already gone

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
kệ cho Est gào lên mấy câu chửi bới.

"Cái này là cho Dew Jirawat."

Nani nhìn theo bóng lưng Dew, để yên cho Janhae và Est cùng đám người hâm mộ ở bên xem xét vết máu bên cằm mình, cậu chỉ nhìn và nhìn trân trân đến khi hai người kia đi khuất.

"Đi, chúng ta về nhà thi đấu, anh đi tìm đồ băng bó cho em."

Est kéo Nani đi, rồi đột nhiên khựng lại nhìn khắp người cậu, lại lật lật mấy lớp áo, nghiêng đầu ra sau gáy như tìm kiếm điều gì.

"Nani, sao vậy?"

"Em bị thương chỗ nào sao Nani?"

"Em không sao."

"Vậy máu đó của ai?"

Theo hướng chỉ của Est, cậu bắt gặp mấy giọt máu trên sàn cùng một cánh hoa nhàu nát, vài giọt nữa đã nhòe đi vì dấu chân của đám người xung quanh cậu.

"Không cần biết của ai, chúng ta đi thôi."

Janhae giục Est, đôi giày dưới chân cô giẫm lên mấy giọt máu, tay bận rộn tìm nắm lấy tay Nani đi về nhà thi đấu. Mấy cô gái hóng chuyện cũng ồn ào quay về, gót giày vô tâm đi qua rồi xóa đi những giọt máu đỏ từ trong lồng ngực Dew rơi xuống sàn gạch.

Những giọt máu chỉ rơi vì Nani Hirunkit.

Nani cứ quay đầu nhìn lại mãi, cho đến khi dấu máu nhòe đi sạch sẽ và cánh hoa cũng lạc đi đâu mất, cậu vẫn không thể dứt được ánh nhìn.

-

Ở khán đài, Dew ngồi gục đầu xuống, một lát sau đã lại ngẩng lên lục tìm trong túi ra mấy chiếc băng cá nhân màu da. Cậu vẫy Tee lại, anh đang đứng trên lan can nhìn xuống trận battle phía dưới. Est không còn tâm trạng nhảy nhót nữa đã trực tiếp hủy lượt đấu của mình. Nhẹ nhàng dán băng cá nhân vào bên khóe môi đã hơi khô vết máu của Tee, khẽ thổi khi nghe anh rên lên nhè nhẹ, Dew ấn vài lần cho chắc chắn rồi vo cả nắm băng cá nhân cất lại trong túi mình.

"Thằng nhỏ kia đánh đau thật... "- Tee sờ vết thương của mình rồi tự giật mình -"... mà em kiếm đâu sẵn băng cá nhân vậy?"

"Thì, mỗi lần cậu ấy đi nhảy..."

Dew nói vài từ rồi im hẳn. Mấy ngày đầu Nani tập nhảy rất dễ bị thương, vết thương không lớn thì nhỏ nhưng không ngày nào tránh khỏi. Dew từ lúc đó đã luôn nhét trong người bông băng thuốc sát trùng, thậm chí có lần cầm thêm thuốc đỏ. Dù bây giờ bên cạnh Nani đã có Janhae, thói quen của Dew cũng không bỏ được nữa rồi.

Lượt nhảy chung kết đã đến, loa thông báo không chỉ Est Supha mà Nani Hirunkit cũng bỏ thi, Dew đứng lên nhìn. Không thấy Nani ở trong đám người, không biết có phải vì mấy cú đánh của Tee đã làm cậu bị thương tới mức không đấu nổi hay không. Như đoán được Dew nghĩ gì, Tee đau khổ xoa đầu cậu:

"Không đến mức đó đâu, anh mới dùng có một nửa lực, có đứa con trai nào không chịu nổi chứ."

Một nửa lực của Tee đã gấp đôi lực của người khác, Dew nghĩ thầm rồi đi xuống sân thi đấu. William đang ngồi một mình chờ đến lượt đấu, không thấy Nani và cả Janhae lẫn Est đâu. Vừa thấy Tee, William đã chạy ngay lại đấm nhẹ vào vai anh.

"Anh làm gì vậy Tee Radech? Đánh nhau ở trường người ta, lại còn đánh anh em mình?"

"Nó đáng đánh."

Tee chỉ nói đơn giản như vậy, William cũng không hỏi thêm. Tee nói có lí do, chắc chắn anh không đánh vì lí do gì vớ vẩn. Dew nhìn quanh một lần nữa rồi mới hỏi William:

"William, bọn họ đâu rồi?"

"Đi tới phòng y tế, nhưng hôm nay là chủ nhật, chắc cũng không mở cửa đâu."

"Nani có bị gì nặng không?"

"Nó không sao, tự đi được, mỗi tội mặt đã sưng thành cái đầu heo rồi."

William lại ngồi xuống ghế, kéo theo Dew ngồi xuống.

" Anh nghe Est nói, Hanahaki?"

Dew gật đầu, chuyện không còn gì để giấu diếm. William thở dài. Cũng từng biết cảm giác yêu đơn phương, may mắn mình không phải là một trên một trăm ngàn người bị mắc, càng may mắn hơn nữa khi Est Supha không phải là đồ đầu đất mà không biết được tình cảm của mình, thấy Dew như vậy cậu cũng chẳng biết nói gì.

Ba người gượng gạo đứng một lúc, âm nhạc sôi động cách vài bước chân mà không ảnh hưởng được đến tâm trạng của cả ba. Dew cho tay vào túi, rút ra linh tinh mấy chiếc băng cá nhân, gói băng bông cùng với một chai cồn nhỏ, nhét tất cả vào tay William.

"Em phải về đây, mai em có hẹn phẫu thuật. Nếu như Nani chưa có thuốc thì anh đưa cho Janhae giúp em nhé, đừng nói là của em."

Dew còn cười được, William và Tee đã không biết nên khóc hay cười. Tee lẩm bẩm "đồ ngốc", còn William luống cuống nắm mấy chiếc băng cá nhân để khỏi tuột khỏi kẽ tay, hỏi vội:

"Ngày mai em phẫu thuật?"

"Một chút thôi mà, để cho xong. Qua ngày mai là em đã thành người khác rồi. Thôi, không cần chúc anh cũng sẽ thắng, đúng không?"

Cậu lại cười ấm áp, gật đầu chào William rồi bước đi. Tee đi theo sau, gửi lại cho William một cái nhìn buồn bã. William cúi nhìn đám bông băng cồn thuốc, thật giống như mấy thứ đồ trong ngăn cặp của Est, trong lòng nổi lên một cơn nhức nhối.

Giá mà thằng nhỏ Nani thấy được cảnh này.

-

Nani Hirunkit không thấy được cảnh đó. Hình ảnh cuối cùng cậu nhìn thấy được là Dew Jirawat đã đi qua khỏi mấy dãy ghế rồi lại quay trở lại. Dew nhặt lấy chiếc áo khoác Nani để rơi trên sàn từ lúc mới tới, vuốt hai cái rồi vắt lên thành ghế, sau đó mới bước ra cánh cửa mờ mờ sáng bên ngoài.

Đồ ngốc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dewnani
Ẩn QC