Chap 42 Tiểu Yến muốn bày tỏ P.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhược Tâm đang đọc một cuốn sách: các cậu nghĩ bị cảnh cáo thế tụi nó có chừa không-mắt vẫn không rời cuốn sách
Tiểu Yến: Hừ! Điều đó tớ không chắc, Thẩm Tuyết cô ta có vẻ sợ, còn Mỹ Đình thì...
Á Hân: cô ta ỷ mình là cháu gái hiệu trưởng lại là con gái độc nhất của chủ tịch tập đoàn ở Úc nên có vẻ hóng hách, tớ nghĩ cơ ta chưa biết sợ, hơn nữa...
Tiều Yến: cả hai vụ vừa rồi cô ta đều không ra tay, có lẻ chỉ đứng sau chỉ đạo Thẩm Tuyết thế nên chỉ gián tiếp liên can, vì vậy cô ta không sợ thì phải.
Á Hân: nếu Thẩm Tuyết còn tiếp tục gây rối các cậu sẽ làm gì?
Tiểu Yến: cho cô ấy ra đường ăn xin
Á Hân: hở?
Nhược Tâm: có nghĩ là ta liên kết lại, chỉ trong vài tiếng tập đoàn của gia đình cô ta sẽ sụp đỗ.
Á Hân: Nhược Tâm đến lúc đó cậu thâu tóm luôn công ti đó đi
Nhược Tâm bỏ quyển sách xuống: làm vậy chỉ bẩn tập đoàn của tớ thôi-giọng khinh bỉ
Á Hân: nếu cậu không thích tớ sẽ kêu cậu ấy thâu tóm nó, dù sao đó cũng là 1 công ti triễn vọng mà

Tiểu Yến có vẻ hốt hoảng: thôi chết đến giờ rồi
Á Hân nhíu mày: gì thế?
Tiểu Yến: tớ hẹn Thiên Tỉ đi chơi
Nhược Tâm: này họ sắp ra album, việc nhiều thế mà cậu còn hẹn Thiên Tỉ đi chơi à?
Tiểu Yến: ôi dào! Nhược Tâm là cậu đang gato à?-vẻ mặt tinh nghịch nhìn Nhược Tâm
Nhược Tâm quay mặt chổ khác: Hứ! Ai thèm
Á Hân giảng hoà: thôi thôi, ở đó mà gato, trể rồi, đi chuẩn bị đi, đừng để một Dịch Dương Thiên Tỉ lại phải chờ cậu
Nghe xong câu nói của Á Hân, Tiểu Yến lặp tức lên phòng tắm, còn 15phút nữa Thiên Tỉ sẽ đến đón cô.
....(17h30')...
Hôm nay bọn họ mặc đồ đôi, là 1 bộ đồ rất cá tính
Tiểu Yến: hôm nay đừng đi ô tô
Tỉ: thế chúng ta đi bằng gì?
Tiểu Yến: cậu chạy được môtô chứ?
Tỉ: được.
Tiểu Yến: vậy ta đi mô tô đi, cậu chở
Hai người cới chiếc môtô của Tiểu Yến. Cô chính là muốn được như bây giờ, được ngồi phía sau người mình yêu thương, ôm lấy người từ phía sau, chính là cảm giác được dựa dẫm vào người đó, đặt toàn bộ niềm tin, được bên Thiên Tỉ cô thật thấy an toàn.
18h15'
Họ tiếng ra ngoại ô, đi xa khỏi ồn ào của thành thị. Hai người đến một vùng chài nhỏ ở ngoại ô, đang là mùa đánh bắt nên nơi đây vắng hẳn. Hai người xách giày lên đi dạo trên cát mịn, đôi tay ai đó nhiều lần muốn nắm lấy tay người kia nhưng không dám.
Tiểu Yến nắm lấy tay Tỉ: cậu nhìn kìa...là một đám cưới
Thiên Tỉ nhìn theo hướng tay Tiểu Yến: umh...là một đám cưới...cậu muốn đến đó sao?
Tiểu Yến cười: không đâu... tớ chỉ thấy họ quá hạnh phúc hơn nữa còn rất lãng mạn, họ làm đám cưới trên bãi biển này...thôi ta đi hướng khác đi
Tỉ: Umh...đi hướng ngược lại nhé.
Hai người cứ thế đi dạo trên cát, lần này Thiên Tỉ lấy hết can đảm nắm lấy tay Tiểu Yến, cậu nhìn thử phản ứng của Tiểu Yến ra sao, nhưng sau đó là nụ cười của Tiểu Yến nên cậu an tâm.
Đi được 1 đoạn 2 người ngồi trên bờ cát trắng ngắm hoàng hôn. Tiểu Yến tựa đầu vào vai Thiên Tỉ cứ thế nhìn ra biển cho đến khi mặt trời khuất hẳn. Thoáng nghe có tiếng ồn ào, 2 người quay lại phía sau. Ở đó có gì mà đông người đến vậy?
Hai kẻ tò mò tiến gần lại xem thử. Trước mặt họ là cảnh 1 chàng trai đang quỳ dưới chân cô gái, trên tay còn cầm 1 bó hoa hông xinh đẹp. Tiếng hò vang của người xung quanh "chấp nhận" , "chấp nhận". Cô và cậu cũng tham gia, hai người cùng hô "chấp nhận". Khi thấy cô gái gật đầu, lại cùng mọi người hô vang " hôn đi hôn đi". Nhìn 2 người đó hạnh phúc làm cô cũng hạnh phúc không kém. Mọi người ở đó đều được chàng trai kia mời đi uống trà. Ban đầu Thiên Tỉ từ chối vì ai lại để người lạ mời thế (hành động của 1 người cao lãnh đây mà -.-) nhưng Tiểu Yến năn nỉ mãi cậu cũng đành gật đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net