[ Hân Dương ] 99 lần tớ yêu cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"A Hân, tớ yêu cậu."

Lần thứ nhất.

Hứa Dương Ngọc Trác dán lên người Trương Hân tới gọi cô rời giường, mơ mơ màng màng nói một câu, Trương Hân cười vỗ vỗ lưng của nàng.

"Tớ cũng yêu cậu, nhanh rời giường a, bằng không thì một lát nữa tớ sẽ đi làm muộn mất.

"Vậy muộn cũng được."

"Sẽ bị trừ lương a!"

"Hừ!"

Hứa Dương Ngọc Trác lúc này mới rầm rì mà buông đối phương ra, ngồi ở trên giường ngẩn người.

_____________

Hứa Dương Ngọc Trác cùng Trương Hân yêu đương gần được một tháng, nhưng vào cuối tuần trước đã dọn đến ở chung với Trương Hân.

Nàng lấy cớ là.

"Đương nhiên muốn ở cùng một chỗ thì chúng ta mới biết rõ hoạt động mỗi ngày của đối phương a."

Trương Hân không rõ, nhưng Trương Hân vẫn là đáp ứng.

______________

"Tớ yêu cậu tớ yêu cậu tớ yêu cậu."

Lần thứ 10, lần thứ 11, lần thứ 12.

Ngồi xuống bàn ăn chuẩn bị bắt đầu ăn điểm tâm mà Trương Hân chuẩn bị, trong miệng Hứa Dương Ngọc Trác nói ra một chuỗi tớ yêu cậu.

Trương Hân bất đắc dĩ nhìn nàng.

"A Dương, nói chính là không cần cố chấp như vậy a. không nói cũng không sao, cậu như vậy thật sự rất có lệ.

Người đối diện nghe xong, lập tức để đũa xuống ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Trương Hân.

"Tớ yêu cậu."

Lần thứ 13.

Trương Hân lập tức xấu hổ đến tận cổ, khẩn trương mà cầm lấy chiếc đũa gắp rau cho nàng.

"Được rồi được rồi, mau ăn điểm tâm a."

Hứa Dương Ngọc Trác nhìn bộ dạng chật vật của đối phương, cảm thấy đặc biệt đáng yêu, tâm tình rất tốt cười cười.

Từ khi bắt đầu yêu, Hứa Dương Ngọc Trác đã có sự cố chấp kỳ quái, mỗi ngày nhất định phải cùng Trương Hân nói 99 lần tớ yêu cậu.

Lúc mới đầu Trương Hân còn có thể bị khiến cho không dự liệu được lại bối rối, hỏi nàng là tại sao.

"Bảo bối giữ tình yêu của giáo sư Tiểu Dương."

"Thôi nào, chúng ta mới yêu nhau không bao lâu, liền cần bảo bối giữ tình yêu sao?"

"Cái đó và yêu nhau bao lâu mới không quan trọng! Bắt đầu càng sớm lại càng tốt

"Được được được."

"Tớ yêu cậu tớ yêu cậu."

_______________

Về sau Trương Hân cũng dần dần tập thành thói quen, nhưng là có một lần đột nhiên cùng đối phương so sánh vấn đề này.

Lúc trước kia khi các nàng còn chưa có ở cùng nhau, kết thúc cuộc hẹn cả hai đều quay về nhà mình sau đó gọi điện thoại cho đối phương.

"Tớ đã rất nghiêm túc mà đếm qua, cậu hôm nay chỉ nói 98 lần thôi."

"Ừ?"

Phía đối diện Hứa Dương Ngọc Trác đang mân mê lời bài hát, một lúc cũng không có phản ứng lại.

"Chính là..... Cậu mỗi ngày đều muốn nói 99 lần cái kia a...."

"Cái nào?"

"Chính là, tớ yêu cậu a...."

Hứa Dương Ngọc Trác cũng có thể nghĩ ra được bộ dáng xấu hổ của người đối diện, cười đặc biệt vui vẻ.

"Rõ ràng là có 99 lần! Cậu bây giờ gọi tới có phải hay không liền là vì muốn cùng tớ tỏ tình a!"

"Tớ mới không phải! Thật sự chỉ có 98 lần!"

"Lạ nhỉ!"

Trương Hân ngày hôm sau còn muốn đi làm, Hứa Dương Ngọc Trác không có tranh luận nhiều với cô, dụ dỗ cô cúp điện thoại tiếp tục sáng tác lời bài hát, ngoài miệng lại thủy chung treo lên nụ cười như có như không.

______________

"Tớ đi đây, cậu ở nhà phải ngoan một chút ah."

Trương Hân đứng ở hành lang trước cửa đổi giầy, Hứa Dương Ngọc Trác tức khắc đi qua, tỉ mỉ xem xét quần áo của cô.

"Hôm nay vì cái gì mặc đẹp như vậy?"

"Thôi nào, tớ mỗi ngày đều mặc như vậy không sai biệt lắm a"

"Nhưng hôm nay rõ ràng thì càng đẹp mắt hơn một chút a, khiến cho tớ thật là muốn hôn cậu.

Hứa Dương Ngọc Trác nói làm liền làm, kéo lấy cà vạt của đối phương khiến cho cô cúi đầu xuống ở trên môi cô rơi xuống một nụ hôn.

"Được rồi, như vậy cũng không cần lo lắng. Nhanh đi làm đi a.

Trương Hân ấp ấp úng úng đỏ lên tận lỗ tai nói.

"Ah ah ah..."

"Còn có ah, tớ yêu cậu."

Lần thứ 30.

_____________

Sau khi Hứa Dương Ngọc Trác viết xong lời bài hát nhìn thấy thời gian còn sớm, quyết định đi tìm Trương Hân cùng ăn cơm, sau khi mua xong đồ ăn mang đi, đi đến nơi mà Trương Hân làm việc tìm cô.

Trương Hân là một nhân viên lên kế hoạch chiếu ánh sáng trong nhà hát, bên người khó tránh khỏi có rất nhiều cô gái xinh đẹp vây quanh, mặc dù nói Hứa Dương Ngọc Trác không phải không yên tâm cô, nhưng là vẫn khó tránh khỏi những người không biết rõ tốt xấu đi đến cọ a, cho nên nàng thường thường có rảnh phải đến thăm đi dò xét biểu thị chủ quyền công khai.

Quả nhiên là không ổn.

Vào lúc Hứa Dương Ngọc Trác đứng ở vị trí không xa nhìn thấy Trương Hân đang chỉ huy công nhân điều chỉnh vị trí, có một cô gái rất lạ mặt đứng thẳng ở bên cạnh cô, động tác còn rất thân mật.

Nàng hé mắt, theo giáo sư Tiểu Dương phân tích, lúc này tuyệt đối không thể ở trước mặt chất vấn đối phương, vì vậy nàng gọi Trương Hân .

"Tại sao cậu lại tới đây."

"Tớ tới đưa cơm cho cậu a, biết rõ cậu luôn bởi vì công tác bận rộn nên sẽ trì hoãn việc ăn cơm, cái này không thể được."

"Tiểu Dương của chúng ta thật tốt.

"Vậy hôn nhẹ Tiểu Dương của cậu đi a."

Trương Hân nhìn nhìn bên cạnh, kỳ thật mọi người đều biết các cô đang yêu nhau, nhưng Trương Hân khó tránh khỏi vẫn sẽ có chút ít xấu hổ, nghĩ nghĩ vẫn là hôn một chút.

"Wow, hôm nay kim mao Trương Hân rất chủ động. Tớ yêu cậu tớ yêu cậu."

Lần thứ 32. Lần thứ 33.

Nhưng lúc đang nhìn Trương Hân ăn cơm Hứa Dương Ngọc Trác lại cau mày.

Cô hôm nay vì cái gì lại chủ động như vậy.

Chột dạ? Áy náy?

Hứa Dương Ngọc Trác sau khi trở về suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy tuy rằng vẫn không đến, nhưng là vẫn nên khiến cho chú ý.

Chạng vạng tối sau khi Trương Hân về nhà, nhìn thấy bộ dạng đối phương mệt mỏi không được chịu được cũng không muốn hỏi nhiều.

______________

Thời điểm ban đêm hai người nằm ở trên giường, Hứa Dương Ngọc Trác nghiêng nghiêng người híp mắt nhìn Trương Hân đang nghỉ ngơi.

"A Hân, bộ dạng của cậu hôm nay trông mệt mỏi quá."

"Đúng a, bởi vì gần nhất rạp hát có một tiết mục mới, lại một lần nữa phải điều chỉnh ánh sáng rồi, rất mệt a."

"Ồ ồ, vậy cậu mau nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai tớ sẽ gọi chút món ăn ah, như vậy cậu có thể ngủ nhiều thêm một lát."

"Cảm ơn A Dương, ngủ ngon."

"Ngủ ngon A Hân."

Về sau Hứa Dương Ngọc Trác trong bóng đêm xác định đối phương đã thật sự ngủ, mấp máy miệng, như là đã hạ quyết tâm cho quyết định nào đó. Hứa Dương Ngọc Trác có thể tiến vào trong mộng cảnh của người yêu, khi nàng lần đầu tiên nghe thấy mama tự nói với mình nàng cũng hiểu khó có thể tin được, bất quá ngày hôm sau khi mama làm mẫu cho nàng một lượt thông qua cảnh trong mơ đã tìm được chỗ giấu tiền riêng của baba, nàng tin tưởng.

Mama của nàng nói đây là năng lực rất đặc biệt của các nàng, là để kiểm tra người yêu có phải đối với mình trung thành hay không.

"Nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có tác dụng khác."

Mama lắc lắc số tiền trên tay hướng nàng nhướng mày.

Hứa Dương Ngọc Trác vốn không muốn ở trên người Trương Hàn làm chuyện như vậy, nàng cảm thấy hoài nghi đối với Trương Hân thật không tốt, nhưng là sự khác thường hôm nay của Trương Hân quả thật có chút làm cho nàng không thể không chú ý.

Sau khi xác định Trương Hân thật sự đã ngủ, Hứa Dương Ngọc Trác dựa theo giải thích của mama tiến nhập vào bên trong mộng cảnh của đối phương.

"Oa, thì ra giấc mơ hôm nay của Hân Hân chính là như vậy a."

Đưa mắt nhìn qua nhìn không tới biển rộng bên cạnh, còn có hoàng hôn màu vỏ quýt, còn có từng trận gió nhẹ thổi qua.

Hứa Dương Ngọc Trác nhìn thấy cảnh tình này, trong nội tâm cảm thấy thật ấm áp, nhưng nàng không có quên mục đích của mình, bốn phía tìm rất lâu, mới nhìn thấy rõ Trương Hân ngồi ở quán trà sữa.

Còn có bên cạnh cô ấy là chính mình.

Xa xa xem ra nàng giống như nhìn thấy mình ở lại để cho Trương Hân uống trà sữa của mình, Trương Hân kháng cự không được, cái dáng vẻ thề sống thề chết không theo làm cho nàng cười ra tiếng.

Trương Hân chưa bao giờ thích uống ngọt, ngược lại chính mình yêu không được, ngẫu nhiên cũng sẽ làm ra chuyện xấu xa như vậy, lại để cho Trương Hân uống trà sữa của mình.

Nàng lại đứng đấy nhìn một lát, xác định không có nhân vật khả nghi tâm tình đủ thoả mãn mà ra khỏi mộng cảnh của cô.

Nàng trong bóng tối cọ xát người bên cạnh, hài lòng đi ngủ.

____________

Ngày hôm sau nàng nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức liền nhấn tắt đi, bữa sáng sau khi tới mới gọi Trương Hân rời giường.

Bất tri bất giác đã đến hoàng hôn rồi, Hứa Dương Ngọc Trác nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, chợt nhớ tới cảnh trong mơ của Trương Hân tối hôm qua, nàng ngẫm lại chính mình giống như thật lâu không cùng đối phương đi dạo phố rồi, lập tức thu thập xong đi ra ngoài.

"A Hân!"

Sau khi nhìn thấy Trương Hân đi ra cô đặc biệt vui vẻ hướng nàng vẫy tay, lúc nãy nghe thấy cũng hướng người bên cạnh nói gặp lại rồi chạy qua đây.

"Hôm nay tại sao lại nhớ tới đón tớ đây?"

"Chính là nhớ cậu, muốn cùng cậu cùng nhau đi dạo phố."

"Ồ, giáo sư Tiểu Dương muốn dạo phố rồi a."

"Đúng vậy, Trương đạo có nguyện ý hay không đi cùng tớ không."

"Đương nhiên cung kính không bằng tuân mệnh rồi."

Trương Hân nắm tay của nàng vừa đi vừa nói chút ít sự tình trong công tác.

Hứa Dương Ngọc Trác sau khi nghe xong nghiêng đầu nhìn dáng vẻ mặt mày hớn hở của đối phương.

"Tớ yêu cậu."

Lần thứ 69.

Trương Hân dùng đầu chạm vào đầu nàng.

"Tớ cũng yêu cậu."

_______________

Hứa Dương Ngọc Trác dần dần đã yêu việc tiến vào trong mộng cảnh của Trương Hân, không có ý tứ gì khác, chính là muốn nhìn một chút đối phương đến cùng làm mấy thứ gì ở trong mộng.

Trong giấc mộng của cô sẽ có vũ trụ bao la bát ngát, sẽ có phố lớn ồn ào, cũng sẽ có rạp chiếu phim vắng vẻ, nhưng là bất luận là  cảnh gì ở trong mơ, nàng đều có thể trông thấy, người ở bên cạnh Trương Hân luôn là bản thân.

Trương Hân ở trong giấc mộng là không nhìn thấy chính mình.

Ngày hôm sau nàng ngẫu nhiên rất muốn cùng Trương Hân chia sẻ cái nhìn của nàng về giấc mộng của Trương Hân, nhưng lại vừa không biết nên cùng đối phương giải thích tại sao, đúng vậy, giải thích thế nào đây, nói cho đối phương biết, bởi vì tớ muốn nhìn xem cậu có phải hay không chỉ yêu tớ cho nên tớ muốn chạy vào trong giấc mộng của cậu, sau đó tớ đã yêu cảm giác như vậy.

Ai nghe đều sẽ cảm giác rất vô nghĩa hơn nữa có bị vũ nhục a.

"Làm sao vậy? Giáo sư Tiểu Dương mới sáng sớm đã bơ phờ rồi."

Trương Hân ăn bữa sáng phát hiện đối phương khác thường.

"Không có, chính là ngủ không ngon."

"Vậy sao, vậy cũng thật sự là đáng tiếc rồi, tớ tối hôm qua ngủ rất ngon a, tớ còn có một giấc mộng rất thú vị..."

Hứa Dương Ngọc Trác nghe đối phương cùng nàng chia sẻ cảnh trong mộng mà tối hôm qua nàng đã nhìn thấy, tại nơi này cùng sáng sớm bình thường không có gì khác nhau nhưng lại có cảm giác mình lại thấy được thần Cupid rất lâu lúc trước đã bắn trúng mình.

Nàng cảm giác mình thật sự rất yêu thẳng nam ngốc nghếch ngẫu nhiên sẽ lại rầu rĩ ngồi ở đối diện.

Nàng cười cong mắt, nhìn người đối diện, cảm thấy đối phương chính là một kim mao ngoan ngoãn.

"Đi làm chú ý an toàn."

"Ừ."

Trương Hân hôn một chút đối phương, không biết lúc nào, cô khi rảnh rỗi cũng sẽ hướng Hứa Dương Ngọc Trác chủ động một chút.

"Nếu ngủ không ngon, một lát lại ngủ tiếp thêm một chút."

_________________

Hứa Dương Ngọc Trác không có lại tiến vào mộng cảnh của Trương Hân nữa, bởi vì sau đó Trương Hân đã việc cảm giác cùng nàng chia sẻ cảnh trong mơ, mặc dù rất nhiều chi tiết sẽ bị bỏ qua, bởi vì thường thường quên đi cảnh trong mơ là lỗi của mỗi cá nhân, nhưng Trương Hân vẫn sẽ cố gắng nhớ rõ từng điểm, nếu là thật không nhớ rõ, liền tạo ra một mộng cảnh.

Dù sao Hứa Dương Ngọc Trác cũng sẽ không phát hiện, Trương Hân nhìn người đối diện đang thực nghiêm túc nghe cô nói, có chút tự hào mà nghĩ đến.

"Tớ đã về rồi!"

Trương Hân mở cửa, nhìn thấy đối phương ngủ trên ghế salon, thả đồ vật ở trong tay xuống, nhẹ nhàng đi qua nghiêng người một chút đánh thức nàng.

"Hứa Dương, mau tỉnh lại a, tớ đã về rồi."

"A? Mấy giờ rồi? Cậu như thế nào sớm như vậy đã trở về a?"

Hứa Dương Ngọc Trác mơ mơ màng màng tìm điện thoại khắp nơi, muốn nhìn một chút xem mấy giờ rồi.

"Bởi vì hôm nay là kỉ niệm 100 ngày chúng ta yêu nhau ah."

Hứa Dương Ngọc Trác dừng lại động tác tìm kiếm điện thoại, nhìn về phía sau trên bàn ăn là hoa cùng bánh ngọt mà đối phương mang về, đột nhiên cảm thấy rất áy náy, mấy ngày nay vì vội vàng phát hành ca khúc nên đem chuyện này đều quên hết.

Nàng nhìn người yêu đang cười trước mắt, hốc mắt đột nhiên liền đỏ lên, cô vui vẻ mà về nhà như vậy nhất định sẽ cho mình sẽ ở cửa nghênh đón cô a, nhưng là mình giống như cái gì cũng không có chuẩn bị.

"Thực xin lỗi, A Hân, tớ đã quên."

Nàng nghiêng đầu dựa lên vai của đối phương.

"Không sao, tớ nhớ được là được rồi."

Trong tình yêu không có hạng mục công việc nào cần chú ý để thêm điểm khấu trừ, rất nhiều sự tình ở trong năm tháng bị lãng quên, chỉ cần còn có người nhớ rõ, chỉ cần tớ giờ phút này còn đứng ở bên cạnh cậu, những điều đó cũng không còn quan trọng.

Trương Hân an ủi Hứa Dương Ngọc Trác, cùng nàng chuẩn bị cho tốt bữa tối, nhìn đối phương thổi tắt ngọn nến.

"Hy vọng chúng ta vĩnh viễn yêu nhau.

Hứa dương ngọc Trác mở to mắt nói với cô.

"Tớ yêu cậu.

Lần thứ 89.

_____________

Sau khi tắt đèn, Hứa Dương Ngọc Trác cảm nhận được đối phương chủ động mà dựa vào gần, không biết vì cái gì vẫn còn có chút thất lạc, chính mình vì sao lại quên mất hôm nay.

""Được rồi, không sao a, lần tới cậu nhớ rõ, lần tới cậu chuẩn bị bất ngờ là được rồi."

Trương Hân như là cảm nhận được tâm tình của đối phương, xoa xoa đầu của nàng, đem nàng ôm vào trong ngực.

"Nhưng là tớ chính là...."

Trương Hân không để đối phương có thêm một cơ hội nữa để nói tiếp, dùng phương pháp cực kỳ có hiệu quả làm cho nàng ngậm miệng lại, thời điểm cảm giác được đối phương không hô hấp được nữa mới buông nàng ra.

"Cậu sẽ không nghĩ muốn để quãng thời gian cuối cùng ở nơi này trôi qua lãng phí vào việc tự mình kiểm điểm đâu a."

Hứa dương ngọc Trác còn không có kịp phản ứng việc đối phương chủ động, thở gấp không nói chuyện.

"Cách khắc phục tốt nhất, chính là đem thời gian cuối cùng lãng phí ở trên người của tớ."

Trương Hân lại ở bên tai của nàng nói một câu.

Ánh trăng ngoài cửa sổ bị tầng mây che khuất, có những con chim không biết từ lúc nào đã đậu ở trên cành cây rồi lại bay lên.

Trong lúc rung động, có cả trăm câu ý nghĩ yêu thương cùng hứa hẹn truyền lại tai nhau.

"Tớ yêu cậu....Ân."

Lần thứ 96.

"Ha... Trương Hân ...Tớ yêu cậu......."

Lần thứ 97.

"Tớ yêu cậu........"

Lần thứ 98.

Vào thời điểm sau khi thu thập xong đem Hứa Dương Ngọc Trác đã ngủ ôm trở về trên giường, Trương Hân nhớ tới phản ứng vừa rồi của Hứa Dương Ngọc Trác, cười cười.

"Tớ lần này có thể đếm được rồi, rõ ràng cũng chỉ có 98 lần, hôm nay muốn phủ nhận cũng không được."

Cô nằm xuống bên cạnh nàng, ôm nàng vào lòng.

"Bất quá không sao, tớ giúp cậu bổ sung."

"Tớ yêu cậu."

Lần thứ 99.

                                                                        『END』

_____________

Trước hết thì sorry mn vì đã đăng truyện trễ 1 ngày, do hôm qua có một số việc.

Mặc dù hqua công diễn vào buổi trưa nhưng cũng không phải là vấn đề gì. Tiểu công chúa Tôn Trân Ny của H đội hôm qua rất tuyệt 👍.

Cuối cùng thì flag gì đó dẹp hết đi nhá :)))) có fic thì vẫn làm thôi, fic của Heimiao chắc phải mấy hôm nữa mới đăng được vì mình bắt đầu học onl rồi, sắp tới sẽ kín lịch mấy ngày. Nhưng sẽ cố gắng trước tổng tuyển. Mấy ngày này ăn ngọt cho đỡ đau tim :))))

Ok, mọi người ngủ ngon.
💙💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#snh48
Ẩn QC