Chap 22 Bình Minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Họ ngồi đó ngắm cảnh đêm, miệng không ngừng ăn. Chợt, cả hai cùng muốn ăn xúc xích, hai người dùng tâm xiên vào khúc xúb xích. Cả hai cùng ngước lên nhìn nhau
Nguyên, Hân: cậu nhường tớ nhá, hì-cả hai cùng đỏ mặt
Hân, Nguyên: hay...
Nguyên: cậu nói đi
Á Hân: ăn chung đi, cón mỗi 1 cái mà
Nguyên: thôi cậu ăn đi
Á Hân: không, tớ muốn ăn chung, ăn đi mà (con bé mời vậy thôi...đừng đòng ý mờ)
Nguyên: Umh..cũng được
Xoảng! Tiếng vỡ từ tim nó...dzậy là có người dành đồ ăn với cô rồi
Á Hân: vậy...tớ và cậu đứa 1 đầu.
Cả 2 người mỗi người 1 đầu, đến còn 1 khúc ở giữa. Haiz làm sao đây...cả hai đều muốn ăn ...nhưng ngại quá, không lẻ lại...hajz cứ bụp đi, ăn quan trọng mà.
Chợt! Cả hai đều muốn ăn nhanh khúc xúc xích đó, cắn...nhưng...gì đây...là môi chạm môi...môi của cậu chạm vào môi cô...cả hai trợn mắt nhìn nhau, tình huống này...phải làm sao đây?
Cả hai đỏ mặt quay sang hướng khác, không ai nói ai câu nào nữa, lặnh lẻ nhìn phố đêm
Á Hân ngáp lớn: Oáp!...buồn ngủ quá
Nguyên: cậu dựa vào vai tớ đi, ngủ di mai sẻ được ngắm bình minh.
Á hân: umh-dựa vào Nguyên, bờ vai này thật ấm áp quá, tại sao cô cứ muốn được dựa vào nó mãi
Á Hân đã ngủ say, xém tí nữa thì tụt khỏi vai Nguyên, cậu ôm vội Á Hấm vào lòng. Thình thịch! Thình thịch! Tim cậu đập mạnh, Á Hân vẫn say giấc. Cậu yên tâm khi thấy gương mặt trẻ con ấy trong lòng mình. Cậu ôm Á Hân trong lòng như thế, tí sau do mệt cậu cũng thiếp đi
Ánh sáng đèn điện của toàn nhà đối diện làm Nguyên thức giấc. Nhìn vội xuống cô gái nhỏ trong lòng mình, thật tốt, cô vẫn còn say giấc nòng, cậu dùng tay che bớt ánh sánh, không để nó đánh thức cô, vẫn còn sớm, cứ để cô ngủ thêm tí nữa.
Cậu lặng lẽ nhìn người con gái ấy. Sao lại có gì đó thân quen đến vậy? Vẻ mặt này cậu đã gặp ở đâu? Là ở những buổi kí tặng? Không phải, đây là cảm giác thân quen vô cùng, không có từ ngữ nào diễn tả chính xác được. Hay cậu thích cô? Mặc cho đáp án là gì, giờ đây cậu chỉ muốn được ngắm nhìn gương mặt này, cô ngủ thật dễ thương
Á Hân: umh...sáng rồi sao?
Nguyên: tớ làm cậu thức à?
Á Hân: không...tại đồng hồ sinh học thôi
Nguyên: umh cũng vừa lúc ngắm bình minh, cậu nhìn đi...đẹp lắm đúng không?
Á Hân chớp chớp mắt: Woa...đúng là ở góc nhìn này nhìn có vẻ đẹp hơn hẳn...
Lúc sau...
Nguyên: để tớ đưa cậu về
Á Hân: thôi cậu đừng cõng tớ nữa, ta đón taxi về đi...tránh fan...
Nguyên: umh...để tớ cõng cậu xuống
Á Hân: tớ tự đi được mà
Nguyên: không sao tớ cõng được
Nguyên cõng Á Hân xuống phố rồi đón 1 chiếc taxi. Sau khi đã đưa Á Hân về phòng, cậu cũng quay về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net