Chap 80, 81, 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
muốn gặp anh ấy .”
Trong giọng nói nồng đậm sự cầu xin , khiến Đông Hải không thể tiếp tục nói dối .
Kỳ thực cũng không tính là nói dối , lần trước quả thật Hàn Canh lúc đó không thể gặp ai , nhưng bây giờ …
Đông Hải trong lòng tự đấu tranh , do dự , bỗng nhiên cảm giác cánh tay bị nắm .
Hi Triệt ôm lấy cánh tay hắn .
Mở to mắt , ánh mắt khẩn cầu tha thiết .
“Xin anh , cầu xin anh giúp tôi .”

Khi Hàn Canh được thông báo có người đến thăm có chút nghi hoặc . Cha mẹ cùng Nghiên Hy vừa mới đi chưa được bao lâu . Là ai tới thăm hắn .
Chẳng lẽ là …
Tên một người lướt qua đầu , con tim rung động , nhưng lại một mực phủ định .
Cậu ấy sao có thể biết tình trạng của mình ?
Lẽ nào cậu ấy đi gặp Triệu Khuê Hiền ?
Cho dù là như vậy , cậu ấy sao có thể tìm tới đây ? Cha mẹ hắn đến thăm đều bởi nhờ có quan hệ mới thỏa thuận được .
…Hi Triệt .
… Là cậu sao ?
… Sao có thể là cậu?
Khi hắn nhìn thấy người đứng trước mặt , những nghi vấn đều ngừng trệ .
Ngay cả khả năng nói cũng bị đình chỉ .
Mất đi giọng nói , chỉ có thể nhìn cậu ấy .
Trong giây lát chỉ có thể bất động đứng nhìn .
Tiếng tim của Hi Triệt khi nhìn thấy Hàn Canh đập đến đinh tai nhức óc .
Sau đó quay về tĩnh mịch .
Tựa hồ xung quanh hoàn toàn mất đi âm thanh , chỉ còn lại người đứng trước mặt .
Chỉ là mấy ngày không gặp , nhưng lần nào gặp cũng gian nan như vậy .
Là hoàn cảnh trêu ngươi sao ?
Đông Hải đứng bên cạnh Hi Triệt ho nhẹ một tiếng , hai kẻ đang thất thần giật mình tỉnh mộng , trên mặt khẽ lướt qua một tia mất tự nhiên , giống như hắn là kẻ phá chuyện người khác . Thế nhưng hắn phải nhắc nhở bởi vì hắn vẫn sống sờ sờ ở đây a .
Hàn Canh lúc này mới để ý tới Đông Hải , hiểu ra chuyện . Hóa ra là Đông Hải…
“Em đi trước , hai người cứ trò chuyện .” Lý Đông Hải nói với hai người , cũng kéo theo người cảnh sát ở bên Hàn Canh ra ngoài .
Kinh ngạc qua đi , Hàn Canh cảm thấy có chút thất thố , vội lấy lại vẻ mặt bình tĩnh .
“Hi Triệt .” Nhẹ giọng gọi tên cậu ấy .
Hi Triệt trên mặt lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt , tiếu ý khinh bạc , nhưng khiến Hàn Canh hoảng hốt .
Hai người cũng không ngồi xuống , cứ đứng nhìn nhau như vậy .
“Hi Triệt , sao cậu ..biết tới đây ?Lý Đông Hải tìm cậu sao ?” Hàn Canh nhíu mi có chút không giải thích được .
“Là A Lạc nói cho tôi biết .”
“A Lạc!” Hàn Canh hiểu ra , hắn căn bản không nghĩ tới A Lạc , chuyện xảy ra đêm đó tại quán của A Lạc , anh ta hẳn là nhiều ít biết chuyện .
“Ngu ngốc .” Hai chữ trong trẻo nói ra .
Hàn Canh kinh ngạc nhìn Hi Triệt .
“Tôi đã nói anh không nên trêu vào Khuê Hiền , cái loại ăn chơi tác táng ấy không phải dễ chọc , anh lại còn đánh cậu ta như thế …” Hi Triệt không phải trách cứ Hàn Canh , mà là yêu thương , thương anh ấy phải rơi vào tình cảnh này , con đường phía trước không biết ra sao .
“Tôi không hối hạn vì đánh cậu ta .” Không thể nói vậy trước mặt cha mẹ , nhưng đối với Hi Triệt không ngại ngần nói ra .
“Ngu ngốc…Đáng giá sao ?”
Hàn Canh mỉm cười , không nặng không nhẹ nói ra hai chữ khiến Hi Triệt rung động .
“Đáng giá.”
Cho dù hắn có hối hận vì kích động , nhưng hắn vẫn như cũ sẽ ra tay .
Đơn giản vì cậu ấy , đáng giá .
Hàn Canh nhìn Hi Triệt , muốn ôm cậu ấy một cái , thế nhưng….
Bỗng nhiên lông mày lần thứ hai nhíu lại .
“Hi Triệt , cậu không nên đi tìm Triệu Khuê Hiền .”
Hi Triệt khẽ chớp mi “ Sao anh biết tôi sẽ đi tìm cậu ta ?”
“Cậu sẽ không đi sao ?”
Nếu như cậu không muốn đi , sẽ không phải gặp nhau chỗ này .
Nếu cậu không muốn đi , tôi cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này .
Làm sao tôi không hiểu cậu chứ ?
Hi Triệt lặng lẽ , không lên tiếng .
“Đừng đáp ứng yêu cầu nào của cậu ta , Hi Triệt hứa với tôi .”
Thanh âm mang theo cường ngạnh , hắn cần phải bắt Hi Triệt hứa , chí ít sẽ làm hắn thêm kiên định .
Không thể bởi vì hắn mà khiến Hi Triệt trở lại bên người kia , nơi hố lửa vạn kiếp bất phục .
Nếu như Hi Triệt đáp ứng cậu ta , thì những việc mình đã làm còn có ý nghĩ gì ?
Là hai tay đẩy Hi Triệt tới bên Triệu Khuê Hiền sao ?
Nghĩ tới đây ngực đau nhức , ngón tay nắm lại , bao bọc lấy bàn tay Hi Triệt .
“Hi Triệt , hứa với tôi .”

“Tôi hứa .”
.
.
Khi Hi triệt rời khỏi trại giam , trong lòng đã có chủ ý , hắn vội gọi cho chị gái .
Cuộc sống , sinh hoạt của hắn đều rất luôn tùy tính , chỉ quan tâm đến bản thân mình , những chuyện của người khác hắn đều không để vào trong mắt , cũng sẽ không đi giải quyết . Hắn với Hi Trân không giống nhau , mấy năm nay chuyện làm ăn chuyển giao cho chị gái không ít , con trai ham chơi , không thể làm gì khác hơn là phải dựa vào con gái quản lý .
Thế nên chuyện đối nhân xử thế , thái độ làm người chị hắn lợi hại hơn hắn rất nhiều .
Chuyện trước mắt hắn người có thể giúp hắn chỉ có chị gái .
“Chuyện gì vậy ? Em không có việc chắc chẳng nghĩ đến việc tìm chị .” Kim Hi Trân vừa vào cửa , đầu tiên là buông một câu trêu chọc , kỳ thực trong lòng nàng rất nặng nề , nếu không phải có chuyện khó khăn , với tính cách của Hi Triệt nhất định sẽ không chỉ động mở miệng tìm nàng giúp đỡ .
Hi Triệt kéo chị gái ngồi xuống sofa trong ánh mắt lộ ra lo lắng , hình ảnh ấy đập vào mắt Hi Trân khiến nàng không khỏi nhíu mày .
Chẳng lẽ là , chuyện tình cảm ?
Hi Triệt mở miệng , xác thực suy đoán của nàng .
“Chị , Hàn Canh , anh ấy xảy ra chuyện .” Giọng nói lí nhí , khổ sở mới nói ra được .
“Gặp chuyện không may sao ? Cậu ta xảy ra chuyện gì ? Cậu ta gặp chuyện đâu có liên quan gì tới chị ?” Kim Hi Trân lông mày càng nhíu chặt , từ khi biết quan hệ giữa Hi Triệt và Hàn Canh , nàng cực kỳ không có thiện cảm .
Hi Triệt mím môi , mặc kệ câu nói mỉa mai của chị gái , đem sự tình đầu đuôi kể ra . Đặc biệt nhấn mạnh Hàn Canh là vì đòi lại công bằng cho hắn mới đánh người ta nặng như vậy .
Hi Trân nghe em trai nói xong , tràm ngâm một chút mới nói tiếp .
“Việc này , khó đây . Tuy rằng nhà chúng ta cùng Triệu gia không có quan hệ làm ăn trực tiếp cũng không rõ ràng hoàn cảnh nhà đó thế nào , nhưng bề ngoài cũng biết tại thành phố này thế lực nhà đó có thể tay mắt thông thiên . Hàn Canh lần này chọc tới người không thể động vào rồi .” Hi Trân nhìn khuôn mặt lo lắng của em trai , trong lòng đau đớn .
“Hi Triệt , em rất áy náy sao ? Bởi vì cậu ta vì em .”
Trong lòng Hi Trân , Hàn Canh vốn luôn là kẻ sai . Đã kết hôn rồi còn muốn cùng Hi Triệt dây dưa không rõ , cái gì cậu ta cũng không cho được ,nhưng lại không chịu buông tay , thật sự là kẻ đáng căm hận . Thế nhưng lúc này cậu ta vì Hi Triệt mà làm ra chuyện như vậy , bởi vì Hi Triệt mà rơi vào cảnh tù tội . Nỗi lòng không khỏi cảm thấy băn khoăn .
“Áy náy ? Làm gì có . Anh ấy là kẻ ngốc .” Trong giọng nói hiện lên chút bất đắc dĩ nhưng Hi Trân mẫn cảm có thể nhìn thấy trong đó bao nhiêu yêu thương .
Than nhẹ “Em không phải cũng là kẻ ngốc sao ?!”
“Chuyện này , để chị đến luật sư cố vấn một chút , xem có cách nào không .” Nàng cầm tay Hi Triệt , “Em cũng đừng quá lo lắng , chuyện này không phải không có biện pháp gì cứu vãn được , Triệu gia cũng không muốn sự tình bị làm lớn lên , dù sao chuyện không may xảy ra ở gaybar , người kia còn đang phê thuốc , Triệu gia cũng sợ mất mặt chứ , tranh thủ để giải quyết êm thấm . Bây giờ bất quá chỉ là do họ đang nổi nóng nên mới nói vậy thôi .”
Dừng một chút , ánh mắt dò xét khuôn mặt Hi Triệt nhẹ giọng .
“Thực sự thích cậu ta như vậy sao ?”
Hi Trân nhẹ nhàng hỏi khiến Hi Triệt đỏ mặt .
“Ai , chị cũng là kẻ ngốc nha , vấn đề ấy mà còn phải hỏi , đúng là vô ích.” Cười , trêu chọc em trai .
“Chị…”Muốn nói nhưng lại nghẹn lời . Hàn Canh không cho hắn đi tìm Triệu Khuê Hiền , hắn làm sao dám đi tìm cậu ra . Như vậy chỉ có thể nhờ người khác , nghĩ đến tìm chị gái giúp đỡ cũng là vì không còn cách nào khác , hắn cũng không dám khẳng định chị có thể giúp hay không , dù sao chị cũng không thừa nhận quan hệ của bọn họ . Thế nhưng sự tình thận lợi khiến hắn kinh ngạc , cùng , cảm động .
Hi Trân nhìn ra suy nghĩ của em trai , khẽ cười .
“Chị giúp cậu ta là vì em đó …” Ngón tay dí lên trán Hi Triệt .
Hi Triệt mỉm cười , nụ cười hồn nhiên khiến Hi Trân có hơi giật mình , thoáng nhớ tới khi còn nhỏ đứa em này luôn đi sau mình , mỗi khi cười đều tinh khiết và đáng yêu như vậy .
Khi đó nó không có phiền não , không biết ái tình .
Thật là tốt…
Lặng lẽ thở dài , hỏi một câu trong lòng còn thắc mắc .
“Em cùng cậu ta sẽ ra sao bây giờ ? Cậu ta có hứa hẹn gì với em sao ?”
Là thật tình quan tâm lo lắng , cho dù giận đến thành hận nhưng Hi Triệt dù sao cũng là em trai duy nhất của nàng .
Dằn vặt , bi thương , thống khổ của Hi Triệt nàng đều nhìn thấu , cũng không cam tâm trách cứ , chỉ có thể xót xa .
Nàng mong muốn ..em có thể hạnh phúc .
Hi Triệt cúi đầu , nửa ngày trầm mặc , ngẩng đầu khóe môi khẽ mỉm cười .
“Chị , em với anh ấy…Không phải vì có hứa hẹn gì…”
.
Nghiên Hy sau khi thăm Hàn Canh xong , đã bình ổn một chút tâm tình , tuy rằng Hàn Canh không cho nàng tìm Triệu Khuê Hiền nhưng nàng còn có cách nào khác nữa đây ? Thế nên lo lắng suy nghĩ một đêm , ngày hôm sau nàng lại đến bệnh viện .
Nhưng không ngờ chính là lần này gặp thuận lợi ngoài ý muốn .
Nghiên Hy đi vào phòng bệnh , gặp Triệu Khuê Hiền vẫn đang nằm trên giường .
Đây là lần đầu tiên nàng gặp người bị chồng đánh trọng thương , trong phút chốc có chút sợ hãi , ngập ngừng mới mở miệng .
“Triệu tiên sinh , xin lỗi .”
Triệu Khuê Hiền im lặng quan sát Nghiên Hy , là vợ của người kia .
Là một người phụ nữ xinh đẹp , mặt mũi ôn nhu , hẳn là mẫu người phụ nữ của rất nhiều người đàn ông , là người thích hợp để cưới làm vợ .
Thế nhưng cô ta cũng thật bất hạnh , gặp phải người chồng như Hàn Canh .
Gặp phải tình địch như Kim Hi Triệt .
Lời xin lỗi của Nghiên Hy truyền tới tai Triệu Khuê Hiền , hắn cười ra tiếng .
“Đánh tôi không phải cô , cô tới nói xin lỗi cái gì ?”
Nghiên Hy bị một câu nói làm cho chấn động , cứng cả người , nhưng rất nhanh bình tĩnh , lời khó nghe nào mà cha của Triệu Khuê Hiền chưa nói , có cái gì so với việc Hàn Canh bị ngồi tù quan trọng hơn sao ?
Dù có thương hoa tiếc ngọc , hắn cũng sẽ không thương cái người đứng trước mặt .
“Được , tôi đợi anh ta năm năm sau ra tù đến xin lỗi tôi .” Xả ra nụ cười ác ý , rất thỏa mãn nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Nghiên Hy .
“Triệu tiên sinh , anh nói , anh muốn điều kiện gì , điều kiện gì chúng tôi cũng có thể đáp ứng , chỉ cần anh không kiện .” Nghiên Hy cấp thiết nói , nước mắt suýt nữa cũng rớt xuống .
“Điều kiện gì cũng đều đáp ứng ?” Triệu Khuê Hiền nhướng mày ngẫm nghĩ .
Vì sao ?
Vì sao người phụ nữ này cũng vì anh ta mà miễn cưỡng như vậy ? Tựa như…Anh ấy…Tình nguyện tại trước mặt hắn cởi hết quần áo …Bỏ qua tôn nghiêm .
Đương nhiên để đối phó với người phụ nữ này hắn không dùng lại cách cũ , hắn biết cái gì có thể triệt để đả kích cô ta .
“Điều kiện gì cũng đều đáp ứng thật không ? Ly hôn với anh ta thì sao ?”
Lời vừa nói ra khiến Nghiên Hy sửng sốt , nàng làm sao cũng không nghĩ ra được Triệu Khuê Hiền lại nói câu đó .
“Anh , có ý gì ?” Run giọng hỏi .
“Có ý gì ?” Thanh âm ác ý lộ ra một tia sung sướng , câu tiếp theo , câu tiếp theo sẽ đẩy người phụ nữ này hoàn toàn rơi vào tuyệt lộ .
“Anh ta không yêu cô , cùng ở với một người đàn ông không yêu mình , cô là loại gì chứ ?”
Quả nhiên hắn thấy thân thể Nghiên Hy run rẩy hầu như không đứng vững , ác ý trên mặt lan tới tận đáy lòng . Hắn sẽ lột cái mặt nạ dối trá của tên họ Hàn kia xuống . Dựa vào cái gì một người nhu nhược vô năng dám làm không dám nhận , một thằng đàn ông dối trên gạt dưới như vậy lại có nhiều người yêu thương đến thế .
Nghiên Hy cắn môi , chịu đựng một dao hung hăng đâm vào tim .
Nói cái gì ?
Người đó vừa nói cái gì ?
Nói …Hàn Canh không yêu nàng sao ?
…Anh ấy..có yêu nàng không ? Nghi vấn nàng vẫn muốn hỏi mà không dám hỏi . Thế nhưng người này dựa vào cái gì có thể nói chắc chắn như thế ?!
Anh ấy không yêu nàng sao ?
Trong lòng tức giận cùng sợ hãi trộn lẫn , nàng nỗ lực dùng thanh âm lịch sự “Triệu tiên sinh , anh đừng đùa .”
“Nói đùa ? Tôi một câu cũng không nói đùa .” Triệu Khuê Hiền nhìn Nghiên Hy , tiếp tục tấn công .
“Cô đừng lừa mình dối người nữa , lẽ nào cô không cảm thấy chồng cô không yêu cô ? Cô lẽ nào không cảm giác được trong lòng anh ta có người khác ? Cô lẽ nào không biết người trong lòng của chồng cô là ai ?
Luôn luôn , luôn luôn chỉ có người đó …
Không có cô .
Ngu ngốc nhất là phụ nữ , vẫn luôn lừa mình dối người .
Rốt cục nước mắt cùng tràn mi , Nghiên Hy cao giọng “Anh đừng nói nữa , anh nói bậy…”
“Tôi không nói bậy , người chồng cô yêu là người kia , tôi đã từng trải qua , làm sao không biết được ?” Nhìn Nghiên Hy từng mảng tan vỡ , khoái ý trong đầu hắn nổ tung , cuối cùng không phải chỉ có mình hắn ở đây chìm đắm trong đau khổ .
Mặt Nghiên Hy đã trắng bệch gần như trong suốt , câu nói của Khuê Hiền miêu tả sinh động .
Nàng chỉ có thể rơi lệ , dùng nước mắt không tiếng động cầu xin người kia đừng nói nữa .
Đừng nên bóc trần tất cả , cũng đừng lừa dối chính mình nữa .
“Cô biết ngủ với một thằng đàn ông có tư vị gì không ? Cô hỏi qua chồng cô chưa ? Cái loại cảm giác ấy so với cùng phụ nữ khác nhau lắm , rất cuồng nhiệt , lại có chút ý vị của sự chinh phục , quả thực làm cho người ta sung sướng đến xương tủy .” Triệu Khuê Hiền đương nhiên không vì nước mắt của Nghiên Hy mà dừng lại , hắn nhìn Nghiên Hy , chậm rãi nói ra câu tiếp theo , cũng là quan trọng nhất .
“Kim Hi Triệt , chính là một người biết làm cho người ta sung sướng đến tận xương tủy .”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net