8. Sớm Ban Mai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3 giờ 04 phút.

Ban công khách sạn của Ooyodo.
Hạm đội đang nghỉ ngơi.
Thứ ba, ngày 2 tháng 10, năm 2029.

An hiện tại đang ngồi thư thả trên một chiếc ghế dựa được đặt sẵn trên này. Kế bên cô là một ly cà phê nóng hổi cô vừa mới pha từ chỗ cà phê hiếm hoi mà An mua được khi đi mua sắm cùng Fubuki và Miyuki.

Ooyodo đã sắp xếp những căn phòng trống cho mọi người để nghỉ ngơi. Còn An? Cô không muốn ngủ, hay đúng hơn, cô không thể ngủ. Vì khi đó, những hình ảnh đó lại xuất hiện. Những hình ảnh mà An không thể quên được. Vì thế, từ khi cô có được cơ thể mới, cũng khoảng 3 năm rồi, An cũng không ngủ một giấc nào kể từ lúc đó.

"Không ngủ à, Fubuki?"

Vẫn không rời mắt khỏi quyển 'Cọp sa lầy' được viết bằng tiếng Đức vô tình được tìm thấy trong một hiệu sách cũ, An hỏi. Và Fubuki, từ phía cánh cửa, tiến lại gần và ngồi ở kế bên An.

"Không muốn ngủ, còn cô?" Fubuki mở quyển 'Cuộc điều tra màu đỏ' bằng tiếng Anh rồi bắt đầu đọc. "Hôm qua cô cũng không ngủ, đúng không?"

"Như nhóc thôi. Không muốn ngủ." An liếc qua quyển sách của Fubuki, rồi cười khẩy. "Nhóc tính làm thám tử à?"

"Thì sao nào? Còn cô? Biết đọc không hay chỉ lướt xem hình?" Fubuki phản công.

"Natürlich kann ich es lesen (Đương nhiên là chị có thể đọc rồi)." An trả lời bằng tiếng Đức. Fubuki tuy đứng hình một lúc, rồi cũng lò mò đoán ra được An đang nói gì.

"Cô đã học bao nhiêu thứ tiếng rồi?" Fubuki tò mò hỏi.

"Để xem, trước kia khi còn trong quân đội thì có học tiếng Nhật, tiếng Ý. Trong 4 năm với John thì có thêm tiếng Đức, tiếng Nga, tiếng Pháp và tiếng Việt." An nhẩm lại. Cô cũng không ngờ mình có thể thông thạo đến hơn 7 ngôn ngữ khác nhau một cách khá dễ dàng.

"И у нас есть еще один Mrs.Perfect (Và chúng ta lại có thêm một quý cô hoàn hảo)." Fubuki nói mỉa, bằng tiếng Nga.

"Спасибо (Cám ơn)." An tiếp tục đọc sách.

Cả hai người tiếp tục im lặng, tận hưởng quyển sách mà mình đang đọc. Bỗng dưng chợt nhớ ra điều gì đó, An quay qua hỏi Fubuki.

"Này, Fubuki. Nhóc đã cho họ xem những gì thế?" An hỏi. Cô cần biết về số thông tin mà Fubuki đã đưa cho nhóm nữ hạm vừa tìm được.

"Để xem. Trừ chuyện về thân thế thật sự của tôi, còn mọi chuyện về cô thì tôi đã cho Miyuki và Ooyodo xem. Sau đó, Ooyodo đề nghị tạm thời giữ bí mật về thân thế của cô." Fubuki vừa nói vừa lật qua trang sách tiếp theo.

"Khoan đã. Sao Ooyodo lại yêu cầu em giữ bí mật?" An cắt ngang.

"Không biết. Chị ấy không nói lý do." Fubuki tiếp tục. "Thế nên, tôi tạo ra các đoạn ký ức giả rồi gửi cho họ. Để xem, 'Hộp chứa của tôi bị lỗi nên tôi được kích hoạt vào 2 năm trước', 'Tôi tham gia vào vài cuộc chiến, có vài người bạn, rồi họ chết hết', '2 ngày trước, tôi gặp được cô khi đang lang thang ở Phoenix rồi quyết định đi chung với cô khi cô có biết về các nữ hạm', tựa vậy."

"Hiểu rồi. Vậy chỉ có Ooyodo và Miyuki biết rõ về thân thế chị phải không?" An cần sự xác nhận từ Fubuki.

"Đúng. Chỉ có 2 người đó."

Cả 2 lại im lặng. Dưới ánh trăng yếu ớt còn không đủ để soi sáng những trang sách, vẫn có 2 cô gái đang yên vị trên chiếc ghế của mình, lặng lẽ đọc quyển sách trên tay của mỗi người.

An đã phải làm quen với sự cô đơn từ rất lâu rồi. Đôi mắt màu xanh ngọc của cô vốn ban đầu là một màu đỏ thẫm. Thế nên cô luôn phải lủi thủi một mình trong cô nhi viện. Nhưng với An, khi mới 4 tuổi, đó lại là một điều tuyệt vời.

'Ahh. Ít nhất lũ nhóc đó sẽ không làm phiền mình.'

An là một con mọt sách thật sự ngay từ khi còn nhỏ. Gần như toàn bộ hơn hàng trăm quyển sách trong trại trẻ và thư viện ở gần đó khi cô lên 6. Trong khi chỉ dành một phần tiền vừa đủ để nuôi sống bản thân khi An bắt đầu làm thêm ở năm 6 tuổi, còn gần như toàn bộ số còn lại bay vào những tiệm sách, cửa hàng cho thuê sách. Cho đến trước khi cô tham gia vào đội Bravo, số lượng sách mà cô đã đọc xấp xỉ ở mức 2000 quyển.

Nhưng ngoài sách ra, cô còn ai là bạn? Chỉ với đôi mắt đỏ thẫm kia, An đã lập tức nhận được một 'Hàng rào khoảng cách' với những người xung quanh rồi. Khi chiến tranh thế giới lần thứ 3 kết thúc, những người đột biến, hay 'chunky', bắt đầu xuất hiện. Đương nhiên, với bản tính sợ hãi những thứ mình không quen biết, những người đột biến đã bị cách ly bởi những con người sợ hãi họ. Nhưng, những người đột biến đã sử dụng sức mạnh đặc biệt của mình để tham gia vào việc xây dựng lại các cộng đồng, nên họ đã được chấp nhận bởi đa số mọi người. Dù vẫn còn một số người vẫn đối xử phân biệt với họ.

An đã thử tìm hiểu về đôi mắt màu đỏ này. Nhưng đến tận khi vào đội Bravo, cô mới hiểu được tác dụng của nó. Nó khiến cô trở nên dễ bị kích động. Và khi đó, cô trở thành một con quái vật với sức mạnh đủ để cân một đám vai u bắp thịt thích chơi hội đồng.

May mắn rằng, đội trưởng đội Bravo, cũng là một người đột biến, đã hướng dẫn cô sử dụng đôi mắt đặc biệt của mình. Nhờ đó, An đã điều khiển được chúng. Đôi mắt màu đỏ của cô giờ đây chỉ xuất hiện khi cô thực sự nổi giận ( đã từng, và bị cản lại sau khi đánh trọng thương cả đội cũng như đập nát cả căn phòng trọ mà cả nhóm thuê), còn bình thường, nó sẽ là màu xanh ngọc như hiện tại. Không chỉ thế, đôi mắt của cô còn có thể chuyển qua chế độ 'nhìn đêm', khi nó chuyển qua màu xanh, và chế độ 'hồng ngoại nhiệt', khi nó chuyển qua màu xám với vài đốm trắng. Nhờ đôi mắt này mà cô đã sống sót nhiều lần khi phải tham chiến vào ban đêm, khi cả nhóm không có các thiết bị nhìn đêm.

An lại nhớ về họ. Đội Bravo, diều hâu, đại bàng, tinh tinh,.... Cô nhớ đến những khoảng khắc đó, cùng ăn, cùng ngủ, cùng tắm chung, cùng chiến đấu với nhau. Và cả lúc đó, khi từng người họ quyết hy sinh để cô có thể sống sót...

"Haiz..." An thở dài, đóng quyển sách mình đang đọc dở lại.

"Gì thế?" Fubuki ngó qua cô.

"Chuẩn bị bữa sáng." An lấy tay chỉ vào thanh Push Dagger, con số 5 tròn trĩnh hiện lên trên lưỡi dao.

"Sớm thế." Fubuki cũng đóng cuốn Sherlock mình đang đọc lại. "Tôi sẽ phụ cô."

"Được không đó?" An cười trêu trọc.

Fubuki không nói gì. An cũng ngưng trêu chọc và cùng cô nhóc đi xuống căn bếp của ngôi nhà. Nhưng khi vừa xuống tới nơi, An nhận ra rằng đã có người bên trong.

"Hmm? Đô đốc?" Một giọng nói điềm đạm vang lên. "Cô đang làm gì ở đây thế?"

"Houshou à? Em phải hỏi ngược lại chứ?" An đáp lại.

Houshou, vẫn trong bộ đồ thun rách nát, đang ở trong bếp. Có vẻ như cô tính chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.

"Tôi tính chuẩn bị một số món cho mọi người." Đúng như An đoán.

"Để em với Fubuki phụ cho." An cười. "Mà chị tính làm món gì?"

"Tôi tính làm một bữa sáng kiểu Nhật, nhưng chưa chuẩn bị gì hết thì cô cùng với Fubuki đã đến." Houshou nhìn An, rồi lại nhìn Fubuki. "Mà sao 2 người dậy sớm thế?"

"Có ngủ đâu mà dậy." An tiến vào trong bếp, cô mở cái tủ thực phẩm mà cô mua từ hôm qua. "Chúng ta không có cá nên chỉ có cơm, súp miso và trứng cuộn là làm được. Em có thể làm thêm kimbap và salad cho mọi người."

"Cũng được." Có vẻ như Houshou không để ý đến câu đầu của An. Cô nhận những nguyên liệu mà An đưa cô rồi bắt đầu chuẩn bị.

Trong lúc Houshou vo gạo chuẩn bị, An đưa cho Fubuki một đống rau củ để cô nhóc rửa và cắt, còn bản thân thì chuẩn bị trứng và nước dùng.

"Fubuki, nhóc có biết nấu ăn không?" An hỏi

"Không." Và Fubuki trả lời.

"Vậy nhóc có muốn học không?" An lại hỏi.

"Không." Và Fubuki lại trả lời.

Sau khi cắt xong đống rau củ, Fubuki ngay lập tức được An tiễn ra khỏi bếp đợi.

"Ít nhất con nhóc cũng phụ được chút." An nhìn qua đống rau củ mà Fubuki đã chuẩn bị, 'sạch và đẹp' là những từ mà An có thể dành cho cô nhóc. Vừa chiên trứng, cô vừa chuẩn bị và cuộn các thanh kimbap. Cái tật hai tay hai việc này đã bám theo An từ hồi mới gia nhập quân đội, và nhờ ơn một người nào đó, mà giờ cô muốn bỏ cũng không được.

Trong lúc An đang cuộn trứng, Houshou làm món súp miso. Cô khá thất vọng khi không có nguyên liệu để làm Dashi nên đành phải sử dụng gói Dashi mà An mua được để làm. Lấy những miếng rong biển cùng với đậu phụ, Houshou cho chúng vào nồi nước đang sôi. Khoảng 30 giây sau, cô nhanh chóng múc từng muỗng miso nóng hổi vào từng chén.

"Trứng và kimbap đã xong rồi nhé." An nói trong khi đang làm salad.

"Vâng. Cơm và miso cũng đã sẵn sàng." Houshou, đang múc những chén cơm nóng, trả lời lại với An.

"Mùi gì thơm thế?" Một giọng nói tò mò vang lên từ phía cầu thang.

"Đồ ăn sáng đấy. Em kêu mọi người dậy đi, Nagara." An nói vọng ra.

"Vơn ~~" Nagara ngáp một chút rồi đi vòng lên. "MỌI NGƯỜI DẬY ĐÊ! CÓ ĐỒ ĂN SÁNG RỒI ĐÓ!"

Những nữ hạm, nhất là những người được giải cứu từ John, đều muốn có một giấc ngủ yên bình . Và nó đã bị phá hỏng bởi tiếng hét của một con tăng động nào đó. Cố lê cái thân mình ra khỏi phòng, từng người một ngáp ngắn ngáp dài đi vệ sinh cá nhân.

"Em tự hỏi, liệu nữ hạm có thể mơ không?" An, trong lúc đang dọn thức ăn ra bàn, quay qua hỏi Houshou.

"Nữ hạm không thể mơ." Houshou lắc đầu. "Chúng tôi ngủ để giảm bớt sự mệt mỏi về mặt tinh thần. Thứ duy nhất mà chúng tôi có thể bắt gặp khi ngủ chỉ là những ký ức trong bộ nhớ. Mà sao cô lại hỏi thế?"

"Thì nhìn xem." An chỉ vào đám 'zombie' trong phòng tắm. "Cứ như họ vừa gặp ác mộng không chừng."

Houshou bật cười. Cả 2 tiếp tục dọn đồ ăn lên bàn. Một lúc sau, đám 'zombie' đã trở lại thành người thường và ngồi vào bàn ăn.

"Hmm? Tại sao lại ăn kimbap và salad vào bữa sáng?" Maya, ngay khi vừa ngồi vào, đặt câu hỏi.

"Cho nó đa dạng hơn thôi. Chị không có mua cá, nên làm thêm ấy mà." An ngồi xuống sau khi đã dọn bàn xong. Cô cầm đũa lên "Itadakimasu~" rồi tự gắp cho mình một miếng kimbap.

"""Itadakimasu.""" Mọi người cũng bắt đầu bữa ăn của mình.

Khá bất ngờ là món kimbap của An lại là món bốc hơi nhanh nhất trên bàn ăn.

"Ngon quá ~~" Miyuki là người ăn thử đầu tiên. Sau câu nói của cô nhóc, những người khác cũng gắp thử một miếng.

""Ngon!"" Maya cùng với Kiso cảm thán.

"Dầu mè được nêm rất tốt!" Yamato nhận xét.

"Nếu mọi người thích thì em vui rồi." An húp một chút súp miso. "Và Hatsuzuki. Đừng có ngốn. Không ai giành ăn với nhóc đâu."

Hatsuzuki, vẫn cứ liên tục cho đồ ăn vào miệng, nhìn An với ánh mắt vô tội.

"Thôi ngào. Cứ co em ấy ăn đi kuma." Con gấu miệng đầy cơm nói.

"Đún vậy. Cứ để Hatsuzuki ăn thải mái đi nya."Con mèo đang ngốn rau lên tiếng.

"Chẳn lẽ cô không mún cô nhóc ăn à?" Con nhóc đang húp xì xụp món súp miso trỏ đôi đũa vào mặt An mà nói.

"Thế chị em mấy cô tụ lại để hiếp (đáp) tôi à." An cười mỉm, một nụ cười giả tạo đến mức người khác khó nghĩ rằng nó chỉ dùng để che đậy hàng tấn âm mưu mà An để dành cho bộ tam tội nghiệp kia.

An nhìn lại cái bữa sáng lộn xộn này. Miyuki đang gắp một ít salad cho Hitomi. Hatsuzuki vẫn hì hục ăn trong lúc phần chỏm tóc ở hai bên mái tóc của cô nhóc vẫy vẫy liên tục. Kuma và Tama thì đang tranh nhau miếng kimbap cuối cùng còn Kiso thì đang cố bảo họ dừng lại. Ooyodo, Akashi và Natori thì đang trò chuyện với nhau. Nhưng nhìn vào khuôn mặt gắng gượng cười của Ooyodo và Akashi, thì chắc nội dung của cuộc trò chuyện này khá khó chịu đây. Maya thì cứ gật lên gật xuống, chắc vẫn còn trong mơ đây mà. Yamashiro ũ rũ, miệng liên tục lẩm bẩm muốn chị của cô ở đây. Shouryuu và Hiryuu vui vẻ gắp đồ ăn cho nhau. Và Yamato cùng với Houshou, trong lúc ăn cùng nhau, đôi khi lại liếc qua cô.

"Họ là nữ hạm mà. Chắc sẽ được thôi." An lẩm bẩm.

"Được gì?" Fubuki ở kế bên, toan bưng chén đi rửa, quay qua hỏi khẽ.

Đứng lên vào bồn rửa chén cùng Fubuki, An giơ ngón trỏ lên miệng. "Chút nữa sẽ biết."

"Muốn tôi chém cô không?" Fubuki 'cười'.

"Bình tĩnh đi mà." An rửa chiếc chén của mình. "Chút nữa tập trung ở trên mái rồi sẽ biết thôi."

"Được thôi." Tạm thời bỏ qua cho An, Fubuki lại nói lên một thắc mắc khác. "Mà đây là khách sạn đúng không? Tôi không thấy bất kỳ người khách nào kể từ lúc chúng ta đến thì phải."

"Ừ. Chị cũng thấy vậy." An ngó nghiên xung quanh một chút. Rồi cô gọi vọng ra. "Này Ooyodo. Chị vào đây một chút được không?"

"Vào liền!" Ooyodo đập mạnh bàn đứng dậy. Sau khi xin lỗi mọi người cũng như để lại một ánh mắt chia buồn cho Akashi, cô vào trong bếp. "Có chuyện gì thế?"

"Em chỉ định hỏi chị là những người khách khác đâu rồi thôi." An úp chén vào một cái rổ.

"À!" Ooyodo nghĩ ngợi một chút, rồi vỗ tay. "Chị đuổi họ đi từ trưa hôm qua rồi."

"Hả?" An nhìn Ooyodo. "Tại sao?"

"Thế em nghĩ mấy cái phòng trống cho họ là ở đâu ra?" Ooyodo chỉ tay về phía sau vai. "Với lại, chúng ta là những 'vũ khí' bí mật được chính phủ tạo ra mà. Càng ít người biết về chúng ta thì càng tốt phải không?"

"Sao chị lại nghĩ mình là 'vũ khí' chứ?" An thở dài. Cô biết rằng khá nhiều nữ hạm tự coi mình là một món 'vũ khí'. Nhưng nghe trực tiếp thì thật không dễ chịu tý nào. "Vậy còn việc kinh doanh của khách sạn?"

"Em nghĩ chúng ta đã quen nhau bao lâu rồi." Ooyodo cười khúc khích. "Chị sẵn sàng trả 1000$ cho bất cứ ai có thể bắt em ở yên một nơi trong vòng 1 tháng đấy."

"Rồi rồi. Không nói chuyện phiếm nữa." An vỗ tay. "Chị cùng Fubuki nói với mọi người tập trung trên sân thượng giùm em nhé."

"Tại sao?" Vừa dứt câu, An đã chạy đi mất. Nhìn cái lắc đầu của Fubuki, Ooyodo bỗng cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

"Này mọi người!" Cô bước ra chỗ bàn ăn. "Nhanh chóng hoàn thành bữa ăn của mình đi nào. An đang đợi chúng ta trên sân thượng đó."

"Hở? Ai chờ cái gì?" Maya, vẫn còn lơ mơ, hỏi.

"Là đô đốc đang chờ chúng ta ở trên sân thượng, ngái ngủ à." Akashi, cuối cùng cũng ngắt được cuộc trò chuyện với Natori, trêu chọc Maya. Từ trong bếp cũng vọng ra tiếng cười của Natori.

"Lên đó để làm gì cơ chứ." Maya tặc lưỡi đứng dậy. Cô nhanh chóng mang chén của mình vào bồn rửa. "Này Fubuki! Nhóc biết gì không?"

"Không." Fubuki lạnh lùng đáp lại. Rồi cô bước thẳng lên tầng trên.

"Con nhóc này." Maya gãi đầu. "Nhớ hồi xưa thấy nó vui vẻ lắm mà. Phải không Miyuki?"

"Vâng!" Miyuki giật mình. Cô nhóc không nghĩ rằng mình sẽ được nhắc tới. "Có lẽ do những biến cố mà chị ấy đã gặp trong quãng thời gian trước. Mà chị chưa xem những ký ức mà Fubuki đã gửi à?"

"Cũng chưa nữa." Maya bước lên cầu thang. "Thôi. Lên xem thử coi con nhóc kia muốn gì."

"Đúng vậy. Chúng ta nên đi thôi kuma." Kuma cùng Tama cũng theo bước.

Từng người từng người một bắt đầu bước lên sân thượng của khách sạn. Nhưng khi lên đến nơi, những thứ đang chờ đợi các nữ hạm là một khoảng sân trống rộng lớn với An đang vừa ngồi không khí vừa đọc sách đang chờ đợi bọn họ.

"Lên rồi à?" An ngẩng mặt lên hỏi.

"Cô đang làm gì thế?" Natori tò mò hỏi.

"Tập thể dục." An gập quyển sách lại. "Được rồi. Mỗi người các cô tự xếp hàng rồi bắt đầu khởi động nhẹ. Sau đó..."

"Khoan đã!" Maya cắt lời. "Cô kêu chúng tôi lên đây để làm gì chứ?"

"Tập thể lực." An nhíu mày. Cô có thể nhận thấy những ánh nhìn khó hiểu đang hướng về mình. "Sao? Vấn đề gì à?"

"Cô bị ngu à?" Maya không tiếc lời nói thẳng vào mặt An. "Chúng tôi là nữ hạm, cần đéo gì những bài tập thể lực dành cho con người như cô!?"

"Không phục à?" An đứng dậy. Cô giơ ngón giữa lên. "Nếu cô có thể đánh gục tôi, toàn bộ mọi người ở đây muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm."

"Ohhh! Chơi lớn đấy!" Maya nắn khớp tay. Cô đã hoàn toàn tỉnh ngủ và sẵn sàng đấm vài cú vào mặt An "Quý cô đây thích chơi lớn nhầy!?"

"Thôi đi Maya." Natori cản lại. "Đô đốc là con người đó."

"Bình tĩnh lại nào, cả 2 người." Yamato cũng lên tiếng.

"Cậu không nên đánh với An đâu." Ooyodo cũng muốn cản Maya lại. Nhưng ý của cô thì hơi khác một chút.

"Này Maya." Trong lúc mọi người đang cố gắng can ngăn, An giơ thêm một ngón giữa nữa. "Chó sủa là chó không cắn."

Khoảng cách từ chỗ An đến Maya chỉ có vỏn vẹn khoảng vài mét, và nó nhanh chóng bị rút ngắn trong giây lát. Maya tuy bị An khiêu khích, nhưng cô vẫn kìm chế cú đấm của mình lại vừa đủ để lấy vài cái răng của An.

"Chậm." An chỉ đơn giản lách người qua phải một chút, chỉ cách cú đấm của Maya vài cm. Ngay khi Maya vừa lướt qua, An nắm lấy cổ áo của cô, cùng lúc đó đạp vào khớp chân của Maya từ phía sau, khiến cho cô mất thế ngã xuống.

"Phân bố năng lượng không đều, quá nhiều động tác dư thừa, còn dựa nhiều vào sức mạnh mà bỏ qua kỹ thuật,...." Chỉ từ một cú đấm của Maya, An đã gần như nắm được toàn bộ khả năng của cô. Nhưng An chỉ toàn nói những điểm yếu của cô. "Tóm lại, cô yếu vcl."

"T..hả r..ar." An từ nãy đến giờ vẫn nắm cổ áo của Maya. Dù cố đến mấy thì cô vẫn không thể gỡ được tay của An

Ngay khi An vừa thả ra một chút, Maya liền hét lớn và đấm An từ phía sau. Cú đấm lần này chứa gần như toàn bộ sức mạnh của cô. Nó dư sức tiễn một võ sĩ MMA chuyên nghiệp phải xuống mồ.

"Lực thì mạnh hơn rồi đó." An lại một lần nữa lách nhẹ đầu qua. Nhưng khi cú đấm của Maya lướt qua, An nắm chặt lấy cánh tay của cô. "Nhưng khi đánh lén, thì đừng hét cho người ta nghe!"

Lợi dụng lực ly tâm từ cú đấm của Maya, An vật cho cô bay một vòng đập mạnh xuống nền nhà. Một vài vết nứt xuất hiện ngay ở điểm va chạm của lưng Maya.

"Chết bà..." An vừa nhận ra rằng mình lại làm hơi quá tay. "Ê. Có sao không đó?"

Những nữ hạm khác, sau khi hoàn hồn, cũng chạy lại chỗ Maya đang nằm.

"Để tớ kiểm tra!" Akashi hối hả nói.

"A..." Ngay khi Akashi vừa chạm vào, Maya như choàng tỉnh. "Không... không cần đâu."

"Lỡ cậu bị thương thì sao!?" Akashi vẫn lo lắng.

"Không sao đâu mà." Maya nhẹ gỡ tay của Akashi ra.

Cô nhìn xuống chỗ vết nứt bên dưới, rồi lại nhìn về phía An. Cô đang tỏ vẻ khó chịu trong khi bị Ooyodo mắng, còn Miyuki đang lục lạo khắp người An như đang kiểm tra cô có bị gì không.

"Được rồi! Em xin lỗi mà!" An xoa 2 ngón trỏ vào nhau, trong lúc nhìn về hướng khác. "Là lỗi của trọng lực chứ bộ." Cô thì thầm.

"Ohhh. Lỗi của trọng lực cơ à." Những lời thì thầm của An không qua được đôi tai của Ooyodo. Rồi cô thở dài. "Bỏ đi. Tại sao em lại chọc giận Maya thế? Và vụ tập thể lực này là sao?"

"Được rồi. Em cũng muốn giải thích cho mọi người về chuyện này rồi." An vỗ tay để thu hút chú ý của những người còn lại.

"Đầu tiên, những bài tập này sẽ giúp nâng cao thể lực của mọi người. Hay nói đúng hơn, khả năng phân bố năng lượng của mỗi người."

"Thông thường, năng lượng sẽ được tự động cung cấp cho những hoạt động của cơ thể chúng ta chúng ta. Nhưng số năng lượng bị thất thoát do cung nhiều hơn cầu là rất nhiều, nhất là khi chúng ta đang ở trên chiến trường. Và việc thiếu hụt năng lượng, hay thể lực, trong khi chiến đấu chính là án tử dành cho các cô!"

"Thông qua những bài tập thể lực này, tôi muốn các cô, dù là ăn hay ngủ, đấm hay đá, kể cả chớp hay mở mắt, đều phải điều chỉnh số năng lượng tiêu thụ ở mức thấp nhất!"

"Tiếp theo, nó sẽ rèn luyện tinh thần của các cô."

"Khoan đã." Yamato lên tiếng. "Tại sao các bài tập thể lực lại có thể rèn luyện tinh thần của chúng tôi?"

"A! Tôi chưa nói lịch tập nhỉ?" An vỗ trán. "Để xem. Chạy tại chỗ 10000 bước, sau đó nghỉ 5 phút rồi nhảy cóc 100 cái, squat 100 cái. Nghỉ 5 phút nữa rồi gập bụng 100 cái và cuối cùng là hít đất 100 cái. Và đó là lịch tập vào sáng mỗi ngày"

Cả hội cạn lời sau khi nghe những bài tập mà An đưa ra. Đến cả Natori còn phải chảy mồ hôi hột khi nghe xong.

"À quên nữa. Trong lúc tập, trừ thời gian nghỉ ra, tất cả đều phải tập luyện không ngừng nghỉ. Ai mà ngừng giữa chừng thì sẽ phải tập gấp đôi nhé."

'Giờ thì mình đã hiểu tại sao nó lại rèn luyện cả tinh thần rồi.' Cả nhóm nữ hạm cùng nghĩ.

"Giải thích nhiêu đó thôi." An bắt đầu cầm lấy một cuốn sách. "Giờ thì mọi người nên bắt đầu tập đi là vừa."

Các cô gái bắt đầu nhìn nhau. Sau một lúc, khá là bất ngờ, Maya đứng vào hàng và bắt đầu khởi động. Những nữ hạm còn lại cũng bắt đầu chuỗi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net