CHƯƠNG 39: NGĂN CẢN (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- mau lên, mau vào trong này đưa tay( nắm lấy tay Sa Sa một cách nhẹ nhàng)

Chí Dĩnh là một con người sống tình cảm nên việc mà quan tâm 1 cô gái hết mực như vầy, chắc hẳn là cậu ấy đang yêu rồi

Cả 2 ngồi đối diện nhau, ánh mắt Sa Sa không dám nhìn thẳng đối phương, còn cậu ấy cứ nhìn Sa Sa suốt. Tay Chí Dĩnh chòm đến vén tóc bung dài của Sa Sa sang 1 bên, Sa Sa khẽ nghiên người

- hứa là từ nay cứ phải đến đây, tôi... tôi thật sự nhớ cô đó! 

Có thể nói đây là một lời nó bâng quơ không? Sao cô chẳng 1 chút gì rung động với người đàn ông mà bao người mơ ước vậy? hay trái tim cô đã hóa đá từ lúc nào rồi? Cô chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười chua xót, gật đầu đồng ý

Đang lúc nói chuyện, người cô như có động đất, đầu óc quay cuồng, mắt nhắm từ từ lại, cuối cùng cô gục xuống đất. Trong tình huống nguy cấp và bất ngờ, Chí Dĩnh đơ người, cậu ta lập tức bế người Sa Sa đến bệnh viện

- nhanh lên, các người không thấy gì à? (máu nóng lên)

Lòng Chí Dĩnh cầu mong Sa Sa đừng có chuyện gì, người cô ướt sũng máu, có chuyện gì đã xảy ra với cô vậy? Câu trả lời khiến cậu ta dằn vặt mình chấp tay nguyện cầu đến bệnh viện

Đã hơn 1 tiếng trôi qua cùng Sa Sa trong phòng phẫu thuật, Chí Dĩnh cố gắng hết sức để mau chóng hoàn thành.... Cuối cùng mọi thứ cũng yên!

Chí Dĩnh như ngã quỵ xuống. Cậu cố kiềm nén cơn đau thương này vào lòng: Sa Sa bị sảy thai? hàm lượng thuốc ngừa thai và thuốc an thần quá nhiều? là ai? ai đã khiến cho cô ấy như vậy?

Cậu ấy gầm lên, đập tay thật mạnh vào gương trong bệnh viện, đứa trẻ không thể giữ lại được, đứa con của Sa Sa... cậu cảm thấy mình bất lực và vô cùng vô dụng. Chí Dĩnh giờ đây đứng sau cánh cửa phòng bệnh nhân, nhìn hình ảnh đau lòng của Sa Sa mà không kìm nổi tâm trạng

- cậu Dĩnh, hôm nay cậu đã làm tốt ca phẫu thuật! Chúc mừng cậu.... (chủ tịch bệnh viện đích thân gặp mặt)

- thì sao chứ? (buồn lòng) ngay cả đứa nhỏ cũng chẳng giữ được cho người mẹ thì còn thành công gì nữa hả? 

Chí Dĩnh bỏ đi, cởi áo trắng đang mặc trên người xuống đất, cậu không dám bước vào phòng và nói sự thật này cho cô nghe, cậu sợ cô phải khổ sở, phải trách móc chính bản thân mình

Tỉnh dậy trong cơn đau quằn quại ở bụng, cô có cảm giác giống như mình vừa trải qua một cuộc thập tử nhất sinh. Cả người ê ẩm, không nhút nhích nổi. Cạnh bên cô, một bàn tay ấm áp đang nắm lấy. Cô đang tỉnh hay đang mơ? là Chí Dĩnh ngồi đó 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net