CHƯƠNG 63: RA TAY (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày lắp đặt máy ghi âm và camera trong phòng chủ tịch, Liễu Trinh xuyên suốt theo dõi những hành động dù chỉ là nhỏ nhất của họ. Nhưng mọi chuyện đều không mấy khả quan

- chết tiệt.. cuối cùng nó nằm ở đâu? lão già này, ông khôn hồn thì mang nó ra đi (tức giận)

Đột nhiên có tiếng báo chuông của tổ chức

- Liễu Trinh! Cô mau trở về tổ chức, có 1 cuộc họp rất quan trọng! (một trong những thuộc hạ của tổ chức)

Cô biết có chuyện chẳng lành, vội vàng thay quần áo rồi đi ra ngoài. Người trong nhà khi thấy bóng dáng cô bước xuống, liền quay mặc bỏ đi, họ có ấn tượng không tốt đối với cô cho nên dù cô đi đâu hay làm gì thì họ cũng chẳng quan tâm

Vừa ra đến cổng, có một chiếc xe của tổ chức đã đến đón cô đi. Lúc ngồi trên xe, cô hõi những tên đang che kín mặt

- Châu Kiệt gọi ta về hay Trịnh Trâm? và đó là chuyện gì? ở đây không có ai nghe lén nữa đâu (khuôn mặt nghiêm nghị)

Hai tên không lộ diện khuôn mặt ngồi phía trước nhìn nhau rồi gật đầu. Một tên nói với giọng trầm tĩnh

- là ông trùm! đã gần 2 năm trôi qua, nhưng cô vẫn chưa hoàn thành được nhiệm vụ của mình...

Đúng như cô dự đoán, với tính cách và suy nghĩ xâu xa của tên trùm đó không dễ để cô yên thân yên phận ngấm ngầm làm chuyện này một cách chậm chạp. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, lấy hơi để tiếp tục cuộc trò chuyện

- còn chuyện gì khác chứ?

- đến đó cô sẽ được biết, nhưng lần này chúng tôi bắt buộc phải che mắt cô lại tránh trường hợp ngoài ý muốn! (một tên lấy một tấm vải đen che mắt Liễu Trinh lại)

Tổ chức S.M lại chuyển vị trí! Bây giờ họ cũng có chút phòng hờ cô! sợ cô bán thông tin tổ chức ra bên ngoài

Tại tổ chức

- các người thật quá đáng, có chịu thả tấm vải này ra không hả? (Liễu Trinh bị hai tên dẫn vào trong)

- nào nào... có gì mà căng thẳng? (tên trùm lên tiếng)

Xung quanh khói mịt mờ, mùi thuốc nồng nặc quen thuộc. Cô đưa đôi mắt nhìn chằm vào hắn, như muốn xé nát người hắn ra để thỏa lòng

- ông gọi tôi đến đây ngoài chuyện Chu An ra, thì còn việc gì? (cô đi thẳng vào vấn đề)

- lão già Khải Phùng đó biết chuyện chiếc chìa khóa đó rồi, cô rõ chứ? (hắn vẫn nhắm mắt miết lấy điếu thuốc)

- sao có thể? cái lão già ấy đi công tác mấy tháng trời... làm sao mà....

- cô khờ thật hay giả bộ vậy? (hắn bắt đầu dụi điếu thuốc hút dở đi) vừa rồi thuộc hạ của ta đã mang về được đoạn ghi âm của cái tên họ Khải đó và lão già, cô nghĩ họ không biết những hành động cô làm?

Liễu Trinh đứng đơ người, quả nhiên là hắn đang nghi ngờ cô. Nhưng đoạn ghi âm mà bọn thuộc hạ mang về từ đâu mà có ? Châu Kiệt gọi người đem đến cuộn ghi âm, sau một lát, Liễu Trinh bất ngờ với những gì mà cô nghe được... Cả cha mẹ cô cũng được nhắc đến, việc này là sao?

- thấy sao cô gái nhỏ? động lòng đúng chứ? (hắn đứng dậy, đôi môi xất lên) vô dụng...

Liễu Trinh không tin vào tai nghe của mình, chẳng phải hắn nói cha mẹ cô là do Khải Phùng giết hay sao? tại sao lão già đó lại nói với Khải Hoàng Ân như vậy? tất cả mọi chuyện là như thế nào đây?

- ngưng dùng những từ ngữ đó để nói người khác đi 

- à, vậy là ta phải nói một cách hoa mỹ như cái tên họ Khải quyến rũ và mê đắm tâm hồn cô? nhiệm vụ ta giao cho cô đến giờ... thì sao? thì sao? (hắn hậm hực từng cơn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net