Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cơm đi!" Diệp Quyền đứng ngoài cửa sổ hét lên một tiếng phá tan không khí ngượng ngùng này. Hám Sinh đứng dậy, nói với Đông Dạ Huy: "Anh ngồi một lát, em đi có chút việc."

Không đợi Đông Dạ Huy trả lời, Hám Sinh vội vàng rời khỏi phòng khách. Diệp Quyền đứng trên hành lang bên ngoài phòng khách, trong tay cầm một con dao, ánh lên thứ ánh sáng chói mắt. Anh ta cười lộ ra hàm răng trắng bóng, đưa dao cho Hám Sinh đang đứng trước mặt, vẻ mặt vô cùng thích thú, nói: "Cần dùng thứ này đúng không?"

Hám Sinh nghi ngờ Diệp Quyền đã biết chuyện gì rồi, cô cầm lấy con dao của Diệp Quyền, đi thẳng vào bếp không quay ra. Nếu nhìn vào trình độ giao tiếp, Hám Sinh tự biết cô không hề giỏi. Nay phải đối phó với Đông Dạ Huy khiến cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cho nên cô chẳng còn hơi sức đâu mà nghĩ đến chuyện tiếp tục quay lại đó.

QUẢNG CÁOAdskeeper

Oops, She Did It Again: If Disney Princesses Took Real Photos

On-Screen Couples, That We Still Admire. Then And Now
Cho đến tận giờ cơm trưa, Đông Dạ Huy vẫn ngồi lì trong phòng khách. Không có ai tiếp chuyện với anh, rõ ràng vô cùng nhàm chán, vậy mà anh cũng không đứng dậy chào một tiếng mà ra về cho xong.

Mâm cơm vẫn được bày trên hành lang. Diệp Chí xuống dưới ăn cơm, lúc đi ngang qua phòng khách, bỗng nhiên dừng lại hỏi Đông Dạ Huy: "Đông tiên sinh có muốn ăn bữa cơm rau với chúng tôi không?" Đông Dạ Huy đang bị ghẻ lạnh trong phòng khách, lại thấy có người gọi mình. Ban đầu có hơi sửng sốt, nhưng sau đó vội vui vẻ đồng ý.

Không khí nặng nề bao trùm bữa cơm trưa. Không có ai nói chuyện, suốt bữa cơm Diệp Quyền vẫn nhìn Đông Dạ Huy đầy khó chịu, Hám Sinh lại ăn không ngon miệng.

Sau khi ăn xong, Diệp Quyền đi cất mâm rửa bát như thường lệ. Hám Sinh chẳng có tâm trạng đâu mà tiếp đón Đông Dạ Huy. Cô thấy anh ta vẫn cứ ở lì trong nhà mình không đi, mà cô lại không muốn đuổi khách. Thế là đành nhắm mắt làm ngơ, bỏ lại Diệp Chí và Đông Dạ Huy trước bàn cơm trên hành lang, cô lên tầng trải chiếu nằm phơi nắng ngủ trưa.

Hám Sinh không ở lại tiếp chuyện, dứt khoát rời đi. Hai người đàn ông ở lại nhìn theo bóng dáng của cô biến mất ở hành lang cầu thang. Diệp Chí lướt qua ánh mắt của Đông Dạ Huy, nói: "Đông tiên sinh, không biết có thể nhờ anh chút chuyện?" Ánh mắt Đông Dạ Huy sáng lên, cả hai người đàn ông đều là kẻ sõi đời, không cần nói nhiều cũng hiểu được ý của đối phương. Đông Dạ Huy khẽ gật đầu.

Diệp Chí nói chuyện với Đông Dạ Huy nửa tiếng, sau đó anh bước ra khỏi phòng khách, ánh mắt thâm trầm mà kiên định, tâm trạng lo lắng hơn cả lúc mới đến. Anh đứng ở hành lang trước phòng khách một lúc lâu, đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm một lượt, cuối cùng nghe được tiếng nói, vội vã đi lên tầng hai.

Trên tầng hai, Hám Sinh và Diệp Quyền đang nằm kề vai trên chiếc chiếu trúc. Hám Sinh cầm cuốn tiểu thuyết trong tay, đọc chăm chú. Diệp Quyền kéo bàn tay kia của cô đặt lên bụng mình, anh ta nói bữa trưa ăn nhiều cơm nên trướng bụng, đổ tại Hám Sinh nên bắt cô xoa bụng cho anh ta. Hám Sinh lười tranh cãi với anh ta, vừa cầm tiểu thuyết đọc, vừa xoa bừa trên bụng anh ta.

Đông Dạ Huy bước rất lớn, lúc lên tầng lại thấy cảnh tượng như vậy. Một lúc sau anh mới bình tĩnh lại, sau đó cất tiếng nói: "Hám Sinh, anh phải đi đây."

Hai người đang nằm bị giọng nói của anh đánh thức. Hám Sinh hơi giật mình đứng lên, trả lời anh một cách xa lạ: "Ồ, anh phải đi rồi à."

"Ừm." Đông Dạ Huy gật đầu, anh vẫn đứng im bất động, chờ Hám Sinh có tiễn anh ra cổng hay không.

Hám Sinh vẫn biết phép lịch sự cơ bản, cô vừa định mở miệng nói, không ngờ bị Diệp Quyền kéo lại cắt ngang. Diệp Quyền kéo Hám Sinh đang định đứng lên lại, ngông ngênh nói với Đông Dạ Huy: "Ồ, anh phải đi à, vậy tạm biệt anh, chúng tôi không tiễn."

Đông Dạ Huy nhìn Diệp Quyền một lát, cuối cùng quay sang nói với Hám Sinh: "Hám Sinh, anh đi trước nhé."

Hám Sinh bị Diệp Quyền chặn lại, cô nhìn anh gật đầu nói: "Vậy thì tạm biệt." Đông Dạ Huy không nói gì quay người bước xuống dưới.

Bóng dáng Đông Dạ Huy đi xuyên qua hành lang, nhìn từ phía sau như một ngọn núi cao ngất. Anh đi ra khỏi hành lang rồi mới quay đầu nhìn lên, chỉ thấy đôi mắt phẳng lặng như mặt hồ của Hám Sinh cũng đang nhìn mình. Cuối cùng hai người vẫn không thể vượt qua khoảng cách ấy, tuy bây giờ bọn họ gần trong gang tấc nhưng như cách nhau nghìn núi vạn sông. Hẳn là vẫn còn rất nhiều tình cảm, nhưng chuyện giữa bọn họ đã vượt quá giới hạn, cả hai đều trở nên bình thản mà thâm trầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngontinh