Chap 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Canh ngày hôm sau tỉnh lại , đầu đau như muốn nứt ra , hoảng hốt nửa ngày mới từ từ nhớ ra chuyện xảy ra đêm qua .
Từ khi Đông Hải gọi điện , đến …
Hi Triệt cuộn mình nằm ngủ trên ngực Hàn Canh , đến bình minh bởi vì thân thể mệt mỏi rã rời mới thiếp đi .
Hàn Canh vuốt ve cánh tay ôm lấy người cậu ta, trong lòng hỗn loạn , bách vị tạp trần .
Tối hôm qua sau khi Đông Hải rời đi , hắn ngồi uống rượu một mình , uống rất nhiều , rất nhiều rượu , muốn say để có thể tạm thời quên đi cái chuyện không thể cứu vãn kia .
Thế nhưng , tránh được một lúc ,sao có thể tránh cả đời ?
Hắn mở điện thoại , tín hiệu báo kêu liên tiếp , rất nhiều cuộc gọi nhỡ , còn có tin nhắn .
Điện thoại di động kêu khiến Hi Triệt tỉnh ngủ , dụi dụi mắt , nhìn về phía Hàn Canh ánh mắt có chút mơ hồ .
“Tối hôm qua , tôi uống say , xin lỗi .” Hàn Canh nhớ mang máng hôm qua hắn có bao nhiêu điên cuồng , tựa hồ uống say còn chưa đủ , còn muốn thông qua thân thể phát tiết dục vọng .
Hi Triệt hừ lạnh một tiếng khuôn mặt cứng ngắc nói “Sau sẽ nói là do nông nổi đúng không , anh cho rằng mình đang diễn kịch trên sân khấu hả , không muốn chịu trách nhiệm đúng không ?”
Nói xong , bản thân cũng không cười nổi , tựa đầu vào ngực Hàn Canh cọ cọ .
“Rốt cuộc làm sao vậy?”
Hàn Canh xem điện thoại xong , sắc mặt càng khó nhìn .
Ngoại trừ điện thoại của chú Trương , còn có cuộc gọi từ điện thoại của cha .
Cha hắn , đã biết sao ?
Hi Triệt cảm giác được thân thể Hàn Canh cứng ngắc , dương mắt nhìn , biểu tình nghiêm trọng của anh khiến tâm hắn trầm xuống .
“Hi Triệt , bây giờ toàn bộ cảnh cục đều biết , nói tôi là một tên đồng tính .”
“Cái gì ?!”
Hi Triệt mở to mắt nhìn Hàn Canh , không thể tin được những điều anh vừa nói , điều này sao có thể ?
Hàn Canh đem chuyện về cuốn băng ghi hình nói qua cho hắn nghe .
Sự ấm áp được nằm trong lòng người yêu bị rút ra khỏi thân thể , cả người hắn đờ đẫn . Hóa ra đã xảy ra chuyện …Đối với Hàn Canh mà nói , quả thực là bị đả kích lớn .
“Xin lỗi…”
Hắn chỉ có thể thì thầm nói ra hai chữ .
Hàn Canh cười khổ , ngữ khí lại càng cay đắng “Sao có thể trách cậu , là do tôi không cẩn thận .”
“Hi Triệt , chúng ta cứ mặc kệ chuyện đó , phải giải quyết vấn đề trước mắt đã .” Hàn Canh bức mình tỉnh táo lại , sự tình cũng đến mức này rồi , cũng chẳng thể trở nên tồi tệ hơn nữa .
“Tôi không muốn cậu bị cuốn vào chuyện này , nhưng xem ra lần này không được rồi , hôm nay cục nhất định sẽ tra hỏi chúng ta , cậu cứ cắn chặt răng cái gì cũng không biết , nghìn vạn lần đừng nói có liên quan đến bọn buôn ma túy , hiểu không ?”
“Được , vốn dĩ tôi và bọn chúng chẳng có quan hệ gì , tôi nhất định sẽ không nói lung tung .” Hi Triệt cũng hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề , nghiêm túc gật đầu .
Hắn không thể khiến Hàn Canh tăng gánh nặng .
.
Hàn Canh phân tích một chút những câu hỏi cảnh sát có thể sẽ hỏi Hi Triệt , cậu ấy sẽ phải trả lời thế nào .
“Bọn họ có thể ra tay đánh cậu , cậu phải nhẫn nhịn , bọn họ cũng không dám quá phận .” Nghĩ đến Hi Triệt rất có thể bị những đồng nghiệp đánh , ngực hắn đau đến khó chịu .
“Không sao đâu , anh không cần lo lắng , nhưng còn anh…” Trong ánh mắt Hi Triệt nồng đậm sầu lo , chuyện xảy ra Hàn Canh sẽ phải đối mặt với những người đồng đội của mình .
“Tôi không sao.”

Quả nhiên không bao lâu Hàn Canh có điện thoại , là chú Trương gọi tới , trong điện thoại cũng không nói nhiều , chỉ nói hắn lập tức tới cảnh cục , đồng thời mang theo cả Kim Hi Triệt .
Kim Hi Triệt , ba chữ , âm thanh nặng nề .
.
“Hi Triệt , đi thôi.”
Cục lý bình thường vẫn ra vào tự nhiên hàng ngày , hôm nay càng tới gần lại càng chần chừ , Wang jiang cục càng gần , bước chân Hàn Canh càng chậm .
Hi Triệt cũng không nói , chỉ lặng lẽ đi bên cạnh .
Do dự mãi , Hàn Canh rốt cục nói ra hai chữ “ Vào thôi.”
.
Bên trong cảnh cục , Hàn Canh cảm giác rõ ràng mấy chữ hắn nói không có việc gì để làm Hi Triệt an tâm trở nên vô dụng , run rẩy đến mức nào .
Nhìn những khuôn mặt quen thuộc ngày xưa , cùng hắn cười đùa nói chuyện , bây giờ đều trưng ra một loại biểu tình quái dị , nghĩ muốn cười với hắn cũng không cười nổi , lại biến thành vặn vẹo xấu xí .
Bọn họ không bắt chuyện với hắn , vội vã tránh đi , ánh mắt chuyển tới Hi Triệt đi phía sau , ánh mắt chuyển thành chán ghét không thèm che giấu .
Nếu không bởi vì là đồng đội , phỏng chừng bây giờ những ánh mắt miệt thị ấy cũng dùng để nhìn hắn phải không ?
Hàn Canh , mày đã triệt để không phải Hàn Canh của ngày xưa nữa .
.
Chú Trương nhìn thấy bọn họ không nói câu nào , hung hăng đấm một cái vào mặt Hàn Canh .
Một đấm không chút lưu tình , đổ máu .
“Một đấm này là ta thay mặt Hàn đội trưởng .”
Chú Trương thở hổn hển , nắm tay vẫn đang xiết chặt , ánh mắt tàn bạo chậm rãi chuyển từ Hàn Canh sang Hi Triệt .
Hàn Canh bị đấm một cái cả người lảo đảo , thân thể đụng trúng vào cạnh bàn , nhưng hắn thấy được ánh mắt chú Trương , chịu đựng đau nhức bên hông đứng che trước mặt Hi Triệt .
“Chú Trương , việc này cháu sẽ tự nói rõ cho cha cháu .”
“Nói rõ cái gì ? Mày có thể nói sao với ông ấy ? Cha mày thiếu chút bị mày làm cho tức chết có biết không ?” Chú Trương rống lên từng chữ , chuyện trước đây ông có thể giúp Hàn Canh giấu không cho đội trưởng biết , thế nhưng tên tiểu tử hỗn đản này , sao nó có thể quan hệ với một thằng đồng tính nghiện ma túy !
“Cha cháu không sao chứ ?” Hàn Canh lo lắng , cha hắn vốn tính tình nóng nảy , vài năm nay thân thể cũng không tốt , lại thêm huyết áp cao .
“Liệu mà nói rõ ràng , chịu đòn nhận tội .”
.
Hai người bị đưa đến hai nơi khác nhau .
Hàn Canh phát hiện người đến đưa Hi Triệt đi là Lý Đông Hải , chần chờ một lúc , chạy qua nói khẽ với cậu ta .
“Đông Hải , đừng làm khó dễ cậu ấy , tôi xin cậu .”
Đông Hải nhìn hắn , ánh mắt phức tạp , không nói năng gì mang Hi Triệt đi .
Tiểu Vương ngồi trước mặt Hàn Canh , trên mặt có chút xấu hổ .
“Canh ca , anh nói xem , sao anh lại hồ đồ như vậy ? Ai , tôi cũng biết anh không thể có liên quan gì trong vụ án , việc này chỉ là hình thức thôi .”
Bên này Hàn Canh chỉ là hình thức nhưng với Hi Triệt không phải vậy .
Từng bước , từng vấn đề bị ép hỏi, ngữ khí mỗi câu đều sắc nhọn , nếu là người làm chuyện sai trái khẳng định sẽ không thể quanh co chối tội .
May mắn Hi Triệt không phải như vậy , hơn nữa mấy câu hỏi này Hàn Canh cũng nói qua , hắn có thể bình tĩnh trả lời .
“Kim Hi Triệt , nói cho mày biết . Đừng cậy có chỗ dựa , mau khai thật ra .” Người phụ trách thẩm vấn chính vỗ bàn hăm dọa .
“Tôi biết gì nói nấy , tôi không buôn lậu thuốc phiện , tôi không biết gì cả .” Hi Triệt bình tĩnh trả lời , loại người hù dọa kẻ khác này hắn không sợ .
“Con mẹ mày chứ !” Người nọ đi tới trước mặt hắn , đá hắn một cước .
Giày da đen bóng hung hăng đạp vào xương sườn , kịch liệt đau đớn đến từng tế bào , mồ hôi thi nhau vã ra , nhưng hắn cố nén không kêu một tiếng .
“Được , cậy mạnh hả .”Người nọ lại đá một cước vào ống chân hắn , bọn họ đều là cảnh sát được học hành , nơi nào yếu ớt nhất của con người đều nắm rõ .
Bên môi Hi Triệt cơ hồ chảy máu , nhưng quật cường không nói .
“Huy Tử , thôi đi , xem ra nó ngoại trừ hít thuốc phiện , cái khác thật sự không biết đâu .” Câu nói của Hàn Canh nói nhỏ với Đông Hải , hắn không quên .
“Mẹ cái thằng đồng tính ! Coi như mày gặp may .”
Đông Hải lại đưa Hi Triệt ra ngoài , hắn đem Hi triệt vào một phòng làm việc trống .
Khóa cửa , xoay người đấm một quyền vào bụng Hi Triệt .
“Canh ca không cho tôi làm khó dễ anh , nhưng một đấm này là thứ anh nên nhận .”
Hi Triệt ôm bụng , đau buốt đên tận thắt lưng , rồi lại bị Đông Hải túm áo .
“Anh là đồng tính tôi mặc kệ , nhưng đừng có không biết xấu hổ mà đem người khác cũng biến thành đồng tính . Canh ca đã kết hôn , sắp làm cha rồi anh có còn là con người không hả ? Anh hại anh ấy , phá hoại anh ấy có biết không !” Đông Hải gầm nhẹ , thanh âm ong ong bên tai .
Anh không biết xấu hổ …
Anh có phải là người không …
Anh hại anh ấy ….
“Bây giờ toàn bộ cục cảnh sát đều biết anh ấy ở cùng với một thằng đồng tính , anh nói anh ấy phải làm người như thế nào ? Anh bảo anh ấy phải đối mặt với vợ sao , đối mặt với đứa con sắp sinh ra nữa . Con mẹ nó , tôi chỉ muốn đánh chết anh !” Đông Hải một tay giơ cao , nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nửa ngày , cuối cùng hung hăng đẩy té Hi Triệt trên đất .
Hắn nhìn chằm chằm người vừa ngã , cho dù hoàn cảnh khó khăn , trên khuôn mặt anh ta vẫn như cũ lộ ra khí tức mê người , chính khuôn mặt này mê hoặc Canh ca sao ? Đáy lòng một trận tức giận lại bùng lên , hai tay xiết chặt , nghiến răng nói một chữ .
“Cút!”
Hi Triệt chậm rãi từ dưới đất đứng lên , thẳng lưng đi từng bước ra khỏi cửa .
Khi hắn mở cửa , từ phía sau giọng nói lạnh lùng của Đông Hải lần thứ hai vang lên .
“Cút xa khỏi anh ấy.”
Trước khi vào cảnh cục , Hàn Canh đã nói với hắn thẩm vấn xong đứng chờ ở trước cổng .
Hắn ra đến cổng , thấy Hàn Canh đứng chờ dưới gốc cây , chậm rãi đi tới .
“Bọn họ đánh cậu sao?” Hàn Canh vừa nhìn bộ dáng Hi Triệt , chỉ biết nhất định cậu ấy bị đánh vào chân .
“Không sao đâu , may mà bọn họ đánh người chứ không đánh vào mặt .” Hi Triệt mỉm cười xán lạn , tựa như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra .
“Tôi còn không biết bọn họ sao , hiểu rõ đánh vào chỗ nào để bắt cung khai , sẽ không đánh lên mặt đâu .” Hàn Canh xem chân Hi Triệt , giọng nói đều đều .
“Có thể thấy cảnh sát đen tối sao ha .” Tiếp tục cười mơ hồ .
Trong ngực Hàn Canh một trận đau xót , Hi Triệt cậu đừng cười như vậy nữa , cậu càng cười tôi càng khó chịu .
“Hi Triệt , tôi…”
“Có phải anh muốn quay về nhà đúng không ? Đi đi , đi xem cha anh sao rồi , cố gắng chịu ăn đánh để cho ông bớt giận .”Hi Triệt có thể đoán được Hàn Canh đang nghĩ cái gì .
“Cậu đi được không ? Để tôi đưa cậu về trước đã …”
“Không cần , tôi đâu có vô dụng như vậy chứ , anh mau đi đi , nếu không trong lòng sẽ khó chịu lắm .”
“Được , cậu ở nhà chờ tôi , tôi về nhà nhanh sẽ trở lại “.Mỉm cười với Hi Triệt nhưng nỗi khổ tâm vẫn day dứt . Nếu như cha hắn có thể đánh hắn mà nguôi giận thì tốt rồi , lần này quay về không biết phải đối mặt với giông bão thế nào .
“Được , tôi chờ anh về nấu cơm tối.”

Đứng tại chỗ , nhìn bóng lưng anh rời đi ngày càng xa…
Dáng tươi cười biến mất , xương sườn rất đau , cẳng chân , bụng cũng rất đau , nhưng…
Cũng không bằng nỗi đau trong tim .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC