Chương 12Bức tường do lữ khách khắc lên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
kiểu hành hương cầu nguyện vậy.

Lần này, trên đường du hành của mình, tôi đã tới thăm đất nước đó, ấy thế mà...

Tôi đã mang theo rất nhiều kỳ vọng đi tới đây, nhưng mà...

"Nó bị... bị phá mất rồi."

Bức tường đã bị đập đổ.

Ở đất nước này đã không còn tồn tại bức tường nữa, mà nó cũng chỉ là một đất nước bình thường mà thôi.

Ơ gì thế này? Không lẽ chúng tôi tới nhầm địa điểm rồi sao? Tôi nghiêng đầu nghĩ, không nhầm được, đây chính là chỗ mà tác giả đã tới thăm.

'Phía bên đây của đất nước này vô cùng tuyệt vời. From nữ phù thủy du hành.'

'Phía bên đây của đất nước này vô cùng tuyệt vời. From nữ phù thủy du hành.'

Hai dòng chữ giống hệt nhau được dựng lên như một tấm bia kỷ niệm. Những chữ viết từ rất lâu về trước được trang trọng bao quanh bằng khung màu vàng kim, đặt ngay ở trung tâm của đất nước như để nhắc nhở nơi đây xưa kia từng tồn tại một bức tường.

"Xin mời! Tường đây, rẻ lắm!"

"Những ký ức về những chuyến du hành thì sao ạ?"

"Không phải là miếng gạch vỡ tầm thường đâu! Đây là một mảnh của bức tường ấy đó. Hiếm có lắm đấy!"

Tại khu vực trung tâm của một đất nước đã trở nên rất đỗi bình thường sau khi bức tường biến mất, những người dân của đất nước này đang đi rao bán những mảnh gạch vỡ chỉ tầm cỡ bàn tay, những thứ trước đây từng là một bức tường.

Điều ngoài dự đoán là việc buôn bán lại rất tốt, những lữ khách đều đang vây quanh mấy đứa bé bán rong.

Không phải chứ, chỉ là những mảnh tường vụn thôi mà? Tuy rằng chúng cũng có giá trị vì đã từng là một phần của bức tường.

Thế nhưng tôi lại không có hứng thú với mấy thứ gạch vỡ, tường vụn đó. Nên tôi nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Hiện tại nơi đây đã không còn phân ra làm hai và mỗi nơi có một người đứng đầu riêng nữa, hiện nay nó đã tập trung lại chỉ thành một nơi duy nhất. Đi bộ dạo qua những con phố, tôi bắt gặp một tòa nhà đang được xây dựng.

'Công trình tòa thị chính mới'

Trên đó đề dòng chữ trên. Nó được viết như vậy nên đương nhiên chính là tòa thị chính.

"Hừm. Cái này nhìn là lạ sao ấy. Cửa ra vào phải để bên phải chứ."

"Ông nói gì hả? Cửa sổ phải bên trái. Bên đó tốt hơn nhiều."

"Nói cái gì?"

"Gì gì gì."

"......"

Hai ông lão nhìn như nhân viên viên chức vừa nhìn chằm chằm vào tòa nhà đang thi công vừa không ngừng tranh cãi vụn vặt.

"Xin hỏi, hai người là người đứng đầu của đất nước này ạ?"

Không hiểu sao tôi có cảm giác rằng hai người này biết rất rõ vì sao bức tường lại bị phá bỏ, thế nên tôi dùng giọng nói thật ngọt, vừa nịnh vừa hỏi. Làm như thể rất dễ lấy được thông tin từ cánh đàn ông. Ngay cả là các ông lão cũng như vậy.

"Gì thế? Tiểu thư đây là nữ phù thủy du hành hả?"

"Ở thật là hoài niệm quá. Đã mười năm rồi."

"Mọi người biết cháu sao?"

"Không phải khá lâu về trước cháu từng tới đây sao?"

"...? Ừ hử, nhưng tiểu thư đây vẫn ít tuổi hả?"

"Vẫn giống hệt với trước đây mà."

"Hửm? Nhìn kỹ thì mặt tiểu thư nhìn còn trẻ hơn hồi đó nữa."

"Đúng vậy ha."

"Mà nhìn kỹ ngực cũng không có giống."

"Đúng đúng."

"Là người khác sao?"

"Đáng tiếc."

"......"

Tôi cảm thấy thật bất lịch sự khi bị nhìn chằm chằm chẳng có chút kiêng dè nào.

Cố gắng kìm nén, xoa dịu cơn giận trào lên từ tận đáy lòng, tôi hỏi tiếp.

"Vậy, hai người có phải là viên chức của đất nước này không thể? Hay đơn giản chỉ là mấy ông lão nhăn nheo thôi nhỉ?"

"Chúng ta đúng là viên chức nhà nước."

"Nhưng cũng là mấy ông già nhăn nheo luôn."

"Vậy thì vừa hay. Thật ra cháu có chuyện muốn hỏi."

Và tôi đã kể lại cho họ nghe những chuyện mình đã thấy trên phố và cả lý do tôi tới thăm đất nước này.

"Hừm hừm. Ra vậy. Một câu hỏi chính xác."

"Thật ra, ngay cả bây giờ cũng có không ít những bạn nhỏ tới đây vì cái giống như thánh địa được xưng tụng trong sách. Và cuối cùng mọi người đều chán nản ra về."

"Tại sao mọi người lại phá bỏ bức tường vậy ạ?"

Khi tôi hỏi vậy, hai người đã kể lại cho tôi nghe.

Câu chuyện như sau.

Mười năm trước đây, từ phát kiến của một nữ phù thủy du hành, bức tường bắt đầu là nơi ghi lại những cảm tưởng của những lữ khách về đất nước này, nhưng tới gần đây, nơi đây cũng trở thành nơi để những người dân viết lại những suy nghĩ của mình.

Tên người mình thích. Ước mơ tương lai. Cầu nguyện ngốc nghếch. Những chuyện không thể nói ra miệng. Chuyện về hình dáng cái tai của đức vua. Ảo tưởng đơn thuần.

Hơn nữa, tất cả những điều đó đều được người dân đất nước không hề ngần ngại ghi lại. Họ không ngừng đẽo gọt lên bức tường, rồi thỏa thích làm theo ý mình. Cho đến nay, vốn đã có rất nhiều lữ khách khắc chữ lên bức tường rồi, nên chỉ chớp mắt, những khoảng trống để viết chữ lên cũng dần hết. Vậy nên người dân nơi đây chỉ có thể sử dụng những khoảng ít ỏi đó để viết những điều mình muốn. Thế nhưng lại có một vấn đề.

Những chữ được viết lên hoàn toàn bị phó mặc cho những nghĩ suy, tình cảm nhất thời, nên những người dân của đất nước này, khi phải nhìn những dòng chữ đó ngày này qua ngày khác, tuần này qua tuần khác thì chẳng mấy chốc họ đã không thể chịu nổi chúng nữa.

"Trời ơi! Cái gì đây thế này? Xấu hổ chết được."

"Đùa hả, tên nào dám nói xấu ta đấy?"

"Vừa hôm trước tôi cùng người yêu nắm tay vẽ ô che chung trên tường thì hôm sau chúng tôi đã chia tay rồi! Tôi không muốn thấy nó nữa!"

"Chết t... Say bí tỉ rồi viết cái khỉ gì thế kia..."

Vân vân. Liên tiếp những chuyện dở khóc dở cười của người dân.

Chuyện này cũng đương nhiên thôi. Khác với những lữ khách, họ là những người sống ở đất nước với bức tường này. Hàng ngày, dù không muốn nhưng họ vẫn sẽ trông thấy, vẫn phải tiếp tục cuộc sống sinh hoạt của mình bên cạnh nó.

Những sự xấu hổ, hổ thẹn khi du hành thì người ta có thể đơn giản viết ra rồi coi như chưa từng tồn tại.

Nhưng những người dân nơi đây một khi đã viết ra thì không thể nào bỏ đi được, và chúng sẽ mãi đọng lại là những hồi ức đáng xấu hổ. Nên kết cục, những tình huống cười ra nước mắt đó ngày qua ngày, càng lúc càng tăng lên, cho tới gần đây thì kết cục là bức tường bị phá bỏ.

Và khi để ý tới thì những oán hận, căm ghét của những người dân đất nước này đối với người sống ở phía bên kia đã hòa hoãn đi rất nhiều. Chắc chắn họ cứ luôn nhìn mãi vào bức tường đứng sừng sững nơi ấy rồi nhìn thấy được chính mình. Và cuối cùng họ phủ định luôn cái quá khứ luôn nghĩ rằng mình ưu tú hơn hẳn những người ở phía bên kia, bởi vì lúc nào đập vào mắt họ cũng chỉ là những dòng chữ đáng xấu hổ do chính họ viết lên.

Chúng ta không hề giỏi hơn ai.

Chúng ta chỉ là những kẻ ngu ngốc mà thôi.

Chúng ta phải xin lỗi những người ở phía bên kia.

Những người dân nơi đây, lần đầu tiên trong lịch sử lâu dài của mình, vượt qua bức tường và cùng bình tâm ngồi lại nói chuyện với nhau. Điều đáng ngạc nhiên là cả phía bên trái và phía bên phải cùng lúc đều có suy nghĩ giống nhau, nên sau khi ngồi lại nói chuyện, quá trình từ đưa ra ý kiến đến lúc quyết định phá bỏ bức tường đều được tiến hành vô cùng thuận lợi.

"Cuối cùng đất nước này đã không còn cần bức tường như vậy nữa. Chúng tôi, ngay từ đầu, bất kể cái gì, bất kể chuyện gì đều giống hệt nhau."

"Dù sao, từ giờ trở đi, chúng ta sẽ chỉ là một nước thống nhất, cùng trải qua những tháng ngày bình yên."

Họ kết thúc câu chuyện như vậy.

Và cũng vì có câu chuyện như thế, đất nước này đã phá bỏ đi lý do để những lữ khách hướng bước chân tới đây.

"Chào mừng nữ phù thủy đáng yêu! Cô có muốn một hồi ức không?"

"Ừ ha. Cho tôi một hồi ức nào với." "Cám ơn cô nhiều!"

Tôi quay trở lại trung tâm của thành phố, mua một mảnh vỡ của bức tường (cỡ một lòng bàn tay), và quay lại đi về phía cổng thành.

Trên mảnh vỡ mà tôi đã mua có khắc chữ "Ela". Lẽ nào có ai đó đã khắc tên của tôi trên này ư? Chắc không phải đâu nhỉ?

"......"

Ôm cảm giác không biết diễn tả thế nào bằng lời, tôi nhét mảnh vỡ đó vào túi. Xét cho cùng, thứ tôi muốn xem đã không thể xem được nữa. Tuy hiện tại họ vẫn đang bán những mảnh tường vỡ, vừa đủ để xoay xở cho nơi đây tồn tại như một địa điểm tham quan, nhưng khi những mảnh vỡ này đã bán hết, lúc đó, đất nước này sẽ chẳng còn điều gì khác biệt nữa, mà chỉ là một đất nước bình thường.

Cơ mà, có lẽ như vậy đối với họ lại tốt hơn. Nếu như không cần phải cố sức, gồng người lên để khiến cho những lữ khách nghĩ nơi đây là một nơi tuyệt vời, không cần cố gắng thay đổi đất nước cho phù hợp giá trị quan của những lữ khách nữa, thì thay vì cố sức làm vui lòng khách tham quan, họ sẽ cố gắng biển nơi này thành một nơi dễ sống cho chính bản thân mình.

Nơi gọi là đất nước ấy vốn dĩ là một nơi được dựng nên cho những con người sống ở đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#htceln