9. Bên Bờ Biển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7 giờ 21 phút.
Ban công khách sạn của Ooyodo.
Hạm đội đang nghỉ ngơi.
Thứ ba, ngày 2 tháng 10, năm 2029.

Một buổi sáng bình thường lại tiếp diễn ở San Diego. Những con đường tấp nập người đi, kẻ lại. Những chiếc xe bụi bặm đi băng băng trên những con đường nhựa đã xuống cấp do không được sửa chữa lâu ngày.

Nhưng ngày hôm nay, chính quyền của nó lại một lần nữa được thay đổi. Tên độc tài Tommy Park cùng lực lượng của hắn đã bị triệt hạ bởi nhóm khởi nghĩa do Rick Anderson lãnh đạo. Sau một bài phát biểu ngắn, Rick chính thức tuyên bố trở thành người đứng đầu thành phố San Diego. Tia hy vọng về một tương lai tốt đẹp hơn lại một lần nữa được nhen nhóm trong lòng của những con người sinh sống tại đây.

Nhưng, hiện tại, ở trên sân thượng của một khách sạn nhỏ, là những cô gái liên tục thở hổn hển với những giọt mồ hôi nhễ nhại thấm qua lớp áo thun làm hiện lên phần da thịt bên trong. Nếu có bất kỳ người đàn ông nào ở đây, nhìn thấy cảnh tượng này mà không 'cứng', thì nó gay cmnr.

"Mệt quá đi kuma!" Kuma nằm trên sàn than vãn. Kế bên cô là Tama và Kiso đang thở hồng hộc, gật đầu đồng ý.

"Đúng là mệt thật đấy nhỉ?" Ooyodo, một tay đỡ Hitomi, tay còn lại đỡ Akashi, nói.

"Mà sao cậu vẫn trông khỏe thế hử?" Nagara đặt câu hỏi. Cô là người năng nổ nhất trong cả nhóm mà vẫn phải thè lưỡi trước cái bài tập buổi sáng này.

"Trước đây, tớ thường xuyên chạy bộ vào buổi sáng." Ooyodo đặt hai cô gái dựa vào tường. "Tuy bây giờ nặng hơn nhưng vẫn ở trong mức mà tớ có thể chịu được."

"Ra là vậy. Tớ cũng sẽ không thua đâu!" Nagara cười sảng khoái.

"Nhìn bên đó có vẻ vui quá nhỉ?" Souryuu thở hổn hển, nói với cô em gái đang trong tình trạng không hề khá khẩm hơn ở bên cạnh.

"Đúng vậy nhỉ." Hiryuu công nhận. "Mà Souryuu này. Chị còn nhớ câu hỏi ngày hôm qua của em không?"

"Về đô đốc á?" Souryuu quay qua nhìn Hiryuu.

"Vâng." Bắt lấy hai chiếc khăn do Ooyodo mới ném qua, Hiryuu đưa cho chị mình một chiếc.

"Một con S chính hiệu." Lau khuôn mặt đầy mồ hôi của mình, Souryuu khó chịu nói. "Nhưng cô ấy nấu ăn khá ngon, và khả năng chiến đấu thì... nói sao nhỉ? Chị không nghĩ là mình có thể một chọi một với đô đốc đâu."

"Cậu cũng nghĩ vậy à?" Bỗng một bàn tay ướt đẫm bất ngờ đặt lên vai Souryuu.

"Móa ơi!" Souryuu nhảy đứng lên. "Giật cả mình!"

"Ý cậu là sao, Yamato?" Hiryuu cười thầm khi nhìn phản ứng của chị mình.

"Nếu muốn biết tớ nghĩ như thế nào thì...Maya!" Yamato quay sang kêu Maya đang ở cách đó không xa lại gần. "Có phải là đô đốc đã làm gì đó trong lúc đang vật cậu phải không?"

"Cậu cũng biết à?" Maya gãi đầu. "Đúng là đô đốc đã làm gì đó trước khi lưng tớ chạm sàn. Nhưng tớ cũng không rõ cô ta đã làm gì. Chỉ biết rằng, trong một khắc ngay trước khi đập lưng vào sàn nhà, cô ta đã dùng cái gì đó đỡ tớ."

"Cái méo!?" Souryuu ngạc nhiên. "Trong một khắc mà đô đốc có thể lấy ra một tấm nệm để đỡ cậu á? Vậy cái vết nứt kia là sao?" Cô chỉ vào vết nứt 'khá nhỏ' do An và Maya tạo ra.

"Đừng hỏi tớ." Maya khoanh tay, tỏ vẻ bực bội. "Tớ không hề cảm thấy đau đớn gì cả sau cú vật ấy. Đang bối rối vl ra đây này."

"Vậy giờ tổng hợp lại này." Yamato bắt đầu giơ từng ngón tay lên." Đô đốc của chúng ta có thể dễ dàng đánh bại một tuần dương hạng nặng như Maya. Cô ta còn có thể 'giúp' Maya không bị sao cả sau cú 'va chạm' làm nứt sàn kia."

"Còn vụ dùng súng bắn vào đầu mà chả sao kìa." Souryuu thêm vào. "Bộ người đột biến nào cũng bá như thế sao?"

"Người đột biến?" Yamato và Maya bất ngờ.

"Mấy cậu chưa xem hết số ký ức mà Fubuki gửi qua phải không?" Souryuu không bất ngờ lắm.

"Ừ thì...tớ chỉ xem đoạn cô ta giải thích về tình hình hiện tại và cô ta đã làm gì các cậu thôi." Yamato thành thật.

"Tớ cũng vậy. Mà đô đốc là người đột biến thật à?" Maya hỏi. "Tớ cũng chỉ nghe qua lướt qua khi cô ta nói rằng họ có sức mạnh đặc biệc và bị kỳ thị thôi."

"Thật là. Cậu nên để ý tới cô ấy nhiều hơn một chút chứ." Souryuu thở dài trong khi Maya lảng mặt qua hướng khác. "Chứ nghĩ thử xem. Có người bình thường nào mà lại có đôi mắt xanh ngọc bích đó chứ?"

"Hmm? Xanh ngọc bích?" Cả Maya và Yamato quay ra nhìn nhau, rồi lại nhìn Souryuu thở dài, rồi lại nhìn Hiryuu nhè nhẹ gật đầu, rồi lại cùng nhìn nhau, cuối cùng là nhìn lên trời.

"Đúng là đôi mắt của cô ta có màu xanh thật!" Yamato cuối cùng đã nhớ lại màu đôi mắt của An.

"Nhưng mà," Maya lại tỏ vẻ suy ngẫm. "tại sao chúng ta lại không nhớ nỗi một chi tiết rõ ràng như thế?"

"Có thể là do ngoại hình của cô ấy khá...đặc biệc?" Hiryuu lên tiếng. "Vì ấn tượng về nó khá lớn nên các cậu đã bỏ qua các chi tiết khác?"

"Thật ra...ban đầu tớ còn nghĩ đô đốc là đàn ông cơ." Souryuu bỗng nhiên nói.

"Cậu cũng vậy!?" Maya và Yamato lại nhìn Souryuu, rồi nhìn qua Hiryuu gật đầu xấu hổ, rồi lại nhìn nhau.

"Đúng là cô ta nhìn giống một đứa con trai thật." Maya nhớ lại. "Bộ quần jean xanh cùng chiếc áo sơ mi trắng bị rách một chút, để lộ ra vài vết sẹo ở trên bụng. Mái tóc bù xù cùng với khuôn mặt khá 'nam tính' đó... Nếu nhóc Fubuki mà không nói trước thì tớ đã nghĩ rằng cô ta là 'thằng' cơ."

"Đó là một ấn tượng sâu sắc khó có thể xóa nhòa của tớ với cô ấy." Yamato công nhận.

Trong lúc nhóm bốn cô gái đang mải mê 'nói xấu' ở trên sân thượng, An hiện tại đang cùng với Fubuki ngồi đánh cờ vây với nhau trong phòng khách.

An, trên tay là quân đen, cứ đưa lên và đưa xuống, lên rồi lại xuống, lên rồi lại xuống.

"Đây vậy." An đặt quân của mình xuống. "Ăn."

Fubuki, đang ngồi lau nòng khẩu Type 100 của mình, liếc qua. Cô nhẹ nhàng cầm một quân trắng lên, và chốt hạ.

"Ăn." Fubuki lạnh lùng nói.

"FUCK!!!" An hét lên, cảm thấy muốn lộn bàn. "Lần thứ tư rồi đó!"

"Đừng buồn mà đô đ... An." Miyuki, vừa uống coca vừa theo dõi hai người chơi cờ vây với nhau từ nãy giờ, an ủi An. "Chị có thể thắng được Fubuki nếu cố gắng mà."

"Thật không?" An quay qua hỏi Miyuki.

"Có lẽ..." Miyuki quay mặt đi.

Hiểu ý của Miyuki, An ngậm ngùi thở dài. Trong lúc chờ đợi, cô quyết định chơi cờ vây với Fubuki một chút để giết thời gian. Ai ngờ đâu cô thua đậm bốn trận liên tiếp trước cô nhóc.

"Mà sao nhóc chơi giỏi thế, Fubuki?" An đặt câu hỏi.

"Tôi học chơi từ một người bạn." Fubuki, để ý có Miyuki ở đây, nói.

"Damm." An thở dài lần nữa. "Mà chừng nào họ g..."

Tiếng chuông cửa vang lên. An nhanh chóng tiến ra mở cánh cửa.

"Cô là An?" Một chàng thanh niên tầm 25, 26 tuổi trong một bộ quân phục được sơn màu đen với khẩu HK416 trên vai, tay cầm một tờ giấy có kẹp một tấm ảnh nhỏ, hỏi.

"Tôi là An đây." An trả lời. Cô chỉ vào những "Đó là những thứ mà các anh tìm được?"

"Đúng vậy." Nhìn lại tấm ảnh một lần nữa, anh thở dài rồi hoắc tay cho một người trên chiếc Toyota đem ra vài bộ quần áo bẩn thỉu. "Đây là toàn bộ những thứ của các bạn cô mà chúng tôi đã tìm được, một vài bộ đồ."

"Cực cho các anh rồi." An tỏ vẻ thông cảm. Cầm lấy những bộ đồ lấm bẩn rồi đưa cho Fubuki cùng Miyuki đem đi giặt, An ký vào mảnh giấy xác nhận do anh lính kia đưa cho. "Và còn gì nữa không?"

"Cậu ấy muốn gặp cô ở Sân bay Quốc tế San Diego." Nhận lại tờ giấy, anh lính quay về chỗ chiếc Toyota đang đợi. "Phần thưởng của cô đang ở đó."

Sau khi đóng cửa, An bỗng chốc mỉm cười nham hiểm.

"Cô đang cười gì thế?" Houshou cùng với Hatsuzuki vừa đi lên từ tầng hầm phía sau nhà.

"Không có gì đâu." An lắc đầu. "Em đã tìm được mấy bộ đồ của chị rồi đó. Giặt xong là có thể mặc được rồi."

"Vậy cũng tốt." Houshou trở nên vui vẻ hơn một chút.

"Hmm?" Nhìn qua Hatsuzuki, An bỗng thấy một thứ gì đó đang ở trên vai cô nhóc. Cô nhanh chóng phóng lại và bắt lấy nó. "Con gì đây?"

Trên tay cô là một tháp pháo cao xạ 10cm đang vùng vẫy. Hai 'mắt' của nó liên tục chớp và trừng vào An.

"Trả Chouhou-chan đây!!!" Hatsuzuki vươn tay tính giật lại 'tháp pháo sống' tên Chouhou từ tay An. Nhưng cô chỉ đơn giản quay lưng lại chắn đôi tay của Hatsuzuki.

"Hay thật!" An cười tươi. Cô đã từng nghe kể về một chương trình vũ khí tự hành điều khiển bởi AI được dự định tích hợp cùng với dự án F.L.E.E.T, nhưng vì kinh phí được tập trung hầu hết vào các nữ hạm, nên thành ra chỉ có một vài trong số chúng được tạo ra. "Nào! Cười thử xem nào!"

Thay vì một nụ cười như An mong đợi, hai viên đạn được đặt vào nòng pháo.

"Khoan đã, Chouh..." Nhận ra Chouhou vừa làm gì, Hatsuzuki hét lên tính ngăn nó lại. Nhưng chưa kịp thì hai viên đạn đã được khai hỏa với vận tốc đầu nòng lên tới 1010 m/s. Và hướng mà chúng nhắm tới chính là trán của An.

"Hư quá nha." Trong tích tắc, trước khi hai viên đạn kịp chạm vào vầng trán của An, cô nhẹ nhàng nghiên đầu né chúng. Hai viên đạn bắn thẳng xuống sàn nhà rồi nảy lên. Sau khi lặp lại chu trình đó thêm vài lần nữa, chúng mới chịu nằm im trên sàn. "Bắn người khác bằng đạn cao su khi vừa mới gặp là không được đâu."

"Thôi được rồi." Trước khi để Chouhou bắn thêm hai phát nữa, Houshou đã giật nó từ tay An rồi trả về cho Hatsuzuki. "Cô cũng nên biết lịch sự một chút đi, đô đốc à."

"Thôi nào. Tại đó là lần đầu tiên em thấy một con robot thật sự mà." An xoay hai ngón tay trỏ với nhau, tỏ vẻ hối lỗi.

"Cậu ấy không phải là robot! Mà là Chouhou-chan!" Hatsuzuki hét lên. Lần đầu tiên An thấy cô nhóc nổi nóng như thế.

"Được rồi, được rồi." An xoa đầu Hatsuzuki. Tuy đang bực bội, nhưng từ từ, cô nhóc cũng bình tĩnh lại.

"Thôi đủ rồi." Hatsuzuki bỏ tay An ra.

"Tùy nhóc." An quay qua chỗ cầu thang. "Mà sao mấy người kia chưa xuống nữa nhỉ?"

"Để tôi lên xem thử." Houshou bước về phía cầu thang.

"À Houshou này." An gọi cô. "Chị nói với họ cứ thoải mái đi, em sẽ ra ngoài. Nên họ muốn làm gì thì làm nhé."

"Sao cô không nói với họ trực tiếp?" Houshou thắc mắc.

"Em lười lém~" An gõ nhẹ đầu, cười tinh nghịch. Hatsuzuki kế bên nhìn vào cũng phải nhăn mặt.

Houshou cười khổ rồi bước lên cầu thang. An cũng nhanh chóng đi vào phòng giặc là để phụ nhóm Fubuki. Còn Hatsuzuki vẫn ngồi đó và chơi cùng với Chouhou-chan.

-------------

8 giờ 40 phút.

Trên đường N Harbor Dr.
Hạm đội đang nghỉ ngơi.
Thứ ba, ngày 2 tháng 10 năm 2029.

"Khi em nói mọi người muốn làm gì thì làm, em không nghĩ rằng cả nhóm đòi đi theo em cho bằng được..." An than thở với Houshou ở kế bên.

Hiện tại, An đang cùng với các cô gái đi dạo dọc trên tuyến đường N Harbor Dr.

"Đây là lần thứ ba rồi nhỉ?" Houshou thở dài đáp lại. Cô trông khá nổi bật khi mặc bộ kimono màu đỏ nhạt, cùng với một chiếc hamaka tối màu của mình.

"Một nhóm các cô gái đi cùng nhau đã đủ gây chú ý rồi." An nhìn lại phía sau, nơi mà các nữ hạm liên tục ngắm nghía xung quanh. "Vậy mà, người thì mặc đồng phục thủy thủ, người thì mặc...cái gì nhỉ? Kimoko?"

"Là kimono." Houshou chỉnh lại.

"Vâng. Kimono." An tiếp tục. "May mà em còn bắt Hitomi mặc thêm bộ quần áo thun bên ngoài. Chứ để em ấy mặc bộ đồ bơi ra ngoài thì chắc có thảm sát mất..."

"Này mấy cô..." Một giọng nói dâm dục vang lên từ bên kia đường. Bốn người đàn ông mặt sẹo dần dần tiếp cận nhóm của An. Và người trông có vẻ là trưởng nhóm, một người đàn ông trung niên với vết sẹo bên má phải, nói. "Lần đầu tới đây hả?"

"Và?" An liếc bọn họ. "Có vấn đề gì không?"

Nhóm bốn người họ chợt quay qua nhìn An, rồi nhìn nhau, và cười phá lên.

"Trời ơi!" Người thứ hai trong nhóm, có phần trẻ hơn, đặt tay lên vai An. "Anh bạn này ghê gớm thật! Có cả một dàn gái xinh đi theo thế này. Trời bất công thật Mark nhỉ?"

"Ây da. Thằng không bịch sữa, thằng mười tay uống không hết." Người đàn ông tên Mark lắc đầu tỏ vẻ buồn bã. "Không biết chú em có phục vụ hết cho các quý cô đây vào mỗi tối hay không nhỉ?"

"Thôi được rồi." Người cuối cùng, trông khá già dặn với một vết sẹo ở mắt phải, lên tiếng can ngăn. "Xin lỗi về hai người họ. Chúng tôi là một nhóm looter đã định cư ở đây lâu năm. Nay thấy thêm một vài gương mặt mới ở nơi này nên định chào hỏi mọi người một chút."

"Đúng như Koln nói." Người trưởng nhóm giơ tay ra, tiếp tục nói với chất giọng khá là 'dâm' của mình. "Tôi là Yosh, đội trưởng nhóm này. Vì thấy mọi người, tuy ăn mặc khá kỳ lạ, nhưng đều mang theo vũ khí nên tôi nghĩ rằng các bạn là đồng nghiệp."

"An." An bắt tay với Yosh. Cô cùng cả nhóm nhẹ nhàng đeo lại những khẩu súng của mình. "Nhóm chúng tôi cũng không định ở lại đây lâu đâu. Nếu các anh đã định cư ở đây lâu rồi, vậy có biết quán ăn đêm nào ngon không?"

"Để xem..." Yosh suy nghĩ một lúc. "Cách ngân hàng Pacific Western hai dãy nhà về phía bắc có một quán làm đồ Mexico khá ngon thì phải."

"Chú bậy rồi." Koln phản bác. "Món Hàn của KFR là ngon nhất mới đúng, phải không Dowl?"

"Ừ. Chỗ đó ngon thật." Dowl, người trẻ nhất nhóm, thừa nhận. "Nhưng bia của Bierrestaurant mới là đã nhất."

"Cho xin đi." Mark lên tiếng. "Ramen của Yoshika trong công viên Bayfront mới là tuyệt vời nhất."

Cả ba người bắt đầu lườm nhau.

"Xin lỗi." Yosh nhè nhẹ gãi đầu. "Tôi quên mất rằng cứ bàn luận về một vấn đề gì đó là sẽ thành ra như thế này. Vậy cậu còn muốn biết thêm gì nữa không?"

"À không. Cám ơn anh đã chỉ dẫn." An cám ơn Yosh.

"Không có gì." Yosh rút ra một tấm danh thiếp. "Nếu các cô cần gì thì cứ gọi vào đây nhé."

"Chúng tôi đang vội, nên tạm biệt các anh." An cùng nhóm của mình tiếp tục di chuyển.

"Nhìn họ hung dữ vậy mà trông tốt thật đấy, đ...An nhỉ?" Miyuki nhìn lại nhóm bốn người đang cãi nhau phía sau.

"Người như vậy hiếm lắm." An nhẹ nhàng lắc đầu. Cô liếc nhẹ qua Miyuki, nhìn cô nhóc vui vẻ quan sát xung quanh trong bộ đồng phục thủy thủ giống với chị mình.

"Nè đô đốc." Bỗng nhiên, tay áo của An bị kéo lại. Cô nhìn về phía sau, và thấy khuôn mặt hơi ửng hồng của Souryuu. Cô và Hiryuu đều mặc chung một loại kimono với bộ váy xếp màu xanh. Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là màu sắc của bộ kimono, khi của Souryuu là màu xanh lá còn của Hiryuu là vàng.

"Muốn đi ăn ở Yoshika chứ gì." An thở dài một chút. "Tối nay em sẽ dẫn mọi người đi."

"Cảm ơn c..." Chưa để Souryuu nói hết câu.

"Nhưng các cô không được phép mặc mấy bộ đồ này đi ra đường nữa." An chen vào.

"Tại sao kuma!?" Kuma hét lên. Cô nhóc chỉ vào bộ đồng phục thủy thủ với những nét viền xanh cùng chiếc cà vạt màu đỏ của mình. "Chúng tôi cũng đã nói với cô rằng chỉ khi mặc bộ đồng phục, chúng tôi mới có thể phát huy hết sức mạnh của bản thân. Nhớ chứ kuma?"

"Và dùng nó vào việc gì!?" An mệt mỏi. "Nghe này, từ lúc ra ngoài tới giờ, chị đã phải dọn 'rác' hai lần rồi đấy, đm! Và chị không muốn lúc nào đi dạo với mọi người thì cũng phải quăng hai ba cái xác vào thùng rác đâu."

"Oh~~" Akashi quyết định trêu chọc An một chút. "Chị quan tâm tới chúng em vậy sao? Ghen à?"

"Bitch please!" An thở dài thêm lần nữa. "Chị biết mọi người ở đây dư sức xử lý đống 'rác' đó. Nhưng mà, thú nhận đi, nó phiền bỏ xừ ra đấy. Thế nên từ nay, không được mặc 'đồng phục' khi đi ra ngoài nữa, hết!"

"Thật bất công nya!" Tama hét lên.

"Đả đảo độc quyền! Đả đảo quân chủ!" Kiso 'góp vui'.

"Vậy giờ muốn theo cộng sản hay dân chủ?" An cười khẩy.

"Nếu theo cộng sản?" Maya thắc mắc.

"Tất cả đều công bằng, tôi mặc gì cô mặc đấy."

"Vậy còn dân chủ?" Natori hỏi.

"Áo thun quần jean hoặc quần jean áo thun, bỏ phiếu chọn đi."

"Thế khác méo gì nhau!?" Kiso hét lên.

"Thì làm méo gì có cái chế độ nào hoàn hảo đâu." An tiếp tục bước đi.

"Đô đốc có thể nghĩ lại về chuyện này không?" Yamato nhẹ nhàng lên tiếng.

An quay lại nhìn cô. Và đập vào mắt là những ánh mắt trong sáng toát lên ánh sao cùng với nét mặt dễ thương hơn cả con mèo đang xin ăn.

"Được rồi. Nhưng chỉ trong nhà thôi." An 'mặt lạnh' trả lời. Nhìn nhóm nữ hạm vui mừng với nhau, An lại phải thở dài thêm lần nữa. "Giờ thì đi nhanh lên, một bất ngờ đang chờ đợi chúng ta ở sân bay đó."

An cùng cả nhóm tiếp tục hướng về phía sân bay. Chợt nhớ ra điều gì đó, cô nhìn cô nhóc đang đi trước mặt của mình.

Fubuki, tỏ ra không quan tâm tới bất kỳ điều gì, cứ âm thầm tiếp tục bước đi. Cô vừa đi vừa ngắm nhìn biển cả. Mái tóc đuôi ngựa của cô nhóc cứ nhẹ nhàng tung bay theo những làn gió biển ban mai.

"Thanh bình thật nhỉ?" An bước song song với Fubuki.

"Cô vừa phá đi sự thanh bình đó." Fubuki liếc xéo An.

An cười thoải mái, rồi cô bỗng trở nên nghiêm túc. "Mà này. Hỏi nhanh cái. Cô biết lái trực thăng không?"

"Hmm?" Fubuki tỏ vẻ khó hiểu. "Biết. Mà tại sao?"

"Thì nhóc sắp được lái rồi đó." An huýt sáo bước đi tiếp.

"Ý cô là..." Miyuki lao lên nắm lấy tay của Fubuki.

"Fubuki!" Miyuki vui vẻ. "Chị nhìn chiếc hàng không mẫu hạm kia kìa. Nó bự thật nhỉ?!"

Fubuki nhìn theo hướng mà Miyuki chỉ. Ở đó, một chiếc hàng không mẫu hạm đang sừng sững neo đậu. Sơn bong tróc, gỉ sét khắp nơi, và cả một vết lõm lớn ở trên thân tàu. Rõ ràng nó đã trải qua một quãng thời gian vô cùng khó khăn.

"A..." Souryuu và Hiryuu lại nhớ đến cái sự kiện khó quên vào ngày 4 và ngày 5 tháng 6 năm 1942.

"Ooyodo." Kiso kéo tay Ooyodo. "Chị có biết gì về 'cô' ấy không?"

"Chị không nhớ lắm." Ooyodo ngẫm nghĩ.

"Đó là USS Midway." An đột ngột tham gia vào cuộc trò chuyện. "Mã hiệu CV-41, biệt danh Midway Magic. Chính thức hoạt động vào ngày 10 tháng 9 năm 1945, khoảng 8 ngày sau khi nước Nhật đầu hàng, nên mọi người không biết là phải."

"Vậy tại sao chị ấy lại đậu ở đây?" Hitomi hỏi.

"Và tại sao trông chị ấy tàn tạ thế?" Hitomi cũng thắc mắc.

"Để xem," An nhớ lại một chút. "sau khi chính thức ngưng hoạt động vào ngày 11 tháng 4 năm 1992, cô ấy được đưa về đây và trở thành một bảo tàng nổi vào ngày 7 tháng 6 năm 2004. Còn về tình trạng hiện nay thì chị không rõ. Khoảng 4 năm trước thì cô ấy chỉ bị gỉ sét do không có ai chăm sóc. Còn cái lỗ thì chắc là do cuộc nổi loạn vài ngày trước."

"Cô ấy đã trải qua một quãng thời gian khó khăn nhỉ..." Houshou tỏ ra thương cảm.

"Nhưng cô ấy vẫn nổi, và sẽ nổi!" An nhìn vào thanh Push Dagger của mình. "Giờ thì nhanh lên nào. Nếu được thì chị sẽ nhờ Rock cho chúng ta lên tham quan."

"Vâng." Miyuki nắm lấy tay An. "Chúng ta đi nào."

-------------

9 giờ 02 phút.
Sân bay Quốc tế San Diego.
Hạm đội đang nghỉ ngơi.
Thứ ba, ngày 2 tháng 10 năm 2029.

"Thế cô quăng mấy cái xác rồi?"

"7."

Trong một căn phòng nhỏ ở dưới một đài quan sát ở sân bay Quốc tế San Diego, một cuộc trò chuyện 'không được bình thường cho lắm' đang diễn ra giữa An và Rick.

"Ai bảo nhóm của cô nổi bật quá làm chi." Rick gãi đầu.

"Làm như tôi muốn đó." An thở dài. "Vậy còn phần thưởng?"

"Được rồi được rồi." Rick rút ra một chiếc chìa khóa. "Một chiếc Boeing CH-47, ok?"

"Bitch please! Tôi còn đem về cho ông hai chiếc M113 đó." An càu nhàu. "Ông có biết là để xử lý khẩu Browning đó nó cực cỡ nào không?"

"Biết trước mà." Rick nhăn nhó. "Vậy cô còn muốn thêm cái gì nữa?"

"Một chiếc trực thăng nữa." An cười. "Loại có thể mở cửa hai bên."

"Xin lỗi nha nhóc." Rick lắc đầu. "2 chiếc M113 chưa đủ để đổi được thêm một chiếc trực thăng nữa đâu."

"Vậy nếu như tôi có thể 'dọn dẹp' luôn mối đe dọa còn lại đối với cái chính quyền mới này thì sao?" An rút khẩu P226.

"Ý cô là?" Rick trở nên nghiêm túc.

"Ông biết mà." Và cô chĩa nó vào tấm áp phích cũ in hình ảnh về một ngọn đồi với dòng chữ 'HOLLYWOOD' ở trên đó. "Phía bắc đó."

Dành một chút thời gian để nghĩ ngợi, cuối cùng, Rick đành ném cho An một chiếc chìa khóa nữa.

"Một chiếc CH-47F và một chiếc UH-60L, bãi đáp số 2 và 3. Cô còn cần gì nữa không?" Ông thở dài.

"Tôi có thể sử dụng chiếc USS Midway làm bãi đáp được không?" An bắt lấy chiếc chìa khóa.

"Cũng được. Tôi sẽ thông báo cho nhóm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net