Bất công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự hạnh phúc đó không lâu sau nó đã bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại của tôi
Daisy : " Alo, ai gọi vậy ? "
Quản gia : " Không hay rồi cô chủ ơi, thiếu gia bị tại nạn rồi ! / hốt hoảng /". Tại sao lại gọi cho tôi chứ, nó bị tai nạn tại sao lại phải gọi cho tôi ?.
Daisy : " Tôi biết rồi... "( cúp máy )
Marry : " Có chuyện gì sao ? "
Daisy : " Chỉ là một số chuyện vặt vãnh thôi, tôi đi trước đây ". Nói xong tôi đã một mạch đi đến bệnh viện mà quản gia nhà tôi đưa cho. Khi vào căn phòng đó cảnh tượng tôi thấy là em tôi nó đang nằm trên giường bệnh, toàn thân đều bị băng bó lại. Rồi một câu nói vang lên.
Bà William : " Mẹ có chuyện , muốn nói với con ". Có chuyện sao, từ khi tôi lên đại học rồi không phải bà đã xem tôi như vô hình rồi sao.
Daisy : " Có chuyện gì sao, mẹ ? "
Bà William : " Lúc nãy bác sĩ nói với mẹ rằng em con nó bị thương rất nặng, nếu không phẫu thuật kịp thì em con có nguy cơ sẽ mù vĩnh viễn "
Daisy : " Rồi sao nữa ? "
Bà William : " Em con nó cần một người hiến mắt, chỉ một bên thôi ". Tại sao lúc có chuyện bà lại nhớ đến tôi, sao những lúc gia đình bà hạnh phúc lại không có sự góp mặt của tôi trong đó...
Daisy : " Vậy thì đã sao ?, nó có liên quan đến con à ? "
Bà William : " Con không thấy tội nghiệp em con sao, nó đang rất đau khổ ". Nếu chỉ bị như vậy đã gọi là đau khổ vậy thì tôi là gì.
Bà William : " Mẹ muốn con phải hiến con mắt bên trái của mình cho em con "
Daisy : " Tại sao con phải làm vậy chứ, đó là mắt của con mà "
Bà William : " Nếu như không có con mắt đó em con sẽ bị mù đấy, con phải nghĩ cho em mình đi chứ. Sao con ích kỷ quá vậy / tức giận /".
Daisy : " Mẹ nói con ích kỷ sao ?... "
Daisy : " Thế thì mẹ nói xem những năm qua tôi nhận được gì ở mẹ. Đối với mẹ tôi có tồn tại không hay chỉ là cái cổ máy giúp đỡ mỗi khi gia đình mẹ có chuyện / quát lớn /"
Bà William : " Mẹ... "
Ông William : " Tôi đã nói với bà rồi, nó sẽ không chịu đâu, tại sao bà lại cố chấp như vậy ? / khó chịu /".
Ông William : " Tao thật hổ thẹn khi đã sinh ra đứa nghiệt chủng như mày, chỉ có một bên mắt mà mày cũng chẳng thể cho em mày. Uổng công tao đã nuôi lớn mày đến giây phút này "
Daisy : " Bố không cảm thấy ngượng miệng khi nói lên hai từ nuôi lớn sao ?. Chỉ cần vung tiền vào tôi thì đó gọi là nuôi lớn à, chỉ cần cho tôi ăn đủ 3 bữa mỗi ngày thì đó gọi là nuôi lớn sao. Nực cười ". Tôi không ngại khi nói lên những từ đó đâu, bởi vì từ lâu cảm xúc trong tôi nó đã biến mất rồi .
Ông William : " Con mất dạy (tát), hôm nay tao không lấy được thì ngày đó một con mắt của mày sẽ biến mất thôi / tức giận /"
____________________________________
Ý nghĩa : " Bạn biết không trên đời này không có gì là công bằng cả, chỉ là cách che giấu sự không công bằng của nó như thế nào thôi. Nếu như không ai cho bạn được sự công bằng thì hãy tự tìm lấy nó, chứ đừng chia sẽ nó cho ai khác bởi vì đôi khi sự chia sẽ công bằng đó của bạn nó sẽ chính là thứ giết bạn sau này"^^
Helen Keller đã nói..

Trước khi số đông con người tràn đầy tinh thần trách nhiệm đối với lợi ích của người khác, công bằng xã hội sẽ chẳng bao giờ đạt được.
- Helen Keller -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net