngay chỗ nấp của họ.

"Vâng." Hiryuu ngắm, rồi khai hỏa. Viên đạn 7.62x54mm từ khẩu SKS nhanh chóng găm thẳng vào vai của một tên lính đánh thuê vừa nhô ra khỏi chỗ nấp. Nhanh chóng, cô nấp xuống, và một loạt đạn bắn trả bay thẳng về chỗ của cô và Souryuu.

"Để xem. Chị nghĩ rằng, đô đốc mới của chúng ta, không phải là một con người. Hay ít nhất, là một con người bình thường." Souryuu bắn những viên đạn cuối cùng từ băng đạn của khẩu M16A4, và một viên trong số đó bay trúng và làm hỏng một khẩu tiểu liên FN P90 trên tay của một tên lính đánh thuê. "Còn em thì sao, Hiryuu? Tại sao hồi nãy em lại ngăn cô ấy?"

"Em cũng không biết nữa. Khi lần đầu nhìn thấy đô đốc, em đã ngỡ rằng.... Không, không có gì đâu." Hiryuu ngừng lại.

"Ngài Tamonmaru phải không?" Nhưng Souryuu cũng đủ biết rằng người mà cô nhắc đến là ai.

Hiryuu nhẹ gật đầu. Souryuu biết rằng em gái của cô có một tình cảm đặc biệt với chuẩn đô đốc Tamon Yamaguchi, người đã chỉ huy và hy sinh cùng với em ấy khi còn là tàu chiến. Nhưng đôi lúc, khi còn bị hành hạ bởi Tommy Park, Souryuu nhìn thấy em ấy lầm bầm tên của ngài ấy rồi cười khúc khích. Vì vậy, cô mong rằng Hiryuu sẽ chỉ dừng lại ở mức nhìn nhầm An là Tamonmaru.

"Souryuu. Hình như bọn chúng đang gửi 2 chiếc tank kỳ lạ ra kìa." Hiryuu cảnh báo.

"Hmm? Tank?" Souryuu nhô đầu lên. Bằng đôi mắt tinh tường của một hàng không mẫu hạm, cùng với một chút sự tập trung, cô nhìn thấy 2 chiếc xe tank đang từ từ tiến về phía cổng. Nhưng điều kỳ lạ là, chúng không có tháp pháo như những chiếc xe tank của lục quân mà cô đã từng thấy khi còn là tàu chiến. Cả 2 đều là phần thân xe vuông vắn, với lớp giáp nghiêng ở phía trước. Phía trên nóc của mỗi chiếc là khẩu Browning M2 do hai tên lính đánh thuê đang trò chuyện với nhau điều khiển.

"Đô đốc! Hai chiếc tank không có tháp pháo đang tiến đến!" Cả Souryuu lẫn Yamashiro cùng hét xuống chỗ của An. Có lẽ phía bên kia cũng đã nhìn thấy chúng.

"Miêu tả kỹ hơn đi." An, trong lúc bắn áp chế từ phía sau chiếc Jeep A2, yêu cầu.

"Một chiếc hộp thép khá vuông vắn với lớp giáp nghiêng ở phía trước." Ra hiệu cho Yamashiro trở lại vị trí, Souryuu bắt đầu miêu tả. "Di chuyển bằng xích. Trang bị khẩu Browning M2 do một người sử dụng."

"Hộp thép, giáp trước nghiên, sử dụng M2..." An suy nghĩ một lúc, rồi hét lớn. "Hiryuu, Houshou!Ưu tiên tiêu diệt bất kỳ tên nào sử dụng khẩu súng máy đó."

Thế nhưng, chưa kịp để 2 xạ thủ đưa vào tròng, 2 khẩu súng máy hạng nặng đã bắt đầu khai hỏa. Những viên đạn .50 BMG (12.7x99mm NATO) như đục thẳng vào phòng tuyến mà An cùng với những nữ hạm của cô vừa lập nên khoảng vài phút trước. Không quá ngạc nhiên khi 2 tháp canh là mục tiêu chính của chúng.

"OUCH! OUCH!!!" Souryuu hét lên. "FUCK! Sao chúng đau thế?!"

Những viên 12.7mm như những viên mưa đá đập thẳng vào cô, cùng với em gái. Ở tháp bên kia, Houshou cùng với Yamashiro cũng chịu chung số phận. Họ đã bị ghì chặt tại chỗ nấp của mình. Và nếu như mọi chuyện cứ giữ nguyên như thế, chỗ nấp của bọn họ sẽ nhanh chóng bị những viên đạn 12.7mm kia phá hủy.

"AAAAA!!!"

"Chuyện gì thế?!" An nghe thấy tiếng hét của Ooyodo.

"Trúng đạn rồi!" Akashi báo cáo. "Cô ấy bị trúng đạn vào mắt trái!"

"CHẾT ĐI KUMA!!!" Kuma cố bắn trả. Nhưng để bắn trúng vào mục tiêu cách khoảng 120m bằng khẩu Vector trong khi đang bị bắn áp chế là điều không thể.

"Chúng là cái đéo gì thế???" Kiso, đang cố gắng bắn trả, hét lên.

"Thiết vận xa M113! Chắc chắn đây là thứ đã buôn hành Rick!" An trả lời.

"VẬY SAO CÔ KHÔNG BẮN HẠ NÓ ĐI!" Kiso hét thẳng vào mặt An ở kế bên. Chiếc M113 đang chầm chậm áp sát vị trí của họ

"Không được. Chúng ta cần 2 chiếc đó nguyên vẹn." An bình tĩnh nói với Kiso. Rồi cô quay qua Miyuki đang cố gắng bắn trả ở kế bên. "Cho chị mượn khẩu Arisaka của em một chút, Miyuki."

Miyuki nhanh chóng đưa khẩu súng cho An. Cô cầm lấy, điềm tĩnh hít một hơi, rồi nhanh chóng đứng dậy. Nhắm, bóp cò, gài đạn, rồi lại nhắm, và bóp cò. Chỉ trong 3 giây từ lúc đứng lên, 2 viên 7.62x54mm đã được An gửi tặng vào đầu của 2 tên xạ thủ trên 2 chiếc M113. Và chúng cũng dừng lại ngay sau đó.

"Hiryuu! Houshou! Bắn chết bất kỳ thằng chó đẻ nào mò đến 2 khẩu Browning đó!" An ra lệnh.

Trả súng cho Miyuki, cô nhanh chóng xách chiếc balo của mình lên rồi chạy đến chỗ của Ooyodo và Akashi. Tiến vào trong, An nhìn thấy Akashi đang cố gắng kiểm tra tình trạng của Ooyodo.

"Em lấy viên đạn ra được không, Akashi?" An ngồi xuống, hỏi.

"Đã lấy ra rồi." Akashi chỉ vào một viên 12.7x99mm đẫm máu ở kế bên. "Nhưng em không có đồ cầm máu."

Máu liên tục chảy ra từ hốc mắt trái của Ooyodo. Nếu như không nhanh chóng cầm máu, cô sẽ rơi vào tình trạng 'chết lâm sàng'. Và nếu như không được sửa chữa trong vòng 1 tuần, Ooyodo sẽ chết thật sự.

"Nó đâu rồi? NÓ ĐÂU RỒI???" An cố gắng tìm cái gì đó trong balo của mình. Một lúc sau, cô rút ra một miếng dán hình vuông màu bạc. "Đây rồi!"

An nhanh chóng dán nó vào hốc mắt bị thương của Ooyodo. Sau một lúc, vết thương của Ooyodo bắt đầu hồi phục trở lại. An cũng lấy ra một cuộn băng trắng rồi bắt đầu quấn vết thương lại.

"Cám ơn em, An. À không, đô đốc chứ nhỉ." Ooyodo nói.

"Không có gì đâu." An trả lời. "Và chị cứ gọi em là An là đủ rồi."

"Đô đốc, chị kiếm đâu ra miếng dán Smartsteel đó thế?" Akashi tò mò hỏi.

"À.... Fubuki đưa nó cho chị." An quyết định đu theo lời nói dối của Fubuki.

"Vậy à." Akashi nhanh chóng trở lại vị trí của mình. "Chị có thể chăm sóc Ooyodo giùm em được không, đô đ.... À không. An nhỉ? Chị thích được gọi như thế mà."

"Được rồi." An tiếp tục băng bó lẫn kiểm tra sức khỏe của Ooyodo.

Một lúc sau, Tama ở phía bên kia hét lên.

"Pháo xanh. PHÁO XANH!"

An chạy ra ngoài. Quả pháo xanh được bắn lên từ phía sau trại của những tên lính đánh thuê. Theo sau đó là những tiếng súng cùng với những quả pháo xanh khác được bắn lên từ khắp nơi trong thành phố. Nhận ra mình đã bị bao vây, nhóm lính đánh thuê nhanh chóng giương cờ trắng đầu hàng.

"Xong rồi?" Fubuki, quăng băng đạn rỗng của khẩu Type 100 đi, từ từ đứng dậy.

"Xong rồi." An trả lời câu hỏi của cô.

Cả nhóm của An bắt đầu tiến về phía bên kia. Nhóm của Rich hiện tại đang bắt đầu áp giải những người lính đánh thuê còn sống về nơi giam giữ mà họ đã chuẩn bị. Khi đi ngang qua cánh cổng, An bỗng nhìn thấy một chàng trai nằm cách đó khoảng 2m. Tay phải cùng với khẩu FN FAL bị thổi bay ra phía sau, cả thân người cũng bê bết máu. Đây chắc chắn là một trong những tên xấu số ở kế bên cánh cổng mà An đã thổi bay bằng khẩu RPG-7.

Tuy bị thương nặng đến thế, người này vẫn còn thoi thóp. Cánh tay còn lại của anh ta vẫn đang cố giữ lấy một tấm ảnh. An rút khẩu P226 ra, và chĩa thẳng vào đầu của cậu.

"L..àm đi." Chàng trai, dùng chút sức lực cuối cùng của mình, nhếch miệng thách thức.

An mỉm cười, rồi bóp cò.

"CÔ VỪA LÀM CÁI ĐÉO GÌ VẬY?!!" Kiso, chứng kiến hành động của An, chợt lao đến. Nhưng Kuma và Tama đã kịp thời can cô lại.

"Tôi giúp hắn." An lạnh nhạt trả lời.

"BẰNG CÁCH BẮN CHẾT CẬU TA SAO?!"

Kiso, đẩy 2 người chị của mình ra, xông đến toan cho đô đốc của mình một đấm. Nhưng cô đã quên mất, sát khí tỏa ra từ An khi nãy, không phải chỉ là dọa suông.

An, một tay dễ dàng chặn cú đấm của Kiso, tay còn lại thụi mạnh vào bụng của Kiso. Sát thương từ cú đấm vào bụng của An khiến cô ngã rạp xuống, một chút máu cùng với nước dãi chảy ra từ miệng của cô.

"KISO!!!" Kuma và Tama nhanh chóng chạy lại chỗ đứa em gái của mình.

"SAO CÔ PH..." Vừa định tra hỏi, Kuma ngay lập tức yên lặng.

Trước mặt cô, cùng với những nữ hạm còn lại, là An. Nhưng, khuôn mặt vô cảm đó, đôi mắt thờ ơ cùng với một chút ánh đỏ thẫm chập chờn. Cô không phải là đô đốc mà họ vừa mới gặp lúc trước.

Cô ta, dường như không tỏ ra quan tâm tới Kiso, quay lại về hướng cái xác của chàng trai trẻ. Cô nhặt lấy cánh tay và đặt nó vào nơi mà nó nên ở, rồi nhặt bức ảnh trên tay trái của anh lên. Trong đó, là hình ảnh chàng trai đã chết kia đang hạnh phúc cùng với một cô gái. Nhưng An không thể nhìn thấy được khuôn mặt của cô gái do nó đã bị rách do mảnh đạn.

"Rest in peace, young soldier." An nhẹ nhàng đặt tấm ảnh lên trên lòng ngực của chàng trai, rồi lấy tay trái của anh đặt lên trên tấm ảnh.

An đi lại chỗ của Rick, để lại các cô gái ở phía sau. Akashi nhanh chóng chạy lại kiểm tra tình trạng của Kiso, hiện vẫn đang nằm run rẩy dưới đất. Trong lúc mọi người đang lo lắng, Fubuki vẫn điềm tĩnh rút một điếu thuốc hương cam mà An đã cho cô ra, nhặt lấy một chiếc bật lửa còn vương máu ở dưới đất lên, châm lửa rồi bắt đầu rít.

Akashi lấy ra một miếng Smartsteel mà An đã đưa cho cô vài miếng trước đó, đặt vào vết thương của Kiso. Cũng giống như Ooyodo, miếng dán dần chữa lành vết thương của Kiso. Cô khó nhọc ngồi dậy, nghiến răng khó chịu và ấm ức.

"Đã biết cô ta không phải là người thường rồi. Nhưng đánh gục cả một nữ hạm ư, nya?" Tama lên tiếng.

"Em còn đau không, Kiso?" Houshou hỏi thăm.

"Kh..Không sao đâu." Kiso khó nhọc trả lời.

"Cô ta chưa dùng hết sức đâu." Fubuki, nhẹ nhàng rít điếu thuốc, lên tiếng.

Cả nhóm rơi vào trạng thái im lặng ngay sau câu nói của Fubuki. 'Dễ dàng đánh gục Kiso dù chưa dùng hết sức ư? Cô ta là cái quái gì vậy!?' Họ cùng suy nghĩ.

Fubuki cười khẩy. Chính cô cũng không biết được đó có phải là sức mạnh thật sự của An hay không. Cô chỉ muốn xem thử phản ứng của mọi người khi họ nghĩ rằng đô đốc của họ còn mạnh hơn họ nhiều lần. Và cô đã thành công.

Trong lúc cả nhóm nữ hạm vẫn đang im lặng. Một trong 2 chiếc M113 chạy lại gần hướng của họ. Khi đến gần, nó dừng lại, rồi An thò đầu ra.

"Lên xe đi, các cô gái. Chúng ta vẫn còn một nơi nữa để đi đó."







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net